Ma Nữ Nghê Thường

Chương 68: Đêm loạn




Lúc này trong thành đã là nhất thời hỗn loạn, nhún người bay lên mái nhà, ở trên cao nhìn xuống, nhìn thấy đường cái bừa bộn, bách tính mỗi nhà đều đóng cửa, ánh lửa ngút trời một góc xa xa, điểm đen này chính là hướng về phía ánh lửa mà đi, dưới bóng đêm tuy là xa xa nhìn tới, trái lại cũng có thể nhìn rõ ràng.
Như vậy cũng đã đủ rồi, đừng nói tới Luyện nhi khinh công tuyệt đỉnh, thậm chí là tôi cũng sẽ không mất dấu.
Náo nhiệt có thể không gia nhập, chuyện trong giang hồ cũng có thể mặc kệ, nhưng việc này tuyệt không thể không hỏi, một chiêu cuối cùng của cô gái kia, chính là kiếm pháp độc môn sư phụ truyền lại, xuất chiêu xảo quyệt độc ác, trong giang hồ tuyệt nhiên sẽ không trùng hợp, hiện tại lại bị một người xa lạ ở Diên An phủ sử dụng, làm sao có thể không khiến người ta nghi hoặc không thôi.
Hai chúng tôi vút nhanh, đuổi theo chốc lát, đã càng ngày càng tiếp cận, cô bé kia mắt thấy ở phương diện này cũng không phải đối thủ, càng thêm sốt ruột, sắp tới chỗ lửa lớn, bỗng nhiên nhảy xuống nóc nhà, đâm thẳng vào đường phố tràn ngập khói bụi phía dưới, chắc là muốn nhờ vào khói dày đặc yểm trợ lẩn tránh địch, đáng tiếc tính toán không đúng người rồi, Luyện nhi thấy thế phát ra tiếng cười trong trẻo, không chút do dự nhảy vào trong đó, nàng thuở nhở đã luyện thành kỹ năng đi săn, đừng nói khói lửa, cho dù là trong rừng sương mù trắng xóa ba bước không gặp người, cũng không cản được nàng truy đuổi theo dõi.
Tôi không có bản lĩnh này, sẽ không xuống tham gia trò vui, ở trên nóc nhà từ từ quan sát, cũng không sốt ruột, chỉ chờ tín hiệu của Luyện nhi vang lên rồi nói sau.
Rảnh rỗi quan sát, mới phát hiện nơi bén lửa chính là nha phủ ở đây, một kiến trúc to lớn đã sớm bao quanh bởi khói lửa cuồn cuộn, thế lửa tàn phá, thiêu hủy dữ dội, trong khói bụi dày đặc còn có bóng người lay động, âm thanh "leng keng" mơ hồ không dứt, nhớ tới trên đường người dân nói sơn tặc tấn công, trái lại không phải giả, nhưng lại không biết vì sao.
Thời điểm đang suy nghĩ, đột nhiên trong đám khói kêu lên một tiếng, hai bóng người thoát ra, phi thân nhảy lên, đáp lên nóc nhà liền nhanh chóng giơ kiếm nhìn quanh, như đang tìm kiếm cái gì.
Liếc thấy hai bóng người này, trong lòng bỗng nhiên tràn đầy rất thiếu kiên nhẫn, ý niệm đầu tiên chính là muốn lảng tránh, còn chưa kịp biến thành hành động, đã bị bên kia nhìn thấy, nhất thời hai người chào hỏi, song song tiến lại đây, trong đó một người ôm kiếm nói:
- Chu cô nương, cô nương rốt cục ở trong này! Này Luyện nữ hiệp chắc cũng ở gần đây đi? Đêm nay chúng ta công thành cứu Trác huynh, vốn tưởng không có cách nào thông báo đến hai người, không nghĩ đến lại gặp nhau ở đây, thật là trời giúp chúng ta!
