Ma Nữ Nghê Thường

Chương 85: Đêm đại mạc




Dưới bầu trời đầy sao, một tuyến đường cát góc cạnh rõ ràng, trải dài xa xa, không bị lẩn vào bóng đêm vô ngần.
Đi bộ xuyên đại mạc, có thể không đi đường thẳng, nhưng nhất định phải đi đường cát, hơn nữa tốt nhất là đi trên cồn cát cao nhất gần sát đường cát, bởi vì chỉ có giẫm trên điểm cao, mới có thể quan sát toàn diện, xác định phương hướng.
Trước khi xuất phát, nói bí quyết nhỏ này cho Luyện nhi, khi đó nàng gật đầu, nói:
- Ừ, ta cũng cảm thấy như vậy.
Luyện nhi sẽ không tùy tiện hùa theo người khác, nếu nàng đã nói vậy, tất nhiên là thật sự cho rằng nên thế. Người ngoài có nhiều kiến thức là nhờ vào tích lũy, mà của Luyện nhi như là trực giác thiên phú, hoặc có thể nói là thiên chi kiêu nữ đấy! Cũng may đã sớm tập mãi thành thói quen, tôi cười cười, không nói thêm gì nữa.
Thiết lão gia tử muốn cùng đi theo, dù sao nội lực ông ấy hùng hậu, khinh công dù không bằng Luyện nhi nhưng chưa chắc kém hơn tôi. Sau đó sở dĩ không kiên trì theo nữa, đoán là vì trước khi xuất phát, tôi đã nói nhỏ với ông ấy một câu: "Ngài hãy để ý trông chừng đà đội."
Lão gia tử có thể chơi may rủi chờ chúng tôi, nhưng hướng đạo thì không chắc, huống hồ trước đó còn bị Luyện nhi dọa kinh hãi rồi, một khi sinh cơ (cơ hội sống) rủi ro, ai biết có thể dẫn theo lạc đà bỏ đi ngang hông hay không? Nên có tâm đề phòng người khác, về điểm này, từ trước đến nay bản thân gần như là làm theo bản năng.
Sau đó, chính là một đêm xa xôi một đường đi vội.
Thông thường, muốn leo lên đỉnh cồn cát dốc đứng, đối với người thường là một việc vô cùng tốn sức, nhưng may mắn lại không phải là nan đề đối với hai người chúng tôi. Trong một đêm này, một thân khinh công khổ cực rèn luyện thuở thiếu thời rốt cục đã có đất dụng võ, dốc hết toàn lực, cuối cùng cũng không khiến mình bị tuột lại phía sau quá nhiều.
Tôi cùng Luyện nhi một trước một sau đạp cát bay nhanh, vì đảm bảo vẹn toàn, hai người cách nhau một trượng ổn định, chỉ có lúc nghỉ chân xác định phương hướng mới tụ chung một chỗ nói chuyện. Ở đại mạc rất dễ bị mất hướng, cho nên đi một đoạn sẽ nghỉ chân như vậy một lần.
Không có công cụ tiện lợi, phân biệt phương hướng hoàn toàn dựa vào một chút kiến thức của bản thân, cũng may những gì lúc trước trải qua vẫn còn khắc ở trong đầu. Bầu trời đêm đại mạc đầy sao lấp lánh, cũng không khó tìm được điểm xác định, hơn nữa trước đó đã hỏi thăm cặn kẽ, vì thế đưa ra phán đoán hợp lý cũng không khó khăn.
Về phần Luyện nhi, nàng cũng không nói rõ nguyên nhân vì sao, nhưng lúc hai bên xác minh lẫn nhau lại nhất trí cao độ đối với tôi, thỉnh thoảng đáp án sẽ sai lệch một chút xíu không đáng kể.
Mỗi khi xảy ra tình huống này, chung quy nàng đều yêu cầu tôi nghe lời nàng, mà chỉ cần không thấy vấn đề gì thì tôi cũng không phản đối.
