Ma Thuật Bị Cấm

Chương 18:




Trên tấm bảng cho biết vị trí hiện tại của người trong phòng, viên nam châm màu đỏ được gắn vào ô "Đang ở trong phòng". Xác nhận xong anh liền gõ cửa và mở ra luôn chứ không đợi phản hồi. Anh sải những bước dài vào trong căn phòng rồi nhìn khắp lượt. Yukawa đang ngồi khoanh chân trên ghế. Chiếc áo khoác trắng mọi khi đã được cởi ra.
Yukawa từ từ xoay ghế ngồi, hướng hoàn toàn về phía Kusanagi.
"Cách thức xuất hiện thô lỗ hơn hẳn mọi ngày nhỉ. Tôi nghĩ, có đến thì chí ít cũng gọi một cú điện thoại báo trước mới lịch sự chứ."
"Tôi không muốn bị từ chối với lý do vắng mặt."
"Vắng mặt? Sao tôi phải làm vậy?"
Kusanagi xồng xộc bước đến gần Yukawa.
"Tôi đã tới trường cậu. Trường cấp ba Touwa."
Yukawa hếch cằm lên.
"Ngôi trường rất tốt đúng không? Ít nữa thôi là hoa anh đào nở bung đấy. Chỉ phiền một nỗi, sang thu sẽ có sâu róm."
Phớt lờ giọng điệu bỡn cọt, Kusanagi đứng trước mặt Yukawa, anh nhìn xuống.
"Sao cậu lại giấu tôi? Cậu rõ ràng biết rất rõ về Koshiba Shingo."
Yukawa lắc đầu, vẻ mặt chán nản.
"Cậu nghe từ giáo viên cố vấn hữu danh vô thực của Hội nghiên cứu vật lý à? Từ cái ông Sa Ngộ Tĩnh vô dụng ấy hử?"
"Không phải là cậu đã giúp họ tiến hành buổi biểu diễn chiêu mộ thành viên à? Những ba tuần liền."
"Chính xác là mười tám ngày."
"Bao nhiêu cũng được. Nhưng lúc tôi nhắc tới tên của Koshiba Shingo, sao cậu lại kêu không biết?"
"Tôi không nói mình không biết. Tôi chỉ bảo tôi không có ý kiến gì."
Ký ức của Kusanagi hiện về. Anh nhớ ra đúng là bạn minh đã nói như vậy.
"Yukawa, giờ, chúng ta thẳng thắn với nhau một lần được chứ?" Kusanagi ngồi xuống chiếc bàn thao tác. "Lần trước tôi đã nói, vụ án lần này có duyên với cậu một cách kỳ lạ. Nhưng tôi cảm thấy không nên kết thúc bằng lối nói mập mờ như vậy. Đối với tôi, phải nói thế này mới đúng. Có quá nhiều sự ngẫu nhiên. Đúng, là thế đấy."
Vẫn im lặng, Yukawa đứng dậy và đi về phía bồn rửa. Sau đó, anh bắt đầu đổ bột cà phê hòa tan vào cốc như mọi lần Kusanagi đến đây.
"Cậu vẫn chưa chịu nói thật." Kusanagi vừa nói vừa nhìn vào lưng của người bạn thân. "Cậu đang che giấu điều gì? Thẳng thắn đi!"
Yukawa quay lại với hai cốc cà phê trên tay. Anh đặt một cốc xuống bên cạnh Kusanagi.
"Ở vị trí của mình, tôi đã muốn tránh diễn biến như thế này, nhưng hình như không thể rồi." Yukawa ngồi xuống ghế với chiếc cốc trên tay. "Trả lời câu hỏi vừa rồi của cậu cũng có nghĩa là sẽ nói ra tất cả mọi chuyện liên quan đến Koshiba."
"Tôi có nhắc tới cái tên Koshiba Shingo khi đến đây lần trước. Nhưng thực tế, cậu đã nhận ra Shingo có liên quan tới vụ án này từ trước đó à?"