Không thể tránh, chỉ đành đón nhận, người ôm quyền nói chuyện chính là Vương Chiếu Hi tặng yên ngựa bảo vật kia, nơi này là địa bàn của phụ thân hắn Vương Gia Dận, nhìn thấy người này ngược lại cũng không ngạc nhiên, nhưng người bên cạnh hắn chậm rãi ôm quyền, là người hiện tại tôi không muốn nghĩ tới, cũng không muốn nhìn thấy, cố tình chỗ nào cũng không tránh thoát.
- Vương huynh, Trác huynh, thật là đúng lúc.
Ngay cả như vậy, trên mặt vẫn phải biểu hiện, tôi đáp lễ nói:
- Ta chỉ là trùng hợp đi qua nơi này, đêm nay gióng trống khua chiên như vậy, là đã xảy ra chuyện gì?
Thì ra tháng chín năm ngoái, Vương Chiếu Hi tặng lễ vật cho Định Quân Sơn xong, liền vào kinh thành làm việc, trùng hợp gặp được Trác Nhất Hàng lúc đó cũng đang ở kinh thành, hai người coi như cũng đã từng cùng vào sinh ra tử, này chuyện Ngọc La Sát đả thương người Võ Đang cũng là Vương Chiếu Hi thông báo cho hắn, sau đó Trác Nhất Hàng từ Hoa Sơn trở lại quê nhà, vô cớ bị hãm hại, bị bắt vào đại lao Diên An phủ, trùng hợp lục lâm đồng minh ở đây nhận được tin tức, này Vương Chiếu Hi không để ý liền cứu ra.
Nghe bọn hắn ngắn gọn nói xong, trong đầu nhất thời lộn xộn, bọn họ không có lý do cùng dối gạt, những gì nói ra tự nhiên đều là sự thật, nhưng tôi lại không có một chút ấn tượng, chỉ cảm thấy vô hình trung giống như có gì đó dẫn dắt, nếu không này trời đất bao la, rõ ràng là là mỗi người đường ai nấy đi chân trời góc biển, cho rằng chí ít tạm thời có thể yên lòng, vì sao xoay người một cái liền gặp lại nơi đất khách, muốn tránh đều không tránh thoát, giống như... tơ hồng dẫn dắt.
- Phải rồi Chu cô nương, trước đó cô nương có thấy qua hai tên trung niên nam tử từ trong lửa nhảy ra không? Bọn chúng là gian tặc thông đồng Mãn Châu, phụng mệnh ám sát khâm sai, giá họa Trác gia, tại hạ cùng Trác huynh lúc giao thủ đã để bọn chúng trốn thoát, đang nôn nóng không thôi!
Vương Chiếu Hi không biết người khác đang nổi sóng trong lòng, chỉ lo giải thích xong vội vã truy hỏi, nam tử bên cạnh hắn không thúc giục như vậy, mắt cũng lộ ra lo lắng chăm chú nhìn tôi, dường như sốt ruột chờ đáp án.
Bất đắc dĩ đem rối rắm để sang một bên, mở miệng đang định trả lời, xa xa một tiếng huýt sao vang lên, trong lòng vui vẻ, làm sao quan tâm hắn thất lễ, chỉ ngắn gọn đáp:
- Ta là đuổi theo một cô nương đi ngang qua, cũng không thấy người trung niên nào, trên người tiểu cô nương kia có một số chuyện, ta không trì hoãn được, trước tiên liền tạm biệt, còn lại lần sau gặp mặt rồi nói sau đi!
Nói xong hơi hành lễ, xoay người dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.
Từ đầu đến cuối chính mình không nói ra Luyện nhi đã ở đâu, đã hạ quyết tâm, nếu như cõi đời này thật sự có sợi tơ hồng, vậy cũng muốn cho nó đi thêm mấy vòng, làm cho Nguyệt Lão tìm chút phiền phức.
Tiếng huýt sáo xa xa đánh vỡ không khí, thỉnh thoảng vang lên một tiếng, tôi nghe tiếng phân biệt vị trí chạy tới, chờ đến lúc đuổi theo, đã đến dưới chân ngọn núi nhỏ ngoài thành, rất xa ở dưới ánh trăng rốt cục nhìn thấy hai bóng dáng, một người nỗ lực vừa gọi "cha" vừa chạy lên núi, mà phía sau là một người khác đuổi chặt người trước, chợt trước chợt sau quỷ mị, như hình với bóng.
