Ma Thần Tướng Quân

Chương 3: Phục kích huyết quan cốc




Ads Phía cực Bắc, dãy núi Băng Ma Cô Sơn sừng sững ngàn đời, trong đó Vân Trung Thành cũng tồn tại từ xưa.
Vân Trung Thành ở đỉnh mây cao giống như kỳ tích.
Trên đỉnh cao nhất của Vân Trung Thành có một bình đài hình tròn khổng lồ.
Bình đài giống như mặt biển tán phát u quang nhàn nhạt, nhìn lên trên liền thấy một khoảng trời đất kỳ dị mỹ lệ vô cùng.
Bầu trời vũ trụ như không bờ không bến nối tiếp bình đài, vô số ánh sáng, lồng sáng rực rỡ đầy màu sắc huyễn hoặc bập bềnh trên không trung, nối với các ánh sáng sặc sỡ này chính là một cái bình cực lớn úp ngược bức xạ ánh sáng trở lại, dịch thể giống như thủy ngân thông qua kinh mạch tiến vào bên trong bình.
Các loại hình dáng tàn khuyết trong dịch thể không ngừng chuyển động, lúc thì hợp lại, lúc thì phân ra.
Các điểm bức xạ liên tiếp chiếu đến một cơ thể con người, các mảnh tàn khuyết không ngừng tụ hợp, trong dịch thể xuất hiện một bức tranh, xé rách lãnh vực bằng máu, biến thành sa mạc âm sâm, hài cốt đầy đất, còn có hình dáng Ba Bỉ, Thanh Liên, Dương Chính, Tư Gia Lệ...
Lúc bức tranh vặn vẹo tiến đến hình người thì một đạo ánh sáng từ trong trái tim cơ thể phát ra, dần dần chiếu rõ cả cơ thể, trái tim, cốt cách, kinh mạch... dưới ánh sáng rực rỡ đó đều hiện ra rõ nét.
Dịch thể màu bạc theo ánh sáng rực rỡ đó tiến vào trong, cơ thể lúc đầu mơ hồ nhìn không rõ đã bắt đầu trở nên một thân hình rõ ràng.
Lúc thì biến thành nam nhân, lúc thì biến thành nữ nhân.
Mỗi hình dạng đều diễn ra khắp nơi trong các hình ảnh vỡ nát. Cuối cùng, tựa hồ như đã tuyển chọn xong, cơ thể đang phát ánh sáng biến thành cơ thể nữ nhân, các đường nét mắt mũi miệng dần dần rõ ràng, sau khi tạo thành thân hình thì ánh sáng dần tiêu tán, khôi phục lại làn da trắng nõn của con người.
Nữ nhân, phải nói là nữ hài mới đúng, dần dần mở mắt, tròng mắt màu lam lạnh lẽo dần dần biến thành màu đen, mái tóc màu bạc cũng dần trở thành màu đen.
Nàng ta ngâm trong dịch thể màu bạc tựa hồ có thể hít thở trong nước, hai mắt lớn hơn thường nhân rất nhiều mang theo chút mê mang nhìn thế giới chung quanh.
Nếu như án chiếu quan điểm thẩm mỹ nghiêm khắc nhất thì nữ hài nàng tuyệt không thể tính là tuyệt sắc.
Nhưng đôi mắt nàng lại giống như nhân vật trong phim hoạt hình, lỗ mũi nhỏ nhắn, thân hình tuyệt không giống như nữ nhân thành thục, lộ rõ nét non nớt, bất quá thân hình và dung mạo của nàng rất hợp với nhau khiến cho nam nhân nhìn thấy không nhịn được mà đem lòng thương yêu, có cảm giác che chở cho nàng.
Nữ hài chậm rãi đi ra khỏi dịch thể, các giọt dịch thể màu bạc giống như từ trên lá chảy xuống, không còn giọt nào dính trên người.
Nàng đứng trên bình đài rộng lớn, chăm chú nhìn vào hư không vô cùng.
"Phụ thần!"
Thanh âm vang lên giữa hư không ngọt ngào thấm đẫm lòng người.
Sau một lúc, từ hư không chợt vang lên thanh âm như sấm rền:"Thanh Liên, con tỉnh rồi."
"Con không còn là Thanh Liên, theo như đoạn ký ức không đầy đủ thì con là Nhan Ngọc." Thanh âm trong vắt của nữ hài vang lên có chút điểm phóng túng, khác xa với tính cách của Thanh Liên.
Phụ thần ở hư không im lặng một lúc lâu, so với các Vân Trung quân lãnh đạm trong quá khứ ông từng tạo ra thì lần này lực tàn dư của Thanh Liên chế tạo ra một Vân Trung quân mới lại có chút "đặc thù".
