Ma Nữ Nghê Thường

Chương 87: Bóng tối




Luyện nhi sẽ không biết, trò đùa này của nàng có ý vị như thế nào đối với tôi.
Nàng càng không biết, dùng an nguy của chính mình làm trò đùa, sẽ khiến tôi tức giận bao nhiêu.
Lúc câu nói đầu tiên lọt vào tai, trong nháy mắt gần như lạnh từ đầu tới chân, cảm giác lạnh lẽo nhưng đáy lòng lại bị buồn bực thiêu đốt, cái gì cũng không muốn nói, chỉ muốn tách người ra, nhưng dường như đã bị đoán trước, đôi cánh tay ở sau lưng đã sớm trói buộc hành động của mình.
Sau đó, nghe được câu nói thứ hai.
Thật kỳ quái, bởi vì câu đầu tiên phát sinh buồn bực, nhưng sau câu nói thứ hai, liền tiêu tan đi rất nhiều.
Có lẽ vì tôi hiểu, đứa nhỏ này chẳng qua chỉ là muốn trả thù mà thôi. Nàng tính tình cực đoan, hoặc là không để ý, nếu quan tâm sẽ tính toán chi li, tôi xem như đã hiểu bản tính này từ bé. Mấy lần mạo hiểm trước đó, cũng biết nàng hiển nhiên dồn nén tức giận ở trong lòng, chỉ là chẳng bao giờ đoán được cuối cùng nàng sẽ dùng phương thức như vậy...
Đùa giỡn với đùa dai gì gì đó, vốn tưởng rằng đều không có duyên phận cùng nàng. Trước đây nàng chỉ làm chuyện tương tự đối với kẻ địch, đó là một loại đùa bỡn ác ý chơi mèo vờn chuột, phía sau trò đùa đó sẽ luôn ẩn giấu mục đích trí mạng.
Mà phía sau trò đùa này, ngoại trừ nói lên bất mãn, phải chăng còn có mục đích gì? Nàng muốn tôi hiểu mùi vị lo lắng, vậy có hàm ý nàng cũng quan tâm tôi như tôi quan tâm nàng hay không? Thậm chí, có thể hay không...
E rằng... lại suy nghĩ nhiều rồi...
Gượng cười lắc đầu một cái, đúng rồi, nếu nói Luyện nhi quan tâm lẫn nhau, đương nhiên chỉ xét về mặt an nguy này.
- Lại ngẩn người rồi lại lắc đầu, ngươi đang nghĩ gì?
Có giọng nói vang lên, gần trong gang tấc, mang theo tò mò. Tôi giật mình, mới nhớ ra bóng tối không gây trở ngại đối với nàng.
Nghĩ tới những hành động bối rối khẩn trương của mình từ lúc bắt đầu đều rơi vào mắt Luyện nhi, đột nhiên cảm thấy có chút lúng túng.
Chỉ là trước đó tâm tình thay đổi rất nhanh, phần lúng túng nho nhỏ này thật sự không cách nào khiến tôi có phản ứng gì quá lớn, trái lại, thần kinh căng thẳng lăn qua lăn lại tới tới lui lui, hiện tại, cũng không biết là bỗng dưng đứt đoạn, hay là đình công rồi.
Đặt mình trong bóng tối vây quanh, cảm quan bị che kín, liền dung túng bản thân, huống chi lúc này tâm tình thối lui, mệt mỏi thay thế, cho nên tùy ý thả lỏng đem toàn bộ cơ thể giao cho nàng. Không có suy nghĩ dư thừa gì, dù sao thì không gian ngần ấy, lại thêm đôi tay để sau lưng không có xu thế buông lỏng, chống đỡ như vậy, mệt chết đi.
