Ma Nữ Nghê Thường

Chương 78: Hát




Nhân lúc nhàn rỗi uống thuốc... ách, uống trà, ba người đứng tại chỗ, ngươi một lời ta một lời nói về những gì xảy ra trong lúc tôi ngủ, trong đó phần lớn đều là Thiết lão gia tử nói, bởi vì ông ấy dào dạt đắc ý vì bản thân lựa chọn sáng suốt, cho nên nhịn không được mà nói nhiều một chút.
- Ta ấy mà, lúc đó đã nhìn trúng hai người quen thuộc địa thế nơi này, còn có thể nói tiếng địa phương ở đây, mới có thể mượn chỗ ở của bọn họ!
Kể đến đoạn cao hứng, lão gia tử vỗ tay một cái "bốp", giống như thật sự là quyết định thỏa thuận làm ăn:
- Nơi này quá mức hẻo lánh, nếu không hiểu thổ ngữ địa phương thì sẽ khó xử lý, cho dù người ta chịu giúp đỡ cũng chỉ giúp một chút mà thôi, làm sao có thể giống như hiện tại ngay cả phòng cũng cho chúng ta mượn ở tạm?
Bởi vì đắc ý, Thiết lão gia tử nói năng hơi lộn xộn, nhưng vẫn có thể nghe hiểu, thì ra nơi này không phải chỗ nào khác, chính là đại trạch hồ tên gọi La Bố Náo Nhĩ mà người dẫn đường thường nhắc tới những ngày qua, gồm những Khổng Tước hải (đầm hoặc ruộng muối) xen lẫn giữa sa mạc, dùng từ ý nghĩa nào đó mà nói, là nơi này giống như tiên cảnh nhân gian.
Ra khỏi Bạch Long Đống, một vùng cách nơi này không xa lắm, hơn nữa lúc đó tôi vẫn mê man bất tỉnh, mặc dù mạch tượng bình thường, nhưng vẫn khiến người lo lắng, sau khi bàn bạc mọi người quyết định gấp rút chạy suốt đêm, một mạch chạy đến nửa đêm, rốt cục lúc rạng sáng tìm được chỗ này, cũng may người dẫn đường quen biết người ở đây, nhận được sự giúp đỡ nhiệt tình, lúc này mới có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Đợi đến khi lão gia tử tràn đầy phấn khởi nói gần xong, chén trà này cuối cùng cũng uống gần hết rồi.
Bởi vì chưa từng được kể về một nơi thế này, cho nên trong lòng vẫn tràn đầy hiếu kỳ đối với địa phương nghe như truyền thuyết này, bấy giờ người đang ở cửa, cảnh ngay ngoài cửa, tâm tư ngứa ngáy khó nhịn từ lâu, tôi ngửa đầu uống cạn ngụm trà đặc cuối cùng, vội vàng nói:
- Đi, ra ngoài nhìn xem!
Ngay cả cái chén cũng chưa kịp đặt xuống, lắc mình vòng qua thân thể cao lớn của lão gia tử, một cước bước ra cửa.
Ra khỏi cửa, đập vào mắt đầu tiên chính là một lòng đỏ trứng chói mắt, bây giờ đã đến hoàng hôn, mặt trời lặn ngay phần cuối khung trời, cùng với mặt nước lấp lánh sóng ánh sáng.
Nói lấp lánh sáng sáng thật ra cũng không đúng lắm, bởi vì mặt nước rất tĩnh lặng, hơn cả tĩnh lặng là mặt gương phản chiếu ánh mặt trời, xa xa một đàn vịt trời nô đùa trên mặt nước tạo ra những gợn sóng lăn tăn, càng về phía xa thỉnh thoảng sẽ có những loài thủy điểu* khác lượn quanh, ngẫu nhiên sẽ kêu vài tiếng lanh lảnh, lại nhìn xa hơn, bầu trời và mặt nước hòa thành một thể, tựa như đường chân trời.
(*) thủy điểu: là loài chim sống dưới nước như cò, vịt trời, hải âu..
Người dẫn đường nói nơi này là đại trạch hồ, nói nơi này là Khổng Tước hải, tôi tưởng rằng cái phía trước càng sát với thực tại, nào có biết cái thứ hai mới thật sự là tươi sáng sống động.