Phụ thần tính toán thì xác suất xảy ra sai biệt này chỉ cỡ một phần vạn.
Không ngờ trước mắt lại xuất hiện một biến dị thể.
Nếu như theo tập quán dĩ vãng thì Phụ thần sẽ hủy diệt tất cả những dị biến thể khác với trình tự thiết định nhưng lần này Phụ thần lại không làm vậy, theo như tiến hóa ông từng ngày đạt được thì đã đến bình cảnh, Phụ thần quyết định từ dị biến để tìm cách đột phá, hơn nữa dị biến thể này hiển nhiên là tài liệu thí nghiệm rất tốt.
Thanh âm to lớn mạnh mẽ của ông chấn động cả hư không:"Nhan Ngọc, con là Vân Trung quân đời thứ sáu, ta cho con tự do, có thể ra khỏi Vân Trung Thành nhưng con phải bắt Tử Tâm về cho ta, bất luận là dùng biện pháp nào..."
Nhan Ngọc ánh mắt chớp chớp, thân thể chợt phát ra ánh sáng chói mắt.
"Tuân lệnh ngài, Phụ thần."
Ánh sáng bành trướng, Nhan Ngọc biến mất khỏi bình đài rộng lớn..
Vệ Nhung Đông tuyến, Quy Tàng và Mục Phi Vân cùng các tướng lãnh trọng yếu tập hợp trong đại trướng.
Qua hơn nửa năm nghỉ ngơi phát triển, Đông tuyến đã căn cứ theo biểu đồ của Dương Chính mà kiến tạo được một phòng tuyến cứng rắn dễ thủ khó công.
Hệ thống địa đạo phức tạp lấy Ngọc Long sơn làm trung tâm phát tán ra, các loại công sự liên miên tiếp nối trên bình nguyên rộng lớn của Đông tuyến, hầm dầu lửa, hầm bẫy ngựa so với lần trước Thương Nguyệt quốc tiến công thì Đông tuyến bây giờ giống như con nhím, yên tĩnh nghỉ ngơi nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác giọt nước cũng khó lọt vào.
Ở đại doanh mới xây dựng dưới chân núi của Đông tuyến, cờ xí rợp trời, xe ngựa đông đúc huyên náo, không khí chiến tranh vô cùng nồng đậm.
Trừ cờ xí hình Bạch long mà chỉ Đông tuyến mới có, còn có một loại cờ hình lam điểu tung bay, hai loại cờ xí phân biệt rõ ràng, chiếm cứ hai góc của đại doanh, khiến cho người ta có cảm giác cổ quái.
Quy Tàng sắc mặt nghiêm túc ngồi trong quân trướng nhìn các tướng lãnh trọng yếu nối nhau đi vào.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Quy Tàng trầm giọng nói:"Bây giờ Thương Nguyệt tấn công, ta triệu tập các vị tiến hành hội nghị trước khi chiến đấu, các vị có ý gì đều có thể đề xuất ra.
Ngày trước mỗi lần trước khi đại chiến thì tướng lãnh rất kích động hưng phấn, chỉ là lần này bọn tướng lãnh Đông tuyến nghe lời nói của Thống lĩnh đều im lặng không nói, bầu không khí trầm lắng như mất mẹ, cả buổi cũng không có ai nói gì.
Quy Tàng chờ đã lâu, nhướng mày lên, giơ tay chỉ vào Mục Phi Vân ngồi hàng đầu bên trái.
"Mục phó thống lĩnh, ngươi nói đi."
Mục Phi Vân đứng dậy hành lễ, sau đó ngồi xuống trầm giọng nói:"Hạ quan không có ý kiến, mọi việc đều nghe theo thống lĩnh an bài."
Quy Tàng hỏi thêm mấy người đều nghe những câu như "hạ quan vô năng", "hạ quan không có ý kiến", "hạ quan tuân theo quân lệnh", toàn là những cầu không có chút ích lợi gì. Quy Tàng đầu mày nhíu chặt, đập bàn quát:"Chết cả đi, các ngươi chết cả đi, đánh trận như vậy thì sao mà đánh được?"
Bên dưới vang lên tiếng nói:"Cái vị đại hoàng tử đó hận không thể để bọn ta lưu lại nơi này, vốn cũng không cần đánh làm gì."
Quy Tàng hai mắt sắc bén nhìn về phía vừa thốt lên câu đó, chỉ là người vừa rồi đã co người lại trốn mất, hắn giận quá hóa cười:"Các ngươi là quân nhân mà nói như vậy sao? Bọn ta trấn thủ Đông tuyến, thủ hộ quốc gia không phải vì cá nhân. Ta biết các ngươi bất mãn với đại hoàng tử, ta cũng không tin Ngọc tướng quân làm ra những chuyện đó nhưng bây giờ không phải lúc vứt bỏ lý trí, tâm tình cá nhân phải gạt sang một bên, lấy quyền lợi quốc gia làm trọng, các ngươi nói có phải không?"
