Ma Thuật Bị Cấm

Chương 33:




"Thế nào? Em từ bỏ à?" Yukawa hỏi qua điện thoại. "Em đã chuẩn bị suốt gần strike một năm cơ mà? Em cũng xác định sẽ bị cảnh sát bắt giữ đúng không? Nếu vậy thì có gì phải băn khoăn nữa? Không cần phải lo cho thầy. Đây cũng là gieo gió thì gặp bão thôi. Là hình phạt cho việc thầy không thể dạy khoa học một cách đúng đắn cho học trò của mình."
Những lời nói của người thầy có ơn với mình khiến Shingo dao động dữ dội. Cậu không muốn để Yukawa phải làm việc đó. Nhưng nếu lúc này để vuột cơ hội thì có lẽ vĩnh viễn sẽ không thể trả thù cho Akiho được nữa.
Cho tới hôm nay, ngày nào trong đầu cậu cũng quẩn quanh suy nghĩ ấy. Cậu đã chỉ nghĩ về chuyện báo thù để sống. Cậu không mong muốn gì khác ngoài chuyện đó. Shingo liên tục nhủ rằng, nếu có thể trả thù thì mình chết đi cũng được.
"Đang 1 strike, 3 ball rồi," Yukawa nói. "Nào, em định thế nào? sắp đến lúc quyết định rồi."
Shingo ngẩng mặt lên. Cậu bắt gặp ánh mắt của Yukawa.
"Sau cùng," người thầy của cậu nói. "Còn một điều nữa thầy muốn cho em biết. Hai năm trước, vào buổi tối railgun được hoàn thành, chúng ta có mở một bữa tiệc mừng đơn giản ở nhà em đúng không? Chị gái Akiho của em cũng có mặt. Em còn nhớ chứ?"
Shingo gật đầu. Làm sao có thể quên được. Đó là một trong những ký ức vui vẻ nhất của cậu.
"Em uống bia rồi ngủ ngon lành. Trong lúc đó, thầy được Akiho kể cho một câu chuyện rất hay. Chuyện về người cha của em. Em có biết rõ cha mình đã làm công việc gì không?"
"Không ạ," vì không biết nên cậu lắc đầu.
"Vậy thì thầy sẽ cho em biết. Công việc của cha em là nghiên cứu và phát triển các loại máy móc tháo gỡ mìn. Vì thế ông ấy mới nhiều lần sang Campuchia."
"Mìn..."
Thật bất ngờ. Lần đầu tiên mình được nghe chuyện này.
"Tôi đã đến công ty Công nghiệp nặng Akatsuki, nơi cha em từng làm việc và hỏi thông tin chi tiết. Trong một bản báo cáo, sau khi đề xuất khai thác phát triển, phần lời bạt có viết thế này," Yukawa lấy ra từ ngực áo một tờ giấy.
"Cùng với vũ khí hạt nhân, mìn là thứ xấu xa tồi tệ nhất mà các nhà khoa học đã chế tạo ra. Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, việc dựa vào khoa học kỹ thuật để làm tổn thươĩig hoặc cướp đi mạng sống của con người là không thể tha thứ. Với tư cách là một người theo đuổi khoa học, tôi muốn sửa chữa những sai lầm trong quá khứ...Em thấy sao khi nghe những lời này?"
Shingo bị sốc. Cậu hoàn toàn không biết cha mình từng làm công việc như vậy.
"Lý tưởng này thật tuyệt vòi. Vậy tại sao ông ấy lại không kể cho em về công việc của mình? Chuyện này thầy cũng nghe Akiho kể vào đêm hôm đó, hình như ông ấy đã cố tình giấu em. Em nghĩ xem vì sao lại thế?"
"Em không biết."
"Cha em đã nói với Akiho như thế này. Những gì cha đang làm không phải là việc thiện hay cống hiến cho xã hội, đó là sự sám hối. Đây không phải công việc mà cha có thể tự tin kể cho con trai của mình."
