Ma Nữ Nghê Thường

Chương 50: Trong rừng




Từ trong mộng tỉnh lại, ánh mặt trời chiếu vào gian phòng, chớp mắt cảm giác rất kỳ lạ, bởi vì bốn bề thanh tĩnh đến kỳ quái, những năm gần đây, vô luận ở trong hay ngoài thôn trấn, hay là trạm dịch dừng chân, cũng sẽ không yên ắng như vậy.
Đó là cảm giác đã lâu không gặp, tựa như trong rừng núi, tách biệt với dân cư.
Lúc ngồi dậy vẫn còn mơ hồ, ngơ ngác nhìn quanh căn phòng bày biện gọn gàng xa lạ một lúc, cùng với màu xanh biếc thanh u (đẹp và tĩnh mịch) ngoài cửa sổ, mới xem như chân chính tỉnh táo lại, nhớ tới nơi này tuy không tách xa dân cư, nhưng cũng là trong rừng núi không sai.
Chỗ này là, phòng của Luyện nhi.
Sở dĩ tôi biết, là bởi vì khi đó nàng chính là nói tới chỗ này.
Khi đó, nói ra lời trong lòng xong, cũng không nghĩ ngợi nhiều lắm, so với trống rỗng không kém bao nhiêu, chỉ là một lòng muốn nói với nàng, tôi đã trở về, sau khi trở về sẽ không rời đi nữa, đây là yêu cầu của nàng lúc trước, là câu trả lời mà tôi khất nợ.
Mà lúc đó nàng gật đầu tiếp nhận, nói một tiếng, được.
Một câu đối thoại như vậy, chúng tôi mới có thể xem như là chân chính gặp lại.
Sau đó...
Sau đó đã bị đánh gãy mất.
Kể ra có chút xấu hổ, bởi vì quá mức toàn tâm toàn ý, nên đã quên hết tất cả, đến khi xung quanh một trận ồn ào vang lên mới phản ứng được, lúc này ở đây, đúng là không phải nơi thật tốt để tâm sự.
Mấy tên đối thủ của Luyện nhi, nhờ biến cố vừa rồi mới may mắn thoát thân, nhất thời khó có thể tin được, cho nên câm nín giây lát, tỉnh táo lại, bắt đầu không thể bỏ qua. Đặc biệt là Cảnh Thiệu Nam, chắc là tâm cao khí ngạo không chịu nổi bị trêu đùa, biết rõ không đánh lại vẫn không màng sinh tử giơ kiếm tiến lên, may mắn được Vương Chiếu Hi gắng sức ngăn cản; còn mấy đồng môn của hắn mặc dù thức thời hơn, nhưng im lặng đứng một bên, ngực phập phồng nhìn phía bên này, trong mắt lộ ra giận dữ.
Luyện nhi không kiên nhẫn quét mắt qua bọn chúng, lại nhìn tôi, quay đầu gọi một tiếng, trong nhóm nữ binh có người bước đến, liền được Luyện nhi phân phó:
- Dẫn nàng đến phía sau trại, trong phòng của ta.
Nữ binh kia nghe vậy rõ ràng sững sờ, do dự đánh giá bên này một hồi, mới gật đầu xưng "vâng".
Thấy nữ binh gật đầu, Luyện nhi thu hồi tầm mắt, nhìn tôi nói:
- Trong góc đầu giường có thuốc, ngươi dùng bình ngọc xử lý vết thường trên tay, sau đó nghỉ ngơi trước đi.
Nàng thật tự nhiên, không hề bịn rịn như vừa gặp lại sau thời gian dài xa cách, ngoại trừ lúc nói một chữ "được" trong ánh mắt hiện ra thần thái khác lạ, hiện tại liền bình thường giống như săn thú trở về kêu tôi đi nấu cơm, không có gì khác biệt.
Mặc dù không ung dung được như nàng, nhưng là biết bây giờ nói chuyện cũng không tiện, huống hồ lòng bàn tay vẫn đang đau nhứt, vì lẽ đó tôi cũng không phản đối cái gì, trước khi đi nhẹ giọng nói ở bên tai nàng:
- Võ Đang Cảnh Thiệu Nam tuy đáng ghét, nhưng giáo huấn qua là được rồi. Trước đó ta ở trên đường bị nhiễm chút bệnh, cùng nhóm bọn họ đi chung hai ngày, cũng được chăm sóc không ít, nên là chuyện lớn hóa nhỏ được không?