Có điều chính là sai một ly đi một dặm, cho dù Luyện nhi tự tin đi nữa, đi dọc suốt con đường này, kỳ thực không ai dám khẳng định tuyệt đối không có sai lầm.
- Luyện nhi, chút, khụ, chờ một chút.
Lại thêm một đồi cát ngoằn ngoèo uốn lượn, lúc chạy xuống đoạn cuối đồi, tôi nghiêng đầu ho khan, dẫn đầu ngừng lại. Ngoại trừ những đoạn thời gian xác định phương hướng ngắn ngủi ra, hầu như đã bôn ba trong biển cát hơn hai canh giờ, hiện tại trăng tròn treo cao trên đỉnh đầu, bóng đêm đã sâu đậm, cho nên:
- Nếu ước tính cước trình, cũng không sai biệt lắm... hẳn là tới chỗ rồi nhỉ? Kế tiếp, không thể chỉ lo cắm đầu chạy... khụ khụ...
Nói xong một câu liền ho khan đến mấy lần, sa mạc đêm lạnh, tuy dốc hết sức chạy đến cả người đều tỏa nhiệt, khiến người không cảm thấy lạnh chút nào, nhưng hít gió lạnh làm cổ họng không được thoải mái.
- Ừ, nói cũng phải.
So với hơi thở hỗn loạn của chính mình, thiếu nữ cách mấy bước chân hoàn toàn là một trạng thái khác. Nàng ổn định đáp một tiếng, vọt người nhảy hai cái lên chỗ cao nhất nhìn quanh vài vòng, sau đó nhảy xuống nói:
- Quanh đây tất cả đều là cát, chẳng có gì cả, có điều cách không xa còn có một tòa núi cát cao hơn, chúng ta có thể đến đó nhìn bốn phía một lần nữa.
Tôi đang điều chỉnh hơi thở, tất nhiên nói không được, chỉ nhìn theo phương hướng ngón tay nàng đang chỉ, gật đầu, sau đó đứng thẳng người, vừa định nói đi, lại nghe nàng nói tiếp:
- Trước khi tới đó, nghỉ ngơi chút đi, mệt rồi.
Mệt? Khó hiểu ngẩng đầu, đã thấy Luyện nhi tự mình ngồi xuống không đếm xỉa nữa, đang mở túi nước bên hông, sao nàng lại mệt? Rõ ràng chưa hề thở gấp một lần, trừ khi...
Sau khi phản ứng kịp, chỉ có thể cười một cái, đi tới ngồi bên cạnh nàng.
Thực sự mệt mỏi, ám chỉ trong lời nói kia, chắc hẳn không phải là chính nàng.
Tôi ở bên cạnh nàng cúi đầu cười khẽ, Luyện nhi cũng không để ý, chỉ lo tháo túi nước uống "ừng ực ừng ực". Sau khi vui vẻ uống vài ngụm, quệt tay lau miệng, bỗng nhiên đưa túi nước tới trước mặt tôi, nói:
- Uống nước.
Hai chúng tôi vốn ngồi gần nhau, nàng đưa tới gần như đụng vào bên miệng tôi, tôi buộc phải ngả về sau một chút, tránh thoát túi da rồi nhìn vào mắt nàng, lắc đầu cười nói:
- Không cần, ta vẫn chưa uống hết của mình mà.
Để chứng minh mình nói thật, lúc nói câu này tôi cũng nhẹ lắc túi nước bên hông, bên trong quả thực vang lên tiếng nước của hơn phân nửa túi. Luyện nhi nghe được âm thanh này, trái lại nhướng mày, đẩy cái túi tới gần hơn, cười nói:
- Biết là còn rất nhiều, sau khi qua bão cát thì ngươi không động tới một ngụm, tất nhiên còn nhiều, định giữ nó làm mình chết khát à? Uống nước!
Không ngờ nàng quan sát kĩ như vậy, tôi nhất thời cười khẽ, có chút vui mừng vì phần để ý này, lập tức không chối từ nữa, lặng lẽ cong khóe môi nhận lấy túi nước.