Có lẽ là thực hiện được mưu kế khiến tâm tình rất tốt, Luyện nhi cũng không truy hỏi nữa, ngoan ngoãn tiếp nhận người, ôm lấy tôi lại còn vỗ vỗ lưng tôi. Càng phát hiện, nàng dường như rất vui vẻ với vị trí người cường thế, nhất là gần đây, dần dần bắt đầu đem những hành động tôi đối với nàng khi còn bé, dùng từng cái một trả lại trên người tôi.
Phát giác điều này, thật là làm người ta có chút không biết nên như thế nào cho phải.
- Luyện nhi...
Yên lặng một hồi trong bóng tối, vẫn là nhịn không được nói:
- Sau này, đừng giỡn như vậy nữa, rất dọa người.
Trong tiếng nước róc rách, nghe nàng đáp một tiếng chẳng nói đúng sai, rồi lại không nhanh không chậm bổ sung:
- Vậy từ nay về sau cũng không cho phép ngươi lại thể hiện, bằng không, ở đâu ra đạo lý chỉ cho phép ngươi làm ta sợ, mà không cho ta làm?
- ... Đó không phải thể hiện, ta lớn tuổi hơn ngươi...
Có lẽ bóng tối thật dễ khiến người ta làm càn, biết rõ không nên nói câu này, lại vẫn không nhịn được mà thốt ra. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi nhấn mạnh điểm này với nàng.
- Lớn tuổi thì sao?
Nàng quả nhiên mất hứng, ngay cả giọng nói cũng vô thức lớn thêm vài phần, ở nơi không gian chật hẹp dễ cộng hưởng này, mang theo một loại khí thế bức người:
- Tuổi tác cũng thế thân phận cũng vậy, đều không phải vấn đề. Chẳng qua là sinh trước bái sư trước mấy năm, có gì đặc biệt hơn người? Hừ, cần biết sau cùng người nào bản lĩnh lớn mới là đúng lý.
Thật ra trước khi lời ra khỏi miệng đã biết là không ổn, nghe nàng phản ứng như vậy, tôi càng im lặng không nói, trong lòng tính toán dời đề tài đi, là mình làm sai, đã hiểu rõ trực tiếp bắt bẻ nàng là chuyện ngu xuẩn nhất, hơn nữa từ nhỏ nàng đã để bụng phương diện này, một khi kích động tính hiếu thắng mới thật sự phiền phức.
Nào biết nói thì nói, tay nàng vẫn làm chút động tác. Chắc là vừa rồi vỗ vỗ cảm giác không tệ, bây giờ vừa nói chuyện vừa thuận thế vỗ hai nhịp, đáng tiếc lúc này lại vỗ vào chỗ không đúng. Tuy là động tác khá nhẹ, nhưng vẫn làm tôi hơi run một cái.
Tự cảm thấy mình đã khống chế run rẩy rất tốt, đáng tiếc Luyện nhi vô cùng nhạy bén, lập tức ngừng nói chuyện, nghi hoặc hỏi:
- ... Sao vậy?
Lúc hỏi, thậm chí có thể cảm giác nàng cúi đầu, hơi thở càng gần hơn chút.
- Không có gì.
Tôi lập tức qua loa, nghĩ tới nàng có thể nhìn trong bóng tối, tức thì vẻ mặt cũng nghiêm túc căng thẳng.
Trên lưng quả thật có vài chỗ hơi đau, tay cũng có, có lẽ lúc đi xuống đã bị va đập. Nhưng mặc kệ thế nào cũng không muốn Luyện nhi biết, bởi vì tôi không muốn thấy bất kỳ phản ứng nào của nàng, mà càng không muốn chính là, trên danh sách những lần "thể hiện" trong lòng nàng, lại tăng thêm một khoản.
Cũng đã từng tự kiểm điểm qua, có phải mình quá thuận ý nàng hay không, nhưng mọi thứ đã sớm trở thành thói quen. Kỳ thực từ nhỏ Luyện nhi đã cường thế, có điều lúc đó tuổi nhỏ, chỉ làm người ta cảm thấy đang dỗ dành một đứa nhỏ bướng bỉnh cường ngạnh.