Biết lúc này nói lý sẽ không hiệu quả, đơn giản gán thêm chút quan hệ, ngược lại cũng không tính là nói dối. Luyện nhi nghe xong không trả lời chính diện, chỉ là liếc tôi một cái, sẵng giọng:
- Cứ thích quản nhiều chuyện, miệng vết thương của ngươi không đau à?
Nói xong đưa tay đẩy tôi một đường thẳng đến bên cạnh nữ binh kia, bồi thêm một câu:
- Nhớ kỹ, bình ngọc, đừng dùng sai, sai rồi thì thật đúng là xui xẻo.
Nếu đổi lại là người bên ngoài, thấy nàng liếc trái liếc phải nói về hắn, chỉ sợ sẽ cầu xin thất bại không thể thương lượng, nhưng tôi làm sao không hiểu được tính khí của nàng, nhẹ nhàng cười cười, lại nhìn nàng một chút, liền yên tâm theo người dẫn đường mà đi...
... Vậy sau đó, khi nào thì ngủ?
Nghĩ tới đây, liền vô thức giơ tay nhìn lòng bàn tay đã được băng bó một chút, nữ binh kia hỏi có cần giúp một tay hay không, tôi rõ ràng đã uyển chuyển cự tuyệt sau đó tự mình làm. Nhưng mà, hiện tại trên bàn tay là từng vòng băng vải bao quanh cẩn thận, hiển nhiên không phải bản thân có thể dễ dàng làm được như vậy...
Mặc dù không phải cao thủ, nhưng tự nhận tính cảnh giác rất cao, hơn nữa cái dạng băng bó vết thương này, có thể làm được từ đầu tới cuối mà không thức tỉnh tôi, nghĩ tới nghĩ lui, nơi này không có người thứ hai ứng tuyển.
Chẳng lẽ hôm qua Luyện nhi đã trở lại? Vậy tại sao lại không hề có một tiếng động liền đi rồi?
Hôm qua đủ chuyện, thời gian vốn đã muộn, đi tới phòng thoa thuốc không qua bao lâu, sắc trời liền tối lại, đến giờ lên đèn, Luyện nhi trước sau cũng không trở lại. Không biết nàng ra quy định gì, xung quanh căn phòng nhỏ này nhìn tới nhìn lui đều không thấy được nửa bóng người, mình cũng không dám đi loạn. May là gian phòng tuy đơn giản, nhưng không thiếu thứ gì, tôi trước tiên uống hai chén trà nóng, nhìn đông sờ tây, dù sao cũng mệt nhọc, không lâu lắm liền uể oải, ngã lên giường liền mơ màng thiếp đi.
Cho nên... Chẳng lẽ chính mình vô tình "tu hú chiếm tổ chim khách" làm nàng không có chỗ an giấc, đành phải tìm vị trí khác?
Nghĩ như thế, không biết sao có chút hờn dỗi nổi lên... Nhẹ lắc đầu, không suy nghĩ nhiều, chỉ đem khúc mắc nhanh chóng ném ra sau đầu, sau đó đứng dậy sửa sang lại một hồi. Có lẽ là nghe được bên trong truyền ra động tĩnh, bên ngoài liền đúng lúc vang lên âm thanh:
- Cô nương tỉnh rồi? Cần rửa mặt sao?
Nghe vậy mở cửa, bên ngoài hai cô gái một cao một thấp xuất hiện, cũng trong trang phục nữ binh với khuôn mặt xa lạ, tay bưng đồ dùng rửa mặt còn có chậu nước nóng hổi. Tôi vội vàng để các nàng vào, thấy các nàng làm việc rất thong thả quen thuộc, không qua bao lâu liền đem tất cả sửa soạn ngay ngắn gọn gàng, không khỏi lòng sinh nghi hoặc, Luyện nhi xuống núi chẳng lẽ cũng học được sĩ diện, lúc nào cũng cần người thiếp thân hầu hạ?
Bất quá nghi hoặc rất nhanh liền biến mất, bởi vì nữ binh thấp hơn làm xong việc trên tay, không nhịn được tinh tế quan sát xung quanh một phen, cười nói:
- Thì ra bên trong phòng trại chủ được bố trí như thế này, ngày thường hiếm thấy người ra vào, ta đây là lần đầu tiên được nhìn cẩn thận, không khác của chúng ta nhỉ...
- Lục nhi!