Ngẩng đầu lên, dòng nước ngọt mấy ngày qua sớm đã mất đi vị ngọt cùng mát lạnh, nhưng cũng là thứ quý giá nhất ngay lúc này, tôi kề môi nhấp một ngụm nhỏ, xem như là thấm ướt đôi môi, lại giả vờ làm động tác nuốt vài cái, sau đó tách ra, mỉm cười trả lại cho nàng.
Không biết có bị nhìn thấu hay không, lúc tiếp nhận Luyện nhi không nói gì nhiều, chỉ liếc mắt nhìn tôi, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng chỉ nói: " Đi, tiếp tục tìm.". Nói xong đứng lên, vặn chặt túi nước đeo vào bên hông, rồi sải bước đi.
Tôi buông lỏng tâm tư, nhanh chóng đứng dậy, theo nàng tiếp tục tiến lên.
Nghỉ ngơi một chút sau đó lại lên đường, mục tiêu là đồi "núi cát cao hơn" mà Luyện nhi nói. Nó đứng vững ở hướng bắc, sườn núi dốc như được dao gọt qua, đặc biệt là từ đáy dốc nhìn lên, phần đỉnh nhọn như cao đến chạm trời. Nếu người thường leo trèo, e là phải đi theo hình xoắn ốc, nếu không căn bản không thể bò lên nổi.
Cho dù là người tập võ biết khinh thân đề khí, đến nơi đây tức thì biết phân định nặng nhẹ. Độ dốc quá lớn, vừa bước lên, cát vàng hoặc trơn hoặc lõm, rất khó chịu lực, tôi phải áp dụng cách đi vòng vèo hình chữ "之", mới có thể thuận lợi đi lên. Mà Luyện nhi không cần phiền phức như vậy, từ mặt cát dốc nhất, nàng nhún người nhảy lên, lên xuống mấy cái đã trực tiếp biến mất trên núi cát.
Chính vì vậy, chờ mình nhảy đến đỉnh cát, nàng đã đứng ở đó từ lâu rồi.
Xa xa dưới bầu trời đêm, thiếu nữ lặng yên nhìn một phương hướng nào đó, tâm bỗng chốc nặng nề. Tôi im lặng tới bên người nàng, nhìn ra ngoài theo ánh mắt của nàng, thấy được một chỗ bất thường dưới núi cát.
Đây chỉ có thể xem như là một hố lõm xuống, hình bầu dục không lớn không nhỏ, ánh trăng sáng rực chiếu vào càng thêm u ám ảm đạm, xung quanh lại được biển cát trắng bệch bao quanh, tạo thành sự tương phản rõ ràng.
Ven hố tròn còn có một vài thứ gì đó đen thùi lùi không rõ hình dáng, đông một nhúm tây một nhúm ngã khắp nơi trên mặt cát, chắc là một loại lau sậy, thậm chí còn có một cụm cây Hồ Dương nhỏ cũng đổ rạp giống vậy. Đứng ở trên cao nhìn xuống bên đó, tất cả mọi thứ nằm yên lặng dưới bầu trời đầy sao, trông có vẻ vô cùng... hoang vắng.
Đúng là càng sợ cái gì thì nó lại càng xảy ra. Qua một lát, tôi thở dài một hơi, nói:
- Nếu như đây chính là cái hồ mà tên hướng đạo nói, vậy coi như chúng ta là một chuyến tay không rồi.
- Không đúng...
Không ngờ, thiếu nữ bên cạnh lại lắc đầu, nói ra ý kiến khác:
- Chỗ này, có mùi nước.
Nói xong câu này, Luyện nhi giậm chân một cái, lại một lần nữa lướt thân, như sao băng vụt ngang không trung, thoáng cái đã rơi vào trong hố to đen thùi lùi bên dưới chân núi cát. Tôi tự nhiên cũng đi theo, may là đi lên khó khăn, đi xuống lại rất dễ dàng, phóng người lên xuống không tới hai lần đã giẫm trên mặt đất.
