Ma Thần Tướng Quân

Chương 2: Phi tướng cựu chúc




Ads
Sáng sớm tỉnh dậy, Dương Chính phát hiện Thụy Thu đang tựa đầu vào tay hắn mà ngủ say sưa.
Đêm qua chăm sóc Dương Chính đến nửa đêm, lại nói chuyện với hắn khá lâu nên nàng ta ngủ gục lúc nào không biết. Tư Đế An nằm giữa Thụy Thu và Dương Chính, một tay nắm lấy chéo áo mẫu thân.
Cảm giác đau ngứa trên người Dương Chính đã biến mất, cũng đại biểu cho việc thân thể đã tốt hơn nhiều.
Đầu óc vẫn còn chút váng vất, hắn cẩn thận đứng dậy, thư giãn gân cốt một lúc, vai phải vẫn còn đau, một thương của Lôi Mông Tư Đặc đã làm hắn trọng thương không thể nào khôi phục nhanh chóng được. Trên người hắn xoa đầy chất dịch màu xanh lục sau khi khô thì bết lại cùng máu tươi, thoạt nhìn giống như áo ngụy trang dùng cho đi đường rừng.
À? Ngụy trang?
Dương Chính nhìn rừng cây chung quanh, trong lòng có một kế hoạch.
Hắn không hề đi tới khe nước để tắm rửa mùi vị quái dị trên người, chất dịch màu xanh che giấu được mùi máu tanh và mồ hôi, trái lại chính là thứ ngụy trang rất tốt.
Hắn đi tới mấy chỗ gần đó tìm hái một ít quả dại.
Lúc này Thụy Thu đã tỉnh dậy, đôi mắt ngái ngủ nhìn Dương Chính, uể oải hỏi:"Thân thể ngươi ổn chứ?"
"Ổn rồi." Dương Chính đưa mấy quả rừng vừa rửa sạch cho nàng:"Nơi này cách Tác La Đốn không xa, vì vậy không thể đốt lửa nướng thịt thú rừng, ăn đỡ thứ này đi."
Thụy Thu ừ một tiếng, nhận lấy dã quả nhưng không ăn trước mà đi tới khe nước rửa mặt, sau đó trở lại lay Tư Đế An dậy.
Tên nhóc chịu đựng đả kích suốt đường nhìn qua rất trầm mặc, bất quá nó so với những tiểu hài bình thường thì giỏi hơn nhiều, nó chỉ có 10 tuổi, nếu như là đứa bé thông thường thì đã bị kinh khiếp đến ngây ngốc.
Mấy người ăn chút dã quả, Dương Chính nhìn sắc trời hỏi:"Vương hậu, chất dịch đêm qua nàng bôi cho ta còn không?"
"Để làm gì?" Thụy Thu nghiêng đầu hỏi.
"Ta cần dùng." Dương Chính nhẹ nhàng nói rõ ý định của mình.
Thụy Thu hiển nhiên chưa từng nghe ai nói qua chuyện này, bất quá Dương Chính nói cũng rất có đạo lý, từ khi trốn khỏi vương cung đến nay, tính cách xưa nay nàng luôn che dấu dần dần lộ ra, nàng thực sự rất có phong phạm cân quắc không thua gì nam nhân, có chút giống như Hồng nương tử, bất quá Hồng nương tử thì cuồng dã hơn, còn Thụy Thu tương đối hàm súc, điểm này cũng có quan hệ với xuất thân hai nàng.
Nàng ta đi tới vùng gần đó đào ra không ít dây leo, chất dịch màu xanh chính là lấy từ dây leo này.
Dương Chính bẻ vụn dây leo, bắt đầu chỉ đạo Thụy Thu cách xoa chất dịch lên y phục.
Hắn tự mình xoa chất dịch lên người Tư Đế An, không đầy một khắc y phục của hai người đều tuyền một màu xanh, Dương Chính lại bắt đầu xoa lên đầu, lên cổ họ. Lúc này Thụy Thu có chút không bằng lòng, rốt cục nàng vẫn là nữ nhân cao quý xinh đẹp, loại chất dịch này tuy mát mẻ, lại có hiệu quả chống muỗi nhưng cả khuôn mặt đều biến thành màu xanh cơ bản không có nữ nhân nào chịu cả.
Dương Chính kiên trì thêm lát nữa, Thụy Thu chỉ còn cách chấp nhận, còn Tư Đế An cuối cùng đã bật cười, hi hi ha ha nhìn mẫu thân bình thương cao quý nghiêm túc biến thành kiểu cách khác.
Sau khi xoa hết, Thụy Thu thậm chí còn không dám đi tới khe nước soi mặt, nàng khổ sở lo lắng nhỏ giọng nói:"Ta hiện tại có phải là rất xấu xí hay không?"
Nếu như đổi lại là nam nhân khác hoặc là nữ thuộc hạ của mình thì Dương Chính nhất định sẽ cảm thấy nàng ta quái đản, bất quá đối phương là thân phận vương hậu, hơn nữa thứ mà thiên hạ khó thể đo lường nhất chính là lòng dạ nữ nhân, Dương Chính chỉ có thể cẩn thận đáp:"Trong mắt ta, vương hậu luôn là khuôn mẫu của cái đẹp, vẻ đẹp của nàng không có thứ gì có thể che giấu được."
Thụy Thu bật cười:"Coi cái kiểu kỵ sĩ giả dối của ngươi kìa! Được rồi, bây giờ chỉ còn có mấy người bọn ta, sau này đừng gọi ta là vương hậu nữa, cứ gọi là Thụy Thu là được rồi."
Dương Chính đáp ứng, hắn đi một vòng quanh đó, bẻ nhiều cành cây nhỏ mềm, đan thành ba cái nón, mỗi người đội một cái.
Mấy kỹ xảo này trên địa cầu chính là loại ngụy trang rất phổ thông, nhưng ở nơi này lại mới mẻ vô cùng, Thụy Thu kinh dị nhìn Dương Chính nằm rạp trong đám cây cỏ chỉ cho bọn họ cách che dấu thân hình, thực sự là chỉ cách xa một chút thì rất dễ dàng ngụy trang che mắt.
Nàng kinh ngạc than:"Ngươi thực là tên gia hỏa khiến người ta kinh ngạc, mấy chi tiết này còn làm tốt hơn cả phụ thân của ta, thảo nào uy danh trong quân cực thịnh."
Dương Chính lắc đầu, hắn hiểu rõ mình so với Phi Tướng Quân còn thua xa, hắn bất quá chỉ là nhờ vào một vài kinh nghiệm chiến đấu, cơ duyên xảo hợp đánh thắng vài trận, không tính là thành tựu gì.
Nghỉ ngơi một đêm, Thụy Thu và Dương Chính thể lực đều đã khôi phục quá nửa, lúc đi trong rừng Dương Chính quyết định bỏ ngựa, sau khi hắn và Tam nhãn mã trao đổi thì để cho nó tự tiến vào trong rừng rậm.
Dương Chính căn cứ vào kỹ xảo sinh tồn dã ngoại phân biệt phương hướng, bắt đầu tiến về phía Tây Nam.
Cẩn thận đi qua khu rừng, vừa thoát khỏi bóng rừng cây, Dương Chính nằm rạp xuống, Thụy Thu cũng kéo Tư Đế An nằm xuống theo, sau một lúc, mấy đội kỵ binh từ quan đạo cách đó không xa chạy qua.
