Ma Nữ Nghê Thường

Chương 88: Môi




Nàng biết việc làm lúc này có ý nghĩa gì không? Không, nàng không biết.
Nhưng mà đây là một nụ hôn à? Không, đây không phải là một nụ hôn.
Chạm vào cánh môi cũng không phải là môi, là đầu lưỡi ấm áp mềm trơn mang theo xúc cảm mềm dẻo. Hoặc có lẽ căn bản là, đôi môi khô nứt được nó lướt qua lướt lại linh hoạt, mềm nhẹ đè ép. Đây chỉ là làm ẩm đơn thuần, xuất phát từ che chở, không liên quan dục vọng.
- Như thế sẽ không đau nữa? - Hai đôi môi gần kề, nàng hỏi, giọng nói bình thản hô hấp ổn định.
Cho nên, hơi thở rối loạn trong bóng tối kia, không phải nàng, là chính tôi.
Đủ rồi, loại thân mật không liên quan thân mật này. Đủ rồi, loại khiêu khích không hề tự biết này! Tay nàng còn xoa nhẹ trên lưng tôi, lưỡi của nàng bơi trên môi, mà nàng là nút thắt trong tình cảm của tôi, là người trong lòng tôi!
Muốn ngăn cản, nhưng đã có thứ gì đó bị châm lửa. Đó là sự kiềm chế đã lâu, giờ đây lợi dụng bóng tối mà nhanh chóng bành trướng trong lòng, quét qua mọi thứ không cách nào ngăn cản. Ưỡn thắt lưng, bất ngờ vươn tay ra sau đầu người kia, chuẩn xác giữ lấy, đã không còn cách nào khống chế dùng sức, đè xuống, chuyển cái liếm láp ở bên ngoài thành một nụ hôn chân chính.
Mắt không thể nhìn, tai không thể nghe, sát ngôn quan sát* vắng mặt, lý tính lý trí không tồn tại, chỉ còn lại tràn đầy nóng ruột khó nhịn, chỉ có nàng mới giải được.
(*) sát ngôn quan sát: đoán ý qua lời nói và sắc mặt
Khát khao, không phải cơ thể, mà là trái tim.
Khóa môi, hôn sâu, mút, thăm dò bên trong, đã cố gắng kiềm chế động tác, nhưng cũng không quá dịu dàng. Người cực kỳ khát nước gặp được suối ngọt thì sao có thể chậm rãi thưởng thức? Chỉ có đặt mình trong đó dốc hết tâm tư mà tận hưởng!
Ban đầu răng môi va chạm, trong bóng tối dường như vang lên tiếng rên khẽ, sau đó hô hấp của đối phương cũng bắt đầu dồn dập. Có lẽ là bị cái hôn mang tính xâm lược kích phát tính háo thắng, có lẽ là bị mùi tanh nơi đôi môi khô nứt rỉ máu kích thích dã tính, tóm lại vẫn chưa thấy nàng đẩy ra hay cự tuyệt như dự đoán, trái lại, mọi thứ đều phản ngược trở lại giống như đang phân cao thấp.
Biết rõ đó không phải là xuất phát từ khao khát giống như mình, nhưng vẫn phóng túng bản thân sa vào bên trong.
Đây là một cuộc tranh đấu, là cuộc khẩu chiến đúng nghĩa. Từ đầu đến cuối đều là quyết liệt mà càn rỡ, răng môi lưỡi áp chế rồi lại phản chế, chinh phục rồi lại phản chinh phục, cằm bị nắm đến sinh đau, đau đớn bao nhiêu thì bàn tay đặt sau gáy nàng càng dùng lực bấy nhiêu. Dòng nước lạnh lẽo chảy xuống từ vách đá lướt qua tóc và đuôi lông mày, nhiệt độ cơ thể lại nóng rực không giảm, hít thở không thông, trời đất quay cuồng.
Mà cuối cùng, một cái đẩy mạnh mẽ tách hai thân thể đang quấn lấy nhau, tất cả âm thanh ngừng lại.
