Trong rừng rậm cực kỳ u tối, cây cối đều hóa thành một màu đen, chỉ có một hai tia sáng nhàn nhạt mơ hồ xuyên qua từ kẽ hở, chẳng những làm cho người cảm giác không an tâm, trái lại càng khiến bầu không khí thêm phần u ám không nói nên lời. Con người chính là sinh vật kỳ quái, nếu có ánh sáng, thì dù chỗ đó là vùng hoang vu dã ngoại, cũng vẫn thấy can đảm hơn; còn nếu không có, ở nhà một mình cũng cảm thấy sợ hãi.
Suy cho cùng, tôi chỉ là một người bình thường, thậm chí thị lực cũng không được cao, lúc này lại là một người không tấc sắc đặt mình trong vùng hoang dã ánh trăng mờ ảo, hoang mang cũng là chuyện thường tình.
Hít sâu một hơi, tự động viên bản thân, dù sao cũng là một thân tập võ, tuy thiên bẩm có hạn, nhưng tốt xấu gì cũng đã luyện qua mấy năm quyền cước, chẳng lẽ còn không bằng lúc trước một mình đi vào hang sói mà không sợ hãi? Vả lại, rừng này cũng sẽ không có việc gì nguy hiểm.
Sự thật chứng minh, có vài thứ xác thực không nên nghĩ tới, bên này một ý nghĩ vừa mới nảy ra, đầu kia trong bóng tối liền truyền đến một âm thanh giẫm cành khô vang lên giòn tan, tôi giật mình quay đầu lại, sau khi hoảng sợ, nghĩ rằng có phải đứa bé kia quay lại hay không?
Kết quả, là bà con xa của đứa bé kia.
Bên tai chỉ nghe một tiếng sủa trầm thấp, từng đốm sáng âm u loé lên trong bóng đêm doạ người sợ hãi. Vốn là tình cảnh không rét mà run (vô cùng sợ hãi), nhất thời lại không biết trước tiên nên sợ sệt hay là kinh ngạc hay cảm thán, tôi chết lặng, chỉ biết kiềm chế tim đập mà cẩn thận đếm đếm, đốm sáng thậm chí nhiều hơn mười cái.
Đây thật sự là cực kỳ không ổn.
Đoạn thời gian mới tới Hoa Sơn, vì làm quen với địa hình, tôi thường hay chạy loạn, sau đó thì biết nơi nào có quả ngon, nơi nào có suối trong, cũng chỉ quanh quẩn những nơi thường hay lui tới, rất ít khi đi qua những địa phương còn lại. Khu rừng tối nay càng là chỗ chưa từng đến, bây giờ lại bị vây quanh bởi một màu đen u tối, thật sự... Trong lòng khẽ động, tập trung quan sát, phát hiện được, tuy nói hầu như khắp nơi đều có đốm sáng, nhưng chỉ riêng góc phía Tây Bắc hình như không có động tĩnh gì. Là sơ xuất? Là năng lực bầy thú có hạn? Hay là...
Giờ khắc này cố nghĩ cũng không được gì nhiều, mặc dù nói thầm trong bụng, tôi vẫn nhẹ nhàng thở ra mấy cái. Sau đó thình lình xoay người, nhân lúc bầy thú còn đang chậm rãi tụ tập chưa chuyển động, tôi vận khí phóng về hướng tây bắc. Cây cối nhanh chóng thụt lùi, bên tai là tiếng xé gió "vù vù", cùng với tiếng dã thú sau lưng, còn có trộn lẫn bên trong là tiếng "cộc cộc" nhanh chóng mà ngắn ngủi, chính là âm thanh của tứ chi chạm đất lên xuống. Không cần quay đầu lại cũng biết, đám thú vật đuổi theo tôi có bao nhiêu hăng say.
Bóng tối rừng rậm chính là thế giới của chúng. Chạy loạn giống như ruồi nhặng không đầu sợ là không chịu được nữa. Trong lòng biết rất rõ, lúc trước theo dõi, vì cố gắng bắt kịp Luyện nhi nên hao phí không ít khí lực, còn chưa kịp điều dưỡng, lại bị sói rượt đuổi. Cho dù tốc độ miễn cưỡng còn có thể chống đỡ, nhưng một hơi này sợ là không cầm cự được bao lâu. Hay là dừng lại đối đầu? Việc này không ổn, liều mạng đối phó, kết quả "lưỡng bại câu thương" (hai bên đều thiệt) là dại dột nhất.
Vậy nên làm thế nào mới tốt?