Tới gần hơn, liền nghe Luyện nhi "khanh khách" cười khẽ, nàng như linh miêu đùa nghịch con chuột, đem con mồi chơi đùa trêu chọc không ngừng, mũi kiếm vung vẩy ánh bạc thi thoảng điểm ở áo may ô (áo không tay không cổ) đối phương, cô gái kia sợ đến kinh hoảng đủ kiểu, trái tung phải nhảy, nhưng không thoát được, chỉ đành sắc bén kêu la, nhưng tiếng kêu bị tiếng cười hỗn tạp thành một mảnh, rất náo nhiệt.
Bên này tôi vừa mới đứng lại, cùng đối diện ánh mắt thiếu nữ, bên kia nữ hài bỗng nhiên nhảy về trước một cái, cao giọng hét lớn:
- Cha cứu con!
Chỗ sườn núi liền truyền đến một tiếng rít, chỉ thấy một thân ảnh màu xám, giống như sao băng hay như đá xông thẳng xuống!
Luyện nhi thấy thế, thu kiếm hướng bên này nhảy qua hai bước, khoảng cách khá xa, chờ đối phương đến giữa bãi mới coi như nhìn thấy rõ ràng, là một lão nhân cao lớn, mũi ưng sư khẩu (mũi chim ưng miệng sư tử), miệng bao quanh bởi râu quai nón ngắn, tướng mạo uy vũ hung hãn, tiếp đất xong bất chấp tất cả, trước tiên hổ gầm một tiếng nói:
- Là ai dám ăn hiếp con ta?
Cô bé kia mặt đầy nước mắt, trốn phía sau lão nhân, làm nũng nói:
- Cha, cái người cầm kiếm kia! Cha thay con khoét mắt tặc bà nương này đi!
Luyện nhi làm sao chịu được người khác nói nàng như vậy, cười lạnh định trả lời, tôi nhanh chóng đi vài bước chắn ở phía trước, loại tình huống cần giao tiếp này, tuyệt đối không thể trông cậy vào nàng, nếu không chắc chắn sẽ không có chuyện tốt.
Ngăn cản Luyện nhi, vốn định hướng ông lão kia ôm quyền, đáng tiếc tay phải bất tiện, chỉ đành gật đầu xem như hành lễ, ôn tồn cung kính nói:
- Lão tiền bối chớ hiểu lầm, chúng ta truy đuổi lệnh thiên kiêm, chỉ là có chút sự tình không rõ, muốn thỉnh giáo, mọi người đều là nữ tử, tuyệt đối sẽ không có ác ý gì.
Nói như vậy, là muốn trước mắt đem sự tình hòa hoãn lại, dù sao xem ông già này tuyệt không phải dạng người hời hợt, cùng với chúng tôi không có ân oán gì lớn, hà tất gì mạo hiểm, tiếc là chuyện lúc trước chọc giận Luyện nhi, lời này không có bao nhiêu sức thuyết phục, Luyện nhi trước tiên trừng mắt nói:
- Ngươi còn nói được như vậy, ngươi đã quên ả cầm binh khí chọt đến cánh tay bị thương của ngươi rồi?
Cô bé kia cũng khóc ròng nói:
- Cha, hai tặc bà nương này bắt nạt con, một người hại con trượt chân ngã chổng vó, người kia dùng kiếm chọt lưng con đùa giỡn khinh miệt, cha, ngài nhất định phải thay con móc mắt chúng ra!
- Dã nha đầu mồm thật thúi!
Đối phương liên tục mắng "tặc bà nương", Luyện nhi đã mất kiên nhẫn từ lâu, trên mặt dù chưa thu hồi nụ cười, nhưng đã hiện ra khó chịu tức giận, cũng không quan tâm tôi nghĩ gì, thình lình đạp không khí nhảy lên, quát một tiếng, kiếm trong tay đâm thẳng!