Nữ binh cao hơn hiển nhiên nghiêm cẩn rất nhiều, cắt ngang đối phương một chút, hướng bên này khom lưng nói:
- Thất lễ, nàng còn nhỏ, không hiểu quy củ.
Lúc các nàng nói chuyện tôi đang rửa mặt, nghe vậy động tác nhanh hơn, hai ba lần qua loa sửa sang xong mới ngẩng đầu mỉm cười:
- Không sao, ta cũng không phải người kỹ tính. Phải rồi, Luyện... trại chủ các ngươi vì sao ngày hôm qua không thấy trở về? Nàng đang bận gì đó?
- Đúng vậy a, ngày hôm qua thật bận rộn, mời một nhóm lớn xú nam nhân đến, lại còn ký kết đồng minh, còn phải lưu tâm trong đó có sâu bọ trà trộn, cuối cùng phải đuổi đi, bận đến lúc nửa đêm khuya khoắt...
Nữ binh thấp hơn cười híp mắt giành nói, phát hiện người kia đang trừng mắt nhìn nàng, thoải mái tự nhiên đáp lại:
- Trừng ta làm gì? Là trại chủ lão nhân gia tự mình nói, đối với vị tỷ tỷ này không cần đề phòng, xem như người nhà là được rồi.
Tôi nghe xong lời nàng, cười một cái, cũng không lòng vòng, câu tiếp theo trực tiếp hỏi:
- Vậy trại chủ các ngươi hiện tại ở đó? Thuận tiện, có thể dẫn ta đi gặp nàng hay không?
Cửu biệt gặp lại (ví như được gặp nhau sau bao ngày xa cách nghìn trùng), nàng có thể làm một bộ thản nhiên, chính mình lại không thể, ý nghĩ muốn mau mau nhìn thấy nàng ngày đêm liên tục thôi thúc, huống hồ nghe nàng hiện tại bận bịu chuyện này, thật lòng cũng muốn ở bên cạnh nàng mới có thể an tâm, bằng không ai biết Tiểu Sát Tinh này chẳng mấy chốc lại chọc vào cái gì nữa đây?
- Chuyện này... Trại chủ có thói quen luyện kiếm khi trời vừa sáng, hay là cô nương dùng bữa sáng trước rồi nói sau đi?
Nữ binh cao gầy thấy không ngăn được đồng bọn, lần này thẳng tiếp nhận câu chuyện, ôm quyền nói:
- Chờ dùng xong bữa sáng, trại chủ không muộn lắm sẽ đến.
Lần này trong lòng tôi như có nhạc, lập tức đáp:
- Không sao, dẫn ta đi trước, chờ nàng luyện kiếm xong cùng nhau ăn cũng không muộn.
- Ơ, làm sao cô nương biết trại chủ chưa dùng cơm?
Nữ binh thấp hơn chớp mắt nhìn tôi, tỏ vẻ rất hiếu kỳ. Tôi thản nhiên khẽ cười nói:
- Một ngày của nàng bắt đầu từ lúc sáng sớm khi gà chưa gáy mặt trời chưa mọc, nàng đã làm rất nhiều năm, chắc là đã thành thói quen.
Cứ như vậy ra khỏi cửa, một đường đi tới, hôm qua đã phát hiện, sau trại kỳ thực chính là, nếu nói khu sinh hoạt, so với trước trại canh phòng nghiêm ngặt khắp nơi thì ở đây có vẻ ôn hòa hơn nhiều, thêm vào người ở đều là nữ tử, dọn dẹp rất ngay ngắn sạch sẽ, thậm chí có một loại phong cảnh đặc biệt. Có thể chỉ có chỗ ở của Luyện nhi lại cách xa những thứ này, càng vào sâu bên trong, một mình ở trong biển cây hẻo lánh người ở, chỉ có tiếng gió cây xào xạc, tiếng chim hót cùng côn trùng kêu vang.
Đi theo hai vị nữ binh, đường đi càng lúc càng hướng xuống, dần dần ra khỏi biển cây, sau đó đi vào một mảnh rừng trúc, trúc xanh mảnh khảnh kiên cường, không có cây cối sum xuê che kín bầu trời, nhàn nhạt dương quang buổi sớm tinh tế len lỏi xuyên qua những chiếc lá xanh biếc, rơi trên mặt đất loang lổ bóng cây.
Tiến vào rừng trúc không bao xa, hai cái nữ binh một cao một thấp liền dừng lại, khom người đưa tay làm dấu mời.