Dương Chính lui vào trong rừng cây, đúng như hắn dự liệu, Lôi Mông Tư Đặc đã phái truy binh bày bố thiên la địa võng.
Tác La Đốn khẳng định là đã rơi vào tay Lôi Mông Tư Đặc, y cũng đã khống chế được dư luận, không biết đã tuyên truyền bên ngoài chuyện này thế nào rồi.
Bất quá vương đô phát sinh ra sự việc lớn như vậy, Lôi Mông Tư Đặc muốn nhanh chóng khống chế toàn quốc căn bản là chuyện không thể làm được, có thể khống chế vùng phụ cận Tác La Đốn cũng đã là không tệ, suy cho cùng vương thất vốn cũng yếu ớt, nghị hội mới là trung tâm quyền lực chân chính của Vệ Nhung quốc, cho dù Lôi Mông Tư Đặc giết sạch thành viên nghị hội thì các quận tỉnh thuộc quyền khống chế của các nghị viên đó cũng không dễ lọt vào tay hắn.
Vì thế Dương Chính tịnh không lo lắng là không chạy thoát, suy cho cùng kinh nghiệm chạy trốn của hắn cũng khá phong phú.
Hiện tại việc cần quan tâm chính là chọn lựa lối đi, Dương Chính trong lòng muốn đưa vương hậu về Uy Cổ Lan, chỉ có nơi đó mới là địa phương Dương Chính hoàn toàn khống chế, là nơi an toàn tuyệt đối trong thời gian ngắn, còn mấy quận tỉnh lớn phía Tây Nam tuy Thụy Thu nói là nằm trong quyền khống chế của thuộc hạ cũ Phi Tướng Quân nhưng Dương Chính hiểu rõ lòng người biến hóa vô thường nên vẫn còn nghi ngại.
Ẩn nấp, trốn tránh trong rừng, rốt cục ngày nọ họ cũng đến biên giới Cự Mã tỉnh.
Vì không có ngựa, cả ngày vượt rừng mà đi nên hơn 10 ngày, Dương Chính và mẹ con Thụy Thu bộ dạng đều nhếch nhác vô cùng, lớp da đầy bụi đen, mặt mày thân thể đều dơ bẩn vô cùng, mùi vị rất quái dị, y phục thì rách nát tả tơi, sợ là ba người đường hoàng xuất hiện trước mặt người khác thì cũng không ai tin thân phận cao quý của bọn họ.
Tư Đế An đi theo Dương Chính chịu nhiều khổ sở nhưng cũng học được rất nhiều thứ, Dương Chính dạy nó bố trí hầm bẫy, đi săn, còn có ngụy trang tập kích, quan sát địa hình, phân biệt thực vật có độc... Nhờ vào chỉ đạo hứng thú trong gian khổ này, Tư Đế An nhanh chóng trở nên trưởng thành, lớp da đen sạm giúp nó bớt vẻ ngây thơ, kinh nghiệm chiến đấu cùng dã thú khiến cho tâm tính của nó trở nên kiên trì. Sau mười mấy ngày, Tư Đế An đã lột xác, mất vẻ non nớt lúc trước, bắt đầu chân chính trở thành một thiếu niên.
Vương hậu cố nhiên là đau lòng vì con mình chịu khổ nhưng rốt lại vẫn là người xuất thân từ Trì gia, nhãn quang không giống như người thường, biết được nền giáo dục Dương Chính dạy dỗ Tư Đế An đủ cho nó sử dụng cả đời, chỉ kinh qua huấn luyện nghiêm khắc thì chim ưng mới có thể cất cánh bay cao.
Khi nào Dương Chính quá mức nghiêm khắc thì nàng tối đa cũng chỉ nhìn hắn bằng nhãn thần như giận như oán mà thôi.
Biên ải Cự Mã tỉnh cờ bay phất phới.
Ba cặp mắt từ trong rừng cây um tùm nhìn chăm chú vào đại đội quân mã đang đi qua đi lại trên đường, quân kỳ tung bay, bụi mù cuộn lên.
"Làm sao đây? Quân đội này có phải là đến bắt bọn ta hay không?" Vương hậu hỏi, trên suốt đường đi, nàng đã hình thành thói quen làm theo chủ ý của Dương Chính.
Dương Chính quay đầu lại, sắc mặt không chút biểu tình, nói thật ra hơn 10 ngày nay bọn họ căn bản không dám lộ diện, bên ngoài có tin tức gì họ đều không biết, vì vậy cục thế phát triển đến mức nào thì Dương Chính cũng rất muốn biết.
Hắn trầm mặc hồi lâu, rốt lại cũng hạ quyết tâm:"Các người ở lại đây, ta đi dò thám tình hình một chuyến, nếu thực sự là địch nhân thì ta đánh lạc hướng bọn chúng, các người tìm đường khác bỏ trốn."
"Không được, quá nguy hiểm!"
"Không còn biện pháp khác, bọn ta trước giờ đã thoát khỏi không ít nguy hiểm, yên tâm đi, ta không sao đâu, trái lại hai người phải cẩn thận đó." Dương Chính ngữ khí rất kiên định.
Thụy Thu thở dài, biết mình không thể thuyết phục được hắn:"Đừng chết, ngươi đã đáp ứng là giúp đỡ ta rồi đó!"
Dương Chính cười hăng hắc, trước khi rời đi vỗ lên đầu Tư Đế An:"Ngươi đã là nam tử hán rồi, chiếu cố mẹ ngươi cho tốt!"
Tư Đế An nghiêm túc gật đầu:"Sư phụ, người cũng nên cẩn thận."
Dương Chính không nói gì nữa, chui vào bụi cây, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của hai người.
Trên quan đạo cơ hồ không có người nào khác, Dương Chính vốn tính sẽ bắt lấy người qua đường để hỏi thăm tin tức cũng không làm được, có điều không khí khẩn trương ở cửa khẩu đã lộ ra một tin tức: Vương đô hỗn loạn đã ảnh hưởng tới tình hình cả Vệ Nhung quốc.
Hơn nữa loạn hỗn loạn này sẽ kéo dài bao lâu, mang theo hậu quả gì thì ai cũng không thể dự liệu được.
Thụy Thu và Tư Đế An chờ ở đó đến lúc trời tối.
Hai người chờ mấy thời thần nhưng cảm giác còn khó chịu hơn cả thời gian đào vong hơn 10 ngày vừa qua.
Trong ba người, Dương Chính kinh nghiệm đào vong phong phú nhất, Thụy Thu tuy tâm tính kiên định nhưng vẫn là nữ nhân, lại ở trong cung nhiều năm cho nên trên đường đi việc lớn việc nhỏ gì đều do một tay Dương Chính xoay xở, nàng bất tri bất giác đã hình thành cảm giác quen được Dương Chính an bài.
Lần này hắn đột ngột rời đi, hai mẹ con chợt cảm thấy khó mà chịu được.
Họ vừa lo Dương Chính bị bắt, lại vừa lo Dương Chính bỏ rơi mình.
Theo tính cách của Thụy Thu thì tuyệt không có tâm tình mềm yếu như vậy nhưng nàng ta lại không thể đè nén những ý nghĩ không hay.
Đợi đến khi màn đêm dần dần buông xuống, dã thú trong rừng cất tiếng gào, tiếng gió lạnh tê người, Tư Đế An gương mặt lạnh đến xanh lè, Thụy Thu ôm nó vào lòng, cơ hồ nhịn không được mà rơi lệ.