Nhìn cảnh trước mắt một hồi lâu, mới quay đầu ngắm nhìn bốn phía, gian nhà nằm bên hồ nước, cách chỗ nước cạn khoảng chừng mười bước chân, xung quanh còn có vài căn nhà tương tự, đều rất đơn sơ, phần lớn đều là lều nhà thấp bé được dựng nên từ gạch mộc và lá khô, gian nhà được bao bọc bởi tường rào được tết từ cành cây.
Mà cồn cát trước sau những gian nhà đều mọc đầy liễu hồng và cỏ lau, còn có dải lớn cây hồ dương cao vút với hình dạng khác nhau, giống như bức tường thành đang bảo vệ lãnh thổ, tách biệt nơi này cùng hoang vu phương xa ngoài kia thành hai thế giới.
- Thế nào, kinh ngạc chứ? Ha ha.
Có tiếng bước chân "sột soạt" sau lưng, người ở trong nhà cũng theo đi ra, Thiết lão gia tử cười nói sang sảng:
- Ngay cả lão già ta lúc vừa nhìn thấy cũng kinh hãi một trận, ai có thể nghĩ tới, ở vùng sa mạc hoang dã chim không đẻ trứng này còn có một vùng đất trù phú phong thủy đến vậy! Bồng lai tiên cảnh chẳng qua cũng chỉ là như thế đi!
- Hai người dẫn đường, nói chỗ này, tên gì?
Tôi không quay đầu lại, yên tĩnh nhìn cảnh sắc trước mặt đặt câu hỏi, sau đó nghe lão gia tử trả lời:
- Ách, gọi là La, La Bố Náo Nhĩ nhỉ? Tiếng địa phương khó đọc, cũng không biết có ý nghĩa gì, con hỏi cái này làm gì?
La Bố Náo Nhĩ... La Bố... Náo Nhĩ...
Âm thầm đọc tới đọc lui hai lần, bỗng nhiên có ánh sáng chợt lóe trong đầu, dường như sáng tỏ thông suốt, cũng không tiện nói rõ là cảm xúc gì, chẳng qua là nhịn không được khẽ cong môi, im lặng cúi đầu nở nụ cười.
- Sao? Ngay cả chỗ này ngươi cũng biết? - Luyện nhi từ phía sau đi tới, nghiêng đầu nhìn tôi.
- Không, ta không biết. - Tôi cười lắc lắc đầu nói:
- Chỗ ta biết là một vùng đầm muối khô cạn, biển chết vạn dặm không người ở, nó gọi là La Bố Bạc (hồ Lop Nur), không gọi La Bố Náo Nhĩ.
Nơi đây không thiếu nước sạch, cũng không thiếu củi khô để nấu nước, điều này đối với người lặn lội trong sa mạc mấy ngày qua, đặc biệt là đối với nữ tử mà nói, chắn chắn là đại vui mừng, vừa rồi rõ ràng Luyện nhi vừa mới tắm rửa xong xuôi không bao lâu, lúc này thấy tôi đã khôi phục tinh thần, không biết nghĩ đến gì đó, đột nhiên đổi đề tài hối thúc.
- Ai quan tâm ngươi cái gì La hay không La, trước mắt đi tắm rửa sạch sẽ mới quan trọng.
Nàng nói rồi, một bên tiếp nhận chén trà trong tay tôi, một bên đẩy tôi hướng về một gian lều khác:
- Đúng lúc còn nước nóng, nhanh đi, tắm xong cơm canh cũng đã chuẩn bị tốt rồi.
Bị nàng thúc giục cũng không sao cả, bỗng nhiên nhớ ra lúc tỉnh lại... Tôi tùy ý nàng đẩy mình đi về phía trước, chỉ quay đầu lại hỏi:
- Phải rồi, Luyện nhi, lúc ta ngủ, người đổi quần áo cho ta, là ngươi nhỉ?
Nàng sẽ không dễ dàng ném tôi cho người khác --- đối với điểm này, chính mình vẫn có tự tin.
Quả nhiên nhận được một tiếng "hừ", Luyện nhi dường như còn không thèm trực tiếp khẳng định, chỉ trả lời:
- Hồ phục này trải qua mấy ngày bão cát, ngươi không chê chứ ta còn ghét bỏ đây, bẩn như vậy làm sao ngủ chung được?
Dứt lời đẩy một cái, đẩy mạnh tôi vào gian lều.
Tuy nàng nói là sự thật, nhưng dù sao thân là nữ tử, nghe người ta nói mình bẩn chung quy trong lòng hơi khó chịu, hơn nữa người nói lại là... Vừa định giải thích, cửa ở trước mặt đã "kẽo kẹt" đóng lại, biết Luyện nhi là vô tâm nói, cũng chỉ đành thở dài cười một cái, quay đầu đánh giá gian nhà tắm.