Mọi người đều im lặng.
Quy Tàng từ từ thở ra một hơi, nhìn tráng hán ngồi thứ ba bên tay phải nói tiếp:"Đại hoàng tử điện hạ đã phái người tới thương lượng cùng ta, muốn mượn Lôi thần doanh của ngươi. Lôi Hổ, ngươi là thống lĩnh Lôi thần doanh, việc này cần phải phối hợp hành động cho tốt."
Lôi Hổ cười lạnh, Lôi thần doanh là do một tay Dương Chính gầy dựng nên không ngờ giờ đây lại để người khác chiếm tiện nghi.
Lúc Quy Tàng ở phía Đông đại doanh triệu tập hội nghị thì ở phía Tây, Lôi Mông Tư Đặc và mấy tướng lĩnh tâm phúc cũng đang quan sát sa bàn.
Trong đó còn có cả Mã Ước Sắt, trận chiến Tác La Đốn hắn cơ hồ chết trong tay Vô tâm chiến sĩ, may mà Huyết vệ kịp thời đến cứu, bất quá hắn cũng bị mất một tai, gương mặt anh tuấn pha chút hung ác, âm trầm nói:"Điện hạ, bọn gia hỏa Đông tuyến này không coi bọn ta ra gì, lần này nên để chúng đi đánh trận đầu!"
Lôi Mông Tư Đặc nhìn sa bàn bình thản nói:"Mã Ước Sắt. ngươi tới giờ còn chưa hiểu rõ sao? Họ không phải là địch nhân của ta, ta cần một Vệ Nhung quốc hoàn chỉnh chứ không phải là Vệ Nhung quốc đã bị tiêu hao nghiêm trọng, những người ở Đông tuyến đều là những chiến sĩ ưu tú, thu phục họ mới là đạo vương giả."
"Nhưng cái tên Ma thần tướng quân đó một ngày chưa chết bọn họ sẽ không phục tùng điện hạ."
"Kẻ mạnh là vua, chỉ cần ta đánh bại Thương Nguyệt quân thì mọi thứ đều không có vấn đề gì." Lôi Mông Tư Đặc nhìn vào một khúc quanh trên sa bàn, ngữ khí toát lên vẻ tự tin vô cùng.
Lưu Vân quốc, Tác Ba Đinh.
Ba thớt ngựa nhanh chóng chạy vào thành, tiến về phía Khố Lý Khắc thương hành ở khu thương mại.
Dẫn đầu là một thớt kiện mã màu đỏ thần tuấn phi thường, trên lưng là một nam nhân tướng mạo bình phàm nhưng thân hình cao lớn thẳng băng khiến cho người ta có cảm giác hung mãnh tàn độc dị thường.
Ba thớt ngựa giống như cơn gió vụt qua nhưng binh sĩ giữ thành lại không dám ngăn cản.
Bởi vì người đi đầu tuy vận y phục võ sĩ bình thường nhưng hai người phía sau hắn rõ ràng là vận quân phục, hơn nữa lưng hùm vai gấu, phía sau lưng có đeo một thanh kiếm dài 1m8, rộng hơn 30cm đã tuyên cáo thân phận của mình, không chỉ cường đại mà còn là thành viên cao cấp trong quân.
Khố Lý Khắc thương hành là sản nghiệp của Thiên chích tộc, Mạn Kỳ lúc xưa cũng ẩn nấp nơi này.
Hiện tại hắn đã trở thành Lưu Vân quốc vương, nơi này tự nhiên trở thành một nơi quan trọng.
Ba người phóng tới công thương hành thì đã có người ra nghênh đón.
Tộc thúc Mạn Đức của Mạn Kỳ tiếp tục chấp chưởng sự vụ thương nghiệp. Người này dánd vẻ tinh minh, tuổi chừng trung niên, thân hình cao gầy.
"Mời!" Mạn Đức cung tay chào hỏi.
Nam nhân trên lưng hồng mã nhảy xuống hoàn lễ đồng thời nhẹ giọng nói:"Mạn đại nhân không cần phô trương, bọn ta vào trong nói chuyện."
Mạn Đức hiểu ý gật đầu, cả đoàn người tiến vào bên trong thương hành.
Khố Lý Khắc thương hành giống bảo lũy không hề thay đổi gì so với mấy tháng trước Dương Chính đến ám sát Mạn Kỳ, chỉ bất quá thương hành đã thay đổi nhiều người khác, Kim sí thiền lần đó cơ hồ đã giết sạch mọi người trong khuôn viên năm trăm mét, khi ấy hộ vệ và các nhân viên công tác lưu thủ trong thương hành toàn bộ đều không thoát khỏi.