Vừa toàn lực vận khí tiến lên, vừa xoay chuyển trí óc, cuối cùng biện pháp còn chưa nghĩ ra, trước mắt đột ngột rộng rãi sáng hẳn lên. Hai bên không còn bóng cây qua lại, đoạn đường hướng tây bắc này, chạy đại vậy mà lại ra khỏi cánh rừng.
Trở lại nơi hoang dã ngoài bìa rừng, trước mắt không còn chướng ngại vật, đối với tôi hiển nhiên là có lợi, mà bầy thú mất đi cây cối che chở, độ uy hiếp giảm đi rất nhiều. Quan trọng hơn là từ nơi này, tôi đã biết nên chạy hướng nào là đúng, không cần lo lắng phải dùng hết sức chạy loạn giống như con ruồi không đầu.
Thời gian ngắn ngủi, tình thế thay đổi, hiện tại rất tốt. Tốt đến có chút... kỳ quái.
Vui mừng trong lòng vơi đi, cau mày suy nghĩ một chút, chẳng những không chạy xa, mà còn giảm dần tốc độ, cuối cùng dừng hẳn. Dừng lại rồi, sau lưng bầy thú liền chạy tới, ở trong bụi cỏ tản dần ra theo trật tự, chầm chậm tạo thành một hình quạt bao vây bốn phía, từng con một mắt hung dữ chằm chằm nhìn tôi.
Thế nhưng, quả thật rất kỳ quái.
Tuy toàn bộ vào tư thế muốn tiến công, nhưng mãi cho đến khi tôi điều hòa lại hô hấp vẫn chưa chân chính tập kích. Tôi cảnh giác nhìn bọn chúng, cuối cùng hít sâu một hơi, nặng nề gọi một tiếng:
- Luyện nhi!
Thanh âm không lớn, lại bao hàm nội lực, tại nơi hoang dã thì vô cùng rõ ràng.
- Luyện nhi, ngươi đi ra cho ta! Ta biết cả rồi!
Quả nhiên, nào có chuyện trùng hợp như thế. Nàng biến mất trong rừng này, cố tình khu rừng lại xuất hiện bầy sói; bầy sói chừa lại một chỗ trống, mà khoảng trống này chính là chỗ hướng ra khỏi cánh rừng, lại nhìn dáng vẻ bọn chúng giờ khắc này nóng lòng không yên nhưng chậm chạp không tấn công, hiển nhiên đang chờ hiệu lệnh gì đó, nghĩ đến lai lịch xuất thân đặc biệt của đứa bé kia còn nói không hiểu thì thật là kỳ quái.
Đã gần như khẳng định suy đoán trong lòng, nhưng trong bóng tối vẫn không có động tĩnh gì.
Tiểu quỷ này còn dám giả bộ.
Cười nhạt, chậm rãi nhấc tay, thay chưởng bằng song trảo - là bộ công phu được xem là độc ác mà sư phụ truyền lại, tuy bản thân chỉ có thể sử dụng mấy phần uy lực, nhưng đối phó với động vật lại khá vừa sức:
- Nếu không ra, chuyện gì xảy ra ta cũng mặc kệ. Hay là ngươi cho rằng đến bây giờ ta vẫn sẽ không xuất thủ?
Bực nhất chính là điểm này. Tính tôi nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chẳng biết khi nào lại bị tiểu quỷ để ý, nếu không, vì sao nàng dám vì bí mật nhỏ của mình mà không tiếc đem sói ra đuổi tôi, không sợ tôi làm tổn thương những con sói. Không thể phủ nhận, đúng là thiếu chút nữa đã bị tính toán thành công, bởi một đứa nhỏ mới thoát khỏi hang sói mấy năm... Nghĩ đến việc này, trên mặt tuy làm ra vẻ nghiêm túc, trong lòng thì dở khóc dở cười, đứa nhỏ này thường làm tôi khóc không ra nước mắt.
Có thể là thấy không thể giấu được, trong bụi cỏ bên kia, truyền đến âm thanh "sột soạt". Sau đó, một dáng người nhỏ bé đi ra từ trong bóng tối.
