Ma Nữ Nghê Thường

Chương 80: Gió




Đại mạc sương khói mịt mù.
Đại mạc mịt mù thật ra không phải do sương khói, chỉ là mặt trời gay gắt chiếu xuống làm không khí ở xa xa bốc hơi, loại ánh sáng uốn lượn kia tạo cảm giác như đang bốc khói, lại giống như một tấm lá chắn vô hình.
Ở sa mạc ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy một vài sự sống nhỏ bé, hoặc những tảng đá hình thù quái dị, nhưng nơi này cái gì cũng không có, chỉ có cát, cát, cát vô tận, bầu trời xanh vạn dặm không mây càng tôn thêm mặt cát nhấp nhô óng ánh vàng, tĩnh lặng chói mắt, tựa như vĩnh hằng.
Hành tẩu (đi) trong mảnh tĩnh mịch này đã ba ngày rồi.
Trải qua ba ngày này, mới phát hiện đoạn sa mạc trước đó không đáng nhắc tới, ở đây vào giữa trưa mặt trời gay gắt nhất đến nỗi người không dám bước xuống lạc đà tiếp xúc với mặt đất, bởi vì mỗi một hạt cát dưới chân đều bỏng rát giống như bị lửa nướng qua, cho dù cách một lớp đế ủng dày cũng có thể cảm nhận được.
Phân chia lượng nước so với lúc ở sa mạc là giống nhau, mỗi người mỗi ngày có một túi nước da trâu treo bên hông cho riêng mình, phân lượng đầy đủ, nhưng thường xuyên vẫn cứ cảm giác miệng khô lưỡi khô. Bởi vì lượng nước tiêu hao nhanh, chúng tôi đều không thể nói chuyện, phần lớn thời gian, chỉ có tiếng chuông "đinh đinh đang đang" của lạc đà đầu đội và cuối đội hòa ứng lẫn nhau, trầm bổng du dương vang vọng giữa biển cát mênh mông.
Thời điểm thú vị duy nhất, chắc là lúc xuất hiện ảo ảnh, dường như muốn bù đắp cho tiếc nuối lúc trước chưa từng xảy ra, mấy ngày này phong cảnh phồn thịnh liên tục xuất hiện trong sa mạc, làm một điểm màu sắc khác để xoa dịu hành trình khô khan buồn tẻ.
Chỉ là loại ảo giác này mới ban đầu còn có thể làm tinh thần người ta phấn chấn một chút, nhưng thấy nhiều sẽ cảm thấy vô vị, nhất là Luyện nhi, cuộc đời nàng ghét nhất là lừa gạt và giả mạo, mà cố tình những kỳ quan này hiển nhiên có cả hai điều đó, nàng từ lần đầu nghi hoặc cho đến lúc hiểu rõ sẽ không hề thiện cảm đối với loại sa mạc huyễn cảnh này, mỗi khi nhìn thấy sẽ quay đầu nhìn tôi nói:
- Thứ gạt người lại xuất hiện rồi.
Nhưng mà người dẫn đường rất thích hiện tượng này, vốn tưởng chỉ là vấn đề sở thích, sau đó lúc nghỉ ngơi mới nghe bọn họ giải thích rõ, nói là có ảo giác chắc chắn sẽ không có gió lớn, là người quen đi trong đại mạc, thà bị mặt trời phơi nắng, chứ không muốn gặp gió cát, nếu ngày ngày có thể thấy ảo giác thì đoạn đường này nhất định sẽ bình an đi ra.
Thật hổ thẹn, tôi cũng không biết chuyện hắn nói có đạo lý hay không, chỉ là nếu là kinh nghiệm truyền lại từ dân gian ngày xưa chắc hẳn sẽ có vài phần nguyên nhân.
Mà sự thật rất nhanh sẽ chứng minh điểm này.
Ngày thứ tư xuất phát đã không thấy ảo ảnh xuất hiện nữa, song vẫn là trời cao mây trắng không có gió, đi dạo giữa biển cát, không khí như ngày hè nóng bức không khác gì mấy ngày trước, cho nên tất cả mọi người chưa từng nghĩ đến điều gì.
Qua buổi trưa, tôi và Luyện nhi đang dựa lẫn nhau trên lưng lạc đà, lúc đang trong tấm thảm phất phới chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên nghe được một tiếng hô to như sấm nổ, tiếng kêu gào tận lực truyền đến gần như làm lạc đà dưới thân kinh hoảng.
