"Ngày 21 tháng 11, đã đi trên biển 45 ngày, cả ngày đều nhìn thấy màu xanh biển vô bờ vô bến, đến mức ta muốn buồn nôn... Bọn ta không gặp phải phiền phức gì lớn, gió lốc và hải thú đều bị Kỳ tích hiệu đánh lui. Lữ trình rất an toàn, nhưng cũng là lữ trình khó chịu nhất. Vì hành trình quá lâu quá chậm, giống như vĩnh viễn chẳng thể nào tới được điểm cuối cùng. Hôm nay Dương nói cho ta biết bọn ta chỉ mới đi được 1 phần ba đoạn đường, ta còn phải ở trên biển bao lâu nữa đây..."
Mã Tác buồn chán cầm bút lông ngỗng viết mấy dòng, sau đó đóng Nhật ký hàng hải lại rồi nằm xuống giường.
Buồn chán, buồn chán, buồn chán đến chết được!
Trong lòng hắn như bị ngàn vạn móng vuốt cào cấu, mệt mỏi vô cùng.
Một lúc sau, hắn lấy một bình rượu từ đáy thuyền ra lắc lắc thử, bên trong chỉ còn chừng một phần ba. Hắn mở nút dốc hết vào miệng. Chất lỏng cay nồng tiến vào cổ họng, hắn nghiến chặt răng, nước mắt cơ hồ chảy ra, bất quá như vậy cũng tốt, cuối cùng hắn cũng có thể chịu đựng được.
Nhiệt lưu xông vào thân thể, tứ chi bách hài đều nóng bừng lên.
Da của hắn dần đỏ lên, hắn thoải mái đá bình rượu văng đi, mơ hồ nhắm mắt lại ngủ.
Cảm giác mơ hồ do say rượu cuối cùng cũng quét sạch những gì phiền não, hắn lật người nằm ngủ say sưa.
Không biết bao lâu, trên sàn thuyền chợt vang lên tiếng rít sắc nhọn như vật gì đứt gãy.
Sau đó một loạt tiếng rống vang lên.
Mã Tác đang ngủ say vội vàng bật dậy, sau khi xác định đây không phải là ảo giác, hắn liền chụp lấy kiếm xông ra ngoài.
Vừa mở cửa, một đạo ánh sáng lóe lên ngay trước mắt, hắn kinh hãi thét lên cúi đầu xuống, quang mang đó bắn thẳng vào cánh cửa gỗ, rắc một tiếng, mùi khét bốc lên.
Tửu ý còn sót lại trong người Mã Tác liền biến thành mồ hôi lạnh, hắn ngẩng đầu nhìn lên, cách hắn chưa đầy một xích, một lỗ cháy đen trên cánh cửa hiện ra. Hắn vội vàng lăn vào phòng, thở hổn hển mấy hơi rồi mới quan sát bên ngoài thông qua song cửa sổ.
Trời ạ, đây là quái vật gì?
Từng con quái vật giống như rắn phiêu phù trên biển, đầu cổ chúng toàn là vảy, mái tóc lõa xõa như từng con độc xà đang cử động, răng nanh giống như heo rừng, còn có một đôi tay thép và cặp cánh màu vàng, hai mắt sáng như điện, tia chớp vừa rồi chính là phát xuất từ hai mắt chúng.
Mã Tác còn đang suy tính xem có nên xông ra ngoài hay không, chợt cửa phòng bị tông bật ra. Một bóng người ôm gì đó trong tay chạy vào.
Mã Tác rú lên, vội vàng rút kiếm.
"Là ta!" Thanh âm của Dương Chính vang lên.
Mã Tác tâm tình cũng chùng xuống, vội hỏi:"Bên ngoài là quái vật gì?"
"Nghe tiểu Lai nói là Mỹ đỗ toa."
"Hải yêu?" Mã Tác hít một hơi khí lạnh:"Hai người kia đâu?"
Dương Chính lúc này mới đứng thẳng dậy, Mã Tác liền trông thấy thứ mà hắn ôm trong lòng, không ngờ lại là hai thạch tượng.
"Thụy Ngang, Lai Qua Lạp Tư?" Mã Tác nhìn thấy hai người đã bị biến thành đá, chỉ còn tròng mắt động đậy, thanh âm cũng trở nên run rẩy:"Sao lại trở thành như vậy?"