Bầy sói thấy nàng xuất hiện thì rối loạn ngay lập tức, hưng phấn cực kỳ, giống như chủ tướng giá lâm, có vài con phát ra tiếng rú gọi trầm thấp. Tôi cảm thấy hơi bất an, tiến lên một bước định mở miệng, nhưng có hai con thú không kiềm chế nổi, như mũi tên rời cung đột ngột đánh tới. Tôi còn chưa kịp nhìn, nhưng nàng lại biến sắc, thân hình khẽ động, tốc độ còn nhanh hơn cả sói trưởng thành, chớp mắt đã chắn trước mặt tôi, bày ra vẻ mặt hung ác hướng về hai con sói. Hai con thú hoang giống như đụng phải vật gì vô hình, từ giữa không trung đột nhiên rơi xuống đất, "ư ử" cong đuôi bỏ chạy.
Vốn dĩ muốn nghiêm túc giáo huấn nàng, thấy hành động này, trong lòng mềm đi ba phần.
- Đây là bí mật của ngươi?
Tôi chỉ đám sói kia, nhẹ giọng hỏi. Tôi không huấn nàng, nàng đuổi hai con thú kia rồi quay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn tôi, đầu tiên là có chút hổn hển muốn nói cái gì, hé mồm, rồi lại cắn môi, con ngươi vòng tới vòng lui như đang suy nghĩ. Dáng vẻ tính toán quá rõ ràng, tôi nhìn không khỏi buồn cười.
Nàng không chú ý tới tôi, chỉ một mình ở đó trầm tư suy nghĩ, sau cùng có vẻ tìm được biện pháp, gật gù, lúc này mới lẫm liệt nhìn sang, chỉ vào mũi tôi nói:
- Ngươi đuổi theo ta, là ngươi không đúng. Hiện tại thấy được bí mật của ta, phải nghe lời ta mới đúng!
Tôi mỉm cười, hỏi ngược lại:
- Vậy nên làm sao đây?
- Ngươi nghe theo ta, cũng gia nhập vào, làm một phần của bọn ta.
Cánh tay nhỏ bé của nàng vung lên, khoa qua đám sói hoang, cũng rất có khí phái vương giả:
- Ta lợi hại nhất, ngươi ở bên cạnh ta, ngươi nghe theo ta, chúng nó cũng có thể nghe lời ngươi. - Ngẫm nghĩ một chút, rồi bồi thêm một câu:
- Đương nhiên ngươi cũng có thể khiêu chiến ta, nhưng ngươi không đánh lại ta đâu.
Nói mấy câu, tôi im lặng lắng nghe, mặc dù còn muốn trêu nàng, cuối cùng vẫn lắc đầu.
- Ta là sư tỷ của ngươi. - Tôi nói với nàng:
- Ngươi có thật sự hiểu sư tỷ là gì không?
- Sư tỷ có gì đặc biệt? Ai bản lĩnh hơn thì nghe lời người đó!
Không ngờ tới tôi sẽ từ chối, nàng hơi tức giận, giậm chân đáp lại.
Tôi thở dài nghĩ thầm, thì ra là vậy, từ trước tới nay, nàng ở trước mặt sư phụ tính tình ngoan ngoãn, làm sư phụ tin rằng đứa nhỏ này đã thay da đổi thịt; lại không hề hay biết, hiện tại nàng đã hiểu được rất nhiều, có thể nói có thể chạy, không hề khác người bình thường chút nào, nhưng trong thân tâm lang tính vẫn còn, thậm chí ảnh hưởng tới cách nàng đối nhân xử thế. Sư phụ luôn luôn tự phụ, ngộ nhỡ biết được sự thật, sợ là sẽ phải thất vọng. Nghĩ tới đây, trong lòng cũng có chút nặng nề, không có tâm trạng náo loạn cùng nàng, tôi thu lại ý cười, nhìn nàng nghiêm túc nói:
- Luyện nhi, đừng quậy nữa. Ta biết ngươi và bọn chúng có cùng nguồn cội, cũng có nhiều cảm tình. Nhưng ngươi hành động như vậy, nếu sư phụ phát hiện, ngươi có biết sẽ thế nào không?
Nói như vậy, chủ yếu là muốn nàng hiểu cho tâm tình của sư phụ. Ai biết lời vừa nói ra, sắc mặt nàng biến đổi:
- Ngươi muốn nói cho sư phụ?
Nàng xưa nay không biết che dấu tâm tình, giờ khắc này biểu hiện càng rõ, đầu tiên là hoang mang, cuối cùng cắn răng:
- Nếu ngươi dám nói cho sư phụ, ta sẽ, sẽ...
Tôi không ngờ nàng phản ứng dữ dội như vậy, sững sờ vài giây, trong lòng ngẫm nghĩ, miệng đáp theo bản năng:
- Sẽ thế nào?
Ánh mắt nàng sáng lên:
- Sẽ lấy mạng của ngươi!