- Hắc phong! - Âm thanh kia kêu lên:
- Hắc phong nổi lên rồi!
Chúng tôi bừng tỉnh cùng lúc, Luyện nhi phản ứng nhanh hơn tôi một bước, lúc tôi xốc tấm thảm ló đầu ra nhìn, trước tiên thấy thiếu nữ gần trong gang tấc đang mím môi vẻ mặt kinh ngạc, phải biết rằng từ lúc nàng trưởng thành, những năm gần đây rất hiếm thấy vẻ mặt này, tôi không nhịn được nhìn thêm hai lần, rồi mới theo tầm mắt của nàng nhìn ra xa, thấy một bức tường đen nghịt đội trời đạp đất phía trên đường chân trời, tựa như đội quân yêu ma hoành hành.
Đó đương nhiên không phải yêu ma cũng không phải tường thành gì, nó là hiện tượng tự nhiên, gọi là phong trần, người bản địa ở đây gọi nó là hắc phong, nhưng tôi vẫn quen gọi nó là, bão cát.
Hắc phong cũng được, bão cát cũng tốt, dù sao đều là chỉ bức tường kia, giờ khắc này nó đang dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy hùng hổ xông tới, cát vàng trời xanh đều bị hắc ám chôn vùi, giống như bị nuốt chửng, không thấy tung tích nữa.
Vừa mới bắt đầu bản thân vẫn coi như bình tĩnh, bởi vì biết phía sau mảnh đen kịt này thực ra cũng không tệ, độ nguy hiểm so với trận gió ở Bạch Long đống chắc không cao hơn bao nhiêu, thay vì lo lắng bị gió lớn cuốn đi gì gì đó, chẳng bằng lo cho thực tại hít phải bụi cát sẽ sinh bệnh, cho nên phản ứng đầu tiên chính là tháo khăn che mặt xuống gấp thêm một tầng, buộc chặt, cẩn thận bảo vệ tốt mặt mũi miệng, cũng nhắc Luyện nhi làm theo.
Nhưng hai người hướng đạo kia lại vô cùng hoảng sợ, có lẽ loại gió này đã có quá nhiều truyền thuyết nhỉ, lại nghe bọn họ một bên la lớn: "Phải núp, nhanh nhanh, núp đi!", một bên vội vội vàng vàng xua đuổi lạc đà chạy về phía đồi cát lớn cách đó không xa, chắc là muốn mượn cồn cát làm tấm chắn thiên nhiên, trốn ở phía sau tránh gió to, cũng coi như trì hoãn một chút.
Nhưng cơn bão này di chuyển nhanh hơn so với dự đoán, vừa mới đi chưa được một nửa, bức tường gió kia cũng đã đến chỉ cách hơn mấy trượng, càng gần thanh thế càng lớn, đen nghịt che kín cả bầu trời, từng trận tiếng gió rít gào tựa như mây đen phủ sương gào khóc thảm thiết.
Hướng đạo còn định kiên trì tiến lên, nhưng chỉ trong chớp mắt, bức tường gió kia đã đùng đùng phả vào mặt, trong chớp mắt lấy áp lực như núi Thái Sơn nhấn chìm toàn bộ đội ngũ lạc đà.
Ngay trong tích tắc sắp bị nuốt chửng, thân thể bỗng nhiên được ai đó bảo hộ chặt chẽ.
Bị cuốn vào trận bão cát, cảm thụ hoàn toàn khác nhau, tiếng gió rít thê lương rót đầy trong tai, thời điểm mở mắt đôi mắt liền phát khô, xung quanh thâm trầm như hoàng hôn, tôi ngẩng đầu nhìn cái người kia đang che chở mình, nàng lại không nhìn tôi, mà đang nhíu mày nhìn quanh, ánh mắt sắc bén như dao.
Đã khó có thể phân biệt được sự vật chỉ cách hơn vài bước chân, tất nhiên không thể tiếp tục tiến lên, một lát sau mới thấy hướng đạo chậm chạp đi dọc theo đội ngũ lạc đà lần tìm đến đây, hét lớn:
- Không xong rồi, xuống lạc đà, xuống lạc đà, làm tường chắn! - Âm thanh gào thét mơ hồ chập chờn trong gió bão.