Theo lúc đó đến nay, nàng đang trưởng thành, tôi nắm được, nhưng cũng... không hiểu rõ lắm, có lẽ đây chính là chọc tới điểm căn bản khiến nàng bất mãn đi?
Không nhìn được cái gì, thực sự rất dễ khiến người hoảng loạn, cho nên sau khi qua loa trả lời nàng, trong bóng đêm mờ mịt chỉ kiềm chế biểu tình một hồi, lại bất tri bất giác rơi vào suy nghĩ của riêng mình.
Cho nên khi kinh ngạc phát hiện có vật sống chui vào trong vạt áo, thật sự sợ hết hồn!
Thất thanh kêu một tiếng ngắn ngủi, còn tưởng rằng trong nước cạn có thứ gì đó, hoang mang định xoay người giãy dụa, nào ngờ Luyện nhi lại ôm chặt hơn, nghe được giọng một người không kiên nhẫn nói sát bên tai:
- Đừng cử động, kêu la cái gì, chột dạ hay sao?
Giờ mới hiểu được, cái kia không phải vật sống, mà là, tay nàng.
Hiểu rõ rồi, nhịp tim không thể giữ nổi bình tĩnh, đổi lại ai cũng bình tĩnh không nổi đi. Một bàn tay luồng vào vạt áo từ gáy, phủ lên sống lưng... trơn trượt, chuyển động lên xuống, xúc cảm ướt nhẹp rõ rệt... Từ một ý nghĩ nào đó mà nói, so với một vật sống chui vào, thực sự càng khiến người ta khó có thể tiếp nhận!
- Luyện, Luyện nhi ngươi làm gì vậy? Rất... rất nhột đấy... Đừng như vậy được không?
Giãy không ra, đành phải di động thân thể nhẹ nhàng, chống cự vô nghĩa, trong lòng dở khóc dở cười, ách, là muốn khóc mới đúng.
Tôi cảm giác sắc mặt mình lúc này chắc chắn là khi đỏ khi trắng, chỉ là không biết nàng có nhìn thấy hay không.
Có điều cho dù thấy rõ, lấy tính nàng chắc cũng sẽ không để ý.
- Chưa từng nghe nói ngươi sợ nhột. - Quả nhiên, Luyện nhi phản đối đáp lại:
- Có cái gì không chịu nói cho ta biết, ta tự mình điều tra, ngươi đừng hòng giấu diếm, đừng nhúc nhích.
Chỗ quá chật hẹp, lại có nước, tôi dựa trong lòng nàng bị quản chế khắp nơi, vốn là không thể dùng sức, nghe thêm một câu kia thật sự muốn khóc, tự gây nghiệt thì không thể sống được sao?
Lúc này trong nội tâm vừa sốt ruột vừa ngượng ngùng, đang suy nghĩ nếu mình thẳng thắn thì có được khoan hồng hay không, thình lình bàn tay trong vạt áo ấn lên vai, một cơn đau buốt truyền đến, tôi chưa kịp chuẩn bị tâm lý, thân thể cứng ngắc và "hừ" nhẹ một tiếng, lập tức không dám lộn xộn nữa.
Tôi không cử động, động tác của Luyện nhi cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Trong bóng tối mọi thứ bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng nước "róc rách" cùng tiếng hít thở tĩnh mịch, không có tiếng y phục cọ sát, bởi vì tất cả đều đã ướt. Bàn tay Luyện nhi yên lặng tới lui kiểm tra, giống như một con cá không xương mềm mại trắng mịn.
- Ở đây.
Sau một hồi dò xét, ngón tay nàng chạm vào một chỗ trên cột sống của tôi, sau đó nhanh chóng di chuyển, lại điểm trúng cả hai nơi khác ở trên vai, mở miệng nói:
- Còn có, ở đây và chỗ này, ba chỗ này bất thường, nóng hơn so với chỗ khác, tối nay lúc thay quần áo rõ ràng vẫn còn tốt, là tổn thương mới có.
