Tố Như trong hình dạng của Y Ngạn, đang ngồi thấp thỏm nhìn ra cửa sổ, hai tay nắm chặt như cầu nguyện, đã hơn một canh giờ trôi qua, không thấy công chúa nhỏ trở về, Tố Như lo đến sốt ruột.
Một làn khói đen, lạnh lẽo, từ dưới chân Tố Như tỏa lên, hai mắt hạnh của Tố Như chứng kiến, cả cơ thể lập tức sinh phản ứng, mềm nhũn, hai tay buông thõng, run lên cầm cập, như cảm nhận được thần khí đáng sợ quen thuộc.
" Tố Như! " cái giọng âm trầm vang lên lạnh lẽo.
Sau âm thanh ấy, Tố Như từ từ quay người, đập vào mắt y là ma thần với nét mặt giận dữ như ma vương địa ngục, đôi mắt nhỏ của hắn không còn màu đen thuần túy, mà đã chuyển sang đỏ hiếu chiến, màu đỏ của sự giận dữ.
Làn khói đen bủa vây khắp căn phòng, Tinh Vương Minh nghiêng đầu, môi mỏng khẽ cong tà mị, chĩa ánh nhìn tà ác vào người Tố Như.
" Ma...ma... " Tố Như lắp bắp, kinh hãi.
" Á!!! "
Cô nương chưa kịp nói hết câu, nam nhân trước mặt bất ngờ vung tay, đánh văng Tố Như ra xa, hiện ngay về hình dáng của y.
" Tố Như...ngươi gan thật... " Tinh Vương Minh gằn giọng, không cho Tố Như mở miệng, dùng roi ma đánh xuống, liên tiếp mấy cái.
Tiếng hét thất thanh vang lên ó trời, ma thần đang trừng trị Tố Như.
Roi ma làm bằng xương sống của giao long, nối liền những khớp xương bằng mạch máu đỏ, di chuyển linh hoạt theo từng động tác của ma thần, nó là một trong hai thần khí lợi hại của hắn.
Những mũi nhọn từ những chiếc xương cứng cáp, trực tiếp găm sâu vào da thịt của Tố Như, đánh tới đâu máu văng tứ tung ra tới đó, căn phòng sạch sẽ thoáng chốc rướm đầy máu tươi, trong cứ như một lò giết mổ gia súc.
Ngoài những tiếng hét thảm thiết của cô nương đáng thương thì còn có tiếng quát tháo của ma thần đang lên cơn thịnh nộ.
" Ả tiện nhân, ngươi dám để công chúa trốn đi! "
" Ta đánh chết ngươi! " hắn giơ tay, quất xuống từng đòn tàn khốc, roi ma trong tay đánh liên tục lên thân xác yếu mềm kia.
Một roi, cánh tay mềm tét một đường to, máu chảy chan hòa, thấy rõ được lớp thịt đỏ ao ở bên trong.
Hai roi, gương mặt xinh xắn hằng lên đường máu đỏ, chạy dọc từ gò má này sang gò má khác, chưa kể khóe miệng còn bị rách.
Ba roi, tấm lưng nhỏ bé rớm một đường máu từ vai xuống hông, thấm đẫm qua lớp xiêm y màu xanh mơ.
" Ma thần, xin ngài tha mạng...á... "
Tố Như chỉ có thể kêu gào, không sức chống đối, bị roi ma quây quần như một con chó, nó quấn lấy người Tố Như, hất văng ra xa, lại quất xuống da thịt mỏng manh từng cái đau thấu trời xanh.
Mặt mày, tay chân, chỗ nào cũng đầy máu, xiêm y xanh mơ thay bằng màu máu đỏ tươi, tưởng chừng đời của hồ diệp nhỏ như Tố Như sẽ kết thúc, ma thần đang phát tiết bỗng dưng dừng lại, dùng thần lực trói thân Tố Như, quỳ ngay trước cửa sổ, ở một góc tối.
Tinh Vương Minh ngồi bành hai chân trên chiếc giường lớn, bàn tay cầm roi ma, chống lấy một bên huyệt thái dương, tay kia chống gối, đôi mắt nhỏ lạnh toát nhắm hờ, hai lọn tóc ngắn rũ xuống như hai sợi râu dế làm tăng thêm phần lãnh đạm của hắn.
Trông hắn căng thẳng chờ công chúa bướng bỉnh kia quay về.