Tôi và Luyện nhi nhìn nhau, tuy không hiểu ý đồ của hắn nhưng vẫn nghe lời nhảy khỏi lạc đà, xác thực nhảy xuống rồi mới thấy an tâm một chút, lạc đà to lớn lúc này còn bị gió thổi đến lung lay bất ổn càng làm người ta thêm một phần bất an.
Hướng đạo thấy chúng tôi đã xuống, lập tức vật lộn với bão kéo lạc đà đi qua, đi được mấy bước lại đứng yên, liên tục vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi cùng tụ họp một chỗ với hắn. Lúc này bên trong trời đất mịt mù, Thiết lão gia tử và một hướng đạo khác cũng đang đi qua, tay còn dẫn theo hai con lạc đà còn lại, kế tiếp lại thấy bọn họ gian nan ngược gió để tụ họp, thật vất vả mới khiến bốn ngọn núi lạc đà lần lượt quỳ xuống bốn phía, tạo thành một hình vuông chặt chẽ chứa mọi người ở bên trong, chính xác mà nói là bị vây ở trong.
Thấy động tác này, cuối cùng cũng hiểu cái tường chắn mà bọn họ nói là gì, tôi kéo Luyện nhi ngồi xổm sát bên con lạc đà cường tráng nhất, quả nhiên bão cát ập tới đã bị yếu đi rất nhiều, những người còn lại cũng làm theo, tạm thời dùng động vật cao to làm tấm chắn lẩn tránh thiên tai, có thể xả hơi rồi.
Thời gian chờ đợi nguy hiểm trôi qua, là rất dằn vặt.
Mặc dù có thân thể lạc đà rắn chắc bảo vệ, ảnh hưởng của bão cát suy giảm không ít, nhưng uy lực vẫn quá sức chịu đựng, những hạt cát nhỏ vô khổng bất nhập (xâm nhập len lỏi đủ chỗ), cho dù trước đó đã chuẩn bị nhưng vẫn cảm thấy hô hấp dần dần trở nên khó khăn, suy bụng ta ra bụng người, tôi sợ Luyện nhi cũng như vậy, định ôm nàng vào lòng để che chở. Vừa mới đưa tay, người bên cạnh đã giành trước một bước làm động tác tương tự, ngược lại liền đổi thành chính mình rơi vào trong lòng nàng.
- Đã nói rồi, ít thể hiện trước mặt ta, rõ ràng thân thể ngươi yếu hơn.
Nàng cúi đầu nói, vốn đang ở tư thế ngồi xổm áp sát nhau, nàng lại cúi đầu nên âm thanh kia vang bên tai, ngay cả khí thế mạnh mẽ nhất quán (trước sau như một) trong giọng nói đều có thể phân biệt rõ ràng.
Thở dài, không tranh luận, chỉ rút vào lòng nàng, thuận tư thế ôm ấp mà hơi hạ thấp đầu, để vai cổ của mình có thể che chắn miệng mũi của nàng, rồi nhẹ giọng nói:
- Vẹn toàn đôi bên mới tốt nhất.
Hình như Luyện nhi đang cười, ở tư thế này tôi không thấy được, nhưng cảm giác có hơi nóng phả ở cổ.
Tiếp theo toàn bộ đều im lặng, không tiện nói chuyện, chỉ cần hai bên vì đối phương tạo nên khe hở lẳng lặng hô hấp giữa cát bay đá chạy, cùng nhau chờ đợi thời tiết cực đoan đi qua.
Nếu hỏi hiện tượng thiên văn này có điểm nào khiến người ta sợ hãi nhất, đó chính là thời gian lâu dài, bão cát không phải gió lốc, tính hủy diệt của nó không cao, nhưng có thể duy trì lâu dài, có thể vài giờ thậm chí thổi đến vài ngày không ngừng, khiến người nửa tấc cũng không đi được, thậm chí hoàn toàn thay đổi hình dạng sa mạc xung quanh, người ít kinh nghiệm sẽ bị lạc bên trong. Nếu thật sự biến thành như vậy, đó mới là tai vạ mười phần.
Hiện tại chúng tôi có hai hướng đạo kinh nghiệm phong phú, không cần lo chuyện lạc đường, chỉ có vấn đề khi nào hắc phong này mới có thể đi qua. Bên trong trời đất mịt mù, thời gian trôi qua nhanh chóng, cát vàng phía ngoài lạc đà dần dần chồng chất lên nhau, càng lâu càng cao, dù là động vật vóc dáng cao lớn cũng sắp ăn không tiêu rồi (không chịu nổi). Cũng may có Thiết lão gia tử với chưởng phong mạnh mẽ và rắn chắc, mỗi khi vào lúc này, chính ông ấy vận công đánh mấy chưởng ngược gió, đánh tan hoặc di dời cát vàng tích tụ. Vài lần như vậy, khắp người lão nhân đã bị gió cát bao phủ, biến thành một người cát vàng chanh.