Tôi bên này ngăn cản không kịp, trơ mắt nhìn nàng nhảy ra, lão nhân kia lùi ba bước, lách mình một người đẩy cô gái ra xa, nói:
- Ngươi đứng trên này đi, không cho phép giúp đỡ, chuyện vừa rồi ta đều thấy được!
Luyện nhi một chiêu kiếm không trúng, mấy kiếm liên hoàn, nhanh như gió đâm tới, lão nhân bỗng dưng gầm lên giận dữ, thân hình nhoáng lên, tay trái ngón tay như kích (binh khí cổ - cây kích) đâm thẳng, bàn tay phải cắt ngang như đao bổ, một trên một dưới, nhanh nhẹn mạnh mẽ, mang theo tư thế dễ nhơ trở bàn tay đón nhận, hai người liền như vậy đánh nhau!
Vốn định ngăn ngừa rốt cục vẫn là xảy ra, trong lòng vạn phần hết cách, ông già này quả nhiên là cao nhân, một chưởng bổ tới đều là mạnh mẽ uy phong, mở núi phá đá, nhìn lâu không giống như ngang tàng, ngược lại cương trung hữu nhu, mềm cứng cùng tồn tại, công phu nội lực nghiễm nhiên còn trên Luyện nhi một bậc! Cũng may kiếm thuật cùng khinh công Luyện nhi vô song, trái lại cũng không rơi xuống hạ phong, hai bên ứng đấu, ác liệt chưa từng có, khắp nơi lộ ra hung hiểm!
Tôi hiểu thế cuộc, nhưng chen vào không lọt, hơn nữa tình trạng cơ thể giờ khắc này cũng không tiện nhúng tay can thiệp, lo lắng nhìn một lúc, quyết định không quan sát nữa, ánh mắt lướt qua ngoài trận đánh, thấy cô bé kia trốn phía sau tảng đá lớn ở sườn núi, không khỏi nảy ra ý hay, cao giọng nói:
- Vị tiểu cô nương kia, chúng ta theo sát như vậy, bất quá chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề, cô nương nếu trả lời chúng ta liền tức khắc rời đi, cũng không phải việc gì ghê gớm, hà tất nháo thành như vậy!
Cô gái nghe tiếng nhìn sang, ỷ vào cách nhau hai đầu, cũng không hề sợ hãi, nhăn mũi nói:
- Ta mới không cùng ngươi tốn nước miếng, chờ lát nữa cha đem các ngươi bắt lại, dập đầu lạy ta bồi tội rồi nói cũng không muộn!
- Cũng không phải ân oán gì, cần gì như vậy?
Thực ra quyết định nói, cũng không phải vì muốn nói cho cô gái kia nghe, cho nên mặc kệ cô gái trả lời ra sao, tôi dựa theo suy nghĩ trong lòng hô lên:
- Trước đó cô nương bởi vì chuyện nhỏ liền cùng tỷ muội ta dây dưa, đến lúc động tay, sử dụng chiêu kiếm Đại Khai Đại Hợp, là môn phái của chính mình, chỉ có chiêu thức cuối cùng lúc bỏ chạy, cay độc xảo quyệt, cùng lúc trước hoàn toàn không giống, ngược lại vô cùng giống với thủ pháp môn phái của ta, chúng ta đuổi theo, chỉ là muốn xác nhận một chút, muốn hỏi cô nương học chiêu này từ đâu? Người nào dạy? Chỉ có như vậy.
Lời này hướng nàng nói, cũng là hướng lão nhân trong trận nói, lỗ tai lão không điếc, tự nhiên nghe được rõ ràng, nghe xong quả nhiên nhìn nữ nhi mình một chút, không nói giang hồ cấm kỵ, chính lão võ công cao siêu, con gái lão nếu thật sự học trộm võ công môn phái khác, nghĩ cũng là chuyện cực kỳ mất thể diện.
Cô gái kia thấy phụ thân trừng mắt nhìn lại, có chút hốt hoảng, trốn ở sau tảng đá hét lớn:
- Chiêu thức gì, ta biết cũng không biết, các ngươi đừng hòng vu oan ta!
