Ma Tiếu Xinh Đẹp

Chương 24: Sinh




Edit: Bướm Giang Hồ
Đau, toàn thân đều rất đau, thời điểm Tiếu Tuyệt lại khôi phục ý thức, cảm giác đau đớn mãnh liệt chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ.
Nàng, chưa chết sao, từ trên vách núi đen rơi xuống cũng chưa chết, không biết là nàng mạng lớn, hay vách núi đen quá thấp.
Cố sức mở to mắt, lại phát hiện tầm mắt rất mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng to lớn, cây cối cao lớn chi chít xung quanh nàng, đại khái đây cũng là nguyên nhân khiến nàng không chết.
Tiếu Tuyệt vùng vẫy đứng dậy, bắt đầu kiểm tra thương thế chính mình, có chút chật vật phát hiện, hiện tại tình hình của nàng chỉ có thể nói là so với chết tốt hơn một chút, ít nhất còn có hơi thở, nhưng không biết có phải vận mệnh thần kỳ hay không, hài tử trong bụng vậy mà không có chuyện gì.
"Phụ thân, mẫu thân, là các ngươi không muốn để cho nữ nhân chết sao, nữ nhân sống không có tình yêu, nữ nhân có lỗi với các ngươi, nhưng nếu nữ nhân không chết, vậy thì nhất định sẽ không lại phải trốn tránh,dღđ。l。qღđ, ta nhất định sẽ vì các ngươi báo thù, hi vọng các ngươi ở dưới cửu tuyền, có thể yên nghỉ."
Lúc trước, vô luận là phụ thân, hay mẫu thân, cũng không đồng ý nàng học tâm pháp gia truyền Độc Cô gia Thiên Ma tuyệt, mà chính nàng cũng là như vậy, nhưng hiện tại dưới loại tình huống này, nàng đã quyết định muốn bắt đầu tu tập Thiên Ma tuyệt, chỉ có luyện thành Thiên Ma tuyệt, nàng mới có thể vì phụ mẫu báo thù.
Dưỡng thương, tu luyện, thoáng chớp mắt, Tiếu Tuyệt đã ở vách núi này được ba tháng, trong vòng ba tháng, những thứ có thể ăn được trên vách núi này nàng đều đã ăn hết, nhưng lại phát hiện rất nhiều hoa cỏ kỳ dị, đều được cất giữ trong Huyết Linh ngọc của nàng, Huyết Linh ngọc đó là truyền gia chi bảo năm đó phụ thân nàng cho nàng, tác dụng trong đó là có thể dùng để chứa đựng không gian, cực kì thần kỳ.
Mà trong ba tháng này, Tiếu Tuyệt đã học được những chiêu thức cơ sở của Thiên Ma tuyệt, chỉ là loại nội công tâm pháp này cũng không phải một sớm một chiều có thể luyện thành, nhưng ngay cả như vậy, biến hóa này của Tiếu Tuyệt cũng cực kỳ vĩ đại!
Đã từng bởi vì Âu Dương Tử Cách bội phản, trong ánh mắt Tiếu Tuyệt luôn luôn tràn ngập bi thương, nhưng trải qua chuyển biến ba tháng này, bi thương kia tựa như đã tiêu thất toàn bộ, đã không còn tung tích, trong ánh mắt Tiếu Tuyệt chỉ có thể nhìn thấy băng lãnh, còn có nhàn nhạt màu đỏ!
Nhưng không biết là duyên cớ nào, tóc Tiếu Tuyệt bắt đầu xuất hiện điểm bạch sắc, nhiệt độ cơ thể cũng so với người bình thường thấp hơn rất nhiều, thật sự là cực kỳ quỷ dị.
Nhưng toàn bộ biến hóa này đều để hài tử trong bụng nàng trở lên mập mạp hơn, y phục vụn vặt đã không thể che đậy thân thể, có chút chật vật, chỉ là nàng lại không cần những thứ này, chỉ trầm mê trong tu luyện.
Không đủ, không đủ, vẫn lại là không đủ, nàng muốn nhanh hơn chút có được sức mạnh, nếu lấy loại tốc độ này,dღđ。l。qღđ, sẽ có một ngày nàng không chút khó khăn có đả bại nam nhân kia, nhưng nàng nên làm như thế nào!
Liên tục nhiều ngày áp lực, khiến Tiếu Tuyệt suýt nữa tan vỡ, phiền não đã cuồng loạn quơ trường kiếm...
"A!" Trong lúc đó, Tiếu Tuyệt hừ nhẹ một tiếng, ôm bao tử ngồi trên mặt đất, rõ ràng là bộ dáng động thai...
Lúc này, Tiếu Tuyệt mới giật mình, nàng vậy mà mất đi khống chế, suýt nữa thương tổn đến hài tử trong bụng, chỉ là, cấp tốc co rút kia lại tựa hồ có chút dấu hiệu rõ ràng...