Không biết đã qua mấy canh giờ rồi, bão cát vẫn chưa từng dừng lại, ngay cả dấu hiệu suy yếu cũng không có.
Nếu nói không lo lắng chút nào là giả dối, nhưng dù sao cũng không thể nghĩ ra cách gì, xưa nay con người luôn luôn nhỏ bé trước thiên nhiên, đã mặc cho số phận, tất nhiên sẽ không lo lắng quá mức, vả lại, đường đường Ngọc La Sát sẽ không bị chôn vùi ở biển cát nơi này. Chắc chắn điểm này, tôi đã không cảm thấy có gì ghê gớm nữa, chỉ cần yên tâm nấp trong lồng ngực nàng là tốt rồi.
Nhưng mà, dường như là để bác bỏ ý nghĩ ngây thơ này, ông trời lập tức mở ra một trò đùa không lớn không nhỏ.
Trốn trong lồng ngực kia, không biết bắt đầu từ khi nào, bên tai mơ hồ nghe được vài tiếng động kỳ lạ, rất nhỏ, hơn nữa lúc có lúc không, nhưng xác thực là có.
Lúc đầu cũng không hề để ý, dù sao đặt mình trong gió bão thần gào quỷ khóc này, có âm thanh thê lương gì cũng không kì lạ.
Nhưng dần dần lại bị thu hút chú ý, không phải chỉ vì âm thanh này cứ liên tục xuất hiện, quan trọng hơn là, hình như nó còn... rất gần, gần ngay bên tai.
Bởi vì... nguyên cớ và tiềm thức bất an này, tôi bắt đầu tìm kiếm, trước hết là trong phạm vi chuyển động con ngươi liếc nhìn khắp nơi, sau đó động tác càng lúc càng lớn, rốt cục quấy rầy đến Luyện nhi, làm nàng ngẩng đầu lên, bất mãn nói:
- Sao vậy? Nhích tới nhích lui?
Tôi không thể trả lời, hoặc là nói chưa kịp trả lời, bởi vì ngay lúc nàng ngẩng đầu, tôi lướt qua vai nàng thấy được khởi nguồn của âm thanh kia.
Mà gần như cùng lúc này, vật gây tiếng động kia cũng đã đến cực hạn, một âm thanh gãy vỡ nhỏ bé vang lên trong gió, tiếp đó một bóng đen giống con rắn dài đột nhiên phóng ra, xé không khí tập kích lại đây!
- Cẩn thận!
Bản thân nhìn rõ nhất, vội vàng đẩy Luyện nhi một cái, nhưng do tư thế nên không làm được gì. Có điều Luyện nhi là nhân vật nào, cho dù không có hành động của tôi, nàng cũng sẽ cảm thấy sau đầu khác thường, sớm đã mượn tư thế đẩy của tôi nhẹ nhàng bay đi, thậm chí còn vận công đẩy ngược lại tôi, làm tôi bay sang hướng khác tránh được nguy hiểm.
Bóng đen như con rắn dài quất lên cát sỏi, để lại một vết roi thật sâu, chăm chú nhìn kỹ thì không phải roi, chẳng qua chỉ là dây thừng dùng để cố định vật dụng trên lưng con lạc đà mang nặng nhất mà thôi.
Bởi vì vội vàng, chưa có ai dời những đồ dùng trên lưng lạc đà xuống, huống chi tăng thêm trọng lượng có ích cho lạc đà chắn gió lớn, cho nên không lấy xuống.
Không ai có thể nghĩ tới dây thừng sẽ bị đứt, hơn nữa, còn đứt ngay cái trọng yếu nhất.
Cùng lúc Luyện nhi tránh né, mắt thấy giá gỗ cố định bị gió cuốn lăn xa tới tấp như món đồ chơi, tôi nghĩ cũng không thèm nghĩ, lập tức bò dậy, tận lực đuổi theo.
Bởi vì bên trong giá gỗ, là cái không thể thiếu nhất trong hành trình sa mạc - nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.