Lời này vào tai mọi người, ông lão thế nào tôi không biết, Luyện nhi vốn không kiên nhẫn, giờ khắc này sớm tức giận trong lòng, trên tay không chút thả lỏng, miệng nói:
- Ngươi hỏi nàng nhiều như vậy làm gì! Sư phụ đã chết, biết độc môn kiếm pháp của người chỉ có ngươi và ta, nhà đầu này hoặc là cùng tên họ Nhạc thông đồng, hoặc là một tiểu tặc trộm cắp kiếm phổ! Dù sao đi nữa không phải đồ vật đồ (chỉ người hoặc động vật mà mình yêu hoặc ghét)!
- Tiểu bối ngông cuồng, ngừng xỉ nhục nữ nhi của ta! Lãnh ta một chưởng!
Lão nhân kia nghe được lời ấy lại một lần nữa giận tím mặt, hét lớn một tiếng, hăm hở cùng Luyện nhi đánh đấu.
Còn chưa kịp lấy làm tiếc Luyện nhi vô tình làm rối, lại bởi vì mấy câu vừa rồi của nàng mà rơi vào trầm ngâm.
Trong lòng đối với sống chết của sư phụ vẫn mang kỳ vọng, cho nên lúc thấy cô gái này dùng chiêu thức đó, tôi cơ hồ nghĩ tới có người truyền thụ, mà trên cõi đời này không có người thứ hai, hẳn nên là người chúng tôi khổ sở tìm kiếm mấy tháng qua, ý niệm này lấp đầy trong đầu, hoàn toàn không cân nhắc sang các khả năng khác...
Lúc này được Luyện nhi đề cập, mới nhớ tới khoảng thời gian dưỡng thương ở khách điếm, sau khi Nhạc Minh Kha tới chơi, Luyện nhi đã từng đi một chuyến về Hoàng Long động, lúc quay lại căm giận không thôi, nói với tôi cuốn da dê của sư phụ hiển nhiên đã không thấy, không chỉ có như vậy, liền kiếm thức khắc trên vách cũng bị tiêu hủy, chỉ để lại dòng chữ nhỏ Nhạc Minh Kha để lại bên dưỡi, đại ý là hắn lấy cuốn sách cho sư tổ, kiếm thức trên vách đá quá mức ngang tàng hung ác, lại không có biện pháp trợ giúp, chỉ sợ người ngoài học sẽ đi vào tà môn ma đạo, nên đã phá hủy tất cả vân vân...
Lúc đó Luyện nhi rất hối hận, tức giận rất lâu, hạ quyết tâm nhất định phải đem kiếm phổ lấy về, tuy rằng tôi cũng không vừa lòng Nhạc Minh Kha tự ý làm chủ, lại phá bỏ vách đá, rồi lại cho rằng cuốn da dê kia chẳng những chỉ là kiếm phổ, bên trên còn có mấy trang tâm thư bằng máu của sư phụ, vốn là vì sư tổ mà viết, lấy đi cũng là bình thường, chuyện này vẫn chưa quá mức để ở trong lòng, bây giờ được Luyện nhi nhắc lại, đột nhiên giật mình điều này cũng không phải không có khả năng.
Mà sau khi giật mình, lại có chút tư vị kỳ quái dâng lên, hình như chạm đến hình ảnh gì đó trong lòng, mơ hồ cảm thấy quen thuộc...
Chẳng lẽ cục diện phát triển thành như vậy, cũng là vì định mệnh? Mình cùng Luyện nhi, vẫn đang đi trên con đường đã định sẵn? Vừa nghĩ đến, trong lòng càng thêm lạnh lẽo, âm thầm hoảng hốt.
Thời gian chính mình phân tâm, trong sân sợ là đã qua trăm chiêu, chợt nghe một tiếng kêu kinh sợ của nam tử đến từ phía sau ngọn núi, tôi bừng tỉnh, không hiểu vì sao tâm nhất thời phát lạnh, cảm giác nghe giống như... dường như là tiếng của Trác Nhất Hàng!
