" Không! "
Ngọn đèn lưu ly lấp lánh soi sáng trong căn phòng lớn, treo đầy giấy hỷ đỏ, còn có hai ly rượu giao bôi nằm ngổn ngang dưới sàn gỗ, bị sứt mẻ vì va đập, tiếng khóc của một cô nương bao trùm lấy căn phòng ấy, cùng với đó là tiếng thở gấp của một nam nhân.
" Buông ta ra! "
Trên chiếc giường rộng rãi, cô nương mặc hỷ phục lộng lẫy, bị một nam nhân cũng mặc hỷ phục, nhưng không cùng kiểu với nàng đè lên.
Đôi mắt nhỏ của hắn toát ra luồng khí chất bất phàm, điểm thêm đôi mày rậm hướng cao đầy uy lực, ở giữa là một dấu ấn đỏ, cùng chiếc mũi dựng thẳng tắp hoàn mỹ, tổng thể ngũ quan tinh tế tựa như một mĩ nam trong tranh vẽ.
Hắn đưa ngón tay càn rỡ, sờ vào bọng mắt đang ướt của cô nương bên dưới.
" Tinh Y Ngạn, Ngạn Nhi, hãy làm ma hậu của ta nhé? " tiếng hắn âm trầm, lạnh lẽo như tảng băng ngàn năm.
Tinh Y Ngạn - người cũng như tên, chân thân của nàng là hoa bỉ ngạn, công chúa của ma giới, được ma giới nuôi dưỡng, lớn lên dưới sự bảo bọc của ca ca ma thần.
Tinh Vương Minh - hắn không phải ca ca ruột của nàng, là hắn nuôi nàng khôn lớn suốt 9 vạn năm, yêu nàng từ khi nàng chỉ là một đóa hoa vô hồn hút linh khí của trời đất.
Y Ngạn ở dưới thân hắn, hai mắt sưng húp, vết son đỏ tèm lem ra mặt, còn kèm theo mật ngọt từ miệng nam nhân kia, hai tay mềm yếu của nàng chống đỡ lấy thân tráng kiện của hắn, nức nở cầu xin.
" Tinh Vương Minh, đừng...
Chúng ta là huynh muội! Không thể... " giọng nói nàng rưng rức, thê lương, lắc đầu liên tục.
Một bên chân thon của nàng, bị bàn tay còn lại của hắn nâng lên, sờ soạng, tên nam nhân ở trên nhìn từng giọt nước mắt của nàng tuông rơi, không chút mủi lòng, đối đáp với nàng một cách thiếu kiên nhẫn.
" Chúng ta không phải huynh muội ruột!
Ngạn Nhi, là ta nuôi nàng lớn!
Tại sao, tại sao nàng lại muốn gả cho kẻ khác?
Chẳng lẽ suốt mấy vạn năm qua nàng không nhìn ra ta yêu nàng sao? "
" Không! Tinh Vương Minh đừng lừa ta...
Chúng ta là ruột thịt... " Y Ngạn lắc đầu, không chấp nhận sự thật.
Đôi tay nhỏ nhắn, cố đẩy cơ thể to lớn, cùng với đó, chân nàng cũng vùng vẫy thoát ra khỏi tay hắn, nàng dùng hết sức bình sinh càng đẩy càng bị hắn ép sát vào người nàng.
" Chúng ta không phải!
Cả tam giới này đều biết nàng do ta nuôi lớn! Tại sao chỉ có mỗi mình nàng lại không nhận ra chứ? "
Hắn tức điên, quát tháo vào mặt nàng, bàn tay phải của hắn chạm vào lồng ngực nàng, lôi ra một sợi dây đỏ, gắn kết giữ trái tim nàng và trái tim hắn.
" Ngạn Nhi, đây là rễ tình của ta và nàng!
Nó rành rành ra như thế tại sao nàng lại đem lòng yêu kẻ khác chứ? " hắn bức xúc, bóp lấy mặt nàng, sợi dây đỏ trong tay dần biến mất, trở về tim hắn và tim nàng.
( Rễ tình - thứ hình thành duyên nợ của mỗi một cặp đôi, sinh tình cảm, gắn kết trái tim của hai người được định sẵn, trọn đời trọn kiếp bên nhau).
Y Ngạn chứng kiến rễ tình, không tin sự thật, hất mặt ra khỏi tay hắn, khổ sở đánh vào người hắn, phủi bỏ tất cả.
" Không!...
Đó không phải... "
Lực đánh của nàng gần như bằng không, thần lực của nàng, toàn bộ đều bị Tinh Vương Minh kiềm hãm, nàng như một con người bình thường, chân yếu tay mềm, chẳng thể chống đối.