Một mình tiến lên, lại đi sâu vào một chút, liền nghe được âm thanh quen thuộc truyền đến, đó là tiếng xé gió "vù vù" sắc bén, lúc nhanh lúc chậm, giống như Trương Trì có câu, khi chậm như tiếng sáo du dương mềm nhẹ, lúc nhanh lại như kinh lôi đánh xuống, liên tục dời bước đổi cảnh, đan xen sắc xanh trong lúc đó, chỉ thấy một thiếu nữ đang nghiêng ngả múa kiếm.
Múa nhưng không phải múa, mặc dù mềm mại phiêu dật, tay áo bay nhẹ như mây, nhưng thu thả trong lúc đó, có thể trở tay đoạt mệnh, lật tay đòi hồn. May mà chính mình nhìn đã quen lắm rồi, không những không hoảng sợ, ngược lại cảm thấy thân thiết, lập tức hứng thú dạt dào, chắp tay đứng ở một bên ngắm một màn đã lâu không được nhìn.
Đối với lần này nàng đã sớm phát hiện, nhưng vẫn như cũ kiếm trong tay liên tục, không những liên tục, càng múa càng lại gần hơn, đột nhiên rung cổ tay, chính là một kiếm đâm tới.
Chiêu kiếm này tuy rằng tập kích mà đánh, lại không dùng hết toàn lực, tôi dễ dàng lách mình, giống như hôm qua dùng hai ngón tay đón lấy, nhìn thần thái trong mắt nàng lập tức sáng tỏ, cũng không nói nhiều, xoay người nhảy vào giữa sân, hai người liền giao đấu một chỗ.
Năm đó trên đỉnh Tây Nhạc, chính là thường xuyên như vậy, hoặc là chơi đùa, hoặc là hỗ trợ luyện kiếm, mối khi đối đánh, bốn mắt nhìn nhau, phần nhiều là kỷ niệm vui vẻ, ngoại trừ... trận đối kiếm cuối cùng.
Khi đó, tôi ngăn cản chính mình, thậm chí không dám nhìn nàng.
Lúc đó sợ hãi luống cuống, hiện tại đã bị năm tháng lắng đọng bào mòn, dù cho vẫn còn dư âm, tư tình nan giải, nhưng ít ra đã hiểu được trốn tránh cũng vô dụng, huống hồ, Luyện Nghê Thường lúc này, chính là thời điểm cần tôi ở bên cạnh.
Tương lai chưa biết, còn lại đều tạm thời gác lại đi. Tôi chủ ý đã định, trong lòng rất thản nhiên, công phòng cách thủ, lách thân tránh né, nước chảy mây trôi không một tia rối loạn. Kỳ thực Luyện nhi cũng chưa hết toàn lực, chỉ cho ăn chiêu chạm người là dừng, gió thổi qua, sợi tóc khẽ bay lên, thậm chí thấy được ý cười.
Tôi nghĩ, bản thân giờ khắc này cũng đang cười, phát ra từ sâu thẳm trong lòng, bất tri bất giác.
Như vậy chưa qua mười chiêu, Luyện nhi thân hình lay động nhảy ra ngoài sân, tra kiếm vào bao, chính mình đương nhiên sẽ không truy đuổi, lập tức cũng dừng thân pháp, thở ra một hơi, lau lau cái trán, thật sự lâu rồi chưa từng đối luyện như thế, giờ khắc này đổ ra một ít mồ hôi.
- Ngươi có thể thối nhượng nha ---
Nàng cầm kiếm đi tới, thấy động tác của tôi, cười nói:
- Nếu như ta nghiêm túc, ngươi bây giờ tiếp được không quá trăm chiêu, đừng nói tới thắng ta.
- Ta cũng chưa từng nghĩ muốn thắng ngươi.
Thản nhiên trả lời, thấy nàng đến gần, liền theo bản năng kéo nàng lại đây, đem quần áo trên người nàng bởi vì luyện công mà có chút lộn xộn thuận tay vuốt thẳng, thói quen đã hình thành từ ngày xưa, cho dù cách xa bao nhiêu năm cũng không đổi được. Tôi làm tự nhiên, mà nàng cũng dương dương tự đắc, dang hai tay ra tùy ý tôi sửa sang.
- Phải rồi, Luyện nhi...
Tay vừa làm miệng cũng mở định nói chút chuyện. Thấy nàng vốn đang híp mắt hưởng thụ liền mở to mắt.
- Suỵt!!!