Bên trong cũng nhỏ, giá gỗ đơn sơ, thùng gỗ đơn sơ, trong thùng có một cái gáo múc nước đơn sơ nổi trên mặt nước trong suốt, nơi này mùa hè nóng bức hơi nóng tan chậm, hiện tại vẫn còn ấm, chạm vào đúng là dễ chịu, chỉ có điều... Nhìn bốn vách tường đều có khe hở, không khỏi nhăn mày, đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến một giọng nói:
- Động tác nhanh chút, ta ở ngoài chờ ngươi.
Là giọng điệu không kiên nhẫn, chính là phương thức biểu đạt độc hữu thuộc về người kia, tôi hiểu ý nở nụ cười, vốn muốn hỏi vừa rồi ai giúp nàng trông coi, nhưng nghĩ lại vẫn là quên đi.
Nếu tôi hỏi, tôi đoán - dám có tên nào lén lút ta há có thể không phát hiện được - trả lời ngạo nghễ những việc như thế này, đoán cũng có thể đoán được.
Khi làm một người thật sự có ngạo nhân tư bản, ngạo nghễ, thật ra vẫn có thể xem là một loại biểu đạt thẳng thắn, tuy rằng loại thẳng thắn này phần lớn có đi ngược với phàm quy tục luật (quy luật phàm tục), cho nên người đời không thích, thậm chí quở trách là tà ma ngoại đạo.
Nhưng chẳng biết từ lúc nào, ít nhất lời nói và việc làm của Luyện nhi ở trong mắt tôi, đã chỉ còn là thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên) và... đáng yêu.
Lúc bắt đầu tắm là hoàng hôn mặt trời lặn, đợi đến sau khi tắm nước nóng tẩy rửa sạch sẽ thoải mái rồi, ngoài trời đã là trăng non treo cao đầy sao bầu bạn, lúc ra ngoài gian lều gió mát hiu hiu, xa xa bên bờ hồ có mấy đốm lửa được nhóm lên từ cành cây hồ dương, một đám người ngồi vây quanh đống lửa, vừa nói vừa cười, từng đợt hương thơm theo gió bay đến, kích động người thèm ăn.
- Thật chậm chạp.
Luyện nhi đang nhàn hạ dựa vào một thân hồ dương, vô cùng buồn chán ngắm nghía cành cây úa vàng trong tay, rõ ràng từ đầu đến cuối không lên tiếng thúc giục, hiện tại thấy người lại phải oán giận một câu, sau đó đã nhảy xuống trước mặt tôi, cười nói:
- Đi, ăn chút gì đi.
Nắm tay tôi không nói hai lời liền kéo tới đống lửa.
Đến gần, càng huyên náo, mùi thơm càng đậm, trên ngọn lửa "tất tát" là một nhánh cây được xâu những con cá tươi tốt, ngồi cười nói cùng với lão gia tử và hai người dẫn đường là khoảng mười người nam nữ già trẻ ăn mặc giản dị, vô luận từ gò má cao mắt sâu hay là mái tóc hơi xoăn, đều có thể thấy rõ huyết thống ngoại tộc, hẳn là thổ dân địa phương không sai.
May mà suốt chặng đường phía trước Luyện nhi đã từng thấy qua, tôi cũng đã tập mãi thành thói quen, mà thấy hai người chúng tôi tiến đến, bọn họ đã vội vã nhiệt tình vẫy tay kêu gọi từ lâu, tuy ngôn ngữ giao tiếp bất đồng nhưng ý cười trên mặt cùng ngôn ngữ tay chân lại phong phú.
Thế là gia nhập vào trong, cùng nhau chè chén ăn uống thỏa sức, ăn chính là cá trong hồ, ngoại tiêu lí nộn (ngoài giòn trong mềm), mỹ vị tươi ngon, uống chính là mấy vò rượu ngon mà chúng tôi cố tình mang theo, này đối với dân bản xứ hiếm khi ra ngoài một lần mà nói là quà tặng vô cùng tốt, bọn họ vui mừng đem những đồ vật tốt chia sẻ cùng lữ khách.