Trong một mảnh tối đen như mực, chỉ nghe Luyện nhi hít thở từng ngụm từng ngụm, nặng nề dồn dập. Tôi xoa xoa vai phải bị đẩy đến phát đau, thở hổn hển, lặng lẽ dùng cả tay chân lùi về phía sau một ít, kéo khoảng cách với nàng, sau đó nửa cúi đầu nửa quỳ trong không gian chật hẹp, chờ đợi thở dốc qua đi chính là cuộc đối thoại tất nhiên phải đến.
- ... Vì sao...
Sau khi dần bình ổn hơi thở, quả nhiên nàng đã mở miệng, giọng nói xen lẫn tức giận, phun ra từ đầu tiên khiến tâm người treo lơ lửng giữa không trung, lại nghe bên kia nói tiếp:
- ... Vì sao hơi thở của ngươi có thể kéo dài hơn ta?
- ...
Những gì nghĩ trong đầu không hề khớp với những gì nghe được bên tai, tôi chậm rãi nhíu mày, sau đó vẻ mặt ngây ra, đáp lại một chữ:
- ... Sao?
Lần này nghe được câu trả lời chính xác, cũng không phải là nghi ngờ bản thân nghe lầm.
- Vừa rồi ta đã hết hơi, nhưng ngươi vì sao vẫn một bộ thành thục? Bây giờ hồi phục hơi thở cũng nhanh hơn ta, cái này là đạo lý gì? Không có khả năng, bất kể là vận khí hay hít thở đều là ta ở trên ngươi mới đúng!
Trong bóng tối có tiếng nước "rào rào", có người mò mẫm qua đây, bắt lấy tay tôi, nói:
- Ta không tin, làm lại!
Một câu "làm lại" khiến người ta ngây ngốc tại chỗ, thoáng chốc lại bị hơi thở quen thuộc vây quanh, mềm mại áp tới.
Nhưng mà lần này, không còn kịch liệt. Ngọn lửa khó đè nén đã bị dập tắt trong cái khoảnh khắc bị đẩy ra, bất an bình phục. Cuồng nhiệt khiến người không còn cố kỵ, xưa nay vốn khó mà kéo dài, không lâu sau đó là bản năng lý tính sống lại. Cho nên bản thân có thể làm, chỉ là giật mình hoảng hốt tiếp nhận nàng, rồi lại gắt gao mím chặt môi.
Nàng tất nhiên cũng nhận ra, thăm dò vài cái liền buồn chán vô vị thối lui, vỗ vỗ cánh tay tôi đang bị nàng nắm, không vui nói:
- Làm gì đó? Một lần chiếm tiện nghi liền muốn ngừng rồi? Ta không phục.
Một tiếng chiếm tiện nghi lọt vào tai, cuối cùng cũng gọi thần trí trở về, đầu óc đình trệ lại một lần nữa hoạt động.
Vừa tỉnh đại mộng, "A" một tiếng, tôi quay đầu sang một bên, giả bộ ho khan vài cái, cảm giác đôi tai nóng hổi, lập tức lúng túng che miệng nói:
- Chuyện kia, khụ, Luyện nhi... chuyện này... tạm thời, tạm thời để qua một bên, trước mắt chúng ta rời khỏi chỗ tối om này được không? Mọi chuyện chờ lát nữa, lát nữa lại nói... được không?
Trong nháy mắt bị đẩy ra, cho rằng phải đối mặt với một trận chất vấn, một trận xét xử, không được lảng tránh cũng vô pháp bịa chuyện, sau khi kết án chỉ có thể rơi xuống địa ngục vực sâu không đáy.
Nào ngờ lại vì một phương thức kỳ quái mà sống sót tại nhân gian.
Hoặc có lẽ, đây chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.
Sống sót cũng được, kéo dài tàn hơi cũng được, xét xử chưa đến, vậy sẽ phải tiếp tục giãy dụa. Việc khẩn cấp trước mắt là rời khỏi nơi này, rời khỏi hang động tăm tối chật hẹp làm người ta thất thường này. Nơi đây khiến cho mình cảm nhận được khó xử cùng mất khống chế đã lâu không thấy, vì vậy hơi sợ hãi. Tuy rằng bản thân nó cũng không có gì cổ quái, hoặc chẳng qua là... chỉ là... tất cả vừa đúng lúc...