Chỉ có một số ít hộ vệ đi tham gia lễ tế thần ở quảng trường mới thoát khỏi kiếp nạn.
Trong đó có cả người mà Dương Chính rất quen thuộc: Tật phong kiếm Ma Kình.
Mạn Đức đưa nhóm người Dương Chính vào trong hậu viện bên trong nơi Mạn Kỳ từng ở đó.
Trang sức bên trong đều đã thay đổi toàn bộ.
Lúc nam nhân này tiến vào thì bên trong đã có người chờ sẵn, chính là Đại khả hãn Lưu Vân quốc Mạn Kỳ/
Trên đời này người có thể khiến hắn từ Mạn Tề Tháp xa xôi đi tới Tác Ba Đinh nghênh đón tịnh không nhiều, trước mắt chỉ có nam nhân này mà thôi, Mạn Kỳ trong mắt lóe lên vẻ mừng vui:"Tướng quân, đã lâu không gặp!"
Nam nhân này chính là Dương Chính, ai cũng không ngờ hắn lại băng ngang Đông bộ, xuất hiện trong biên giới nước Lưu Vân, hắn tiến tới chào hỏi:"Bệ hạ gần đây mạnh giỏi?"
"Nhờ phúc cùa tướng quân" Mạn Kỳ cười cười nói:"Bất quá ta nghe nói gần đây tướng quân có chút phiền toái."
Dương Chính khẽ nhếch môi cười, Vệ Nhung quốc gần đây rất rối loạn, Nam đại lục sợ là không ai không biết, hắn cũng mỉm cười đáp lại:"Như ý hay không như ý cũng chỉ là tạm thời, không có ai đắc ý cả đời, cũng không có ai không như ý cả đời, cần phải xem người đó nghĩ sao. Gần đây Lang quân đã tiến tới gần
Ngọc Long sơn, đã giao phong vài trận nhỏ với Vệ Nhung quân, bệ hạ sợ là cũng đã quan sát rất kỹ, không bằng cứ nói ra nghe thử."
Mạn Đức trầm ngâm một lúc rồi nói:"Trinh sát của ta truyền tin tức về, Vệ Nhung và Thương Nguyệt giao phong mang tính thăm dò, một trận đánh hai bên xuất ra tối đa chỉ có ngàn người, bên nào cũng có tử thương, Vệ Nhung quân tựa hồ quyết tâm không chiến đấu trực tiếp với Lang quân, trước mắt đại quân vẫn trú đóng trên đỉnh Ngọc Long sơn. Tướng quân đối với Lôi Mông Tư Đặc thì có cách nhìn thế nào?"
"Cũng là một nhân vật!" Dương Chính nói một cách rất đơn giản.
"Tướng quân tựa hồ không hề quan tâm đến bản thân mình, Lôi Mông Tư Đặc nếu như chiến thắng thì ngày tháng của tướng quân sợ là sẽ khó mà tốt đẹp, còn như Lôi Mông Tư Đặc thua thì tướng quân có thể ngăn trở Thương Nguyệt quân hay không?" Mạn Kỳ có vẻ tùy tiện hỏi, nói thẳng ra thực trạng Dương Chính hiện nay.
Dương Chính biết rất rõ, muốn thuyết phục Mạn Kỳ giúp mình không đưa ra điều kiện khiến hắn tín phục thì không thể làm được. Chính khách vĩnh viễn là cỏ đầu tường, nếu như Dương Chính không có giá trị thì Mạn Kỳ sẽ sẵn lòng bắt hắn giao cho Lôi Mông Tư Đặc lấy công.
"Bệ hạ, bọn ta chính là mở cửa thấy núi!" Dương Chính xoa mũi:"Lôi Mông Tư Đặc không chịu bỏ qua cho ta, ta tự nhiên cũng không thể bỏ qua cho hắn, ta và hắn chỉ có một người có thể sống sót, bệ hạ có từng nghĩ qua xem phần thắng giữa ta và hắn ai nhiều hơn hay chưa?"
"Trước mắt thì ta không thể không nói là hắn tốt hơn ngài."
Dương Chính há miệng cười:"Nhưng ta không nghĩ vậy, ta nhận định là ta sẽ thắng."
Mạn Kỳ nhướng mày, chờ Dương Chính nói tiếp.
"Hiện tại người có tư cách lên vương vị ở Vệ Nhung quốc thì một người là Lôi Mông Tư Đặc, người kia là Tư Đế An mà ta bảo hộ. Tư Đế An tuổi tác còn rất nhỏ, theo lẽ thường mà nói thì mọi mặt đều thua sút Lôi Mông Tư Đặc rất xa, nhưng ngài có biết vì sao ta có lòng tin sẽ đưa nó lên ngôi hay không? Bởi vì nó là cháu ngoại của Phi Tướng Quân."