"Ánh mắt của chúng có thể bắn ra thiểm điện, người nào bị thiểm điện đánh trúng thì sẽ biến thành đá."
"Vậy... phải làm sao?" Mã Tác bày mưu tính kế thì còn được nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì hắn vẫn còn quá ít ỏi.
Dương Chính bỏ hai tượng đá lên giường, nói với Mã Tác:"Ngươi ở lại đây, ngàn vạn lần không thể ra khỏi phòng. Ta đi tới phòng điều khiển, xem xem có thể diệt được bọn hải yêu này hay không."
"Dương... ngươi... cẩn thận đó!" Mã Tác nhìn thấy bọn hải yêu xung quanh đã bắt đầu bò lên Kỳ tích hiệu.
Dương Chính vẫy tay ra hiệu an tâm, rồi xé một mảnh vải quấn quanh mắt, rùn người lẻn ra ngoài, chớp mắt đã biến mất trong bóng tối. Mã Tác chỉ có thể nắm chặt đoản kiếm trong tay chờ đợi...
Dương Chính nhờ vào linh thức nhạy bén, phóng chạy trong bóng tối, tinh thần lực phát tán khắp nơi, chú ý tình huống xung quanh.
Lúc này bốn năm mươi con Mỹ đỗ toa đã leo lên thuyền, không ngừng di chuyển.
Mục đích của Dương Chính là phòng điều khiển, hắn men theo vách tường của khoang thuyền đi về phía phòng điều khiển. Ngay phòng điều khiển có hai con Mỹ đỗ toa ánh mắt sáng rực như bóng đèn đang án ngữ phía trước, Dương Chính giống như loài dơi từ trên không phóng xuống, thân hình linh hoạt uốn lượn, long cốt chủy thủ vẽ nên một đạo ánh sáng màu trắng bạc.
Một con Mỹ đỗ toa ngay cả kêu lên cũng không kịp, cái đầu xấu xí đã bị Dương Chính chém bay.
Còn con Mỹ đỗ toa kia nhanh chóng quay đầu, ánh mắt phóng ra một đạo thiểm điện nhưng Dương Chính vốn đã bịt mắt nên liền đưa tay trái ngăn đỡ, tay phải đâm thẳng vào tim của Mỹ đỗ toa.
Hai con Mỹ đỗ toa trong thời gian điện quang hỏa thạch đã bị giết chết, Dương Chính phóng nhanh vào trong phòng điều khiển, gỡ băng vải bịt mắt xuống, đi tới trước đài điều khiển. Lúc này trên ra-đa hiển thị điểm sáng dày đặc hơn cả ngàn điểm, tay trái Dương Chính đã tê dại, hiện tại hắn chỉ có thể dùng tay phải để thao tác.
Ma pháp pháo từ hai bên thân thuyền nhô ra.
Dương Chính khống chế bốn cỗ pháo bắn ra liên tiếp, âm thanh chấn động gào rú trong phạm vi một km.
Mấy pháo bắn xong, Mỹ đỗ toa bên ngoài thuyền quả nhiên bị chấn động đến hôn mê nhưng hơn trăm Mỹ đỗ toa trên thuyền đã cảm thụ được nguy hiểm, vội vàng xông tới phòng điều khiển.
Phòng điều khiển bị mấy đôi thiết thủ phá nát.
Những chiếc thân rắn của Mỹ đỗ toa ùa vào, Dương Chính vội vàng kéo vải lên bịt mắt, ai ngờ một đạo thiểm điện bắn tới, khiến cho mảnh vải rách tan tành.
Lúc này bên ngoài phòng điều khiển càng lúc càng nhiều Mỹ đỗ toa tụ tập.
Một con phóng ra một đạo thiểm điện, Dương Chính cũng ngăn không nổi, vì loại thiểm điện này không phải là ma pháp bình thường, mà thuộc về công kích trớ chú, Dương Chính dù thực lực có mạnh hơn cũng không thể nào ngăn đỡ.
Hắn có chút tuyệt vọng lui về phía sau, thầm nghĩ lẽ nào lần này táng mạng trong tay bọn quái vật này?
Mấy con Mỹ đỗ toa xông tới phóng thiểm điện điên cuồng, Dương Chính nhắm mắt lẩn tránh trong phòng điều khiển, hốt hoảng chụp đại bất cứ thứ gì đưa lên ngăn đỡ. Lúc này một đạo thiểm điện bắn tới từ sau lưng hắn, hắn chụp lấy ma kính thuận tay đưa lên cản, lòng thầm mắng:"Ma kính này đúng là xui xẻo!"