Chỉ một lúc, luồng gió mang theo mùi hương dịu ngọt ùa qua cửa sổ, Tinh Y Ngạn hiện thân ngay sau đó, cơ mặt hớn hở lập tức chùng xuống, mũi nàng ngửi được cái thứ mùi tanh nồng, hai chân mảnh khảnh đứng không vững, ngã người vịn vào chiếc bàn.
* Ực * Y Ngạn nuốt một ngụm khí lạnh, hai mắt hồ ly nhìn chân chân không chớp, toàn thân không rét mà run, khuôn miệng nhút nhát, lắp bắp nói không thành câu trọn vẹn.
" C...a...ca... "
Như đã thấy, trước mặt nàng, ma thần ngồi chễm chệ, cầm roi ma nhắm mắt đợi nàng sẵn, ánh mắt của Y Ngạn đảo một vòng thăm dò, những vết máu lớn nhỏ, văng khắp căn phòng, đâu đâu cũng xảy ra dấu vết ẩu đả, mọi thứ đều bị đổ bể.
" Ca...huynh...không bế quan nữa sao? " Y Ngạn tự hỏi trong tâm, không dám cất thành tiêng.
Lúc này.
" Công...chúa... " tiếng của Tố Như rưng rức âm lên.
Y Ngạn phản ứng tức thì, xoay đầu sang nơi phát ra tiếng nói, hai mắt to tròn dâng lên dòng lệ nóng lúc nào không hay.
Tố Như quỳ ngay cạnh nàng, bị đánh đến mức máu me be bét, da thịt lẫn lộn, cả gương mặt cô nương xinh đẹp như hoa, bị roi ma đánh vào, trầy trụa chẳng nhận ra được, Tố Như mắt nhắm mắt mở, nhìn nàng một cách thê lương.
" Tố Như! " Y Ngạn hớt hải quỳ xuống, luống cuống xem tình hình của Tố Như.
Tay mềm của nàng còn chưa kịp chạm vào người Tố Như, ma thần ở kia mở mắt, cất giọng lạnh như băng sang chỗ Y Ngạn.
" Tinh Y Ngạn! "
" Ca... "
Giọng của Y Ngạn run run, đôi tay mềm cũng run rẩy không kém chất giọng, Y Ngạn giữ yên vị đôi tay trong không khí, đưa mắt sợ hãi sang nam nhân lãnh khốc kia, vầng trán nhỏ đổ đầy mồi hôi lạnh.
Với một cái chớp mắt, Tinh Vương Minh đứng sừng sững ngay trước mặt Y Ngạn, hướng xuống nàng và Tố Như ánh nhìn chết chóc, cả gương mặt hắn đỏ rần như vừa uống rượu, màu đỏ của sự giận dữ.
" Ca...muội... " Y Ngạn cố nói, đầu óc bị bá khí của Tinh Vương Minh nuốt chửng, sợ hãi bao trùm cơ thể nàng, khuôn miệng nhỏ chẳng tài nào nói ra được lời trọn vẹn.
Tinh Vương Minh khom người, dùng cán roi ma, nâng chiếc cằm non mịn của Y Ngạn lên, nghiêng đầu nhìn chòng chọc vào trong đôi ngươi đang dâng lệ nhòe, the thé tiếng nói man rợ.
" Giỏi thật!
Ta bế quan cực khổ...muội lại dám trốn đi gặp người tình sao? "
" Muội, muội... " Y Ngạn bị bắt tại trận, ngập ngừng không xong lời.
Thực tế, nàng biết bản thân sai trước, việc nàng trốn đi gặp người tình đã bị ma thần phát hiện, cho nên hắn mới có mặt ở đây, cốt là để trị cái tội không nghe lời của nàng.
Và, việc Tố Như bị đánh cũng là do bao che cho Y Ngạn, lần này cả hai đều sai, không thể bào chữa, Tinh Vương Minh chắc chắn không bỏ qua, Y Ngạn phải chấp nhận hình phạt, chấp nhận bị ca ca ma thần dạy dỗ.
Cô chúa nhỏ khóc xướt mướt, cuống cuồng, túm lấy vạt áo của Tinh Vương Minh, nức nở lên cầu xin.
" Ca...tha cho Tố Như đi...
Là chủ ý của muội...huynh phạt mình muội đi... "
Y Ngạn ở bên dưới cúi lùi, nhận sai, chẳng những không làm cơn giận của Tinh Vương Minh lắng xuống, còn vô tình chọc cho hắn nổi cơn thịnh nộ dâng cao.