"Sám hối ấy ạ?"
"Trước khi chuyển đến công ty Công nghiệp nặng Akatsuki, cha của em đã làm việc cho một doanh nghiệp ở Mỹ. Đó là chuyện từ trước khi em ra đời. Tất nhiên là em không biết nhỉ?"
Chuyện này cũng là lần đầu tiên cậu được nghe.
"Em không biết ạ," cậu đáp.
"Công ty đó liên quan đến công nghiệp quân nhu. Và công việc mà cha em phụ trách ở đó là chế tạo mìn."
Cậu sửng sốt. Toàn thân khẽ run lên.
"Một phần vì còn rất trẻ, ông ấy không nghĩ quá sâu về ý nghĩa của những việc mình đang làm. Cũng như đạn dược, mìn đơn giản chỉ là một loại vũ khí. Một khi chiến tranh chưa biến mất thì người ta còn cần đến vũ khí. Ông ấy chỉ nhận thức vấn đề ở mức đó. Nhưng có một lần, cha em tận mắt nhìn thấy một đứa trẻ đã bị mất đi đôi chân vì mìn. Đứa bé ấy tuy biết khu vực gần nhà có mìn nhưng nó vẫn phải đi qua đó để lấy nước cho gia đình. Khi biết chuyện ấy, cha em nhận ra sai lầm to lớn của bản thân. Ông cảm thấy vô cùng xấu hổ về những gì mình đã làm. Vì thế, cha em về nước và quyết định bắt đầu một khỏi đầu mới ở công ty Akatsuki. Ông ấy muốn dùng quãng đời còn lại để sửa chữa lỗi lầm với tư cách một nhà nghiên cứu."
Từng câu từng chữ của Yukawa thấm sâu vào lồng ngực Shingo. Khuôn mặt của cha cậu hiện lên trong đầu. Cậu hoàn toàn không biết có một nỗi khổ tâm nhường ấy ẩn giấu phía sau vẻ mặt hiền hòa kia.
"Kẻ làm chủ khoa học sẽ làm chủ thế giới," Yukawa nói như nghiền ngẫm từng chữ. "Khi hình dung về vũ khí hạt nhân hay bom mìn, câu nói này sẽ mang ý nghĩa hoàn toàn khác. Cha em cố gắng không quên câu nói này còn là để nhắc nhở chính mình. Tối hôm ấy, Akiho bảo cô ấy muốn nói tất cả cho em vào một ngày nào đó. Em nghĩ sao khi nghe câu chuyện này? Việc em đang định làm liệu có khiến người cha nơi thiên đường cảm thấy vui không? Ôi, foul rồi. Đây là lần thứ ba. Ông thị trưởng kiên cường thật đấy. Nhưng 2 strike, 3 ball rồi. Có lẽ kết quả sẽ được quyết định ở quả tiếp theo. Nhanh lên nào. Giờ thì đầu ông nghị sĩ đang nằm trong tầm ngắm. Nếu em muốn ra hiệu thì đến lúc rồi đấy!"
Shingo cảm thấy toàn thân mình chẳng còn sức lực. Nhưng không phải vì cảm giác bất lực ập tới mà là cảm giác có thứ gì đó đè nặng suốt thời gian qua đã được gỡ bỏ. Shingo bỏ điện thoại khỏi tai. Cậu buông thõng hai tay, chầm chú nhìn Yukawa.
Yukawa cũng đang nhìn cậu. Một nụ cười dịu dàng hiện ra trên khuôn mặt anh.
Yukawa ra hiệu cho cậu nghe điện thoại. Shingo áp điện thoại vào tai.
"Một cú hit trước khu vực giữa sân. Ông thị trưởng đã thay em đánh bại nghị sĩ Oga."
Shingo nhoẻn miệng cười. Trong lòng tự hỏi lần cuối mình nở nụ cười thực sự là từ bao giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.