Bốn phía lõm sâu bằng chiều cao của một người, so với dọc đường đi thì cát ở đây rắn chắc hơn, không hề xốp, bên trong thậm chí còn xen lẫn một số viên đá nhỏ. Ngồi xổm nắm lấy cát nhẹ xoa xoa, tôi lắc đầu nói:
- Khô rồi.
- Đổi sang chỗ khác.
Luyện nhi trầm giọng nói, đi vào giữa hồ, càng vào giữa càng có nhiều đá, dần dần cảm thấy hơi cộm chân. Đến một chỗ không sai biệt lắm, tôi ngồi xổm một lần nữa, đẩy mấy viên đá nhỏ ra, nắm cát lên xoa một lần nữa, cảm giác dường như có chút xíu khác lạ.
- Hơi ẩm... có lẽ nên thử một lần...
Không dám vui vẻ quá sớm, nghiêng đầu nói câu này với Luyện nhi xong, rút đoản kiếm bên hông ra, dùng kiếm thay xẻng, bắt đầu đào mảnh đất kia.
Tuy là cứng hơn chỗ khác, nhưng địa chất ở đây chung quy chủ yếu là cát vàng, có thể đào xuống dễ như trở bàn tay, mà càng đào xuống, ẩm ướt càng rõ ràng, màu sắc của cát cũng không giống.
Thế nhưng thâm nhập sâu hơn nữa, dường như cũng chỉ ở mức đó.
Lúc bản thân đang nghi vấn có thể đào sâu hơn nữa hay không, bỗng dưng bị người bên cạnh kéo lên:
- Được rồi. - Luyện nhi nói:
- Cho dù đào tới khi tiết ra được chút nước, cũng vô dụng, một chút nước cát này đủ dùng làm gì? Còn chẳng đủ cho ngươi bồi bổ cực khổ, đừng lấy.
- Vậy phải làm thế nào?
Tôi nhíu mày hỏi ngược lại nàng, Luyện nhi lắc đầu, cũng không trả lời, chỉ là chậm rãi đi vòng quanh, đáy hồ khô khốc này cũng không lớn, tôi đi theo sau lưng nàng, nhìn ra là nàng dường như đang tìm gì đó.
Có lẽ là tin tưởng trực giác thiên phú của thiếu nữ này, nàng nói có mùi của nước, mình thật sự ôm hy vọng. Trước đó đào móc mặt cát chính là xuất phát từ nguyên nhân này, sau khi bị ngăn cản, lại thấy nàng không từ bỏ mà tìm kiếm xung quanh, dù không biết đang tìm gì nhưng cũng nguyện ý đi loanh quanh cùng nàng. Dù sao đã đến bước này rồi, ở lại thêm một chút cũng không hỏng thêm việc.
Đi vòng quanh một lát, dưới ánh trăng, đôi mắt thiếu nữ bỗng nhiên sáng lên, chợt nghe Luyện nhi nói: "Là chỗ đó!", trong giọng nói lộ ra vui sướng, một phát nắm tay tôi chạy về một nơi.
Chỗ đó là một bụi lau sậy khô héo sát bên đáy hồ, nằm đổ xuống tường cát đá cao cỡ nửa người, thoạt nhìn không khác gì đám cỏ lau khô héo chung quanh. Chính mình nghi hoặc bị nàng kéo qua, đã nhìn rất gần rồi cũng không nhìn ra khác biệt gì, cho đến khi Luyện nhi đẩy đám cỏ khô, tôi mới phát hiện, trong ánh trăng sáng ngời, bên dưới từng mảng màu sắc nhợt nhạt khô giòn, hình như có một chút màu đậm.
Luyện nhi vươn tay, rút một cây trong đó:
- Là màu xanh lá, còn sống.
Trải qua phát hiện của nàng, tôi lập tức cúi người bóc nắm cát trên mặt đất, nhưng lại không thấy nửa điểm ẩm ướt:
- Kỳ quái...
Chưa từ bỏ ý định, tiếp tục tự mình đẩy đám cỏ lau rậm rạp ra, sờ soạng vách đá cao cỡ nửa người ở phía sau, mới phát hiện bên dưới lớp cát vàng mỏng lại là đá nham cứng rắn, lại vén ra một ít, lập tức nhảy dựng lui về sau một bước.
