Ma Nữ Nghê Thường

Chương 91: Suy ngẫm




Cách đây không lâu, Luyện nhi còn nói với tôi, cần người đi cùng nàng, chứ không phải là cần người cả ngày lo nghĩ làm sao bảo hộ nàng.
Thật ra nàng không biết, phần lớn thời gian, thường thường chỉ vì để không làm gánh nặng cho nàng, mà người này đã phải dốc hết sức lực rồi.
Mỉa mai là, mặc cho dùng hết sức, kết quả luôn luôn đi ngược lại.
Buồn phiền, thậm chí khó chịu, đây không chỉ là tự ái hay vấn đề gì khác. Chính mình đã từng hứa hẹn với nàng, cùng tiến cùng lùi sống chết có nhau. Nói ra những lời này, cũng không chỉ biểu đạt tâm tư muốn sống chết có nhau, mà nhất định phải có khả năng cùng tiến cùng lùi. Nếu như làm vướng chân nàng trói buộc nàng, khiến nàng không có cách nào tùy tâm sở dục* giương cánh bay cao thì, ừ, chẳng thà không có.
(*) tùy tâm sở dục: tự do làm theo ý mình
Nàng chẳng đòi hỏi một người có thể dùng được, nhưng tôi lại muốn trở thành một người hữu dụng cho nàng. Hai ý nghĩa này, cũng không mâu thuẫn.
Tuy nhiên lại không biết làm sao giải thích cặn kẽ với nàng, có lẽ nàng cũng nghe không lọt.
Cuối ngày hôm đó, Luyện nhi vẫn đồng ý hành động cùng Thiết lão gia tử, thay vì nói là đồng ý, sự thật là bị tức giận. Sau đó mỗi ngày đều đi sớm về trễ, cái này cũng thôi đi, nhưng lúc về phòng luôn là nghiêm mặt, nói được vài câu sẽ nhắm mắt tĩnh tọa, tôi phải chủ động tiếp lời, nàng mới hờ hững đáp thêm hai tiếng.
Vốn tưởng rằng nàng bộc chỉ phát tính tình trẻ con, qua một lúc sẽ ổn. Nhưng vô tình đã trôi qua vài ngày, tình hình này lại không hề tốt lên chút nào, trừ lúc nhỏ nàng đơn phương bất hòa cùng tôi, kiểu tình trạng này có thể nói là chưa từng xảy ra. Tôi đành phải đối mặt với một sự thật, đó chính là mình thật sự đã chọc giận nàng.
Điều này làm tôi hơi bối rối, bởi vì đây là lần đầu tiên, điều mà nàng đòi hỏi ở tôi, cùng với điều mà tôi yêu cầu ở bản thân, phát sinh mâu thuẫn.
Nhưng mà, dù không có phương pháp ứng đối tốt đẹp, trên cơ bản lại vô phương nhượng bộ, cho nên, việc có thể làm lúc này, cũng chỉ là uyển chuyển cầu hòa, chậm rãi chứng minh, chứng minh mình có thể kề vai cùng nàng, chứ không phải sống dưới cánh chim và sự bảo hộ, làm liên lụy nàng bay lượn.
Vì thế, mặc dù tạm thời phải làm Luyện nhi khó chịu, cũng mạc khả nại hà (không thể làm gì), chỉ mong nàng nhanh chóng hiểu được nỗi khổ tâm của mình, tiếp đó, còn phải vui lòng cảm kích mới tốt.
Ngoại trừ một vài trắc trở khi ở chung với Luyện nhi, những ngày qua xem như thư thái thuận lợi. Hai ngày trước, vết thương trên đầu còn hành hạ người từng giờ từng phút, nhưng dần dần cũng dịu lại; nhờ nghỉ ngơi đầy đủ và bổ sung nước, mũi cũng không còn xuất huyết. Thiết lão gia tử và Luyện nhi đều sẽ ra ngoài thăm dò mỗi ngày. Lúc mỗi người một nơi, vị hướng đạo trẻ tuổi kia sẽ thường mang chút trái cây cam thảo giải nhiệt và nói chuyện phiếm, trái lại cũng không thấy cô đơn.
Có điều, Luyện nhi vẫn đang giận dỗi tôi, thế nên mỗi tối trở về, chẳng thèm đụng vào trái cây ngọt ngào mà tôi cố ý để dành cho nàng. Thật sự là hết cách.
Một vấn đề khác làm người ta hết cách chính là tốc độ khôi phục thân thể. Nếu có thể, tôi thực sự muốn nhanh chóng khỏe lại để đồng hành cùng họ, đây mới là mục đích chính của chuyến đi này. Nhưng đã bốn năm ngày trôi qua, chỉ là không còn khó chịu chứ cơ thể vẫn nhẹ bổng, không thể dùng sức.