Yukawa nhún vai.
"Ừ thì, thế đấy."
"Từ bao giờ?"
"Từ đầu."
"Từ đầu là sao?"
"Thì là từ lần đầu tiên cậu đến để điều tra về vụ này."
"Chờ đã. Lần đầu tiên tôi đến đây là vì trong lịch sử cuộc gọi của nạn nhân có số điện thoại của trường đại học Teito và hộp đựng danh thiếp có danh thiếp của cậu. Cậu chỉ nói là Nagaoka đưa cậu xem đoạn phim quay cảnh bức tường bị thủng lỗ và hỏi ý kiến của cậu, nhưng xem ra không phải chỉ có thế nhỉ."
Yukawa nhìn chằm chằm vào bên trong chiếc cốc.
"Không phải tất cả đều là nói dối, nhưng tôi thừa nhận có lược bớt kha khá từ ngữ."
"Như vậy là sao? Rốt cuộc Nagaoka đến gặp cậu vì lý do gì? Nói thật cho tôi nghe đi."
Yukawa nhăn mày khổ sở, một biểu cảm hiếm thấy, anh thở hắt ra như vừa dứt khoát điều gì.
"Đúng là Nagaoka đã cho tôi xem đoạn phim quay cảnh bức tường nhà kho bị thủng lỗ kia. Nhưng, trước đó anh ta nói thế này. Đây là hiện tượng được tạo ra bởi một loại thiết bị và có vẻ chàng trai làm ra thiết bị đó từng được anh hướng dẫn, vì vậy tôi muốn anh xem nó."
"Vừa xem đoạn phim là cậu hiểu ngay. Loại thiết bị đó là thứ gì. Người làm ra nó là ai. Đúng không?"
Yukawa im lặng. Kusanagi coi đó là sự thừa nhận.
Anh lấy ra một chiếc đĩa DVD từ túi xách mang theo người và nhìn chiếc máy tính đặt trên bàn của Yukawa.
"Cái máy tính đó xem được DVD chứ? Tôi dùng nó được không?"
"Cậu định cho tôi xem cảnh tượng thú vị nào à?"
"Cứ xem đi đã."
Yukawa mở khay đĩa của máy tính, lấy chiếc DVD từ tay Kusanagi rồi đặt vào đó. Không bao lâu sau, những hình ảnh xuất hiện trên màn hình tinh thể.
Địa điểm là phòng thí nghiệm khoa học số 1 của ngôi trường kia. Trên bàn thao tác đặt một thiết bị có vẻ được lắp ráp từ những bản kim loại dài. Hơn nữa, nó còn được nối với một công cụ mà Kusanagi chẳng rõ tên gọi cũng như cách sử dụng.
Ngay sau đó, xuất hiện một thanh niên đứng bên cạnh chiếc bàn thao tác. Đó là Koshiba Shingo. Cậu ta mặc quần jean màu xanh navy, đeo găng tay cao su.
"Được rồi, giờ mình sẽ tiến hành thí nghiệm bắn. Mỗi ngày chỉ làm được một lần thôi nên mọi người đừng để lỡ nhé. Ngoài ra, mình nghĩ là không sao đâu nhưng để đề phòng, hãy đeo kính bảo hộ mình phát cho các bạn khi nãy."
Có vẻ những người nghe Koshiba Shingo nói đang đứng cách đó một quãng. Họ không xuất hiện trong đoạn phim.
Cậu ta cũng tự đeo kính và rời xa thiết bị. "Được rồi, đếm ngược... bắt đầu!", chỉ còn tiếng cậu vang lên.
3, 2, 1... ngay sau nhịp đếm, một lượng tia lửa lớn bắn ra từ đầu thiết bị kèm theo tiếng nổ đinh tai nhức óc. Âm thanh ấy lớn đến mức có lẽ sẽ gây hại cho tim nếu không chuẩn bị trước tinh thần. Có tiếng huyên náo, chắc là của những người chứng kiến.