Vận mệnh đã định, tất cả vừa lúc, thuận tiện dễ dàng đẩy người đi về phía trước vô định.
Đối với đề nghị ấp úng lộn xộn của tôi, lúc đầu Luyện nhi không phục, nàng vẫn còn đang so sánh cái gọi là hơi thở hơn thua, mãi cho đến khi tôi lấy lí do khát nước lạnh cóng, nàng mới miễn cưỡng nhận lời.
Trong khoảng thời gian kế tiếp, mỗi người đều tự thu thập thỏa đáng, đổ đầy nước cho mình cùng với cái túi nước xẹp lép khác. Chỗ này xác thực là mạch nước ngầm chảy ra từ khe vách đá, thậm chí chính là đầu nguồn nước của cái hồ nhỏ kia, chỉ là nước tràn thành hồ, nước cạn về động, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Mặc dù nước ở đầu nguồn không sâu, nhưng nước ngọt mát lạnh, chẳng những giải khát, còn có thể tẩy rửa thân thể, loại bỏ cát bụi mấy ngày liền, cả người thoải mái không ít, nhưng cũng lạnh hơn rất nhiều.
So với vào động, ra khỏi động thuận lợi hơn nhiều. Tuy vẫn tiến lên trong bóng tối, nhưng có Luyện nhi dẫn đường ở phía trước, mọi thứ đều không là vấn đề, thậm chí không cần phải lần mò, tôi chỉ cần nắm tay nàng làm theo lời nàng, khom lưng cúi đầu, trái tránh phải né, từng bước leo lên là được.
Trừ những trao đổi này ra, giữa chúng tôi tạm thời không nói gì khác, tôi hết sức chuyên chú đi lại, mặt trái là đại não không ngừng xoay chuyển, suy nghĩ xem lát nữa ra khỏi động nên nói như thế nào cho đúng.
Chuyện cho tới bây giờ chung quy vẫn phải nói rõ. Nếu cố tình qua loa lấy lệ, sau này nàng mà biết ý nghĩa chân chính của hành động này, theo tính tình của nàng sẽ khó mà hòa hợp.
Nhưng mà, nói như thế nào mới ổn thỏa? Không thể nào nghĩ ra một đáp án đáng tin.
Trước đó muốn nhanh chóng rời khỏi hang động u tối, giờ lại ngóng trông từ từ chậm đã, mà mặc kệ nhanh hay chậm, cuối cùng, vẫn phải thấy bầu trời bên ngoài.
Dưới màn trời bao la vẫn là những ngôi sao lốm đốm, cách thời gian Luyện nhi vào động chỉ không tới một canh giờ, lại cảm giác dường như đã trải qua mấy đời.
Đại mạc đêm lạnh, còn có gió, thân thể ướt đẫm tức khắc lạnh thấu xương. Trước đó ở trong động, nói lạnh là còn có chút khoa trương, lần này mới thật sự "danh xứng với tên". Thấy tôi ôm tay lạnh run, Luyện nhi chỉ nói một câu:
- Không vội, nhóm lửa lên, hong khô quần áo rồi nói tiếp.
Sau đó nàng rút kiếm chặt cây cỏ lau khô. Lúc đầu muốn theo hỗ trợ nàng, lại bị nàng ngăn cản, nói ngươi vận công chống lạnh là được rồi.
Nhưng trên thực tế, cho đến khi đống lửa cháy lên, tôi vẫn không có tâm tư đi vận cái gì công chống cái gì lạnh.
Tuy là như vậy, cái gọi là đáp án đáng tin, như cũ vẫn chưa nghĩ ra, hoặc là, căn bản cũng không tồn tại.