Đối với lần này, tuy sốt ruột, lại không dám liều lĩnh, kết quả của liều lĩnh thường là dục tốc bất đạt (hấp tấp thì thất bại). Vì lẽ đó, mỗi ngày đều cố gắng tĩnh tọa điều tức đúng giờ, phần lớn thời gian còn lại dành cho hai việc vô cùng buồn chán là ngây người và dựa cửa sổ ngắm cảnh.
Rèm cửa, thảm lót sàn, gối tựa thêu hoa sặc sỡ cùng với mái hiên, cửa sổ khắc hoa - dây nho quấn quýt. Có thể nói, những thứ này rất có phong tình dị tộc khác biệt trong mắt người Trung Nguyên bình thường, nhưng trong mắt tôi lại ít đi mấy phần mới lạ, nhìn nhiều cũng đâm ra vô vị.
Ngược lại, thường sẽ nghe được tiếng ca múa, cách một ngày sẽ có một hai lần, ở trong sân bên phía tây cửa sổ, đó là sân nhỏ của chủ nhà trọ. Dân tộc Duy Ngô Nhĩ vốn giỏi ca múa, sau giờ ngọ nhàn rỗi, luôn có thể nhìn thấy một đám người tụ tập một chỗ, hoặc ngồi dưới mái hiên, hoặc ngồi dưới giàn nho, chuẩn bị trái cây và sữa, vừa ăn vừa nói chuyện. Đến đoạn cao hứng trống con vang lên, chủ nhân hoặc đàn hoặc hát, những người còn lại sẽ hòa vào nhảy múa, giai điệu vui vẻ hồn nhiên. Một khung cảnh tưng bừng trong sân.
Đối với tiết mục ngoài ý muốn này, mới đầu còn cảm thấy ồn ào, về sau buồn phiền nhàm chán, mở cửa sổ nhìn tới, thấy bên kia múa hát tưng bừng, không buồn không lo, bỗng nhiên cảm thấy rất là vui thích thoải mái, giải sầu tiêu buồn. Sau đó cũng vui vẻ nhìn màn trình diễn hoan ca cười nói mỗi ngày.
Qua nhiều ngày như vậy, vị khán giả ở một góc cửa sổ lầu bên cũng bị phát hiện, hơn nữa trong đám người còn có người mình quen biết. Hướng đạo trẻ tuổi từng xưng là bằng hữu của chủ trọ, hiển nhiên cũng ở trong đám người. Từ lúc phát hiện tôi, ba lần bốn lượt hướng phía cửa sổ cúi người chào, dáng vẻ nhiệt tình mời gọi, cho dù mỗi lần mời đều sẽ bị tôi lắc đầu từ chối và chỉ chỉ vào chỗ đau, nhưng vẫn không nản lòng, lần tiếp theo vẫn nhiệt tình như cũ.
Hôm nay là ngày thứ năm sau khi đến dị vực, không biết bên ngoài tiến triển thế nào, với tôi thì cuộc sống vẫn nhàm chán vô vị. Như thường lệ, sau giờ ngọ, bên dưới giàn nho vang lên tiếng ca múa náo động. Hôm nay Tiểu Hỏa cũng ở trong đó, như thường lệ dù là mời gọi thất bại vẫn không giận, trái lại ôm lấy nhạc cụ của tộc Duy Ngô Nhĩ, tự đàn tự hát một ca khúc mang giai điệu vui vẻ.
Hắn dùng thổ ngữ của tộc Duy Ngô Nhĩ, hiển nhiên tôi nghe không hiểu là đang hát cái gì. Lúc đầu còn đứng bên cửa sổ mỉm cười lắng nghe, từ từ cảm thấy hình như có gì đó sai sai. Lúc Tiểu Hỏa này ca hát, mắt không chớp nhìn về bên này, ánh mắt chuyên chú. Không những vậy, những người bên cạnh hắn bắt đầu nhao nhao lên, tuy là bầu không khí hừng hực vừa nói vừa cười, nhưng ánh mắt đều nhìn về phía bên này, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi, ngoại trừ hiếu khách, dường như còn mang theo... mờ ám không thể nói rõ.
Nhận ra loại mờ ám này, một suy nghĩ vụt qua trong đầu, nhìn lại người trẻ tuổi tự đàn tự hát, ngẫm lại những ngày hắn tích cực cùng nhiệt tình, thoáng chốc, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Nhưng mà mặc kệ mình nghĩ thế nào, dù sao cũng là nhã ý của người ta, cho nên vẫn tiếp tục im lặng kiên trì nghe hết. Mãi cho đến khi mọi thứ kết thúc, tìm cơ hội đóng cửa sổ lại, nụ cười miễn cưỡng duy trì trên mặt cũng tắt đi.