- Ừ...
Từ sau khi qua loa thất bại, bản thân liền ở trong trạng thái thúc thủ chịu trói, cũng không ngờ rằng nàng có thể dùng cách này tìm ra chỗ bất thường, lập tức đành phải thành thật khai báo:
- Chỉ là lúc đi xuống hơi gấp, bị cấn vào hai cái... bị bầm, không sao.
Lần này, Luyện nhi "ừ" một tiếng từ chối cho ý kiến, không nghe ra tâm tình ẩn bên trong, bàn tay ở trên lưng vẫn ấn xuống không nặng không nhẹ, lại bỗng nhiên dùng tay kia bắt lấy cánh tay phải của tôi giơ lên, ống tay áo tự nhiên là trượt xuống, nàng chắc là liếc liếc mắt, lập tức bực bội nói:
- Quả nhiên cũng có... Trái lại ngươi không sợ, muốn gãy tay một lần nữa à?
Tôi cười ngượng ngùng, nhỏ giọng trả lời:
- Làm gì có... Đây là bên phải, lúc trước là bị thương bên trái, vả lại trầy xước chút da, không quan trọng...
Vừa nói vừa dùng sức định rút tay về.
Nhưng là, cổ tay bị nắm chặt, thậm chí chặt đến nỗi cảm thấy hơi đau.
Đáy lòng âm thầm giật mình, lúc này mới phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào, hơi thở gần trong gang tấc trở nên nặng hơn rất nhiều.
- Luyện... nhi?
Gọi một tiếng cẩn thận thăm dò, có lẽ là do một tiếng này, lực đạo trên cổ tay nhẹ đi một chút, nhưng vẫn nắm chặt không buông.
Một cái tay khác giống như vô thức nhẹ vỗ về, lướt qua vết thương, đau ngứa đan xen.
- Ngươi vì sao luôn không hiểu?
Không thấy biểu cảm của nàng, nhưng lúc giọng nói của Luyện nhi vang lên giữa một mảnh đen kịt, rõ ràng còn mang theo buồn bực, tựa như có gì đó khiến cho nàng lo lắng không thôi:
- Ngươi vì sao luôn không biết lượng sức? Lời này cũng là ngươi dạy ta, sao bản thân lại làm không tốt? Liều lĩnh sức cùng lực kiệt leo xuống như vậy, ngộ nhỡ thật sự có cái gì, ngươi định làm thế nào? Hả?
Đối diện với tính khí bất chợt bộc phát, tôi há miệng, nhưng cuối cùng lựa chọn im lặng, không định giải thích thêm.
Quả nhiên, bên kia cũng không có ý chờ tôi giải thích, cho dù không giải thích Luyện nhi cũng có thể hiểu, nàng nổi giận sợ là không vì chuyện này, hoặc là, không chỉ vì chuyện này.
- Ngươi rất yếu. - Bên kia, nàng tự mình nói, dường như muốn cố gắng giãi bày cảm xúc trong lòng:
- Mặc dù cũng có điểm rất mạnh, có chỗ rất tốt, nhưng vẫn là yếu, ngươi không nên cậy mạnh, mạnh thì mạnh, yếu thì yếu, tính sai sẽ phải mất mạng, ngươi chỉ cần tự bảo vệ mình thật tốt là được rồi, ai cần nhà ngươi nhọc lòng vì người khác?
- Luyện nhi, ngươi không phải người khác... - Nghe đến đó, rốt cục nhịn không được nói xen vào.
- Nhưng ta muốn ngươi đi cùng ta, không phải là vì muốn ngươi cả ngày lo nghĩ làm cách nào bảo hộ ta!