"Trời ạ, Bảo Bảo, ngươi không phải muốn xuất hiện lúc này chứ..." Thống khổ cắn răng, Tiếu Tuyệt sững sờ nhìn bao tử của nàng, hi vọng tiểu bảo bảo mới chỉ được hơn tám tháng sẽ không xuất hiện sớm như vậy, chỉ là kết quả rất tệ, Tiếu Tuyệt đã cảm giác được nàng bị vỡ nước ối, hiện tại xem ra đứa nhỏ này muốn xuất hiện rồi!
Đau đớn càng ngày càng lợi hại, Tiếu Tuyệt xé nát ống tay áo của nàng, trong lúc đó răng nanh cắn lấy, sau đó tận lực điều chỉnh hô hấp, bắt đầu dùng lực!
Cho tới bây giờ, nàng chưa cảm thấy bất lực như vậy, tại vách núi đen không có bất luận kẻ nào có thể giúp nàng, chỉ có thể dựa vào nàng sinh hạ đứa nhỏ này!
Nhưng cho tới bây giờ nàng cũng không bội phục nàng như vậy, kiên cường cắn răng chịu đựng đau đớn!
"Oa..." Tiếng khóc to khiến Tiếu Tuyệt lộ ra tươi cười, cố sức ôm hài tử, Tiếu Tuyệt tươi cười còn kèm theo rất nhiều nước mắt.
"Hài tử, nương có lỗi với ngươi..." Một tiếng thở dài mang theo vô tận bi thống, nàng hận nam nhân kia, nhưng chưa bao giờ hận đứa nhỏ này, nàng mất đi tất cả thân nhân, nhưng lại có huyết mạch của nàng, trên thế giới này, cũng không phải chỉ có một mình nàng.
Một tháng sau, Tiếu Tuyệt mang theo hài tử trên lưng xuyên qua đáy vực thâm sâu, trước kia có một người không biết phải làm gì nhưng là hiện tại có hài tử, nếu cứ ngốc mà ở chỗ này sẽ không có lợi cho hài tử,dღđ。l。qღđ, nàng nhất định phải mang theo hài tử rời khỏi nơi này.
Tiếu Tuyệt mang theo hài tử đi bốn canh giờ, lạc đường lại lạc đường, mới đi ra khỏi vách núi đen, thấy một đường nhỏ, hai mẫu tử men theo đường nhỏ cuối cùng cũng tìm thấy một thôn nhỏ.
Phóng mắt nhìn, hơn mười hộ gia đình, nơi này cực kì thuần phác.
"Ngươi là ai, sao đến trong thôn chúng ta, là lạc đường sao?" Một lão bà bà thấy Tiếu Tuyệt, nhiệt tình đón chào.
"Vâng, đây là đâu?" Cảm giác được đối phương vô hại, Tiếu Tuyệt giọng điệu chậm lại hỏi.
"Nơi này tên là Bình Lương thôn, ta họ Triệu, ngươi gọi ta Triệu đại mụ là được, xem bộ dạng ngươi nhất định là bỏ nhà đi, mau vào uống miếng nước nghỉ ngơi một chút đi."
"... Vâng, cám ơn." Đi bốn canh giờ, sắc trời cũng đã tối sầm, Tiếu Tuyệt cũng rất mỏi mệt, theo Triệu đại mụ vào phòng.
Phòng ốc rất đơn giản, Triệu đại mụ tựa hồ chỉ có một mình, một đứa bé cũng không có.
"Một mình ngươi ở đây sao?" Đột nhiên trong lúc đó, Tiếu Tuyệt có một ý nghĩ.
"Ừm, phu quân nhà ta chết sớm, ta còn chưa kịp sinh cho hắn một đứa bé, az..." Tựa hồ là nghĩ tới chuyện cũ mà thương tâm, Triệu đại mụ không khỏi thở dài một hơi, cũng rất nhanh vui vẻ lại, nói với Tiếu Tuyệt: "Nhưng không sao, hiện tại một mình ta cũng rất tốt."
"... Người có muốn một đứa bé hay không?" Tiếu Tuyệt trầm mặc một hồi mới chậm rãi hỏi, hơn nữa dùng ánh mắt thật tâm nhìn lão bà.
"Hài tử?" Triệu đại mụ nhìn về phía hài tử trong lòng Tiếu Tuyệt, trắng trẻo mập mạp cực kỳ đáng yêu, hiện tại đã ngủ thiếp đi, làm cho người ta vừa thấy liền thích ngay.
"Nếu người nguyện ý thu dưỡng hài tử của ta, ta sẽ để hài tử ở tại chỗ này!" Nàng muốn đi Vạn Ma sơn một chuyến, xem xét chuyện xảy ra lúc trước, nếu mang theo một đứa trẻ con, nhất định sẽ rất phiền toái,dღđ。l。qღđ, mà còn, nàng ra khỏi nơi này, trên đường đi sẽ rất nguy hiểm, nàng không hy vọng để hài tử chịu khổ cùng với nàng.
"Chuyện này có chút quá đột nhiên, ngươi là đã xảy ra chuyện gì sao, nếu ta có thể giúp của ngươi, ngươi cứ việc nói thẳng!" Triệu đại mụ có chút động tâm, cũng rất chân thành, tuy nàng không được làm mẫu thân, nhưng có mẫu thân nào có thể thật sự bỏ được hài tử của chính mình đưa cho người khác...
"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.