Chẳng qua sự việc diễn ra thật sự ra ngoài ý liệu.
Thiểm điện lóe lên trên ma kính, không ngờ lại bắn ngược về sau, trực tiếp kích trúng Mỹ đỗ toa vừa phát xạ, tức thì biến nó thành tượng đá.
Dương Chính vui mừng, vội cầm lấy ma kính, dùng nó phản xạ mấy cái, mở ra một khuyết khẩu, sau đó phóng chạy ra khỏi phòng điều khiển. Bọn Mỹ đỗ toa rít lên đuổi theo.
Lúc này Mỹ đỗ toa có trên trăm con đang ở trên thuyền, Dương Chính vì lo cho an nguy của Mã Tác nên chạy vội về phía đầu thuyền, dẫn dụ bọn Mỹ đỗ toa rời khỏi Kỳ tích hiệu. Hắn tả xung hữu đột một lúc, sau khi biết chắc tất cả Mỹ đỗ toa đều đã chạy theo sau hắn, tức thì nhảy ngay xuống biển.
Vừa xuống biển hắn vội vàng lặn ngay xuống đáy.
Hơn trăm Mỹ đỗ toa điên cuồng đuổi theo.
Vì muốn dẫn dụ chúng ra xa, Dương Chính gắng hết sức bơi trong biển, thỉnh thoảng lại quay đầu phản kích khiến cho lũ hải yêu này nổi giận, truy theo không rời.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Dương Chính đã dẫn dụ bọn Mỹ đỗ toa khá lâu, hắn tin rằng Mã Tác đủ thông minh để hiểu được ý đồ của hắn.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một rặng đá san hô.
Dương Chính quyết định đánh lạc hướng bọn Mỹ đỗ toa nhờ địa hình nơi đây.
Hắn giống như một con cá chơi trò trốn tìm với bọn Mỹ đỗ toa.
Rặng san hô này rộng lớn phi thường, hắn có lòng tin sẽ làm cho chúng lạc hướng.
Nhưng mà sự thật lại khác xa với cách nghĩ của hắn, năng lực truy tung của Mỹ đỗ toa có thể so với chó săn linh mẫn nhất, ngay lúc hắn cho là đã bỏ rơi được chúng thì ai ngờ chúng lại mò ra từ một góc khác, phiền phức vô cùng.
Nên biết Dương Chính tuy có thể lực cường hãn hơn xa người thường, cũng có thân thể mạnh mẽ khác lạ nhưng suy cho cùng hắn vẫn là nhân loại.
Nếu như tiếp tục như vậy thì Dương Chính sẽ bị hao sức đến chết.
Ngay lúc hắn quyết định xung đột chính diện với Mỹ đỗ toa thì phía trước xuất hiện vụ khí màu trắng mênh mang.
Vụ khí từ trong rặng san hô lan ra, khiến cho rặng san hô vốn đã mỹ lệ dị thường lại càng thêm diễm lệ như mộng như ảo. Dương Chính nhanh chóng lặn tới gần chỗ vụ khí, tới gần hắn mới phát hiện vụ khí này không phải chỉ một màu trắng còn có cả màu xanh nhàn nhạt.
Hơn nữa vụ khí này rõ ràng là có biên giới, không giống như vụ khí thông thường càng lan ra càng nhạt không hề có giới hạn rõ rệt.
Dương Chính đứng cách biên giới của vụ khí hơn 10 mét, không dám tiến vào.
Đáy biển xuất hiện vụ khí thực sự là khó thể tin được, hắn đang lo lắng vụ khí này có độc, hơn nữa vụ khí lưu động khiến cho hắn có cảm giác quỷ dị.
Điểm này hoàn toàn là trực giác.
Vụ khí hư vô lan tỏa, Dương Chính nghe thấy tiếng rít gào của Mỹ đỗ toa từ sau lưng, hắn vung chủy thủ đâm vào vụ khí, ngay lúc mũi kiếm chạm vào thì vụ khí màu lam nhạt đột nhiên rút lại phía sau, né tránh mũi kiếm.
Dương Chính ngẩn ra, lại chạy tới trước một bước.
Vụ khí lại tản ra hai bên.