Cuối cùng hắn cũng rời bỏ mẹ con nàng.
Thụy Thu cũng đành chịu, trên đời này cuối cùng chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi.
Nàng cười tự trào mấy tiếng, xốc lại tinh thần, quyết định mang Tư Đế An rời khỏi đây, đi tới tỉnh Tân Trạch Tây ở phía Tây. Tây Trạch Tây cũng gần với Cự Mã tỉnh, lãnh chủ chính là tướng lãnh Lôi Đặc Lâm thuộc hạ năm xưa của Phi Tướng Quân, còn có quan hệ bà con xa với Trì gia, nếu như lão bộ hạ của Trì Vân có thể chi trì cho nàng thì chỉ có lão là có khả năng nhất.
Nhìn về phía Cự Mã tỉnh lần cuối, Thụy Thu kéo Tư Đế An đi vào trong rừng.
"Mẫu hậu, bọn ta rời đi sao? Con đi không nổi rồi."
Càng đi rừng càng sâu, Tư Đế An vừa đói vừa mệt, loạng choạng ngã nhào.
Thụy Thu hoảng hốt nhìn bóng tối chung quanh, cái gì mà tài cao gan lớn chỉ là ở ngày thường mà thôi. Thụy Thu căn bản không sợ bóng tối nhưng hôm nay lúc này tiền đồ mờ mịt, lại thêm tình cảm khó nói rõ đối với Dương Chính khiến cho nàng mất đi bình tĩnh ngày thường.
Nàng thậm chí phát giác ra mình đã lạc đường, kinh nghiệm sinh tồn ở tự nhiên nàng còn thua xa Dương Chính, không chỉ cả buổi không tìm được nguồn nước mà thậm chí mấy quả rừng kiếm được cũng vừa khô vừa chát.
"Mẫu hậu, con đói quá." Tư Đế An co người nằm dưới chân nàng, bụng sôi ùng ục.
Thụy Thu gắng phấn chấn tinh thần an ủi nó:"An tử, kiên trì một lúc nữa, bọn ta sẽ nhanh tìm được cái ăn thôi."
Dẫu sao cũng đã được Dương Chính huấn luyện, Tư Đế An không còn than vãn mà gắng gượng đứng dậy đi theo Thụy Thu nửa thời thần, cuối cùng lại ngã lăn ra.
"An tử! Con sao rồi?" Thụy Thu ôm lấy nó.
Trán Tư Đế An nóng hầm hập, từ giữa ngọ đến giờ đã hơn mười thời thần, một giọt nước cũng không có, chỉ ăn tạm mấy quả dại vừa khô vừa chát, nó cuối cùng đã không gượng nổi, khẽ mở mắt khản giọng nói:"Mẫu hậu, hài nhi vô dụng."
"Không đâu, không đâu! An tử rất dũng cảm, con ở đây chờ ta một lát, ta đi kiếm thức ăn về rất nhanh, con không được ngủ, không được nhắm mắt, phải chờ mẫu hậu." Thụy Thu đưa nó tới một nơi khuất gió, để lại mấy ký hiệu gần đó, rồi tiến vào trong rừng.
Cả nửa ngày, Thụy Thu cuối cùng đã bắt được mấy con gà rừng trở về.
Nhìn thấy Thụy Thu cầm mấy con gà rừng máu me đầm đìa, Tư Đế An thần tình phấn chấn, thứ này mấy ngày nay Dương Chính không biết đã cho bọn họ ăn no đến mấy lần, cơ hồ mỗi ngày đều ăn, tuy không dùng gia vị nhưng Dương Chính nấu nướng rất ngon, ăn hoài không ngán.
Thụy Thu chưa từng chế biến nhưng nhìn thấy Dương Chính làm nhiều lần, cảm thấy rất đơn giản.
Chẳng qua chỉ là cắt bỏ nội tạng, trát bùn lên, rồi đào hố nướng, sau đó gỡ bỏ lớp bùn và lông ra thì đã ăn được rồi.
Nhưng nhìn thì dễ, lúc bắt tay vào làm Thụy Thu mới phát giác ra nó khó khăn hơn nhiều.
Nàng vốn là người ăn chay, lại thêm xuất thân cao quý, mấy việc này đâu đã làm qua.
Lấy sạch nội tạng đã khiến cho nàng ta muốn ói, máu tươi dính đầy tay, không cẩn thận còn vấy bẩn cả gương mặt, nội tạng màu trắng màu vàng đan xen khiến cho Thụy Thu nôn khan.
Dù vậy nhưng nhìn thần sắc khát vọng của Tư Đế An, Thụy Thu cảm thấy bất kể điều gì cũng vẫn chịu được, lòng mẹ vô tư, nữ nhân cao quý hơn nữa mà đối mặt với con mình cũng đều biến thành mẫu thân bình thường nhưng vĩ đại.
Nhưng mà, lòng mẹ vĩ đại đụng phải thực tế tàn nhẫn lại thường khiến cho người ta chịu đả kích nhiều hơn.
Lúc Thụy Thu moi cái thứ cháy đen thui ra khỏi mặt đất thì nàng thực sự không dám nhìn vào cặp mắt thất vọng của Tư Đế An.
Thứ mà nàng chế biến ra căn bản không thể ăn được, Thụy Thu gắng gượng ăn thử một miếng cơ hồ muốn nôn ra.
Thất vọng quá lớn và lo lắng cho Tư Đế An khiến cho Thụy Thu không nhịn được mà rơi lệ.
"Vì sao, vì sao cả chuyện nhỏ như vậy mà ta cũng làm không được?"
"Mẫu hậu, thứ mẹ nấu rất ngon." Tư Đế An nhìn thấy mẫu thân trên người dính đầy máu, lông gà, trên mặt còn vết than, biết bà đã tận lực nên cố gắng lấy một miếng thịt gà cháy thành than lên bỏ vào miệng, hết sức nuốt xuống nhưng lại làm cho Thụy Thu càng thêm nước mắt đoanh tròng.
Nàng ôm lấy thân thể lạnh ngắt, trán nóng hổi của con mình vào, trong lòng dậy lên trăm mối buồn thương.
Không có người mẹ nào có thể chịu được khi con mình thống khổ, dù Thụy Thu có kiên cường thế nào thì trái tim cũng tan nát. Lúc này, quyền lợi địa vị tài phú mọi thứ đều không còn trọng yếu, nàng chỉ hy vọng Tư Đế An có thể sống vui sướng.
Lòng dạ nàng rối bời, không biết đã bao lâu.
Thụy Thu từ trạng thái tê dại tỉnh lại, quay đầu rút kiếm chém ra.
"Là ta!" Thanh âm quen thuộc vang lên từ bóng tối khiến cho Thụy Thu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Dương Chính lòng còn run sợ nhìn y phục bị rách trên ngực, còn muốn mắng vài câu nhưng nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của Thụy Thu thì không kìm được ngây người ra.
"Nàng làm sao đến nông nỗi này?"
"Đừng quản đến ta, A Chính, ngươi mau mau coi An tử, nó bị bệnh rồi." Thụy Thu hiện giờ như người chết đuối túm được gốc cỏ, yếu ớt đến khó tin.