Mấy ngày nay gian khổ bôn ba, thật vất vả mới được một bữa ăn nóng hổi tươi ngon, tất cả mọi người rất cởi mở, hướng đạo và dân bản xứ hòa mình hiển nhiên không cần phải nói, Luyện nhi cũng giương nụ cười lười biếng mà dương dương tự đắc, Thiết lão gia tử lại cùng người khác liều mạng uống rượu, uống đến không còn biết trời đất.
Trăng nhạt gió nhẹ, nâng ly trò chuyện vui vẻ.
Đến lúc cơm no rượu say, nhưng chưa thỏa thích, có người giỏi ca múa đã dọn thức ăn từ sớm, lấy nhạc cụ ra, ở bên đống lửa vừa múa vừa hát, dân tộc Tây Vực từ nhạc cụ đến múa hát đều rất riêng biệt, tự bao hàm một luồng phong tình khác ở trong, nhưng nghe huyền nhạc đạn bát, tiếng gõ trống con, tiết tấu vui vẻ ung dung nước chảy mây trôi, diễn tấu đến đoạn cao hứng người ngoài nhộn nhịp ứng theo, hoặc hát hoặc nhảy, chính là người ca múa trời sinh, bầu không khí sôi nổi vô cùng.
Lúc bầu không khí đến chỗ cao nhất, bỗng nhiên một tiểu nha đầu từ trong đám người chạy tới, khoảng chừng trên dưới mười tuổi, "lạch bạch" chạy sang bên này, chắc là trước đó đã đoán qua ai dễ bắt nạt hơn, sợ hãi nhìn Luyện nhi một chút, sau đó nắm tôi kéo dậy, kéo tới giữa đám người, rồi vui vẻ nói liến thoắng.
Cô bé nói rất lớn tiếng, lớn đến đâu tôi nghe vẫn không hiểu, lúc đang mỉm cười mờ mịt, hướng đạo đang hăng say tán gẫu với người bản xứ ở cách đó không xa bỗng nhiên nói chen vào, cười lớn hét lên:
- Tiểu nha đầu muốn ngài (đại từ nhân xưng mang ý kính trọng) hát một bài, hoặc là nhảy một khúc, khách nhân tôn quý, hiện tại chủ và khách đều vui vẻ, ngài nhẫn tâm cự tuyệt cô bé à? Cô bé sẽ cho rằng trong lòng khách mời không cao hứng đấy.
Hắn lớn tiếng như vậy, xung quanh nổi lên một mảnh ồn ào, trong đó cũng có tiếng Thiết lão gia tử cổ vũ, tôi kẹp ở giữa bị náo động đến hết cách rồi, biết rõ nếu không bêu xấu thì không có cách nào rút lui, cũng cảm thấy bản thân thế nào cũng không nên e ngại vụ này đi, suy nghĩ một chút, được nhạc đệm nơi này khuấy động ký ức, lập tức hắng giọng một cái, thuận miệng hát một khúc dân ca Tân Cương tương đối cao ---
"A Lạp Mộc Hãn trông thế nào? Vóc dáng không béo cũng không gầy. A Lạp Mộc Hãn trông thế nào? Vóc dáng không béo cũng không gầy.
Lông mày của nàng cong tựa trăng lưỡi liềm, eo của nàng mềm mại tựa cành liễu, môi nhỏ của nàng rất đa tình, đôi mắt có thể khiến ngươi rung động...
A Lạp Mộc Hãn đang nơi đâu? Thô Lỗ Phiên hướng Tây ba trăm sáu. A Lạp Mộc Hãn đang nơi đâu? Thô Lỗ Phiên hướng Tây ba trăm sáu."
Thật ra cũng chỉ nhớ đại khái lời nhạc, cũng may giai điệu bài hát này ngắn gọn, ca từ lặp lại nhiều lần, nhớ không rõ địa điểm liền thuận miệng bịa ra, lại ung dung dễ dàng không khó khăn gì, quan trọng là vô cùng hòa hợp với dàn nhạc cụ lúc này, tuy dùng tiếng Hán dân bản xứ không hiểu, nhưng một hơi hát xong, xung quanh phản ứng vẫn rất tốt, thậm chí còn reo hò ầm ĩ lớn hơn.
Đối với nhiệt tình thẳng thắn có phần hơi quá này, bản thân cũng không chịu nổi, nhưng đang là thân phận khách mời, vẫn phải mỉm cười liên tục gật đầu ứng phó, ánh mắt cố tình tìm kiếm một người, nhưng ngạc nhiên phát hiện nàng không còn ở vị trí ban đầu nữa.