Dương Chính kinh nghi bất định, vụ khí này không ngờ lại giống như có sinh mệnh. Hắn không kịp do dự đi thêm một bước về phía trước, lúc này bất giác đã tiến vào trong vụ khí.
Chợt một tiếng rú đau đớn vang lên sau lưng.
Dương Chính ngoảnh nhìn, sắc mặt đại biến, chỉ thấy một con Mỹ đỗ toa bị vụ khí nuốt chửng, vụ khí giống như cái miệng khổng lồ của hải thú không ngừng cắn nuốt.
Dị tượng này khiến cho Dương Chính kinh hãi vội vàng lui về phía sau.
Vụ khí màu lam lần này lại trái ngược với lần trước, nó giống như sóng lớn cuốn qua, trong mắt Dương Chính chợt biến thành một cái miệng to như chậu máu. Dương Chính kinh hãi, phản ứng của hắn tuy nhanh nhưng cái miệng đó còn nhanh hơn. Dương Chính còn chưa kịp lui thì trước mắt đã tối sầm.
Trong bóng tối Dương Chính tỉnh lại, sự thật là hắn không hề hôn mê, sát na vụ khí thôn phệ khiến cho hắn cảm giác mình vừa tiến nhập vào một thế giới khác, bốn bề không còn là nước, bất quá vụ khí màu lam vẫn nồng đậm như cũ khiến cho thị tuyến của hắn trở nên thấp kém hơn rất nhiều. Dương Chính thử kêu lên nhưng hắn phát giác thanh âm của mình giống như đang phát ra từ dưới nước, căn bản không thể truyền ra xa.
Mọi thứ đều quỷ dị vô cùng khiến cho thần kinh Dương Chính căng thẳng đến cực điểm, hắn cẩn thận mò mẫm trong vụ khí màu lam, tinh thần lực phát tán hết mức, đề phòng sinh vật đáng sợ nào xuất hiện trong mê vụ, nhưng khác với suy nghĩ của hắn, trừ mê vụ thôn phệ hắn ra thì Dương Chính không cảm thấy được bất kỳ khí tức sinh mệnh nào.
Thậm chí bọn Mỹ đỗ toa bị thôn phệ cũng không biết đã biến đi đâu.
Mọi thứ bình lặng như mặt hồ không chút gợn sóng, còn Dương Chính trở thành sinh vật sống sót duy nhất xông vào thế giới chết này.
Hắn tận lực giữ bình tĩnh, đi lại trong mê vụ, hiện tại hắn căn bản không thể nào suy xét quá nhiều, thậm chí cũng không thể nghĩ tới những gì phát sinh bên ngoài.
Dương Chính đi trong mê vụ không biết bao lâu. Hắn cưỡng ép mình phải giữ bình tĩnh, xung quanh đều là vụ khí, không có chút thanh âm nào khiến cho hắn cảm giác như mình trở về trong Tinh giới, chỉ là hắn không thể không kiên trì tiếp tục, lần lượt tìm đường thoát ra.
Lúc này, ma kính trong tay hắn đột nhiên phát ra ánh sáng.
Dương Chính sờ lên mặt ma kính, trong đầu chợt chấn động, cảm giác huyền dị lại xuất hiện lần nữa, mê vụ trong mắt hắn lúc này vẫn lưu chuyển nhưng không phải là không có quy tắc gì như lúc trước.
Hắn nhắm mắt lại, đi theo phương hướng ma kính chỉ dẫn.
Đây là cảm thụ khó thể hình dung được, trong bóng tối chừng như có một bàn tay vô hình kéo hắn đi, đưa hắn tới nơi cần đến.
Hắn bước đi không biết bao lâu, đến lúc mở mắt ra thì một cánh cửa phát ra ánh sáng màu trắng giống như cánh cửa thời không hiện lên trước mắt, ánh sáng không ngừng lưu chuyển giao ánh với ma kính trong ngực hắn. Hắn đi thẳng vào quầng ánh sáng đó, trực tiếp xuyên qua nó, cảnh tượng hiện lên trước mặt khiến cho hắn chẳng thể nào tưởng tượng được.
Một tòa thành bảo đen tối cổ xưa hiện lên sừng sững ngay trước mặt Dương Chính.
Bầu trời âm ám, mê vụ, đá vụn, mạng nhện, tất cả đều toát lên vẻ lạnh lẽo cổ xưa, giống như cổ bảo thời Trung cổ.