Thiếu nữ trước mặt cúi đầu, rất nghiêm túc nhìn tôi nói:
- Thủ hạ của ta sắp tới, trước mặt người ngoài, không cho phép gọi ta Luyện nhi, nghe như tiểu hài tử không có nửa điểm uy nghiêm.
- Phốc, vậy ta nên gọi ngươi là gì?
Chuyện này thực sự khiến tôi không nhịn được cười, nhướng mày trêu ghẹo:
- Giống người ngoài gọi ngươi Luyện nữ hiệp? Luyện trại chủ? Ngọc La Sát? Hay là như nhóm thủ hạ này, tôn xưng ngươi một tiếng lão nhân gia? Muốn nghe tên nào mới được, hử?
Một phen trêu ghẹo làm nàng gắt gao nhíu mày, sắc mặt trầm xuống nói:
- Cái nào cũng không được, không thể cho ngươi thành người ngoài mà gọi cái tên đó được, nghe thật khó chịu. Ta còn chưa tính toán món nợ trước đó ngươi trốn trong đám người đùa bỡn ta, hiện tại còn dám trêu ta, nhất định không để yên cho ngươi!
- Được rồi được rồi, nghe khó chịu vậy không gọi là được rồi.
Nghe nàng nói quả nhiên lòng dạ hẹp hòi còn đang tính toán chuyện cũ, chính mình nhanh chóng ngưng câu chuyện, rồi lại cảm thấy hiếu kỳ, không nhịn được hỏi:
- Ta tự thấy mình ẩn nấp coi như không tệ, nhiều người như vậy, Luyện nhi lúc nào thì phát hiện?
Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, nhưng xưa nay vốn không lưu tâm nhiều, lần này gặp gỡ, nàng có vẻ không hề kinh ngạc, trái lại tôi có chút ngạc nhiên.
Hỏi như thế, đổi lại là cái trừng mắt như dự đoán, nàng bất mãn nói:
- Ngươi đúng là trốn giỏi, lại không chịu gặp ta. Nếu không phải sau khi trở lại sơn trại, tên Vương Chiếu Hi kia nói trong đám người bọn họ có một cô nương võ công rất giống ta, hỏi ta có phải phái thám tử trong trại đi hay không, ta gần như sẽ bị ngươi lừa được. Ngươi không gặp ta, nhưng lại xuất thiện cầu xin cho nhóm người Võ Đang bại hoại kia. Hừ!
Nàng càng nói càng tức, chỉ thiếu không mắng ngươi người xấu, đến cuối cùng chỉ hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác không thèm để ý tới nữa. Tôi nghe trong lòng mềm mại vài phần, qua mấy năm còn có thể nói chuyện chẳng hề xa lạ, đừng nói nàng lúc này hầm hừ, dù cho nổi trận lôi đình, sợ là nghe vào cũng thật vui vẻ.
Bất quá vẫn nên hống:
- Thật sự không muốn trốn ngươi. Ta lúc đó một lòng chỉ muốn về lại Hoa Sơn, ai biết nửa đường thấy ngươi trong khách điếm, còn là thân phận không thể tưởng tượng nổi, có thể nào không khiến người ta kinh ngạc, không biết làm sao mới phải đây?
Đặt nhẹ tay lên vai nàng, thấy nàng vẫn khép miệng không để ý tới, tiếp tục ôn nhu giải thích:
- Về phần đám người Võ Đang bại hoại này, khinh miệt tên tuổi sư phụ chúng ta, tất nhiên muốn giáo huấn bọn chúng, có điều xét đến cùng cũng không phải kẻ ác tày trời, ta lại quen biết, giáo huấn xong thì thôi, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng...
Nói nói, trong đầu chợt hiện lên một cảm giác hoài nghi lo lắng, bắt đầu từ đêm đó nhìn thấy nàng, vẫn chưa từng ngưng nghĩ, chỉ là từ đầu đến cuối không có cơ hội nói.
Nếu nghĩ đến, hiện tại liền hỏi đi, để giải trừ nghi hoặc trong lòng:
- Đúng rồi, sao ngươi lại một mình lưu lạc đến đây? Ta nghe nói hai năm trước ngươi đã xuống núi, đã xảy ra chuyện gì? Sư phụ thì sao?
Lời vừa nói ra, chỉ cảm thấy bờ vai dưới lòng bàn tay hơi căng thẳng.
Chính đang mở miệng, phía xa xa ngoài rừng trúc có âm thanh truyền đến:
- Bẩm báo trại chủ, chúng ta mang lão nhân kia đến rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.