Cũng không biết âm thanh sợ hãi này có quấy nhiễu người trong trận chiến hay không, chưởng phong của lão nhân hung hãn sắp sửa chạm tới y phục, bỗng nhiên nhảy lùi về sau hai bước, quay đầu lại kêu lên:
- Đừng lại đây!
Tôi ngẩng đầu nhìn theo, mới phát hiện phía trên tảng đá, bên cạnh cô bé kia xuất hiện thêm một thiếu phụ khuôn mặt đẹp đẽ, lời của lão nhân chắc là hướng tới mỹ phụ này, tức khắc thầm buồn bực chính mình bị tạp niệm nhiễu loạn, ngay cả đối phương khi nào xuất hiện cũng không cảm nhận được.
Lão nhân kia quát một tiếng, lại vươn người nhảy tới, hô lớn:
- Chúng ta tái đấu!
Luyện nhi cả giận nói:
- Lẽ nào lại sợ ngươi? Uổng phí võ công ngươi cao như thế, nhưng con gái lại sa vào làm tiểu tặc, hôm nay không giao ra kiếm phổ, ta thề không cùng ngươi ngừng lại!
"Xoạt xoạt" hai kiếm, liên hoàn đâm nhanh, lão nhân giận dữ, một chưởng đón nhận, hai người lại đấu cùng nhau.
Bọn họ không chịu nghỉ, phía trên tảng đá, cô gái lúc trước cùng với thiếu phụ kia đang xì xào bàn tán, khoảng cách quá xa không nghe được hai người nói gì, chỉ nhìn thấy bọn họ bộ dạng vô cùng thân thiết, hình như quan hệ rất là gần gũi thân mật, lúc nói chuyện dựa vào nhau dùng tay che miệng, châu đầu ghé tai liên tục, ánh mắt thỉnh thoảng hướng vào trận chiến, một lát sau, lại chuyển hướng nhìn sang bên này chăm chú, bỗng nhiên tay phải thiếu phụ kia khẽ run, có cái gì đó xông tới trước mặt!
Tôi đã để ý, trong màn đêm thấy rõ ba điểm sáng sắc bén hiện ra, phân thành ba hướng thượng trung hạ nhanh chóng tập kích! Thủ pháp này không cao siêu bao nhiêu, nếu lúc bình thường thật sự không tính là cái gì, nhưng hiện tại tay phải không thể linh hoạt, chỉ dùng tay trái miễn cưỡng tiếp được cái thứ nhất, lại đánh rơi cái thứ hai, cái thứ ba như ánh chớp khó xử lý hơn, dứt khoát ngăn cản điểm yếu hai mắt, mặc cho nó phóng tới.
Bên tai nghe được Luyện nhi cả giận nói:
- Thất phu (người vô học) vô liêm sỉ, ám toán làm càn!
Nàng mặc dù sốt ruột, nhưng có lão nhân che ở giữa, tính toán khoảng cách vô luận đuổi thế nào cũng không kịp, tôi chỉ không hy vọng nàng vì phân tâm mà bị thương, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, một bàn tay giống như cái quạt chắn ngang trước mặt, nghe "phốc" một tiếng, cái ám khí cuối cùng đính vào trong thịt bàn tay này!
Nhảy lùi hơn một trượng, mới nhìn rõ chủ nhân của bàn tay cũng chính là lão già hung hãn, cánh tay ông ta lúc này đã bị thương, lòng bàn tay chảy máu, nhưng chưa bừng tỉnh phát hiện, chỉ đỏ mặt nhìn tôi một chút, hình như vô cùng khó xử, rầu rĩ phóng thân chạy lên sườn núi, chỉ vào thiếu phụ lạnh lùng khiển trách:
- Ai kêu bà ném loạn ám khí? Không phải ta không cho phép các ngươi động tay sao!
Âm thanh chấn động nửa cái đỉnh núi.
Thiếu phụ kia mặt lộ vẻ oan ức, trả lời:
- Lão gia tử ông không dặn ta, A Hô bị họ bắt nạt, chúng ta cần gì phải khách khí? Ta chỉ là muốn bắt giữ đồng bọn của nàng, miễn đi một trận ác đấu thôi...