Ngồi bên đống lửa cháy hừng hực, sưởi ấm thân thể nhưng không sưởi được tâm tình bất an. Cành cây khô bị đốt cháy vang lên âm thanh "đôm đốp", trong bóng đêm tĩnh lặng giống như một loại thúc giục. Mắt cũng không chớp, nhìn chằm chằm vào đốm lửa một lát, cuối cùng cam chịu thở dài một hơi, quay đầu, nhìn vào thiếu nữ ngồi bên cạnh.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, Luyện nhi cũng đang nhìn bên này, nhận ra ánh mắt kia đang bồi hồi dừng ở một chỗ, tôi mím môi, cười nói:
- Còn đang suy nghĩ... chuyện vừa rồi?
Nàng thản nhiên gật đầu, chuyển dời ánh mắt, cùng đối diện mắt của tôi, lại nhẹ nhàng dời xuống, nhìn chằm chằm không kiêng nể gì cả.
Ánh mắt của nàng giống như vật hữu hình lướt qua, tôi bị nhìn cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, đưa tay xoa xoa mũi, thuận thế dùng lòng bàn tay che miệng lại, ho khan một tiếng rồi nói tiếp:
- Vừa rồi ở trong động... làm như vậy, ngươi sẽ cảm thấy... ừ... chán ghét sao? Có thấy không được tự nhiên hay không?
Tuy rằng cảm giác không phải, nhưng vẫn cần xác nhận. Nếu như về mặt sinh lý mà nàng trực tiếp bài xích, vậy mọi thứ căn bản không thể nói tiếp được nữa.
- Sao có thể? Sẽ không.
Câu trả lời quả quyết, sảng khoái kiên quyết làm người ta an tâm. Nhưng chưa kịp cảm động, sau khi quả quyết trả lời, người bên cạnh lại chủ động tiến lại gần, kéo bàn tay tôi đang che miệng ra, nói:
- Tuy lúc làm như vậy ngươi hơi lạ lạ, nhưng cảm giác không tệ lắm, nhưng là ngươi không thể thắng được ta mà, chúng ta lại so một lần nữa đi?
Lúc nói câu này, trong con ngươi của Luyện nhi phản chiếu ánh lửa, ngọn lửa lập lòe, nàng đang nóng lòng muốn thử, giống như... một con sói nhỏ thực tủy tri vị*.
(*) thực tủy tri vị: nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp; nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.
Thật sự chỉ mong là tôi đã nghĩ sai... Âm thầm thở dài, trước khi nàng tới gần, tôi đưa tay ngăn hành động của nàng lại. Lúc ngón tay đặt lên đôi môi mềm mại ấm áp kia, trong lòng không nhịn được rung động.
Biết không ổn, nhanh chóng thu hồi tâm tình, lúc này mới nhìn vào mắt nàng, nghiêm mặt nói:
- Luyện nhi, ngươi biết làm như vậy, có ý nghĩa như thế nào không?
Bị tôi ngăn cản, nàng lộ vẻ mất hứng, miễn cưỡng lui về sau một chút, hờ hững nói:
- Sao, cho là ta không biết?
- Ngươi... hiểu?
Lời này khiến tôi cả kinh không đùa, gần như muốn nhảy dựng lên, ngẫm lại cảm thấy không đúng, xoa dịu tinh thần, cẩn thận thử dò hỏi:
- Vậy... là cái gì?
- Ngươi thật là, luôn như vậy, giống như bản thân cái gì cũng hiểu, còn ta lại không hiểu cái gì. - Luyện nhi bất mãn liếc mắt nhìn tôi, bỗng cong khóe môi cười lên, nói:
- Mặc dù ta hiểu không nhiều, nhưng cũng biết người bình thường không thể thân thiết như vậy. Nếu đổi lại người khác dám đụng ta nửa ngón tay, ta lập tức cho nếm thử cách chết thống khổ nhất thế gian. Nhưng ngươi thì khác, chúng ta đã là thân mật nhất, nên có thể làm như vậy, chẳng qua là trước đây ta chưa nghĩ tới làm thử mà thôi.
- Luyện nhi...
Tôi gần như muốn nghẹt thở, nghĩ đi nghĩ lại, mới hỏi:
- Cái này ngươi... cái ý nghĩ này là từ đâu tới?