Tâm tình hưng phấn của Dương Chính như bị dội một gáo nước lạnh.
Rốt cục hắn đã tới nơi nào?
Vì sao đi theo mê vụ dưới đáy biển lại đến thế giới cổ xưa này, hiện tại ma kính lại trở nên ảm đạm, còn cánh cửa thời không hắn vừa đi qua cũng đã biến mất không thấy đâu.
Dương Chính định thần, bắt đầu đi về phía cổ bảo, ít nhất nơi này cũng tốt hơn là mò mẫm trong mê vụ, coi như đây là một lần thám hiểm kỳ quái mà thôi. Mặt đường rất khô ráo nhưng lại có cảm giác mềm mại khó diễn tả bằng lời. Cổ bảo giống như gần ngay trước mắt nhưng lúc Dương Chính bước đi thì mới phát giác nó ở xa hơn mình tưởng nhiều.
Bầu trời màu xám xịt như đè thấp xuống, tưởng chừng như có thể vươn tay là chạm tới được.
Dương Chính đột nhiên cảm thấy khẩn trương, chỉ dẫn mơ hồ của ma kính khiến cho hắn cảm giác mình đang bị một bàn tay vô hình khống chế, cảnh tượng thê lương cổ lão trước mặt càng khiến cho người ta buồn bực không thôi.
Dẹp hết mọi suy nghĩ vẩn vơ, Dương Chính cuối cùng cũng bước đến trước cánh cổng lớn của cổ bảo.
Cổ bảo còn lớn hơn hắn tưởng nhiều.
Tường thành nối dài liên tiếp không thấy bến bờ, giống như một con cự long đang cuộn mình trên mặt đất.
Cổng thành dài rộng hơn cả 30 mét, mặt tường màu đen loang lổ, cánh cổng làm bằng sắt đã sét rỉ nhiều chỗ.
Hoang lương, vắng lặng!
Thông qua hàng rào sắt, hắn có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng tàn tạ bên trong, cây cối hoa cỏ không còn gì cả, cỏ dại mọc tràn lan khắp nơi, đó đây vương vãi nhiều đoạn tàn hài, nhiều khối đá không biết đã qua bao nhiêu năm tháng gió mưa tẩy lễ, thoạt nhìn giống như xương cốt đã hóa thạch.
Trong cổ bảo không có một tiếng động nào, sự an tĩnh dị thường này khiến cho Dương Chính tim đập nhanh hơn.
May mà hắn lớn gan, chỉ suy nghĩ một lát liền thử đẩy cửa, nhưng cánh cửa không chút chuyển động, cơ hồ hàng rào sắt rỉ này đã mọc rễ trong lòng đất.
Có người không?
Có người không? ... Có người không?....Có người không?
Tiếng vọng lại của Dương Chính vang lên không ngớt.
Không gian vắng lặng bị tiếng kêu của hắn chấn động một hồi nhưng không có ai trả lời. Bất quá điểm này cũng đã nằm trong dự liệu của Dương Chính, địa phương này nếu có người ở thì mới là lạ.
Hắn rút chủy thủ, chuẩn bị chém đứt hàng rào sắt.
Thiết môn phát ra tiếng kêu cót két, Dương Chính cảnh giác quan sát, chỉ thấy thiết môn không ngờ lại tự động mở ra vào bên trong.
Tiếng ma sát của cánh cửa vang lên chói tai khiến cho không khí càng thêm phần khủng bố, Dương Chính không tự chủ được mà nhớ tới U Linh cổ bảo trong truyền thuyết Trung cổ.
Hắn còn nghĩ tới cả Hấp huyết quỷ có tuổi thanh xuân vĩnh cửu, thức ăn là máu thịt của con người, còn cả lũ dơi hắc ám trong truyền thuyết, mọi thứ khiến cho Dương Chính chợt cảm thấy sợ hãi.
Suy cho cùng người và quỷ vốn khác nhau, nhiều sự kiện nhuốm màu sắc tôn giáo càng khiến cho người ta thêm phần sợ hãi.
Dương Chính đứng ngẩn ra tại chỗ, nhìn cánh cổng chậm rãi mở ra, do dự không biết có nên tiến vào hay không.
Bất quá chỉ chưa đầy ba giây, hắn chợt nở nụ cười tự trào.
Hắn không ngờ mình lại sợ hãi những thứ hư ảo, trải qua nhiều trường mưa máu gió tanh, hắn vốn đã cho mình trở thành người máy không còn cảm giác gì.