Dương Chính vội chạy lên phía trước, đưa tay sờ trán Tư Đế An, lại vạch mi mắt và miệng nó ra xem xét, nhíu mày nói:"Nó bị nhiễm phong hàn, ta không phải bảo các người ở đó chờ ta sao? Sao lại đi loạn lên như vậy?"
"Ngươi.. đi lâu như vậy mà không có tin tức, ta cho là... ngươi... Hài..." Thụy Thu lắp bắp, không biết diễn đạt biến hóa trong lòng như thế nào.
Lấy bình nước mang bên hông xuống, Dương Chính đưa cho Thụy Thu uống trước rồi lại nhỏ vào cho Tư Đế An.
"Nàng đừng gấp!" Dương Chính nhìn thấy nàng vừa giận vừa thẹn, cũng không muốn trách hỏi, chỉ ôm lấy Tư Đế An nói:"Theo ta đi, bọn ta vào thành."
"Vào thành?" Thụy Thu lúc này mới phát giác Dương Chính đã thay đổi y phục, lớp ngụy trang trên mặt đã tẩy rửa sạch sẽ, khác xa với lúc mới rời đi:"Người của Cự Mã tỉnh không phải đến bắt bọn ta sao?"
"Đúng vậy, nàng sợ là không ngờ tới lão Tiếu Ân không chết! Lão hồ ly này... Thôi, chúng ta đi, trên đường ta sẽ nói rõ tình huống bên ngoài cho nàng biết." Dương Chính quen đường thuộc lối tìm đường xuống núi, rồi đưa tay vào miệng huýt lên, một bóng đỏ từ hắc ám chạy ra, chính là Tam nhãn mã đã lâu chưa gặp, đi theo Tam nhãn mã từ trong bóng tối ra có không ít kỵ binh.
Những người này đến trước mặt ba người Dương Chính liền xuống ngựa hành lễ.
"Trát Khắc, ngươi đem ngựa qua đây, thu đội." Dương Chính không hề nói rõ thân phận của Thụy Thu, sự thật là nàng hiện tại quá mức nhếch nhác nên hắn không muốn nàng phải hổ thẹn trước mặt binh sĩ.
Thụy Thu cảm kích nhìn hắn, thầm nói tên gia hỏa này vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại tinh tế.
Dương Chính ôm Tư Đế An nhảy lên Tam nhãn mã, Thụy Thu cũng cưỡi lên con ngựa của Trát Khắc, đoàn người chạy nhanh về phía Cự Mã tỉnh.
Trên đường, Dương Chính cẩn thận nói rõ tình thế hiện tại của Vệ Nhung quốc cho Thụy Thu rõ.
Thì ra ngày đó lão Tiếu Ân sau khi nhận lấy quyển thư, bội kiếm do Dương Chính đưa, trong lòng rất lo lắng, lão hồ ly này có thể khống chế nghị viện nhiều năm, vốn là người nắm quyền chân chính của Vệ Nhung quốc, tâm tư thâm trầm phức tạp tuyệt đối hơn xa người khác, huống hồ trong vương đô, thế lực ngầm do lão khống chế cũng to lớn dị thường.
Trên đường về phủ nghị trưởng chỉ kinh không hiểm, lúc từng đợt thích khách xông vào trùng kích, cảm giác bất an của lão càng thêm sâu đậm, hơn nữa mạng lưới tình báo của lão đã truyền tin Tác La Đốn bị đạo tặc công phá, thậm chí cả tin quốc vương bị ám sát cũng đã đến tai lão. Lão Tiếu Ân không phải kẻ ngốc, quá nhiều điểm nghi vấn như vậy mà lão đoán không ra thì đã không phải là nghị trưởng Vệ Nhung quốc. Vô luận chân tướng thế nào, lão cũng quyết định trốn khỏi Tác La Đốn trước, lão dùng một người thế thân chết trước mặt mọi người để mê hoặc thị tuyến, sau đó theo đường hầm đã đào sẵn trực tiếp chạy ra ngoài thành, nói ra thì còn thuận lợi hơn Dương Chính nhiều.
Các quận tỉnh xu phụ nghị trưởng tập trung ở Đông bộ và Trung bộ, lão Tiếu Ân trước tiên chạy tới Tác Mã Nhĩ Đinh hội hợp cùng tiểu Tiếu Ân, đồng thời bắt đầu giữ quyền khống chế quân đội.
Lúc này từ Tác La Đốn truyền ra tin tức đạo tặc bị Lôi Mông Tư Đặc suất lĩnh viện quân Đông tuyến trở về giải cứu Tác La Đốn. Còn trong cung lại truyền ra tin tức Ma thần tướng quân ám sát quốc vương, cùng bỏ trốn với vương hậu. Một người là tướng quân, một người là vương hậu, ai cũng đều khiến cho dân chúng suy đoán nhiều chuyện, chỉ qua mấy ngày đã có mấy chục dị bản truyền miệng khắp Vệ Nhung quốc.
Trong đó câu chuyện được truyền bá rộng rãi nhất chính là tướng quân yêu thương vương hậu, ám sát quốc vương rồi tư bôn.
Chính vì dị bản này lãng mạn nhất, đầy vẻ tình cảm kỵ sĩ nên dân chúng rất thích coi dị bản này là nguyên bản. Nhưng những nhân vật thượng tầng có liên quan đến việc này tuyệt không thể tin lời đồn đáng cười như thế.
Mọi người đều biết lão quốc vương già yếu sắp chết, cơ bản chỉ là phế nhân, Ma thần tướng quân cho dù thực sự yêu thương vương hậu, hai người thông gian với nhau đi nữa thì bí mật trộm tình không phải hay hơn sao. Mấy chuyện kiểu này bọn quý tộc cũng thấy không ít, với thủ đoạn của Ma thần tướng quân thanh danh hiển hách và vương hậu, tin rằng không ai dám nhiều lời xì xầm. Tư bôn đúng là hoang đường, huống hồ trước khi tư bôn còn giết chết quốc vương, loại sự tình trăm hại không có một lợi này ai mà ngu xuẩn đi làm chứ?
Chỉ là trước khi mọi việc sáng tỏ thì các nhân vật có khả năng ảnh hưởng cục thế Vệ Nhung quốc đều bảo trì trầm mặc.
Sau khi Lôi Mông Tư Đặc khống chế Tác La Đốn liền giành được sự chi trì của A Mễ Á Đức. A Mễ Á Đức xuất thân từ dòng nhánh của vương thất, là đối đầu lớn nhất của lão Tiếu Ân ở nghị hội, trong lần đại hỗn loạn này nghị viên theo hệ phái của Tiếu Ân cơ hồ đã bị giết sạch còn nghị viên theo phe lão chỉ bị giết có mấy người.
Lại thêm lão Tiếu Ân đã trốn đi, có thể nói sau lần hạo kiếp này, nghị hội sẽ nằm trong tay của A Mễ Á Đức, tuy rằng quyền lợi của nghị hội đã suy giảm phần lớn nhưng suy cho cùng vẫn là nghị hội danh chính ngôn thuận. Lôi Mông Tư Đặc khu trừ đạo tặc, cứu vớt Tác La Đốn được cố ý khuếch đại tuyên truyền nhằm giành được dư luận ủng hộ cho y đăng quang.
So với không khí nhiệt tình ở Tác La Đốn thì các địa phương khác lại trầm lắng hơn nhiều.