"Phi Tướng Quân! Ngài nói là Trì Vân?" Mạn Kỳ trợn mắt, xúc động trong lòng không kìm được mà để lộ ra bên ngoài. Ba chữ Phi Tướng Quân ở Nam đại lục có lực lượng không thể so sánh được, ông ta là chiến thần trong lòng mọi người.
"Sao có thể? Ai cũng biết Phi Tướng Quân đã thất tung, cháu ngoại của ông ta ... Lẽ nào, con gái của ông chính là vương hậu Vệ Nhung quốc."
Dương Chính lấy ra một quyển giấy da dê tinh trí hoa mỹ, mở ra trước mặt Mạn Kỳ.
Trên mặt giấy có chạm ấn chương của tám tỉnh Tây Nam bộ, đây chính là ngôn thư của thuộc hạ cũ Phi Tướng Quân tuyên thệ trung thành với Tư Đế An, mỗi một câu đều khiến cho Mạn Kỳ chấn động cõi lòng:"Đây là bí mật vô cùng to lớn, sức ảnh hưởng của Phi Tướng Quân trong năm nước đại lục rất lớn, bệ hạ chắc cũng biết rõ."
Những danh tự trên quyển giấy đều là tên của các tướng quân lừng lẫy hai ba mươi năm trước, Mạn Kỳ nhìn thấy quyển thư thì không thể không tin, không có ai khiến cho bọn họ thần phục ngoại trừ Phi Tướng Quân.
Hắn hít sâu một hơi, muốn áp chế con tim đang đập loạn nhịp, thanh âm đã có chút run rẩy:"Ngài cần ta giúp gì?"
Dương Chính cáo mượn oai hùm, mượn danh Phi Tướng Quân cuối cũng đã thuận lợi khiến cho đại khả hãn vùng thảo nguyên phải cúi đầu. Hắn thu quyển thư lại bình thản nói:"Trước tiên ngươi nói cho ta nghe những gì ngươi biết được, ta muốn có tình báo tường tận."
Mạn Kỳ gọi một tên quan vào, bảo y trần thuật tình báo thu được.
"Thống lĩnh Lang quân tiến công vẫn là Khâu Viễn Sơn, lần này tựa hồ càng thêm cẩn thận, không kéo rốc đến chân núi Ngọc Long sơn, ba ngày trước bọn họ đã vượt qua biên cảnh, cách Huyết quan cốc chừng 50 dặm..."
"Huyết quan cốc!" Dương Chính nghe vậy đầu mày nhíu chặt.
Mạn Đức chõ miệng vào hỏi:"Sao, có vấn đề gì sao?"
Dương Chính khẽ lắc đầu, tịnh không nói gì. Hắn chính là người lên kế hoạch xây dựng, cải tạo Đông tuyến, đối với địa hình nơi đó rõ như lòng bàn tay. Từ Ngọc Long sơn đến Huyết quan cốc là một đường mật đạo dài nhất, năm xưa khi xây dựng đã hao phí rất nhiều tâm lực mới có thể dựng nên mật đạo dài 20 dặm đó.
Huyết quan cốc chính là một con đường trọng yếu, Lang quân muốn đi tới Ngọc Long sơn thì phải đi qua một tiểu cốc dài hẹp.
Nếu như phục kích thì nơi này chính là địa điểm rất tốt.
Dương Chính nghĩ một lúc, tiếp tục hỏi:"Hiện tại quân lực hai bên so sánh với nhau như thế nào, Mạn đại nhân cũng biết lai lịch của ta, Vệ Nhung quốc muốn bỏ ra 10 vạn kim tệ mua đầu của ta, ta muốn biết chủ soái là ai, còn binh lực trên Ngọc Long sơn nhiều ít thế nào."
Viên quan chuyên việc quân cơ tiếp tục nói:"Trừ 6 vạn binh lực Đông tuyến, Lôi Mông Tư Đặc còn mang theo 5 vạn đại quân từ Tác La Đốn đến, hiện tại trấn thủ ở Ngọc Long sơn có đến 11 vạn quân Vệ Nhung, nhân số của Lang quân cũng không thua kém nhiều, bất quá nghe nói Lang quân phối hợp với hai binh chủng đỉnh cấp là Sư thứu kỵ sĩ đội và Mãnh mã (voi ma mút) trùng phong đoàn, nếu như khai chiến ở bình nguyên thì Vệ Nhung chắc chắn sẽ bại."
"Mãnh mã trùng phong đoàn là quân chủng nào?" Dương Chính chỉ nghe qua Sư thứu kỵ sĩ, Lang quân từ lúc nào đã xuất ra Mãnh mã trùng phong đoàn.