Nghĩ tới đây, Dương Chính sờ mũi, hừ nhẹ mấy tiếng.
Hấp huyết quỷ cũng tốt, hay thứ gì kỳ quái cũng hay, để mình mở rộng tầm mắt một phen.
Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, Dương Chính sải bước tiến vào bên trong. Vừa bước qua cánh cổng hắn cảm thấy toàn thân mát lạnh, men theo con đường lát đá đã vỡ nát không hề có sinh vật nào, ngay cả chuột cống cũng không có.
Cỏ dại khô héo nằm rạp trên mặt đất, những khối đá vỡ trên mặt đất đa số đều là thạch tượng bị bể nát.
Đi chừng 100 mét, một bồn phun nước to lớn hiện ra trước mắt hắn, bên trong bồn phun thủy tảo dĩ nhiên đã khô héo, chính giữa bồn phun còn có một cái đầu.
Không cần khẩn trương!
Là đầu của thạch tượng, vốn là thạch tượng cự đại nằm giữa bồn phun.
Giờ đây thạch tượng đã biến thành một đống đổ nát, chỉ cái đầu còn tương đối hoàn hảo, nằm trên đống đá vỡ nát. Cái đầu này điêu khắc gương mặt của một nam nhân uy nghiêm, cho dù chỉ là một thạch tượng, hơn nữa còn trải qua bao nhiêu năm mưa gió nhưng gương mặt thương tang vẫn thể hiện vẻ uy nghiêm như cũ.
Khí chất hoàng giả, khí thế ưu nhã mà bá đạo hiển hiện trên thạch tượng.
Dương Chính dừng lại giây lát phía trước bồn phun, sau đó vòng qua nó đi vào bên trong, thêm chừng 50 mét hắn đã đến trước kiến trúc chủ thể của thành bảo.
Chỉ tự thân đứng trước toà thành bảo cổ lão khổng lồ này mới có thể thể hội được khí thế hoằng vĩ của nó.
Bề ngoài rong rêu của nó không hề khiến cho người ta có cảm giác tồi tàn, trái lại giống như một cự nhân trải qua tháng năm lịch sử tang thương, khiến cho người ta không tự chủ được nghĩ tới lịch sử huy hoàng ngày trước. Tường thành màu xám đen, vọng tháp cao sừng sững dưới cảnh trời âm ám càng lộ vẻ thần bí, nhưng lại khiến người ta nảy lòng kính sợ. Đứng giữa hai tường thành phảng phất như còn nghe được tiếng hò hét chém giết tráng liệt giữa hai bên công thành và phòng ngự từ thời viễn cổ.
Dương Chính trước đây là nhà khảo cổ, hắn đối với di tích cổ xưa này có một niềm si mê gần như cuồng nhiệt.
Chớp mắt hắn thậm chí đã quên mất mục đích của chuyến đi này, ngơ ngẩn ngắm nhìn thành bảo trước mặt.
Hắn có thể khẳng định trước đây chưa từng thấy qua tòa cổ bảo nào của châu Âu có khí thế hoành đại như tòa cổ bảo này.
Dương Chính đứng yên suy nghĩ một lúc, hiện tại cảm giác sợ hãi hoàn toàn biến mất, hắn thậm chí còn muốn gấp rút tiến vào bên trong quan sát.
Dấn bước trên bậc thang bằng đá của cổng cổ bảo, hắn phảng phất như nghe được tiếng vọng của dòng sông dài lịch sử.
Dương Chính bước từng bước, lên tới bậc thang trên cùng, thiết môn đã hiện ra ngay trước mắt, hai bên là hai thạch trụ cao ngất.
Phảng phất như biết được có người đến, thiết môn chậm rãi mở ra, âm thanh cánh cửa ma sát vang vọng khắp cổ bảo.
Dương Chính không chút do dự tiến vào bên trong.
Hắn không biết những gì bên trong đang chờ đợi hắn nhưng hắn biết nếu như bỏ qua cơ hội này thì chắc chắn hắn sẽ hối hận.
Không gian bên trong cổ bảo rất lớn, sau khi Dương Chính tiến vào mới phát hiện nơi đây chẳng qua chỉ là bên ngoài cổ bảo. Phía trong cổ bảo đường ngang lối dọc dày đặc, giáo đường bên trong thành bảo, vùng đất trung tâm, đường chính, các hàng quán bày san sát với nhau, bất quá tất cả hiện nay chỉ còn là di tích lịch sử.