- Làm sao vậy!
Lúc đó Luyện nhi đang quan sát chỗ khác, thấy thế lập tức tung người qua bên này sóng vai, kiếm trong tay có tư thế chuẩn bị ra khỏi vỏ.
- Không phải, không có gì.
Tôi lấy lại bình tĩnh, cười lắc đầu trả lời, vỗ vỗ tay cầm kiếm của nàng, lại một lần nữa tiến lên cúi người đẩy đám cỏ lau ra, ý bảo nàng đến xem:
- Chỉ là đột nhiên thấy cái động như vậy, phản ứng hơi quá độ mà thôi.
Quả thục chính là một cái động đen thùi lùi, ở dưới đáy vách cát, gần như kề sát mặt đất, bởi vì cửa động thực sự không lớn, lại có tầng tầng cỏ lau ngã rạp che lấp, không triệt để đẩy ra căn bản sẽ không thấy cái gì.
Luyện nhi không muốn chui vào bụi lau sậy, dứt khoát rút kiếm chém hai ba cái, sau đó mới cúi người qua đây, nhìn một chút, quả quyết nói:
- Không sai, ở chỗ này hơi ẩm nặng nhất, phía dưới phải có nước, ta đi xem.
Nàng tính tình nói một không hai, nói xong câu này liền đứng dậy vén vạt áo, làm bộ muốn nhảy. Tôi gấp đến độ bắt lấy tay nàng nói:
- Chờ một chút, ngươi nói muốn xuống dưới?
Thấy nàng gật đầu, càng nắm chặt tay không dám thả, tay kia cầm cục đá ném vào cái lỗ nhỏ đường kính ước chừng một người ra vào cũng khó khăn.
Hòn đá vào động, trong bóng tối nghe "keng keng cụp cụp" một đường liên tục lăn xuống, càng lăn càng sâu, đến cuối cùng ngay cả một hồi âm cũng không nghe được.
- Ngươi còn muốn xuống dưới?
Mình xụ mặt hỏi, thấy nàng vẫn gật đầu như cũ, chí khí hùng hồn trả lời:
- Ta không phải hòn đá, đương nhiên có thể xuống có thể lên, chỗ này bên dưới có thể có nước, trước đó ngươi đào ba thước đất cũng là muốn tìm, bây giờ không cần đào nữa lại từ bỏ, hử?
Không thể không thừa nhận, về điểm này, Luyện nhi xác thực có đạo lý.
Sau một hồi lưỡng lự lặp đi lặp lại, tôi cắn răng, đứng dậy nói:
- Vậy, đổi lại ta xuống dưới, ngươi ở trên giúp đỡ là được rồi.
Tình thế bắt buộc, không thể không làm, lại không biết động sâu bao nhiêu, có nguy hiểm gì trong đó hay không. Thay vì ở trên này trông chờ, chịu đựng tưởng tượng giày vò, chẳng thà tự mình xuống dưới tìm kiếm sự thật.
Lời này vừa nói ra, lại đón lấy nụ cười nhẹ nhàng của Luyện nhi, nàng híp mắt liếc qua nói:
- Ngươi xuống dưới? Nói nghe một chút, lý lẽ ở đâu? Là khinh công ngươi tốt hơn ta? Hay là võ công mạnh hơn ta? Thế gian đào đâu ra đạo lý này, huống hồ trong động này nhất định tối như mực, ngươi cũng là không thể nhìn thấy nhỉ!?
Không thể nào phản bác, lần đầu tiên trong đời, hoàn toàn không có từ nào để phản bác lời của đứa nhỏ này.
Phải rồi, lại quên mất, nàng đã không còn là đứa nhỏ.
Chắc là đắc ý vì thành công khiến cho đối phương nói không ra lời, lời cuối cùng, Luyện nhi lại vươn tay ra, sờ sờ đầu tôi, nhẹ nhàng cười nói:
- Vậy ngươi ngoan ngoãn ở đây, chờ ta đi ra là được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.