"Đại nhân, mời xem!" Quân cơ quan lấy một quyển trục mở ra.
"Đây chính là vẽ theo tỷ lệ chân thật!"
Mục quang của Dương Chính ngưng lại, hắn chỉ thấy một sinh vật to như voi trên bức vẽ, bất quá lông còn dài hơn, từ xương sống đến cái đầu, bụng đều phủ đầy lông dày đặc màu xám, hơn nữa hai cái ngà dài cong vút giống như hai thanh trường thương xoắn ốc. Dưới chân sinh vật khổng lồ này là một binh sĩ cao chưa tới một phần ba cái chân của nó.
Xem tỷ lệ thì đường kính của một cái đùi của nó chừng ba mét, còn một con Mãnh mã ít nhất cũng phải cao tới 15 mét. Trời ạ! Ở đâu xuất hiện quái vật to lớn như vậy chứ?
Loại sinh vật khổng lồ này nếu như ở bình nguyên xung sát thì có thể giết sạch cả một quân đoàn.
Dương Chính nuốt nước bọt khan.
Lôi Mông Tư Đặc lần này thực sự là mệt mỏi rồi.
"Đại nhân, đây còn có hình của Sư thứu kỵ sĩ!"
Bức họa này vẽ hình một con quái điểu khổng lồ, cái đầu giống như đầu sư tử, bất quá cái miệng nhọn hoắt, răng lởm chởm, hai cái răng nanh lớn nhất thò ra ngoài miệng thập phần hung tợn, lông da màu xám vàng, dương đôi cánh dài ít nhất cũng 8 mét, hai móng vuốt nhọn hoắc ngay giữa đôi cánh, hai chân cơ nhục rắn chắc, xem ra vô cùng cường tráng.
Trên lưng chim, một kỵ sĩ toàn thân giáp đen đang đứng uy phong lẫm liệt, tay cầm trường thương ít nhất cũng dài 5 mét, đầu thương phát hàn quang lấp loáng.
Nhìn thấy bản vẽ này, Dương Chính lại nghĩ tới lúc bị chôn trong băng ở Bi Thương hoang nguyên đã nghe thấy tiếng kêu sắc bén, cuồng bạo của Sư thứu, còn có thanh âm đinh tai nhức óc của kỵ sĩ.
Lực lượng thực sự mạnh mẽ và hung hãn.
Thấy Dương Chính im lặng không nói gì, quân cơ quan lại giới thiệu:"Sư thứu kỵ sĩ sau khi được Sư thứu thừa nhận, thông qua huyết chú liên hệ với nhau, bọn họ và Sư thứu không thể phân chia, nếu một trong hai chết đi thì bên kia cũng sẽ chết theo, kỵ sĩ nhờ vậy mà có được lực lượng của Sư thứu. Ngài có thể tưởng tượng sức lực của con quái vật thể hình dài hơn 8 mét này mạnh mẽ cỡ nào. Bọn họ là những người có sức lực mạnh mẽ nhất trên đại lục, cho dù là Kiếm Thánh, so bì lực lượng cũng không có khả năng hơn được họ."
Dương Chính đứng ở lan can nhìn hoa nở hoa rơi trong đình.
Ánh mặt trời ngày thu ấm áp chiếu xuống thân người hắn, vụ khí lờ mờ bốc lên.
Đầu óc hắn không ngừng xoay chuyển những tình báo quan quân cơ vừa báo.
Vệ Nhung chiếm cứ thiên hiểm, lại có nhiều vũ khí bí mật Tả Thanh Tử lưu lại, chỉ bằng vào Lôi thần được hắn cải tạo thì đã mạnh mẽ vô cùng, uy lực của những cỗ pháo này nếu toàn bộ thi triển thì tuyệt đối có sức sát thương đáng sợ vô cùng. Dương Chính đến nay vẫn nghĩ không ra Tả Thanh Tử sao có thể biết được kỹ thuật hỏa pháo cao cấp này.
Trên người y chắc chắn có bí mật mà không ai biết, đáng tiếc giờ đây y đã chết trong tay hắn.
Thương Nguyệt quốc thì càng không cần phải nói, Sư thứu kỵ sĩ và Mãnh mã trùng phong đoàn, mấy binh chủng này thực sự quá đáng sợ. Quả nhiên là quốc gia có quân lực mạnh nhất đại lục, rốt cục nó còn có thực lự đáng sợ tới cỡ nào đây?
Tuy nói hai hổ tranh nhau thì sẽ có một con bị thương nhưng hình thức trước mắt thì còn có rất nhiều nhân tố chưa biết, lỡ như không cẩn thận thì ăn không được mà còn rước họa vào thân. Dương Chính không thể tạo thành cục diện thế này lần nữa, cũng không thể giống như chó nhà có tang chạy tới chạy lui, điều này đối với nội tâm kiêu ngạo của hắn thực sự là đả kích rất lớn.