Dương Chính không hề quan sát kỹ, hắn biết bên trong cổ bảo có thứ gì đó đang kêu gọi hắn, bằng không thì cánh cổng đó sẽ không mở ra, vô luận đối phương có ác ý hay không thì hắn nhất định phải tiến vào, bởi vì hắn còn phải thoát khỏi mê vụ, còn phải quan tâm đến Kỳ tích hiệu bên ngoài.
Một ngọn âm phong thổi qua, Dương Chính khẽ nheo mắt lại.
Lúc này hắn đang đứng sâu trong cổ bảo, nhiều con đường lát đá ngang dọc đan xen lẫn nhau, không biết có bao nhiêu lối đi, nếu hắn không biết cách phân biệt phương hướng thì hiện tại đã lạc lối.
Tòa cổ bảo này là một thành thị cỡ nhỏ, mọi thứ nơi đây đều mang khí tức thương tang và thần bí. Dương Chính lại đi tới một con đường lát đá dài, trước mặt là hai hành lang dẫn đến chỗ tối tăm không quan sát được, mặt tường xung quanh điêu khắc nhiều bích họa tinh mỹ, tuy có nhiều dấu vết của năm tháng in hằn lên nhưng vẫn lộ vẻ huy hoàng thủa xưa.
Trong hành lang rất tối, nơi đây đã là bên trong thành bảo.
Đèn chiếu sáng ven đường sớm đã tắt ngúm từ lâu, Dương Chính đứng trên hành lang, không biết nên đi lối nào mới đúng.
Lại một ngọn gió thổi đến, lần này có lẫn tiếng cười nhẹ bên trong.
Dương Chính cảm thấy lông tóc trên người dựng ngược lên.
Hắn không phải là người nhát gan nhưng tiếng cười nhẹ vang lên trong cổ bảo u tĩnh khiến cho hắn không thể nào không rùng mình.
Hắn chuyển người quan sát chung quanh/
Mọi thứ xung quanh vẫn như cũ.
Không hề có người nào!
Dương Chính hoài nghi mình vừa có ảo giác vì bốn bề vẫn rất yên tĩnh.
Nếu như không phải là người có tâm chí kiên định thì một mình đứng trong cổ bảo tối đen cảm giác cũng đã sợ đến run người.
Dương Chính liếm môi bước tới 1 bước, tiếng bước chân của hắn vang lên trên hành lang nghe rất rõ ràng.
Một ngọn gió không biết từ đâu thổi đến khiến cho mồ hôi lạnh trên người Dương Chính toàn bộ đều bốc lên, cảm giác lạnh lẽo đến rợn người. Dương Chính men theo hướng gió đi tới, phía trước càng lúc càng hắc ám, trong hành lang chỉ còn có tiếng bước chân của hắn không ngừng vang lên.
Hành lang dài đăng đẵng, tựa hồ như không có điểm tận cùng.
Ven đường còn có nhiều bộ khôi giáp đầy vết nứt vỡ tay cầm cự kiếm, góc tường mạng nhện giăng đầy.
Nơi này u ám giống như ở giữa đường hầm thời không.
Đột nhiên phía trước có một tia sáng.
Sau đó tiếng cười vang lên trong bóng tối, thanh âm trong trẻo như chuông gió, lại ẩn ước như có như không.
Dương Chính chợt cảm thấy khẩn trương.
Hắn đưa mắt nhìn tới, phía trước không biết đã xuất hiện một cánh cửa từ lúc nào, ma kính trong lồng ngực cũng rung động kịch liệt, tựa hồ muốn nhảy ra ngoài.
Tiếng cười từ bên đó ẩn ước vang ra, hắn nghiến răng, đột nhiên vọt nhanh về cánh cửa phía trước. Cánh cửa này giống như cánh cửa cung điện, điêu khắc bằng hồng mộc, bọc ngoài bằng da thú lấp lánh ánh sáng, tay nắm cửa màu vàng chạm khắc rất nhiều hoa văn.
Hắn cơ hồ dùng toàn lực đẩy mạnh cửa.
"Ầm" Cánh cửa mở tung sang hai bên, cảnh tượng hiện lên trước mắt khiến cho Dương Chính cả đời không thể nào quên được.