Koshiba Shingo lại xuất hiện. Bước tới trước chỗ tia lửa rơi xuống, cậu ta cầm lấy cái chảo rán vốn được lắp ở đó.
"Xem này, thế là nó đã bị xuyên thủng một cách ngon lành."
Cái chảo được giơ cao lên. Trung tâm lòng chảo xuất hiện một lỗ thủng có đường kính khoảng ba xăng ti mét.
Đó là tất cả những hình ảnh được ghi lại. Nó được lưu trong máy tính của Hội nghiên cứu vật lý và anh đã xin được sao chép.
"Cậu nghĩ sao?" Kusanagi hỏi Yukawa.
Nhà vật lý học đưa tay đẩy mắt kính lên.
"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy đấy. Chỉ có thể nói là tuyệt vời. Thí nghiệm đã thành công một cách hoàn hảo. Buổi biểu diễn để chiêu mộ thành viên chắc hẳn đã rất thuận lợi." Anh đáp và mở khay đĩa của máy tính, đưa trả chiếc DVD cho Kusanagi.
"Nó được gọi là railgun hả?" Kusanagi vừa nhận lại chiếc DVD vừa hỏi.
"Đúng vậy. Mấy cậu bé trong Hội nghiên cứu vật lý đã chỉ cho cậu nguyên lý của nó rồi hả?"
"Đại khái thôi," Kusanagi bặm môi. "Quy tắc bàn tay trái của Fleming hả?" Anh chỉ biết tên gọi nên ướm thử xem sao.
"Đúng thế. Lực Lorentz. Nếu đặt chất dẫn điện vào khe giữa hai thanh kim loại rồi cho một dòng điện lớn chạy qua trong khoảnh khắc, dưới tác dụng tương tác với từ trường phát sinh, có một lực rất mạnh sẽ hình thành ở chất dẫn điện. Nguyên lý thì vô cùng đơn giản." "Koshiba Shingo đã mang món railgun ấy đi khỏi kho chứa đồ của phòng nghiên cứu. Từ mùa thu năm ngoái. Cậu nghĩ sao về chuyện đó?"
Yukawa không trả lời câu hỏi của Kusanagi.
"Nagaoka đã nói gì sau khi cho cậu xem đoạn phim?"
Yukawa nhìn chằm chằm vào khoảng không.
"Anh ta hỏi, có thể dùng cái này để gϊếŧ người không?"
Kusanagi nuốt nước bọt trước khi hỏi tiếp.
"Cậu trả lời thế nào?"
"Tôi bảo, railgun không phải là công cụ gϊếŧ người."
"Và Nagaoka nói gì?"
"Anh ta lại hỏi tiếp, nếu nhắm bắn vào người thì sao? Chẳng phải là sẽ giống như bức tường đã vỡ vụn này hay sao?"
"Cậu trả lời thế nào?"
"Không làm thử thì không biết nhưng tôi không hiểu ý nghĩa của hành động đó."
"Nói vậy là sao?"
Yukawa chỉ vào chiếc DVD trên tay Kusanagi.
"Cậu xem đoạn phim này thì thấy rồi đấy, railgun là một thiết bị cỡ lớn. Đó không phải thứ có thể mang theo người dễ dàng như súng lục hay súng trường. Để nhắm bắn ai đó, chí ít phải trói đối phương vào một chỗ, nếu không sẽ chẳng thể bắn trúng. Phiền phức như vậy thì gϊếŧ bằng dao hay thứ gì tương tự cho rồi. Đâu cần mất công mang railgun theo làm gì. Tôi nói thế xong, Nagaoka lại hỏi vậy có cách nào khác không, nếu là tôi thì tôi sẽ làm gì."
"Vậy, cậu trả lời sao?"