Lần này không đi xã giao miễn cưỡng cái gì nữa, tôi khéo léo từ chối hướng đạo mời hát thêm một khúc khác, thoát khỏi nhóm người chen đến bên cạnh Thiết lão gia tử, ông ấy đang bưng bát rượu, loạng choạng từ chỗ của Luyện nhi vòng trở về.
- Lão gia tử, Luyện nhi đâu? Nàng đi đâu rồi, ông có gặp không?
Tôi bắt cánh tay ông ta lớn tiếng hỏi, tiếng nhạc ồn ào lúc này có vẻ hơi bất tiện.
Cũng may mặc dù sắc mặt ông ta đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn thanh tỉnh, nghe tôi hỏi, cười toe toét nói:
- Con hỏi Ngọc oa nhi? Ha ha, vừa mới ở đây mà, ta vốn định mời nàng một bát rượu, ai biết đứa nhỏ này không chịu uống, dồn ép lại quay người bỏ đi, thật là bướng bỉnh, ha ha, bất quá rất giống tính khí của lão nhân gia ta!
Tôi cũng không quản lão đầu đã nói ngọng, nhìn trái nhìn phải thấy không có chuyện gì, liền đuổi theo phương hướng lão nói, Luyện nhi có chút hỉ nộ vô thường, qua lời kể vừa rồi cảm thấy tâm tình nàng thật không tốt, cũng không biết cụ thể lão gia tử đã nói gì rồi, có phải đã trêu chọc nàng rồi không.
Nơi đây mặc dù là ốc đảo, nhưng ra khỏi rừng hồ dương chính là sa mạc hoang vu, không khỏi lo lắng. . Chap 𝐦ới luô𝓃 có 𝙩ại || 𝑻RuM𝑻R𝑼Y𝐸 N.V𝓃 ||
Chạy về phía trước không xa lắm, đã là một dãy những cồn cát chập trùng, khác biệt duy nhất với cồn cát bên ngoài rừng chính là cồn cát ở đây mọc đầy liễu hồng cùng các loại bụi cây nhỏ khác, trái lại cũng xem như bừng bừng sức sống.
Luyện nhi đứng trên cồn cát, không biết đang ngắm trăng hay là nhìn sao, một mạt màu trắng dưới bóng đêm coi như nổi bật, tôi từ xa nhìn thấy, lúc này mới yên lòng, bước tới đứng bên cạnh nàng, nói:
- Sao vậy? Cách xa mọi người như vậy?
Cho dù tức giận, Luyện nhi cũng sẽ không tùy tiện giận chó đánh mèo cùng người, quay đầu lại nhìn tôi một chút, nhíu mày trả lời:
- Quá ồn ào, lúc đầu còn thú vị, lâu dần thấy chán, nghĩa phụ còn tìm ta uống rượu, ta không thích, vẫn nên tách ra là tốt nhất.
- Nếu như vậy, ta bồi ngươi. - Tôi gật gù, nắm tay nàng nói:
- Cứ để đám người bọn họ náo nhiệt là được rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi sớm chút, không chừng ngày mai sẽ lên đường, thật sự nên điều dưỡng sinh khí thật tốt mới đúng, đi.
Nói xong kéo nàng xoay người định đi, ai ngờ kéo tới kéo lui, nàng lại không dịch chuyển nửa bước.
- Thân thể ngươi không có việc gì chứ? Vì sao đã ngủ lâu như vậy rồi còn muốn ngủ?
Bên tai nghe được giọng nói quen thuộc, quay đầu lại, Luyện nhi đang nhìn thẳng bên này, bởi vì có ánh trăng, bên dưới hàng mi phủ xuống một đạo bóng mờ nhàn nhạt.
Trong lòng tôi ấm áp, khẽ cười nói:
- Lần này là bù cho mấy ngày trước đó, hơn nữa, cho dù ngủ không được cũng có thể bồi ngươi ấy mà.
- Ừ, cũng phải... - Đôi mắt kia lóe sáng, Luyện nhi gật đầu nói:
- Ngươi có thể trò chuyện cùng ta, hoặc là hát ngâm, tuy giai điệu ca khúc kỳ quái, nhưng nghe không tệ.
Thời điểm nói cây này, vẻ mặt nàng vẫn nghiêm túc mà bình lặng, khóe môi theo thói quen cong lên, sau đó giống như tò mò ném ra một vấn đề:
- Đúng rồi, cái người gọi là A Lạp Mộc Hãn kia, ngươi làm sao quen biết được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.