Hệ thống quân đội của Bắc phương hoàn toàn rơi vào tay Lôi Mông Tư Đặc, khu Bắc bộ Vệ Nhung đã trở thành vật trong túi của Lôi Mông Tư Đặc, vì thế các đại quý tộc ở phương Bắc tranh nhau tiến kinh thể hiện lòng trung thành.
Trung bộ là địa bàn của Tiếu Ân, có thể tưởng tượng thái độ nơi đây như thế nào.
Tây nam bộ lạnh lùng bàng quan, mấy quận tỉnh lớn nhất ở đây đều là lãnh địa của lão bộ hạ Trì Vân, những lão quân phiệt này là kiệt ngạo nhất, trước giờ không để chính quyền trung ương trong mắt.
Đông bộ tình huống có chút đặc thù, vì nơi đây tiếp giáp Thương Nguyệt quốc nên quân đội Đông bộ có số lượng hùng hậu nhất, quân Đông tuyến tương đối độc lập, các đời thống lĩnh Đông tuyến đều là phái trung lập, vương thất và nghị hội đối với vị trí này ai cũng thèm nhỏ dãi, hơn nữa từ khi Trì Vân quật khởi ở nơi đây, Đông tuyến quân giống như hòn đá giữ cho cán cân thăng bằng giữa Vệ Nhung quốc, Đông tuyến quân cứ đong đưa qua lại giữa mọi sự tranh giành trong Vệ Nhung quốc.
Lần này cũng không ngoại lệ, trước khi sự tình sáng tỏ, Đông tuyến quân tịnh không tỏ thái độ gì. Chỉ là, chuyện này có liên can đến Dương Chính, địa vị siêu nhiên của Đông tuyến quân này rõ ràng là lung lay. Thân là tướng lãnh ưu tú xuất thân từ Đông tuyến, Dương Chính được mọi người ủng hộ đến mức khó mà tưởng tượng nổi, hắn là một lá cờ của Đông tuyến, sự tích đánh bại Thương Nguyệt quốc đến nay vẫn còn lưu truyền ở Đông bộ, là tướng lĩnh xuất sắc nhất sau Trì Vân và Tả Thanh Tử, binh sĩ hiển nhiên không tin hắn lại làm chuyện phản quốc.
Lôi Mông Tư Đặc cũng đã rất nỗ lực hóa giải uy vọng của Dương Chính trong quân, nắm lấy địa vị của hắn trong Đông tuyến quân, nhưng hiệu quả lại không được tốt. Lôi Mông Tư Đặc thực sự có bản lĩnh đã dẫn quân đánh thắng nhiều trận, y có thể nhanh chóng đạt được thanh vọng cực lớn trong Bắc tuyến quân tuyệt không phải ngẫu nhiên, bằng không thì y sao có thể được đám dân chúng hiếu sự tuyên dương là một trong Vệ Nhung song tử tinh.
Nhưng mà những công trạng y lập được đều không sánh bằng một trận chiến của Dương Chính.
Vì Dương Chính chiến thắng chính là bá chủ Nam đại lục, Thương Nguyệt quốc.
Đó là quốc gia mà ai cũng phải nhường ba phần trên Nam đại lục, là quốc gia quân sự siêu cấp.
Bất cứ ai chỉ cần đánh bại quân đội Thương Nguyệt quốc thì liền có thể được các nhà bình luận quân sự đánh giá cao, nhiều tướng lãnh đã lấy việc chiến thắng quân đội Thương Nguyệt làm mục tiêu cả đời, nhưng đến tận hôm nay bất quá chỉ vỏn vẹn mấy người làm được, ngoài ra những người khác chẳng qua chỉ làm tôn thêm uy danh hiển hách của Thương Nguyệt quân mà thôi.
Lôi Mông Tư Đặc cuối cũng đã hiểu rõ, nếu y không thể đánh thắng Thương Nguyệt quốc thì vĩnh viễn hắn không đạt được tham vọng lật đổ địa vị Dương Chính trong Đông tuyến.
Không có Đông tuyến quân chi trì, Lôi Mông Tư Đặc muốn triệt để khống chế Vệ Nhung quốc chỉ là nằm mơ.
Lúc Dương Chính và Thụy Thu xuất hiện ngoài Cự Mã tỉnh thì lão Tiếu Ân đã tới trước. Lão mang theo quyển thư, bội kiếm và huy chương Dương Chính đưa cho lão lúc ở ngoài cung. Dương Chính đã ở Uy Cổ Lan nửa năm, nhờ vào lão Tiếu Ân chi trì, ngầm hợp tác với các quý tộc thượng tầng ở vương thất gạt bỏ quan viên cấp cao ở Cự Mã tỉnh, hơn nữa thành công kinh doanh cực lớn của Dương Chính ở Uy Cổ Lan đã khiến cho thanh vọng của hắn đạt đến cực điểm, hắn tiếp quản Cự Mã tỉnh chỉ là vấn đề thời gian.
Lão Tiếu Ân thông qua mạng lưới tình báo của mình biết được Dương Chính chưa chết, lão đoán Dương Chính mang theo mẹ con vương hậu, khả năng lớn nhất là sẽ ngầm tới Cự Mã tỉnh cho nên đã tới trước một bước, mang theo bằng chứng tiếp quản Cự Mã tỉnh của Dương Chính nắm lấy nơi này. Lão Tiếu Ân xuất hiện trước tiên đã ổn định được lòng người hoảng loạn, lão hồ ly này chấp chưởng nghị hội nhiều năm, nói là người có quyền uy đệ nhất Vệ Nhung cũng không quá đáng, thế lực của Lôi Mông Tư Đặc căn bản không thâm căn cố đế bằng lão, hơn nữa lão Tiếu Ân thoát được chính là sai lầm lớn nhất của y.
Truyền ngôn ở vương đô trong mắt các nhân vật thượng tầng bất quá chỉ là trò đùa cho vui.
Ít nhất sau khi lão Tiếu Ân đến Cự Mã tỉnh thì hầu như tất cả mọi người đều đang chờ Dương Chính trở về.
Lúc Dương Chính dẫn mẹ con vương hậu từ cửa sau tiến vào một tòa phủ đệ giản dị, hắn trước tiên để Thụy Thu tắm rửa sơ qua, rồi gọi y quan đến trị liệu cho Tư Đế An.
Lão Tiếu Ân ở tiền sảnh chờ đợi, Dương Chính phân phó thị nữ phục thị vương hậu xong xuôi vội vàng đi ra. Hắn và lão Tiếu Ân còn rất nhiều chuyện cần bàn.
"Tìm được chưa?"
"Tìm được rồi."
Một hỏi một đáp, ngữ khí hai người đều không chút ba động, Dương Chính ngồi xuống bên lão Tiếu Ân nhấp trà, ánh mắt không cách nào che dấu được nỗi mệt mỏi. Hơn 10 ngày đào vong, còn phải đón nhận cục diện phức tạp này, Dương Chính xác thực tâm lực tiều tụy, hắn thực sự không hề thích hợp với loại sinh hoạt đấu đá lẫn nhau này.
Hắn day day mi tâm than:"Tranh đoạt vương quyền tàn khốc đến cỡ này. Lôi Mông Tư Đặc, ta đã coi thường ngươi rồi."