Giọng điệu của nàng bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, một câu đi qua, thở dài, dịu xuống một chút rồi nói tiếp:
- Ta Luyện Nghê Thường không cần bất kỳ ai bảo hộ, ngươi cũng không phải thuộc hạ của ta, nhưng lại luôn thấy ngươi thể hiện liều mạng. Xa không nói tới, ban ngày ai cho ngươi đuổi theo nước? Lúc rơi vào cát, ai cho phép ngươi không trả lời ta*? Còn có, tất cả mọi người chỉ còn một túi nước của riêng mình, ngươi định tiết kiệm cho ai dùng? Đến hiện tại chính mình một ngụm cũng không uống!
(*) Chỗ này Luyện nhi đang nhắc tới lúc Luyện nhi đi ngang chỗ Tiêm nhi, huýt sáo tìm kiếm mà Tiêm nhi không trả lời, để Luyện nhi đi mất sang hướng khác.
- Ta... uống rồi...
Có lẽ là nóng lòng nói sang chuyện khác, quỷ thần xui khiến, tôi lại bắt đầu nói dối:
- Chỉ là ngươi không thấy mà thôi...
Đang lúc thẹn thùng vì buộc miệng nói ra lí do thoái thác chưa kịp nghĩ kĩ, Luyện nhi nghe vậy, dừng một chút, đột nhiên cười khẽ, giọng nói mềm nhẹ không ít:
- Ngươi uống rồi?
Biến hóa này làm trong lòng đột ngột cảnh giác, vì đó chính là khúc dạo đầu khi nàng thật sự nổi giận. Còn chưa kịp sửa chữa cái gì, cổ tay bỗng nhẹ đi, cánh tay phải được giải thoát, nhưng dưới cằm căng thẳng, đầu bị cố định, một ngón tay chạm vào đôi môi nứt nẻ giống như đang xem mạch.
- Lợi hại hơn lúc trước rồi... - Hơi thở của nàng rất gần, mang theo ý cười, khinh thường chậm rãi nói:
- Ngươi thế này gọi là uống nước rồi? Hử?
Đêm nay là làm sao vậy? Trong lòng không khỏi gào khóc. Là tôi không thích hợp hay là Luyện nhi không thích hợp? Trước đây đôi khi nàng vẫn có thái độ cường thế, nhưng mình luôn luôn có thể nghĩ ra biện pháp đối phó, ít nhất là có thể khắc chế một chút, nào có thời điểm mặc người định đoạt thế này? Chẳng lẽ thật sự là bị địa thế và bóng tối nơi này ảnh hưởng?
Ngẫm nghĩ không thể tiếp tục bị động như vậy, tôi lắc đầu, nhưng cằm vẫn không thoát khỏi sự kiềm chế, chỉ đành mím môi, làm vẻ mặt thống khổ chút, khẩn thiết nói:
- Luyện nhi, đừng làm vậy, đau.
Là thật sự đau. Ngón tay Luyện nhi lại nhẹ đi, đôi môi nứt nẻ bị mơn trớn bắt đầu tróc da, cảm giác cực kỳ khó chịu.
- À...
Không biết có phải nàng cũng quan sát được chi tiết này hay không, Luyện nhi lên tiếng. Mặc dù chỗ cằm chưa thả lỏng bao nhiêu, nhưng lực ngón tay đè ép trên môi đã biến mất.
Thực hiện được một bước, chưa kịp nghĩ xem bước tiếp theo nên hống như thế nào, trong bóng đêm, đã có thứ gì đó mềm mại, bỗng nhiên xông tới.
Mềm mại, trơn bóng, hơi thở quen thuộc phả vào mặt, nhanh nhẹn lướt qua, nhẹ nhàng nghiền áp. Thế là đôi môi khô nứt, cũng đã nhiễm độ ấm và độ ẩm.
- Như thế sẽ không đau nhỉ? - Hai đôi môi gần kề, nàng hỏi.
Trợn to mắt, trước mắt là một mảnh đen đặc, trong đầu toàn bộ đều trống rỗng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.