Hắn vật hai tay nàng ra, hung hăng cưỡng hôn nàng, mặc nàng ra sức giãy giụa, vết son đỏ dính tèm lem đầy trên khuôn mặt nhỏ và môi hắn, nàng càng kháng cự, hắn càng điên cuồng, hôn đến mức nàng ngạt thở, trợn trắng hai mắt, đến khi nàng sắp mất đi ý thức hắn mới chịu rời môi.
Cô nương nhỏ kiệt sức, nằm bên dưới, không còn vùng vẫy, lí nhí cầu xin hắn.
" Tinh Vương Minh...đừng làm vậy!
Ta...cầu xin ngươi!... "
Đôi mắt nàng lờ mờ, lệ dâng nhòe đi đôi ngươi, ướt đẫm ra tới chân tóc, hai cổ tay nàng đỏ ửng, in hằng dấu tay gân guốc của hắn, khuôn miệng nhỏ liên tục van xin trong tuyệt vọng.
" Ca...đừng làm vậy...
Ca...muội đau lắm...! "
Tiếng nàng nghe đậm nét thống khổ, trong mắt nàng, hắn vẫn là ca ca nàng yêu quý và kính trọng nhất, không tài nào chấp nhận sự thật tàn khốc.
Nghe giọng nàng gọi hắn là " ca ", xưng hô đầy tình thâm, tâm trí hắn thêm phần điên loạn, lớn tiếng dọa nàng sợ.
" Ta không phải ca ca của nàng!
Ngạn Nhi, chúng ta bây giờ là phu thê!
Ta là phu quân của nàng! "
" Ngạn Nhi, nàng là ma hậu của ta! " hắn hạ giọng vào câu nói cuối.
" Không! Ta không gả cho ngươi! " nàng kịch liệt phủ nhận, đôi tay nhỏ luồng lách ra khỏi bàn tay to lớn của hắn.
Nàng vung chân, đạp vào người hắn, không làm thương hại hắn, còn làm hắn nổi cơn tam bành, dùng thần lực khóa thân nàng nằm im như một khúc củi.
" Ngạn Nhi, chấp nhận sự thật đi!
Đêm nay nàng sẽ là ma hậu của ta! "
Hắn vừa nói vừa cởi thắt lưng của hắn, để từng lớp áo được giải thoát, bung ra, để lộ khuôn ngực vạm vỡ của hắn, từng múi cơ cuồn cuộn như một vị tướng dũng mãnh. Bàn tay dơ bẩn của hắn mò mẫn từ hông nhỏ, lên tới thắt lưng của nàng.
* Rẹt *
Chiếc thắt lưng bị hắn xé rách, thay vì cởi bỏ một cách nhẹ nhàng, hắn cúi người, hôn điên cuồng lên cổ nhỏ, mặc cho tiếng khóc thê lương của nàng vang vọng bên tai.
" Đừng mà...
Tinh Vương Minh...ta hận ngươi! "
Cô nương khóc đến cạn nước mắt, cảm nhận cơ thể bị hắn chiếm đoạt, quần áo trên người nàng bị hắn xé rách một cách thô bạo, cổ nhỏ bị đôi môi thối nát đó công thành đoạt tất, in hàng chục dấu xanh, tím, châm chích khó chịu vô cùng.
Cơ thể mảnh mai, trần như nhộng phơi bày trong không khí, dưới ánh đèn lưu ly, mờ nhạt tô điểm cơ thể yêu kiều của nàng.
" Ngạn Nhi, nàng đẹp quá! " hắn khàn giọng khen ngợi, cơ thể mà hắn ao ước bao lâu nay cuối cùng cũng thuộc về hắn.
Dục vọng bên trong người hắn, thao túng hoàn toàn đầu óc, chỉ muốn đem cô nương nhỏ ở bên dưới, ăn sạch sẽ, như khảm nàng vào trong người, hòa trộn làm một.
Hắn nóng lòng, không kiềm chế nổi cơn hưng phấn, đưa môi dơ bẩn, ngấu nghiến bầu ngực căng tròn của nàng, nụ hoa hồng hào bị hắn dây dưa, se cứng và đau nhói, hai tay hắn không ở không, thuần thục cởi đồ trên thân hắn, rồi bóp lấy ngực nàng, vần vò đủ hình thù, có lúc hắn bóp mạnh làm nó biến dạng, căng tròn như muốn nổ tung.
Nàng kinh tởm, sợ hãi lên đỉnh điểm, miệng liên tục kêu than, hắn liền chiếm đoạt luôn đôi môi của nàng, hôn nàng rất lâu, khiến đầu óc nàng trống rỗng, không còn thiết nghĩ đến điều gì.