Lão Tiếu Ân nét mặt đầy nếp nhăn, các ý nghĩ trong lòng không lộ ra ngoài, chỉ là ngữ khí có chút trầm trọng:"Tạm thời bỏ qua ân oán với hắn, người này thực sự đúng là nhân tài làm việc lớn, nếu như không phải ta không thể lùi bước thì Vệ Nhung quốc nằm trong tay hắn thực sự có thể có khí tượng mới."
Dương Chính lòng hiểu rõ chuyện này, biết lão Tiếu Ân chẳng qua chỉ nói vậy thôi, lão mà thối lui thì đâu còn là lão, hắn cười im lặng, không nói lời nào.
Lão Tiếu Ân nhìn hắn nói tiếp:"Lôi Mông Tư Đặc thông minh thì thông minh nhưng hắn còn quá trẻ, tính tình nóng nảy, Vệ Nhung nếu rơi vào tay hắn chỉ sợ là mưa gió tơi bời."
Dương Chính nhẹ gật đầu:"Hiện tại thế lực các địa phương trừ Đông tuyến địa vị siêu nhiên, Bắc tuyến đã bị Lôi Mông Tư Đặc khống chế, trung bộ tự nhiên nằm trong tay nghị trưởng đại nhân, chỉ còn lại Tây Nam còn chưa xác định, nghị trưởng đại nhân thấy thế nào?"
Dương Chính tịnh không nói ra gia thế của Thụy Thu, lại muốn thăm dò ý tứ của lão Tiếu Ân, kết quả thật bất ngờ, lão tịnh không biết Thụy Thu là con gái của Trì Vân, lão trầm ngâm một lúc rồi nói:"Bắc tuyến tuy rộng nhưng nghèo khó, so về tài lực vật lực thì bọn ta chiếm được ưu thế, khu vực Tây nam thì mấy lão quỷ đó đều đã thành tinh, năm xưa lại là thủ hạ của Phi Tướng Quân nên kiệt ngạo bất thuần, xưa nay đều không để vương thất và nghị hội trong mắt, nếu như Lôi Mông Tư Đặc không thể đưa ra lý do để họ kính phục thì mấy lão quỷ này tuyệt không dễ dàng quy phục đâu. Giờ đây vương hậu ở chỗ bọn ta, tiểu vương tử tuy chưa thành niên nhưng cũng danh chính ngôn thuận là huyết mạch vương thất, Lôi Mông Tư Đặc nếu như cường hành đăng cơ thì bọn ta ủng hộ tiểu vương tử làm vua.
"Bất quá..." Lão Tiếu Ân đổi giọng, ngữ khí đầy vẻ lo lắng:"So với Lôi Mông Tư Đặc thì ta lo lắng vì Thương Nguyệt quốc nhiều hơn."
Dương Chính cũng rất đồng cảm, vô luận Lôi Mông Tư Đặc vì sao mà phát sinh tranh đấu nội bộ thì Dương Chính với Vệ Nhung quốc mà nói thực sự là trăm hại không có một lợi.
Đúng như lão Tiếu Ân nói, Lôi Mông Tư Đặc còn quá trẻ, hoặc giả là y quá tự phụ, năm xưa Dương Chính thiêu cháy ba vạn Lang quân, Thương Nguyệt quốc sao có thể quên mối thù này, loại sỉ nhục đó đối với Thương Nguyệt quốc bá đạo xưa nay mà nói thì khó mà tiêu tan được, chỉ có thể dùng máu tươi để rửa sạch.
Nửa năm nay, biên giới tình hình đều bất ổn, Lang quân đã tập kết, rục rịch muốn tấn công.
Trời lại khiến Lôi Mông Tư Đặc ngay lúc này gây náo loạn cực lớn, Vệ Nhung quốc phân liệt hay không cũng khó nói, còn Thương Nguyệt quốc tuyệt không bỏ lỡ thời cơ hiếm có này để nhảy vào làm ngư ông đắc lợi.
"Ta trái lại còn cho rằng Lôi Mông Tư Đặc chính đang chờ Thương Nguyệt quốc tiến công." Thanh âm nhu hòa quả quyết từ bình phong bằng gấm vang lên.
Dương Chính và lão Tiếu Ân vội vàng đứng dậy, lúc thân ảnh ưu nhã đó xuất hiện trước mặt thì hai người cung kính hành lễ:"Bệ hạ."
Vương hậu Thụy Thu mặc áo cẩm bào thêu mây trắng, trên đầu chỉ dùng một cây trâm tùy ý búi tóc lại phía sau, trên người còn toát lên làn hương thanh đạm ưu nhã. Sắc đẹp của nàng thực kinh người hơn nữa còn có tư thái bình thản ung dung, bao hàm nét quý tộc khiến người ta không dám xúc phạm.
Sau khi vương hậu ngồi xuống, lão Tiếu Ân cẩn thận hỏi:"Hạ thần không hiểu, vương hậu bệ hạ vừa nói Lôi Mông Tư Đặc đang chờ Thương Nguyệt quốc tiến công là ý làm sao?"
Vương hậu bảo hai người ngồi xuống rồi ung dung phân tích:"Ta tuy gặp mặt Lôi Mông Tư Đặc không nhiều nhưng người này có một đặc điểm chính là kiêu ngạo. Đương nhiên người tài hoa như hắn xác thực là có tư cách kiêu ngạo. Ví dụ như lúc ta và tướng quân chạy ra khỏi thành, rõ ràng hắn có thể bố trí thiên la địa võng ngăn trở nhưng hắn khơi khơi chỉ tới một mình khiêu chiến với tướng quân, điểm kiêu ngạo này chúng ta có thể thấy rất rõ ràng. Ta có thể nói, tính cách truy cầu hoàn mỹ và khát vọng đối với quyền lực của hắn đều mãnh liệt như nhau. Thứ cho ta nói thẳng, có lẽ là trong lòng hắn, đối thủ chân chính chỉ có tướng quân."
"Ta?" Dương Chính ngẩn người:"Sao có thể? Luận quyền thế địa vị, bệ hạ và nghị trưởng đại nhân còn hơn ta xa."
"Đây chính là tính cách của hắn, ta địa vị tuy cao nhưng trong mắt hắn thì chỉ là phận nữ lưu, nghị trưởng đại nhân niên kỷ quá lớn, với sự kiêu ngạo của hắn thì hắn tuyệt không để một lão già vào mắt. Hơn nữa chỉ có ngươi luận về tài năng địa vị đều có thể so với hắn, dân chúng thậm chí còn đặt hai người ngang hàng thành Vệ Nhung song tử tinh, ngươi nói xem hắn sao không thể coi ngươi là đối thủ lớn nhất cho được?"
Dương Chính than:"Cho dù là vậy thì chuyện này cùng với chuyện hắn mong muốn Thương Nguyệt quốc tiến công có quan hệ gì?"
"Vì chỉ đánh bại Thương Nguyệt quân mới có thể chân chính chiến thắng ngươi, một ngày hắn chưa đánh bại Thương Nguyệt quân thì địa vị của hắn không thể vượt hơn ngươi trong Đông tuyến. Thương Nguyệt quân chính là một khối đá thử vàng, hắn đánh thắng cả trăm trận cũng không có giá trị bằng ngươi đánh thắng Thương Nguyệt quân một lần. Nếu muốn chứng minh hắn là nam nhân mạnh nhất Vệ Nhung quốc thì chỉ có đối quyết chiến trường mới là biện pháp thiết thực nhất."