Trận chiến này nhất định phải thắng.
Hai ngày sau.
Dương Chính biết được Lang quân đã tới gần Huyết quan cốc, liền từ biệt Mạn Kỳ rời khỏi Tác Ba Đinh.
Hắn đi qua biên giới Vệ Nhung, chạy gấp về phía Huyết quan cốc.
Khi trời tối dần, Dương Chính đã nhìn thấy Trầm Quy sơn gần Huyết quan cốc, dưới ánh chiều tà, bóng ngọn núi Trầm Quy trầm lặng nằm đó, Dương Chính giục ngựa cẩn thận chạy xuyên qua khu rừng.
Mẹ kiếp, một thanh âm buốt óc vang lên trên không trung, một bóng đen to lớn hiện ra trên mặt đất, Dương Chính vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hơn trăm mét trên trời một mãnh cầm to lớn vô cùng đang bay qua.
Tứ chi to lớn tráng kiện, cái đầu sư tử hung mãnh đanh ác, chính là Sư thứu kỵ sĩ.
Dương Chính lần đầu tiên nhìn thấy sinh vật đáng sợ như vậy.
Cho dù ở trên cao nhưng đôi cánh cực lớn vỗ mạnh, nhãn thần hung mãnh lăng lệ cũng mang đến cảm giác áp bức cho người ta.
Sư thứu kỵ sĩ bay vòng quanh trên đầu Dương Chính, Tam nhãn mã bất an hí nhỏ mấy tiếng.
Đối mặt với quái vật đẳng cấp tối cao này, Tam nhãn mã tuy là thần câu nhưng vẫn có cảm giác sợ hãi. Cảm giác được Tam nhãn mã đang xung động bất an, Dương Chính vội vàng thúc ngựa chạy sâu vào trong rừng.
Sư thứu vội vàng bay tới, đột nhiên bổ nhào xuống.
Hai tròng mắt màu vàng lóe lên ánh sáng tàn nhẫn khát máu, Dương Chính quay đầu lại nhìn, thầm kêu không ổn, loại quái vật này khứu giác linh mẫn dị thường, tuy không thấy mình nhưng khẳng định là đã ngửi thấy khí tức sinh mệnh.
Hắn kéo cương ngựa, dừng lại không chạy, hiện tại còn giục ngựa chạy có khác nào tố cáo cho đối phương biết phương vị của mình.
Hắn và ngựa ẩn nấp trong một bụi cây, không ngừng vỗ nhẹ cổ nó an ủi, hai mắt nhìn chăm chú vào Sư thứu đã hạ xuống đất. Con quái vật đã tiến tới gần càng thấy rõ thân hình khổng lồ của nó, thân hình dài chừng 10 mét, cáo khoảng 4 mét, sau khi xếp cánh lại đi trên mặt đất càng lộ rõ vẻ hung hãn.
Trên lưng Sư thứu là một cự hán cao hơn 2 mét, mũ trụ che kín đầu chỉ để lộ đôi mắt bắn tinh quang, các kẽ hở của khải giáp lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, tay cầm trường thương dài 5 mét giống như vũ khí công thành khiến người ta không rét mà run. Thử tưởng tượng nếu như Sư thứu bổ nhào xuống thì thanh trường thương đó sẽ mang theo lực trùng kích đáng sợ đến cỡ nào.
Sư thứu đứng cách Dương Chính chừng hơn 20 mét, kỵ sĩ tựa hồ cảm thấy xung động của Sư thứu, đưa mắt đảo quanh bốn phía.
Mũi của Sư thứu chuyển động, cái miệng khổng lồ chảy ra dịch thể nhầy nhụa, miệng không ngừng gầm rít, chợt quay đầu lại, nhìn về phía Dương Chính.
Một người một ngựa đứng tại chỗ, nhìn chăm chú vào quái vật khổng lồ này.
Thần tình của Sư thứu càng thêm cuồng bạo, tuy là chỗ rộng rãi không có vật nào nhưng trực giác chiến đấu trời sinh khiến nó cảm thấy có một thứ gì nguy hiểm dị thường trước mắt nó đang nhìn chằm chằm vào nó. Sư thứu vươn cổ kêu lên mấy tiếng, Sư thứu kỵ sĩ cũng nắm chặt trường thương.
Á Tề và Sư thứu đã phối hợp với nhau 5 năm.
Thời gian 5 năm, trải qua nhiều khảo nghiệm sinh tử, cộng thêm liên hệ huyết chú sớm đã làm cho hai bên trở thành đồng bạn thân thiết nhất.