Đôi môi ẩm ướt của hắn, trượt khắp người nàng, xuống hai chân thon thả, hắn nâng lên, áp vào mặt mình trông rất yêu chiều, đặt lên đó hàng chục cái hôn, sau đó tách rộng hai chân nàng ra, kéo cái thứ xù xì của hắn đặt lên hoa viên nhỏ của nàng.
Cái thứ tượng trưng cho nam nhân sớm đã trướng cao, thắt chặt và căng cứng, còn đầy gân guốc bao quanh, chĩa thẳng người nàng. Nó thật đáng sợ làm sao, nàng nhìn thấy đã tá hỏa, muốn phản kháng, nhưng cơ thể nàng bị thần lực hắn khóa lại, ngay cả nhúc nhích một ngón tay còn không được thì lấy gì chống đối.
" Không, Tinh Vương Minh...đừng... " nàng tha thiết cầu xin hắn.
Tiếng nói của nàng lúc này, chẳng đánh động được một chút lòng thương xót của hắn, mặc nàng lãi nhãi, hắn quấn hai chân nàng quanh hông, điều khiển vật ấm nóng tìm cửa hoa viên đi vào.
" Á! Đau quá! " cô nương kêu thét.
Hoa viên chật hẹp bị thứ to lớn đó thô bạo đi vào, khiến nàng đau đến chết đi sống lại, nó như xé toạc cơ thể mềm mại của nàng ra, tách từng lớp thịt ấm nóng ở bên trong, khiến nước mắt nàng trào ngược, đau thấu tận tâm can.
Trái ngược với biểu cảm đau đớn của nàng, hắn bên trên thở ra hơi thở thỏa mãn, sinh ra nụ cười hạnh phúc, gương mặt hắn đỏ bừng như lửa đốt, hai tay hắn vịn chắc eo nhỏ của nàng, thúc vào một cú thật mạnh.
Tiếng nàng kêu rên thảm thiết, như bị dùng hình tra tấn, lăng trì xử phạt, hắn kéo vật ấm nóng của mình ra một đoạn, hướng mắt xuống dưới, nhìn thấy dòng chất dịch hòa lẫn với máu đỏ hồng, minh chứng cho việc hắn lấy đi trinh tiết của nàng, tâm dâng lên phần chiến thắng.
" Ngạn Nhi, nàng thuộc về ta rồi!
Nàng xem, ta và nàng đã hòa làm một! " lời của hắn trơ trẽn.
Những thứ âm thanh dơ bẩn khiến nàng không muốn nghe, không muốn trả lời, im lặng thất thần nằm đó. Hắn thẳng lưng, bắt đầu nhấp hông, những cú thúc thật mạnh, thật nhanh, bao nhiêu sức lực đều phát hết lên người nàng.
Cô nương ở bên dưới, chịu sự luận động mạnh mẽ, kêu rên trong tuyệt vọng, hoa viên chật hẹp bị ép phải giãn ra hết cỡ để ôm lấy thứ to lớn kia.
Chất nhờn bôi trơn tăng cơn hưng phấn trong người hắn, bên dưới điên cuồng kéo ra đẩy vào, xỏ xiên cơ thể mềm mại không chút xót thương, hắn kéo hai chân nàng lên, ôm trước ngực, đâm xuyên cực mạnh, nhịp tăng gấp bội, khiến nàng đau đớn ngất đi.
Hình ảnh bản thân bị làm nhục hiện rõ trong tâm trí, lập đi lập lại cả chục lần, khiến Tinh Y Ngạn bật người dậy, tỉnh giấc sau cơn ác mộng, hét lên một tiếng.
" KHÔNG!!! "
Hơi thở của nàng hổn hển, trong căn phòng tối đen như mực, ngoài thanh âm hơi thở của nàng không có bất cứ thứ gì vang lên.
Vầng trán nhỏ lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh, cô nương đưa tay quẹt qua vầng trán, ngồi co ro, ôm lấy cơ thể vẫn còn đang nhễ nhại mồ hôi, run sợ tột độ.
Hai năm rồi, đêm nào nàng cũng mơ thấy ám ảnh khi xưa, lúc nào cũng cố trốn chạy quá khứ đáng sợ ấy, nhưng chẳng tài nào chôn vùi nó được.
Thấy, bên ngoài vẫn còn tối, nàng đưa tay vuốt lấy lồng ngực, tự trấn an mình.
" Hắn không tìm ra được ngươi đâu!
Đừng sợ! "
Sau một hồi bình ổn tâm trí, cô nương cuối cùng cũng đè nén được ám ảnh, tiếp tục nằm xuống giường, cố ngủ cho đến khi trời sáng.