Thụy Thu nhìn chăm chú vào Dương Chính, ngữ khi không chỉ phân tích rõ Lôi Mông Tư Đặc mà còn mong chờ vào Dương Chính.
"Bệ hạ thực sự là tầm nhìn sâu sắc." Lão Tiếu Ân vỗ tay cười nói:"Đúng thực là vậy."
Dương Chính cảm thấy hoang đường, nhưng đối với Lôi Mông Tư Đặc này cũng có chút kỳ quái và kính trọng. Người này hành sự bất chấp thủ đoạn nhưng trong lòng vẫn kiên trì, đúng thật là con ngươi có phong cách rộng rãi phi thường.
Ba ngày sau.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, linh điểu bay từ biên giới tới đưa tin.
Tin tức này chấn động cả Nam đại lục, Lang quân lần nữa tập trung ở biên giới, chuẩn bị tiến công Vệ Nhung quốc.
Lần này Khâu Viễn Sơn không chỉ tập kết 10 vạn lang quân mới chiêu mộ mà còn có cả Sư thứu kỵ sĩ vô cùng đáng sợ từ vương đô Y Kỳ Lan phái đến.
Một khi nhắc tới Sư thứu kỵ sĩ đủ để mỗi quốc gia rung động. Từ 800 năm trước, sau khi Long kỵ sĩ cuối cùng chết đi thì binh chủng mạnh nhất đại lục chính là Sư thứu kỵ sĩ. Kỵ sĩ thông thường so với Sưu thứu kỵ sĩ giống như một khinh bộ binh đối trận với trọng trang kỵ binh trên bình nguyên, hoàn toàn không thể so bì.
Nhưng tạo vật cũng rất công bằng, sinh vật cường hãn vĩnh viễn số lượng không nhiều, bằng không thế giới này đã không bị nhân loại chiếm cứ. Số lượng Sưu thứu cực kỳ ít ỏi, kỵ sĩ được nó thừa nhận lại càng ít hơn. Toàn đại lục chỉ có mình Thương Nguyệt quốc quân sự mạnh nhất mới có được một kỵ sĩ đoàn Sư thứu kỵ sĩ hoàn chỉnh, các quốc gia khác nhiều nhất chỉ có mấy mươi Sư thứu kỵ sĩ, hơn nữa cơ bản đều thủ hộ ở hoàng thành.
Cũng chỉ có Thương Nguyệt quốc mới có thể phái xuất Sư thứu kỵ sĩ đội tiến nhập chiến tranh.
Bởi vì không có quốc gia nào chịu nổi hao tổn loại này.
Năng lượng của một Sư thứu kỵ sĩ rất lớn, hơn nữa quý giá vô cùng, kỵ sĩ được Sư thứu thừa nhận cơ thể giống như kim cương, cơ hồ bị các quốc gia hùa nhau tranh đoạt.
Lần này, Thương Nguyệt quốc lại phát xuất Sư thứu kỵ sĩ đội, đủ thấy họ trọng thị trận chiến này như thế nào.
Tin tức truyền ra, dân chúng kinh hoàng thất thố, Vệ Nhung quốc phong vũ tiêu điều lúc nào cũng có nguy cơ đổ vỡ.
Đồng thời, lúc này lãnh chủ Lôi Đặc Lâm đang tiếp đón hai vị khách đặc biệt.
Khi vương hậu và Dương Chính ăn mặc đơn giản đi tới, Lôi Đặc Lâm đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn qua, trong mắt lóe lên một tia kinh dị.
Lôi Đặc Lâm năm nay đã 63 tuổi, đầu tóc bạc phơ nhưng thân hình đứng thảng, nhãn thần sắc bén, cho dù Dương Chính dùng tiêu chuẩn nghiêm khắc của quân nhân thời hiện đại mà đánh giá thì cũng không tìm ra chỗ nào đáng chê, lão giống như mô bản quân nhân tiêu chuẩn, ít nói, sắc bén.
Tướng lĩnh của Phi Tướng Quân uy danh lừng lẫy không hề hư ngụy khách sáo, thanh âm vang như chuông đồng lại nói thẳng băng, không hề để cho người khác có chút mặt mũi nào:"Vương hậu bệ hạ, Ngọc hầu tước, quốc vương mới mất ta lại nghe đến lời đồn không hay giữa hai người. Hiện tại quốc gia nguy nan, hai vị không ở vương đô mà đến đây viếng thăm không biết có gì chỉ giáo."
Vương hậu và Dương Chính nhìn nhau, không thích cái kiểu nói châm chích của Lôi Đặc Lâm, vương hậu nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống một chiếc ghế dựa, Dương Chính tiến tới trước một bước, ánh mắt tiếp xúc trực tiếp với Lôi Đặc Lâm, không chút e dè nói:"Bệ hạ và ta bị người khác mưu hại, không thể không rời khỏi vương đô."
"Mưu hại, các vị một là vương hậu, một là Hầu tước danh tiếng vang dội, Vệ Nhung quốc có ai dám hãm hại các vị?" Lôi Đặc Lâm cười lạnh.
"Ai mưu hại bọn ta tịnh không quan trọng, quan trọng nhất là đại công tước (Lôi Đặc Lâm là công tước) có tin ta giết chết quốc vương, sau đó dẫn vương hậu bỏ trốn hay không?"
Lôi Đặc Lâm ánh mắt thu lại, hừ nhẹ một tiếng, phất tay nói với thủ hạ:"Các ngươi là người chết à, dâng trà."
Dương Chính kinh ngạc, phủ đại công không có một thị nữ nào, người này nghiêm khắc đến mức biến thái.
Nhìn mấy tên thị vệ to lớn thô kệch dâng trà lên, Lôi Đặc Lâm thoải mái ngồi vào chủ vị trực tiếp nói:"Ta nói là không thích những chuyện phiền nhiễu, các vị thực sự không có lý do giết chết quốc vương nhưng trên đời cũng có rất nhiều chuyện không cần lý do. Vì vậy trước khi nước cạn trơ đá thì các vị cũng tốt, Lôi Mông Tư Đặc cũng hay, ta không giúp bên nào, nếu như các vị tìm ta muốn lấy tiền lấy người thì thứ cho ta không thể tiếp đãi."
Dương Chính lần đầu tiên gặp phải người thẳng thắn dứt khoát khiến cho người ta dở khóc dở cười như vậy.
Các phương pháp thăm dò trước khi tới đây đều vô dụng, Dương Chính cảm giác là nói thẳng ra thì hay hơn, hắn nhỏ giọng nói:"Đại công, ta nói thẳng, ông còn nhớ Phi Tướng Quân năm xưa còn có một đứa con gái hay không?"
Lôi Đặc Lâm sắc mặt hơi biến, đứng phắt dậy, hiển nhiên ba chữ Phi Tướng Quân đã kích động ông, ông thần sắc lạnh lẽo hỏi:"Ngươi làm sao biết chuyện này?"
"Ta không chỉ biết mà còn biết nơi ở của nàng ta." Dương Chính nhếch môi, ngang ngạnh nhìn Lôi Đặc Lâm.
Lôi Đặc Lâm sắc mặt đại biến, chợt rút bội đao thét:"Ngươi dám uy hiếp ta?"
Thị vệ ngoài cửa nghe tiếng thét liền ùa vào, vây chặt lấy Dương Chính và vương hậu.