Có lẽ thấy tôi trợn mắt hốc mồm, thiếu nữ bên cạnh lập tức cười đến tươi sáng, nàng đắc ý trả lời:
- Năm đó là mới dựng trại lập uy, từng có thuộc hạ tư thông với người ngoài trại, lúc truy bắt chính là đang làm việc như vậy. Đông Duẫn nói, đây là việc thân mật nhất thế gian, chỉ có người thân cận nhất mới có thể làm được. Người kia ai cũng có thể làm thì chính là không biết liêm sỉ, lại còn phản bội sơn trại, đem giết, lập tức bài trừ.. Thế nào, chuyện của ta, ngươi cũng có lúc không biết nhỉ?
Nhìn ánh lửa khiêu động, lặng yên nghe nàng nói rõ ngọn nguồn, trong lòng càng hiểu rõ, nhưng không biết nên chen vào nói như thế nào. Thẳng cho đến khi Luyện nhi nói xong, thấy tôi im lặng không nói, liền dùng tay đẩy đẩy tôi, nói:
- Sao vậy? Thủ hạ của ta nói không đúng à?
Lúc này tôi mới quấn quýt ngẩng đầu, nhìn nàng nói:
- Đúng, lại không hoàn toàn đúng.
Thiếu nữ nghe xong cũng không nói tiếp, chỉ tiếp tục liếc xéo tôi, dường như đang chờ đợi giải thích. Tôi hít một ngụm gió, bất chấp mọi chuyện, nói:
- Luyện nhi, tình cảm trên thế gian này có rất nhiều loại. Lúc đó ngươi không hiểu rõ lắm, nhưng bây giờ cũng nên hiểu rồi nhỉ? Thầy trò trưởng ấu, gọi là tình thân; tri kỷ bạn bè, gọi là tình hữu nghị; hai loại tình cảm này, cho dù sâu đậm, cũng không thể làm hành động thân mật kia được. Chỉ có loại tình thứ ba, là mới có thể.
- Loại tình thứ ba?
Nàng nghiêng đầu, nghi hoặc suy nghĩ một chút, không xác định hỏi:
- Ngoại trừ tình thân và tình hữu nghị, trên thế gian chỉ còn lại một loại tình, đó chính là tình yêu nam nữ?
Không nhìn nàng nữa, không dám nhìn nàng nữa, chỉ nhìn sang đống lửa, trầm giọng nói:
- Với ta mà nói, ngoại trừ tình thân tình hữu nghị, loại tình còn lại trên thế gian chỉ có một, chính là ái tình.
- Ái tình? Chính là tình cảm ái mộ đó, cái ta nói với cái ngươi nói... - Giọng nói bên cạnh vẫn hoang mang khó hiểu:
- Có gì khác nhau à?
Nghe nghi hoặc của nàng, tôi mỉm cười, vẫn nhìn đống lửa trước mắt. Ngọn lửa nhảy múa rực rỡ, thiêu rụi tất cả, mà cũng lọc sạch tất cả. Bình tĩnh nhìn nó, tôi nói:
- Cái đó ta không thể dạy cho ngươi, đáp án của vấn đề này, Luyện nhi, chính ngươi phải đi tìm. Trước khi tìm được đáp án, hành động này, chúng ta không thể làm nữa.
Giọng nói thản nhiên, tâm tình lại lo sợ không yên. Một bước này sải ra là quá nhỏ hay là quá lớn, không ai nói rõ được. Chẳng qua là bị số mệnh mạnh mẽ đẩy một cái từ sau lưng, cho dù lảo đảo, cũng phải lần mò đi về phía trước. Về phần phía trước là tiên cảnh hay là vực sâu vạn trượng, thật sự không phải chuyện bản thân có thể làm chủ nữa rồi.
Âm thầm đau buồn. Trong lúc đau buồn, bên tai lại vang lên câu trả lời của Luyện nhi, giọng nói kia không chút do dự như đinh đóng cột, chỉ nói:
- Không được, ta vẫn chưa thắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.