"Dùng railgun để bắn một người đang chuyển động là một việc không thể. Trước hết, nếu là tôi thì tôi còn chẳng nghĩ tới việc đó. Và..." Yukawa đẩy gọng kính lên bằng đầu ngón tay, anh nhìn xoáy vào khuôn mặt Kusanagi. "Tôi nói thêm là, nếu người làm ra railgun ấy là thanh niên mà tôi quen biết thì cậu ta hẳn sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy."
"Thế rồi Nagaoka nói sao?"
"Tôi hiểu rồi."
"Nagaoka không nhắc tới cái tên Koshiba Shingo à?"
"Không. Nhưng anh ta có nói thế này. Những hình ảnh này được bí mật ghi lại, người chế tạo raiỉgun không biết mình bị ghi hình. Vì vậy, mong anh đừng xác nhận sự việc với nhân vật chính. Cũng đừng nói về việc tôi đến đây. Thay vào đó tôi sẽ chịu trách nhiệm ngăn cản cậu ta có hành động dại dột. Thế đó."
"Nagaoka biết cậu qua Koshiba à?"
"Tuy không xác nhận được nhưng tôi không nghĩ vậy." Yukawa uống cà phê và nhìn sang bên cạnh Kusanagi. "Cậu cũng uống đi chứ. Nguội mất đấy."
"Tại sao cậu không nói ra chuyện đó khi tôi đến đây lần đầu tiên vì vụ án này? Nếu biết chuyện chúng tôi đã lần ra Koshiba Shingo sớm hơn rồi."
"Koshiba không liên quan gì tới vụ gϊếŧ người. Vì tin chắc như vậy nên tôi nghĩ mình không nên nói những điều thừa thãi."
"Thế sao cậu còn gọi điện đến công ty Cơ khí Kurasaka?"
Lông mày Yukawa khẽ giật giật trước những lời này. Thấy vậy, Kusanagi biết mình đã đoán đúng.
"Vài ngày sau khi xảy ra vụ án, có ai đó đã gọi điện đến công ty Cơ khí Kurasaka. Cuộc gọi từ máy điện thoại công cộng. Nghe nói là muốn xác nhận xem Koshiba có ở đó hay không. Người đó chính là cậu."
Vẻ chấp nhận hiện ra trên khuôn mặt Yukawa, anh gật đầu và đặt chiếc cốc xuống.
"Dù không nghĩ Koshiba có dính líu tới vụ gϊếŧ người, nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy lo lắng nên đã gọi đến số di động của cậu bé xem sao. Nhưng không liên lạc được nên tôi mới gọi đến công ty Cơ khí Kurasaka."
"Cậu biết cả chuyện Koshiba làm việc cho Cơ khí Kurasaka?"
"Ngay sau khi nhập học vào trường này, cậu bé có đến chào hỏi tôi. Sau đó lại bẵng đi không thấy tin tức gì, tôi gọi điện hỏi thăm mới hay chuyện cậu ta bỏ dở việc học và đi làm vì chị gái qua đời. Lúc ấy, tôi có hỏi Koshiba làm ở đâu."
"Ra vậy. Thế là, sau khi gọi điện đến Cơ khí Kurasaka và biết là Koshiba Shingo đang nghỉ làm, cậu bắt đầu lo lắng hơn về railgun. Ý tôi là railgun mà hai người tạo ra từ hai năm trước. Vì thế cậu quyết định về trường cũ để xác nhận xem railgun còn được giữ ở đó hay không. Chắc là thế rồi."
"Đại khái là như cậu vừa nói." Yukawa khẽ thở dài.
"Lỗ thủng đột ngột xuất hiện trên tường, xe máy bốc cháy, rồi vụ kính cửa sổ của du thuyền bị vỡ, nếu nghĩ rằng đó đều là kết quả của việc sử dụng railgun thì có thể giải thích được rồi."