Lôi Đặc Lâm râu tóc tung bay, ánh mắt cơ hồ phun lửa:"Phi Tướng Quân một nhà trung liệt, ngươi lại dám bắt con gái duy nhất của ngài uy hiếp, ta bất kể thân phận địa vị của ngươi thế nào, mau giao nàng ta ra, bằng không đừng hòng bước khỏi nơi này."
Ra ngoài ý liệu của ông, Dương Chính sắc mặt có biểu tình rất kỳ quái, nhìn vương hậu nhẹ gật đầu.
Vương hậu chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt đại công, cúi người hành đại lễ:"Tam biểu thúc."
Lôi Đặc Lâm thần sắc chấn động, bội đao cơ hồ rơi xuống đất, ông kinh ngạc bàng hoàng nhìn vương hậu, đến khi vương hậu đem một cái hộp ra mở trước mặt ông, tử quang lấp lóe, Lôi Đặc Lâm nhìn rõ vật này thì bội đao cũng đánh rơi xuống đất, gương mặt trầm tĩnh trở nên cuồng nhiệt, thanh âm run rẩy, lẩm nhẩm nói:"Mã đạp phi yến, là mã đạp phi yến!"
Ông đưa tay đón lấy vật này, nhẹ nhàng vuốt ve giống như đang cẩn thận vuốt ve da thịt của nữ nhân yêu thích, cả nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn Thụy Thu, tựa như muốn nhìn rõ dung mạo của nàng là giả mạo hay không, mi mắt, đường nét cũng khá giống Phi Tướng Quân.
Nhưng ông cũng không dám khẳng định, vì sự việc này liên hệ quá nhiều, ông trì nghi nói:"Vương hậu, không phải ta không muốn tin nhưng sự việc cách đây đã nhiều năm, ta cần phải nghiệm chứng rõ ràng. Năm xưa lão tướng quân không khi nào đưa hài tử ra trước mặt người ngoài nhưng ta có quan hệ họ hàng, khi ngươi đầy tháng thì đã thấy qua một lần, ta còn nhớ phía sau vai trái của hài tử có một thai ký hình hoa mai màu đỏ, cho nên hy vọng ngươi hạ cố cho vợ ta khám nghiệm một lần."
Vương hậu nhướng đôi mày đẹp không nói gì.
Cả Dương Chính đứng bên cũng nghi ngờ.
Nhìn thấy biểu tình của Lôi Đặc Lâm trở nên cẩn thận, vương hậu chợt bật cười:"Tam biểu thúc, ta để cho biểu thẩm nghiệm chứng cũng được, nhưng mà ta cũng không nhớ là trên người có thai ký hình hoa mai."
"Thực sự không có?"
Nhìn thấy thần sắc kinh nộ của Lôi Đặc Lâm, Dương Chính nhảy vọt tới, tay đặt lên Liệp huyết đao, chỉ cần Lôi Đặc Lâm có điểm gì không đúng thì lập tức tiên hạ thủ vi cường.
Thụy Thu vẫn trầm ổn như cũ nói:"Thực sự không có."
Lời này nói ra, Lôi Đặc Lâm vung đao, Dương Chính đồng thời cũng rút đao phóng đến sau lưng Lôi Đặc Lâm, nào ngờ lại thấy ông quỳ 1 gối xuống:"Bệ hạ thứ cho hạ thần vô lễ, việc quá quan trọng cho nên hạ thần không thể không thăm dò."
"Tam biểu thúc mau đứng dậy, người là trưởng bối của ta, sao lại quỳ gối trước hậu bối?"
Thụy Thu nâng Lôi Đặc Lâm dậy, Lôi Đặc Lâm đôi mắt đầy lệ, kích động ôm vai Thụy Thu:"Người quả thực là Phượng Hoàng nhi."
"Đúng vậy, biểu thúc." Thụy Thu trong mắt cũng lấp loáng ánh lệ.
"Phượng Hoàng nhi, thúc thúc tìm con đã nhiều năm, không ngờ... con lại trở thành vương hậu, nhiều năm nay vì sao không nói rõ thân phận với thúc thúc?"
"Biểu thúc, Phượng Hoàng nhi cũng có nỗi khổ..."
Thụy Thu đỡ Lôi Đặc Lâm ngồi sang một bên nàng, Dương Chính còn có chút bất ngờ, biết được Lôi Đặc Lâm chỉ là thử thăm dò vương hậu, trong lòng cười khổ không dứt, không ngờ mình lại bị vẻ ngoài cương nghị bộc trực của lão lừa dối. Mấy lão gia hỏa thành tinh này, tâm tư thật vô cùng thâm trầm, nếu như Thụy Thu là giả mạo thì chắc đã bị bắt giữ.
Thân phận của Thụy Thu đã xác định, thái độ của Lôi Đặc Lâm chuyển biến 180 độ. Lúc nói chuyện tuy là trưởng bối của Thụy Thu nhưng rõ ràng là coi nàng như chủ nhân, Dương Chính cảm nhận sâu sắc ông năm xưa đã được Phi Tướng Quân yêu quý đến mức nào.
"Nói vậy, sau khi tướng quân thất tung thì có người đưa con vào trong cung, cả con cũng không biết tướng quân ở đâu?"
Thụy Thu buồn bã gật đầu:"Phụ thân đột nhiên rời đi, thậm chí còn không từ biệt con, cả Mã đạp phi yến cũng giao cho người đưa con vào cung, nếu không phát sinh sự tình thế này thì con cũng không muốn lấy nó ra để làm phiền thúc thúc."
"Nói gì vậy, phụ thân con năm xưa đối với ta ân nặng như núi, cái mạng này của ta mấy lần được ông cứu về, cho dù hiện tại đưa cái mạng trả cho con thì cũng không nhíu mày. Phượng Hoàng nhi, con yên tâm , tên khốn Lôi Mông Tư Đặc đó mưu hại con, cứ để cho thúc thúc làm chủ, lãnh chủ tám quận tỉnh Tây Nam bộ đều là bộ hạ năm xưa của lão tướng quân, bọn ta xương cốt đã lâu chưa vận động, nay cũng đến lúc rồi."
"Thúc thúc, không thể! Thực ra lần này con tới đây không phải muốn mượn binh mượn tiền. Hiện tại Thương Nguyệt quốc ở Đông tuyến đang chăm chăm dòm ngó, nếu như lúc này xảy ra nội chiến thì không phải là tạo cơ hội cho Thương Nguyệt quân thôn tính bọn ta sao? Tin rằng phụ thân nếu ở đây cũng không muốn làm vậy."
Lôi Đặc Lâm suy nghĩ một lát, gật đầu:"Tướng quân một đời nhung mã, thực ra tâm nguyện lớn nhất của ông chính là nhân dân an định không có chiến tranh. Nhưng mà Lôi Mông Tư Đặc làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, cả phụ thân của mình mà hắn cũng giết, thì tuyệt đối không thể để cho các con còn sống trên thế gian này. Phượng Hoàng nhi, chỉ sợ là con dù nghĩ vậy nhưng hắn tuyệt không buông bỏ đâu."
Thụy Thu có chút buồn bã:"Yên tĩnh coi biến hóa thôi, Lôi Mông Tư Đặc hiện tại không quan tâm đến bọn ta được, nếu như hắn có thể đánh bại Thương Nguyệt quốc thì vương vị cho hắn ngồi cũng có làm sao?"
"Hắn có thể chờ sao?" Lôi Đặc Lâm hừ mũi.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.