Câu trả lời này được gió thổi xuống núi, Luyện nhi đang chạy tới trước mặt tôi kiểm tra bình an, nghe vậy giận tím mặt, thân hình nhoáng lên, như hạc trắng lướt qua, quát lên:
- Hóa ra là Tặc Bà Nương ngươi phóng ám khí!
Tay phải vung lên, chính là phóng ba thanh ngân châm đánh ngược lại!
Nàng dùng ngân châm đánh trả, bất quá là tức giận làm ra, thủ pháp góc độ đều không xảo quyệt, vốn cũng không có lực sát thương, mắt thấy ông lão kia nâng tay hất một cái, đánh rơi hai thanh ngân châm, cái thứ ba đâm vào bả vai thiếu phụ kia, nàng đau đến thoáng chốc đỏ mắt, liên tục kêu đau.
Ông lão giống như không nghe thấy, chỉ hướng Luyện nhi quát to:
- Vừa rồi ngươi đã thấy, bà ấy phóng ám khí không liên quan gì đến ta, ngươi nữ tặc này vô cùng vô lễ, bắt nạt con gái ta, đả thương ái thiếp của ta, ta với ngươi tuyệt đối không dừng lại! Chúng ta đơn đả độc đấu, ai cũng không được mời trợ giúp, ngươi dám hay không dám?
Luyện nhi bỗng nở nụ cười quái lạ, cũng không áp sát, chỉ nhảy đến bên cạnh tôi, ghé tai cười nói:
- Ông lão kia cố tình để lại một cây kim cho ta trừng phạt, hại người mình bị thương, thật sự là cái tính tình quái đản hiếm gặp, khà khà...
Tôi đây mới hiểu nàng đang cười cái gì, cũng không nói được, chỉ đành bất đắc dĩ liếc nàng một cái.
Luyện nhi tâm tình dường như tốt lên, bị tôi xem thường liếc mắt cũng không giận, lại quay đầu hướng trên núi nói:
- Các ngươi học trộm kiếm pháp môn phái của ta, ta cũng quyết không cùng ngươi ngừng lại, nhưng hôm nay hai bên đều mệt mỏi, đấu tiếp cũng không được gì, ngươi ở đâu, họ tên là gì, nếu đồng ý cho biết, ta tất đến nhà thỉnh giáo!
Ông lão kia cũng không nổi giận, thấy nàng hỏi, suy nghĩ rồi nói:
- Được, trong vòng một tháng, ta ở Long Môn Thiết gia trang chờ ngươi!
Dứt lời, hai bên mỗi tay một người, ba người cực nhanh bay vút xuống núi, đảo mắt lại không thấy nữa.
Tôi nghe ba chữ Thiết gia trang, cảm thấy có chút ấn tượng, đang muốn nghĩ sâu, chợt nghe chỗ đỉnh núi có người kêu la, nghe rõ, là Vương Chiếu Hi đang gọi:
- Luyện nữ hiệp! Luyện nữ hiệp lão nhân gia ngươi ở chỗ đó, nhanh, nhanh đến xem!
Luyện nhi trái lại không hề gì, nghe bắt chuyện chỉ hơi kinh ngạc, tôi nghe hắn gọi, liền nhớ lại trước đó có một âm thanh nam tử sợ hãi kêu lên, rất giống âm thanh của Trác mỗ, bọn họ vừa rồi vốn là ở cùng nhau, nghĩ đến không có sai, tâm tình nhất thời chùn xuống, đem suy nghĩ trước đó vứt sang một bên, chỉ là không muốn Luyện nhi qua đó, lại không có lý do gì ngăn cản, chỉ đành sầu não đi theo.
Chuyển qua sau núi, là sườn núi đất đá hỗn loạn, xa xa chỗ ngọn đuốc, này Vương Chiếu Hi cùng Trác Nhất Hàng hai người đang nửa ngồi nửa quỳ, chen vào bên trong một cái hang đá, Luyện nhi ngạc nhiên nói:
- Này, lại là các ngươi, ở đây làm cái gì?