"Tôi sẽ chỉ nói là cũng có khả năng do railgun gây ra. Còn nữa..." Yukawa tiếp tục. "Tôi vẫn không thay đổi ý kiến, rằng khả năng Shingo dính líu tới vụ án gϊếŧ người là bằng KHÔNG. Có đuổi theo cậu ta cũng phí công vô ích."
"Vậy tại sao Shingo lại mang railgun ra khỏi trường cấp ba? Và nhiều lần sử dụng nó giữa đêm khuya?"
"Cũng không thể khẳng định là do cậu ấy thao thác mà? Giả sử có đúng như vậy thì cũng phải hỏi thử mới biết được mục đích của cậu ấy."
Kusanagi chằm chằm nhìn Yukawa. Tuy hơi phân vãn, nhưng mình sẽ cho tên này biết vậy.
"Cần phải tìm ra Koshiba Shingo càng sớm càng tốt. Tôi cho rằng cậu ta ẩn mình là để trả thù."
"Sao cơ?" Yukawa cau mày.
Kusanagi liền kể về cái chết của Koshiba Akiho và cả khả năng cô đã bị kẻ nɠɵạı ŧìиɦ với mình là Oga Jinsaku bỏ mặc đến chết.
"Vẫn chưa rõ quá trình Nagaoka tiếp xúc với Koshiba Shingo. Tuy nhiên, từ việc dò hỏi thông tin ở khách sạn cho thấy, rõ ràng anh ta đã nảy sinh nghi ngờ về cái chết của Koshiba Akiho. Tại sao Nagaoka lại ghi hình cảnh tượng railgun phát huy uy lực của nó? Theo suy luận của tôi thì Nagaoka đã đoán ra mục đích của Koshiba. Chỉ một cuộc điện thoại thôi là chị gái được cứu sống nhưng Oga Jinsaku lại thấy chết không cứu, cậu ấy muốn dùng railgun để bắn chết ông ta."
Yukawa gỡ cặp kính rồi đặt nó xuống mặt bàn. Anh gay gắt nhìn Kusanagi:
"Không thể có chuyện đó."
"Sao cậu có thể khẳng định như vậy? Vì Koshiba Shingo là một thanh niên tốt à? Vậy thì lý do cậu ta mang railgun đi là gì? Để bắn thủng tường nhà kho chắc? Chẳng phải là để thử nghiệm uy lực của nó sao?" Kusanagi đứng bật dậy, anh chỉ tay vào ngực người bạn thân. "Với tư cách tổ phó của Tổ điều tra số Một, Cục cảnh sát, tôi xin nhờ phó giáo sư Yukawa của trường đại học Teito ngay lập tức hãy theo tôi đến trụ sở điều tra và giúp tôi giải thích về railgun. Cũng xin nhờ cậu nói luôn về thứ vũ khí mà cậu đã giúp Koshiba Shingo chế tạo ra nữa."
"Tôi từ chối. Hơn nữa, railgun không phải là vũ khí. Đó là thiết bị thí nghiệm."
"Nếu được sử dụng cho mục đích gϊếŧ người thì đó chính là vũ khí."
"Tôi đã bảo là cậu ấy chắc chắn sẽ không làm việc đó."
Cả hai gườm gườm nhìn nhau. Họ thách thức lẫn nhau bằng ánh mắt trong im lặng.
Người dừng lại trước là Kusanagi.
"Cậu không chịu hợp tác thì cũng đành vậy. Tôi sẽ nhờ người thuộc phòng thí nghiệm tội phạm giải thích về railgun. Có cả đoạn phim nên chắc cũng xử lý được thôi. Ngoài ra... "Anh hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục. "Cho tới khi vụ án này được giải quyết, tôi sẽ không làm bạn của cậu nữa. Nếu có lúc nào tôi lại đến đây thì sẽ là với tư cách cảnh sát điều tra."
"Tôi nhớ rồi." Yukawa từ tốn gật đầu.
Kusanagi quay lưng, bước thẳng về phía cửa ra vào. Yukawa cũng không giữ anh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.