Sư thứu và Sư thứu kỵ sĩ đã dung hòa thành một chỉnh thể, Sư thứu sống thì kỵ sĩ sống, Sư thứu chết thì kỵ sĩ chết, cho nên Sư thứu kỵ sĩ tuy không thấy gì xung quanh nhưng y vẫn tin tưởng phán đoán của Sư thứu. Đây là tin tưởng mà không cần lý do, tư tưởng của Sư thứu đồng thời đã ảnh hưởng đến tư tưởng của Sư thứu kỵ sĩ.
Y cũng điều chỉnh thân thể đến trạng thái tốt nhất, vung trường thương hướng về phía trước, lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu.
Đôi mắt màu vàng của Sư thứu đầy vẻ táo bạo và cảnh giác, đôi cánh chầm chậm quạt mạnh, ngọn gió từ cánh thổi đám lá cây tung bay.
Chiến ý như liệt hỏa bùng cháy trong mắt Dương Chính, Liệp huyết đao cầm chắc trong tay thậm chí còn khẽ rung động.
Hắn có thể chiếm được ưu thế do đối phương không nhìn thấy mình.
Chỉ cần đợi chờ thời cơ hoàn mỹ, hợp lý nhất thì có thể bồi cho kỵ sĩ trên lưng Sư thứu một đòn trí mạng.
Kỵ sĩ chết, Sư thứu chết.
Móng vuốt của Sư thứu múa loạn xạ trên không tạo thành từng đạo hắc quang.
Nó cảm giác được sinh vật nguy hiểm đó nhưng lại không xác định phương vị của hắn, điều này khiến cho nó cảm thấy không ổn chút nào.
Ngay lúc này trên Trầm Quy sơn đột nhiên vang lên tiếng kèn lệnh.
Sau đó, một đoàn Sư thứu đen kịt đột nhiên từ trên núi bay lên.
Tiếng kêu cuồng bạo kịch liệt vang lên kinh thiên động địa, theo tiếng kêu của Sư thứu, từng tiếng trống ầm ầm giống như sấm sét vang lên. Cho dù là cách đó mấy ngàn mét Dương Chính cũng cảm giác được lực lượng ẩn trong tiếng kêu đó. Cả Trầm Quy Sơn tựa hồ rung động, Sư thứu kỵ sĩ trước mặt đột nhiên cử động, Sư thứu đạp mạnh xuống đất, hai cánh khổng lồ vươn ra, cất tiếng kêu sắc nhọn hồi ứng khiến cho Dương Chính chấn động đến máu huyết nhộn nhạo, Tam nhãn mã lui lại mấy bước, mấy tiếng ngựa hí cũng bị che lấp.
Dương Chính đang muốn phát động tiến công thì thân ảnh khổng lồ kia đã bay thẳng lên trời, làn gió sinh ra khiến cho cây cối nghiêng ngả.
Sư thứu bay lên trời, tới hội họp cùng Sư thứu đại đội trên bầu trời Trầm Quy sơn.
Thần kinh đang căng thẳng của Dương Chính cũng thả lỏng ra, lúc này hắn mới phát hiện đối trì một thời gian ngắn mà cả người đã ướt mồ hôi, cả khớp ngón tay siết Liệp huyết đao cũng ngâm ngẩm đau, đủ thấy vừa rồi hắn đã siết tay chặt đến mức nào.
Sư thứu kỵ sĩ quả nhiên là tồn tại cao nhất.
Dương Chính nhìn đoàn Sư thứu kỵ sĩ trên trời, ước tính chắc cũng trăm con.
Hắn không kìm được mà sinh lòng khiếp hãi.
Tam nhãn mã hiển nhiên kinh hãi không thôi, rõ ràng đã mất tinh thần.
Dao động trên Trầm Quy sơn càng lúc càng mạnh, tiếng kèn lệnh liên tiếp vang lên thấu cả trời xanh, Dương Chính đã đoán được là đã tới lúc khai chiến.
Hắn vỗ vào cổ ngựa, kiệt lực thúc Tam nhãn mã chạy về vùng phụ cận Trầm Quy sơn, những nơi cách Trầm Quy sơn chừng hơn ngàn mét đều không thể đến được. Dương Chính lại nhìn lên, chỉ thấy Sư thứu kỵ sĩ phân tán ra, hiển nhiên uy hiếp đối với Tam nhãn mã càng thêm lớn, hắn không dám miễn cưỡng, tìm tới một eo núi gần đó, an trí Tam nhãn mã trong một bụi cây.
Sau khi hắn thu hồi Liệp huyết đao, lại tìm nhiều cỏ dại, xoa lên khắp người và ngựa, che giấu khí tức, Dương Chính chạy thật nhanh về phía Trầm Quy sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.