" Muội còn dám mở miệng!!! " hắn quát lên.
Cái giọng thét ra lửa của hắn làm Y Ngạn lẫn Tố Như giật bắn người, Y Ngạn rút tay về, cầm chặt lấy vạt áo mình, day day, khóc * thút thít * chẳng dám lên tiếng.
Trông nàng sợ hắn lắm, nhát gan không ai bằng nhưng lại cứ thích bẹo gan hắn, càng nghĩ đến việc nàng trốn đi gặp nhân tình, hắn lại càng nổi máu xung thiên.
" Muội nín cho ta!!! " hắn hét lên.
Y Ngạn giật thót, mở to mắt nuốt khí lạnh, tiếng hắn như mãnh thú gầm rú, ghê rợn cực kì, cô nương nhỏ quỳ bên dưới, run rẩy lên đỉnh điểm, cố nuốt nước mắt ngược vào trong.
" Khóc, khóc, khóc!
Suốt ngày chỉ biết khóc, chẳng làm chuyện gì ra hồn...
Học không xong, còn lén ra ngoài...
Đúng là ta không mạnh tay muội đâu biết sợ là gì? "
Tinh Vương Minh cộc cằn, lời nói có phần nặng nề, không kiềm chế được cơn ghen đang bùng phát dữ dội, giơ tay định đánh Y Ngạn.
Công chúa nhỏ theo phản xạ, đưa hai tay lên đỡ, khuôn miệng ngân dài tiếng nói đầy xót xa.
" Caaaa... "
" Ma thần, xin ngài đừng đánh công chúa! "
Tố Như ở bên cạnh, la lên ngăn cản, bò lết cơ thể đầy thương tích ra chắn trước người Y Ngạn, thành khẩn khoan thai, cầu xin tha thiết.
" Ma thần, công chúa sợ đau! Vết thương không lành nhanh được!
Roi ma đánh vào công chúa chết mất! " Tố Như khóc lóc, thương Y Ngạn, thà chịu phạt thay nàng cũng không muốn nàng chịu đau đớn.
Sau tiếng nói ấy, Tinh Vương Minh không nỡ xuống tay đánh nàng, càng làm nộ khí của hắn tăng cao, tâm can hắn nháo nhào, để tâm ma lại thức dậy lên tiếng.
" Vô dụng, ngươi không dạy dỗ cô ta...nhất định cô ta sau này sẽ leo lên đầu ngươi ngồi... " tâm ma công kích, xúi giục Tinh Vương Minh đánh Y Ngạn.
Nghe những lời lẽ có lí ấy, hắn lại giơ tay lên lần nữa, Y Ngạn khóc thét, nhắm mắt núp sau người Tố Như.
" Ca! " tiếng nàng cất lên đánh động tâm trí hắn.
Nhìn nàng khóc, vừa thương vừa tức, thương vì hắn quá yêu nàng, tức vì nghĩ đến viễn cảnh, nàng và người tình mặn nồng với nhau.
* Cành *
Âm thanh bén nhọn vang lớn.
Y Ngạn ôm chặt người Tố Như, run rẩy, hé mở đôi mắt, Tinh Vương Minh trước mặt nàng, thở ra những hơi thở dồn dập, sắc mặt đen kịt như đêm không trăng, roi ma trong tay hắn quất xuống ngay cạnh Y Ngạn.
Vẫn là không nỡ đánh nàng, hắn tức điên, mất khống chế lôi Tố Như ra trước mắt nàng, đánh không thương tiếc.
" Ngươi muốn chịu phạt ta cho ngươi toại nguyện! " hắn giận cá chém thớt, vừa đánh vừa mắng Tố Như.
" Ả tiện nhân, dám giúp công chúa trốn đi! "
" Á!!! " Tố Như la hét thất thanh.
Tiếng hét đau đến xé ruột xé gan, Y Ngạn chứng kiến sợ Tố Như sẽ chết như những nha hoàn trước đó, bò tới, lạy lục van xin Tinh Vương Minh.
" Ca dừng lại đi! Muội xin huynh!
Ca, muội không dám nữa! Muội chừa rồi! "
" Huynh tha cho Tố Như đi...đánh nữa sẽ chết mất... " giọng Y Ngạn thê lương cực kì, nước mắt tuông như thác đổ.