Thở dài một hơi, hai tay ôm mặt, xoa xoa thớ thịt đã mỏi nhừ, định sắp xếp lại một chút manh mối, chợt nghe được một tiếng cười lạnh bên cạnh cửa.
- Luyện nhi?
Giật mình, không cần quay đầu, bằng một tiếng cười này cũng đã biết rõ thân phận. Quả nhiên, thiếu nữ tựa cửa không phải nàng thì còn có thể là ai? Những ngày qua toàn bôn ba bên ngoài, khi trở về khó tránh khỏi có chút phong trần mệt mỏi, bình thường tôi đều chuẩn bị sẵn nước cho nàng rửa mặt. Có điều hôm nay về quá sớm, ý niệm đầu tiên trong đầu tôi là chưa có nước, lập tức nói:
- Ngươi chờ một chút, ta gọi người nấu nước mang tới.
Dứt lời liền định đi ra ngoài.
Vậy mà vừa đến cửa, lại bị người chặn lại.
Ngẩn ra, lúc này mới phát hiện vẻ mặt người trước mắt không bình thường, dung mạo tuyệt sắc đang căng chặt, quả thực chính là nét mặt lạnh lẽo. Liên tưởng đến tiếng cười lạnh vừa rồi, trong lòng khẽ động, lại không tiện vạch trần trước, đành cố tình không biết, dò hỏi:
- Luyện nhi, sao vậy? Ngăn ta lại là muốn nói gì à?
Nàng trừng mắt phớt lờ, vừa như tức giận, vừa như đang gặp phải vấn đề nan giải nào đó, nghiêng đầu nhíu mày suy nghĩ, nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó nhìn thẳng tôi, mở miệng nói:
- Ta hỏi ngươi, có phải ngươi, thích tên hướng đạo kia?
Đã biết nàng nói chuyện thẳng thắng không hề che đậy, nhưng không nghĩ tới lại trực tiếp đến vậy, tôi nhất thời ngây người, không biết nên nói như thế nào mới tốt. Nếu như đổi thành người khác hỏi, tôi chắc chắn kiên quyết phủ định. Nhưng đây là Luyện nhi hỏi, tôi không dám xác định... không dám chắc nàng hỏi thích này, rốt cuộc là hàm nghĩa nào...
Loại thông thường nhất, mang theo... vị giấm nào đó, thật sự có thể nghĩ như vậy sao? Không dám kỳ vọng, cho nên chỉ đành dùng cách ổn thỏa nhất, khẽ cười nói:
- Cũng không ghét, dù sao người ta đã cứu mạng ta.
- Ừm... - Thiếu nữ không nhường nửa bước, Luyện nhi hai mắt sáng rực, nhìn gần nói:
- Hắn cứu mạng ngươi, bế ngươi lẩn trốn, còn giúp ngươi cầm máu, ngày hôm nay còn ở trong sân hát cho ngươi nghe, cho nên, ngươi thích hắn à?
- Luyện nhi...
Thở dài, thật sự không thể tiếp tục vòng vo dưới ánh nhìn như vậy, tôi buông tha dò hỏi, nói thật:
- Luyện nhi, trước đây ta đã từng nói qua, thích có rất nhiều loại. Phải, ta không ghét hắn, nếu nói là thích, có lẽ có một chút, nhưng một chút thích này với thích ngươi, là hoàn toàn khác nhau, không thể so sánh.
- Tất nhiên khác nhau. - Nào biết nàng lập tức cắt ngang bằng một câu:
- Ta nhìn ra được, hắn có ý với ngươi, nếu ngươi cũng thích hắn, đó chính là tình yêu nam nữ, tất nhiên không giống đối với ta!
Hoàn toàn không nghĩ tới nàng lại có một câu như vậy, hoàn toàn không nghĩ tới.
Tôi chăm chú nhìn nàng, há miệng rồi lại khép, không biết nên nói gì mới phải, giống như tâm tình lúc này.
Nên luống cuống sao? Nên sốt ruột sao? Nên giải thích sao? Nên cảm thấy tức giận? Cũng có lẽ nên ôm ấp hy vọng? Bách vị tạp trần, vẻ mặt lại không có biểu tình gì. Một lát sau, mới nhếch mép, cười nhạt, nói:
- Nếu thật sự là tình yêu nam nữ, Luyện nhi, ngươi định như thế nào?
Nàng vẫn cau mày, nói:
- Đều nói nam nữ mến mộ, cực kỳ bình thường. Nếu ta thích ai cũng không sợ ngươi biết, cho nên... cho nên ngươi, ngươi dứt khoát thừa nhận là được rồi, ta ghét nhất người khác vòng vo gạt ta...
Càng nói, dường như càng phiền muộn, giọng nói càng nhỏ.