Bên kia xa xa đáp lại:
- Trinh Càn đạo nhân đã bị hại chết rồi!
Hai người chúng tôi nghe vậy đều lấy làm kinh hãi, tiếc lên xem, chỉ thấy trong hang đá là một vị đạo sĩ ngồi khoanh chân, thất khiếu (gồm hai mắt, hai lỗ mũi, miệng, hai tai) chảy máu, dáng vẻ rất đau đớn, đạo nhân này tôi không quen biết, nhưng Luyện nhi hẳn là từng thấy qua, đưa tay sờ soạng một cái, da dẻ còn đàn hồi, Trác Nhất Hàng ở bên cạnh bi thương nói:
- Nhất định là có ngươi ham muốn kiếm phổ của đạo trưởng, cho nên hại chết ông ấy!
Luyện nhi lúc này nhảy lên, vội vàng hỏi:
- Ngươi nói cái gì kiếm phổ!
Trác Nhất Hàng trả lời:
- Chính là kiếm phổ của sư phụ cô nương, lúc đó đại ca Nhạc Minh Kha có việc, liền nhờ Trinh Càn đạo trưởng mang cho Thiên Đô lão nhân, không nghĩ tới tiền bối bỏ mình ở đây, kiếm phổ cũng đã không thấy!
Hắn vừa nói như thế, đúng là chứng thực lời Luyện nhi vô tâm nói trước đó, tôi thẫn thờ tựa người vào mặt ngoài hang đá, cũng vô tâm suy nghĩ nhiều, mãi đến khi một đạo thân ảnh màu trắng thoáng hiện trước mặt, bên dưới ánh lửa, thiếu nữ sắc mặt như nước, lãnh đạm nói:
- Chúng ta đi!
Tôi biết nàng nghĩ như thế nào, hai tên nam tử nhưng lại không biết, Vương Chiếu Hi ngạc nhiên nói:
- Luyện nữ hiệp, cô nương làm cái gì vậy?
Luyện nhi cũng không quay đầu lại, trả lời:
- Ta vừa biết được một người, con gái hắn sử dụng chính là bản môn kiếm pháp của ta! Cái gì một tháng hẹn ước, ta hiện tại liền muốn đi tìm bọn họ tính sổ!
Hai người kinh ngạc đứng dậy, Vương Chiếu Hi cùng Trác Nhất Hàng liếc mắt nhìn nhau, trầm ngâm nói:
- Người dám làm việc này, nhất định không giống người thường, giết Trinh Càn đạo trưởng xem như là kẻ thù chung của võ lâm, Luyện nữ hiệp nếu không bận, hiện nay chỗ của tại hạ tụ tập các anh hùng, chính là đồng tâm hợp lực, hay là chúng ta trước tiên hãy trở về trong trấn, điều tra chu đáo, rồi hành động cũng không muộn, huống hồ đêm nay bận rộn đến bây giờ, cũng nên mệt mỏi rồi.
Hắn nói như vậy, nam tử bên cạnh cũng gật đầu phụ họa, Trác Nhất Hàng nhìn Luyện nhi ân cần nói:
- Bàn bạc kỹ càng, biết người biết ta, mới là sách lược vẹn toàn, hai vị cô nương, hay là trước tiên theo chúng ta trở về đi thôi.
Không phải không thừa nhận, bọn họ nói tất cả đều là đạo lý, nhưng mà, nội tâm đánh trống không thể nào áp chế được, tôi nhìn chằm chằm nam tử kia, lại nhìn qua Luyện nhi, nhịn không được mở miệng, nhẹ nhàng nói một câu:
- Nếu không đuổi theo, liền thật sự đuổi không kịp...
Thiếu nữ vốn đang nghĩ lại, liền phút chốc quay lại, dắt tay nói:
- Đuổi theo!
Tôi cũng trở tay dắt tay nàng, trả lời:
- Được.
Trên đời nếu thật sự có Nguyệt Lão tơ hồng, cũng phải làm cho nó bách chuyển thiên hồi, lượn vòng càng xa càng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.