Nàng đang phiền muộn cái gì? Hiện tại đã không còn hơi sức đi suy đoán. Câu trả lời lọt vào tai, tựa như một cây đao quét qua trong lòng. Mặc dù đã sớm đề phòng không tổn thương chỗ hiểm, chỉ để lại một vết thương nhợt nhạt bên ngoài, nhưng đau đớn chậm rãi lan ra, mang theo cảm giác chua xót, càng giày vò hơn là bị một đao dứt khoát kết liễu.
- Luyện nhi...
Không thể nghĩ nhiều được nữa, cho nên sự việc kế tiếp là làm theo bản năng, chưa từng trải qua suy nghĩ. Tiến lại gần, nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, đưa tay vuốt ve gương mặt nàng, xúc cảm ấm áp mềm mịn làm người ta vui thích, tôi cười nói:
- Nếu ngươi không sao, ta đây càng không quan trọng. Chẳng qua điều này có ý nghĩa là, từ nay về sau, chuyện giống như vầy...
Cúi đầu, chạm vào đôi môi mềm mỏng kia,
- Hoặc là chuyện như thế này...
Một đường đi lên, nhẹ cắn cắn vành tai bên phải:
- Từ nay về sau, ta sẽ chỉ tiếp nhận hắn làm vậy với ta, cũng chỉ có hắn có tư cách làm vậy với ta, quên rồi à? Chỉ có loại tình thứ ba, mới có thể làm chuyện thân mật này.
Ở khoảng cách gần nhìn đôi mắt kia, có thể phân biệt con ngươi biến hóa rõ ràng. Ánh mắt Luyện nhi thay đổi cực nhanh, từ mê man đến vô cùng kinh ngạc, lại nhanh chóng chuyển thành nghiêm nghị. Có lẽ nàng không suy nghĩ nhiều lắm, so với suy tư trong mê cung phức tạp, nàng càng quen thuộc với nhanh chóng phản ứng trực tiếp.
- Hắn không có tư cách này!
Rốt cục, đây chính là phản ứng trực tiếp của nàng.
Trong lòng chậm rãi thở ra một hơi, mơ hồ nổi lên chút vui mừng, tổn thương nhợt nhạt đau đớn cũng được vỗ về. Lần này thật sự nở nụ cười, tôi lập tức hỏi tới:
- Vậy, ai có tư cách? Ai có tư cách làm như vậy?
- Ai cũng không có! - Nàng trả lời như đinh đóng cột:
- Ta thích đụng chạm ngươi, người khác không thể đụng! Ngươi có thể thích người khác, nhưng không thể thích nhiều hơn ta!
Cường thế, ngang ngược, chiếm hữu, chuyên quyền độc đoán, tùy tâm sở dục, ngôn hành (lời nói và việc làm) trước sau như một.
- Thế nhưng Luyện nhi... - Tôi nhắc nhở:
- Hai chúng ta, cũng không phải một nam một nữ ha, làm chuyện tình yêu nam nữ mới có thể làm, ngươi không cảm thấy quái lạ sao?
Muốn cho nàng thời gian, muốn cho nàng chậm rãi suy nghĩ, thậm chí, muốn lưu luyến thân mật tỉnh tỉnh mê mê lâu một chút, nhưng chung quy vẫn không nhịn được vạch trần chuyện này. Chớp mắt, thật mong đợi nàng có thể buột miệng nói ra gì đó, nhưng, cũng sợ nghe được nàng buột miệng nói ra gì đó.
- Ta... - Cuối cùng, nàng nói là:
- Ta, ta muốn làm thịt tên kia!
Một tiếng thở dài, không nhịn được thở dài một tiếng, sau khi thở dài là mỉm cười. Quả nhiên là như vậy, so với suy xét rườm rà, trực tiếp trừ bỏ thứ đem đến cảm giác uy hiếp thì tốt hơn. Quả nhiên, đây chính là Luyện nhi của tôi!
Thiếu nữ xoay người định biến thành hành động thật sự. Tôi kéo nàng lại, vòng tay quanh eo nàng, tựa đầu trên bờ vai mảnh khảnh. Sau khi ngăn cản nàng hành động, tôi thì thào, giống như tự nói với bản thân:
- Luyện nhi, đừng như vậy. Ngươi ngẫm nhiều chút, cẩn thận suy ngẫm, tin tưởng ta, tin tưởng ta, ngươi phải, tin tưởng ta...
Có lẽ, lời khuyên giải này có vẻ rất khó hiểu, nhưng cũng chính là tiếng lòng chân chân thực thực của chính mình. Ngẫm nhiều chút, Luyện nhi, ngẫm nhiều chút, cẩn thận suy ngẫm, sau đó, tin tưởng ta.
Chỉ như vậy, tôi mới có thể thấy được tương lai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.