Ma Tôn Tái Sinh

Chương 5: Dạy chữ




Trầm Nguyệt trở mình thức dậy. Chăn gối vẫn còn ấm áp nhưng người nằm cạnh đã rời khỏi. Hắn sờ vào vị trí Tu Di từng nằm, sờ tới sờ lui, trong lòng dâng lên cảm giác thích thú. Tu Di ngồi ở bàn sách, nhìn thấy hành động kỳ lạ của hắn, khẽ đằng hắng hỏi: “Ngươi đang làm trò gì vậy?”
Trầm Nguyệt giật mình, gạt chăn nhoài người nhìn ra: “Ngươi chưa đi sao?”
“Đây là phòng của ta, ta phải đi đâu?”
Trầm Nguyệt mặc lại y phục rồi xỏ hài, hành động nào cũng chậm hơn bình thường bởi vì toàn thân ê ẩm, chẳng còn lại bao nhiêu sức lực. Hắn đứng lên nói: “Bởi vì trước kia mỗi lần ta thức thì ngươi đều ra ngoài rồi.”
“Chỉ là thường đúng lúc có việc nên phải đi, hôm nay thì không có việc gì. Lại đây! Xem giùm ta bức thư này.”
Trầm Nguyệt cẩn trọng bước lại xem. Bức thư chỉ viết ngắn gọn là: “Giờ Mão ngày mai, hẹn gặp ở Liễu Bích Đình.”
Trầm Nguyệt đọc xong thì hỏi Tu Di: “Chỉ có một câu thế này mà ngươi không đọc được sao?”
Tu Di thản nhiên cầm lại bức thư, vò ném xuống sàn, ngồi bắt chéo hai chân lên bàn: “Ta không biết chữ.”
Trầm Nguyệt ngỡ ngàng, nghĩ rồi hỏi: “Vậy khi cần phải viết thư cho ai đó thì ngươi làm thế nào?”
“Ta bảo A Kiều viết thay. Có điều, A Kiều hôm nay bận việc, mấy ngày nữa mới về tới.”
“Vậy nếu là lúc không có A Kiều, không có cả ta?”
Tu Di đặt chân xuống, cầm bút lên vẽ nguệch ngoạc vào trang giấy hình một khuôn mặt cau có: “Đấy, ta vẽ hình thế này là được.”
Trầm Nguyệt đưa tay lên miệng cười khúc khích. Tu Di bất mãn hỏi: “Có gì vui? Người của ma giới bọn ta không lắm lý lẽ như tiên môn các ngươi, cái gì cũng bắt phải học, cái gì cũng bắt phải tuân thủ. Sống như vậy chẳng khác nào tảng đá ghi chép cả thân đầy đạo nghĩa.”
“Ma tôn, cuộc sống của ngươi không có vướng bận nào sao?”
“Không!”
“Người ngươi thích, người thích ngươi, hoặc là mối thù của phụ mẫu, ngươi đều không bận tâm sao?”
“Ta không có người mình thích. Người khác thích ta thì đó là cảm giác của họ, sao ta lại phải tốn thời gian quan tâm tới? Còn về mối thù kia…”Tu Di thoáng chần chừ, nhưng một thoáng này lại không khiến Trầm Nguyệt lưu tâm mấy. Tu Di nói tiếp: “Ta không ưa tiên môn các ngươi là thật, nhưng cũng chẳng có thù gì với các ngươi. Năm ấy tuy phụ mẫu bị thương trầm trọng, nhưng họ cũng đã giết sạch đám người ám hại họ, vẫn kịp để lại Hỗn Ma Công bí tịch cho ta.”
“Bí tịch? Ngươi không biết chữ thì làm sao đọc?”
“Bí tịch Hỗn Ma Công chỉ là một cuốn sách không chữ trong mắt những người khác, vào tay của ma tôn được truyền thừa sẽ hiện ra hình ảnh tu luyện. Đây là cách các đời ma tôn ngăn ngừa có người nổi lòng tham đối với thứ mà họ không nên có.”
Trầm Nguyệt đánh giá: “Quả nhiên là một cách hay. Nhưng làm sao bí tịch tự nhận ra ai là ma tôn, ai không phải?”
Tu Di ngước mắt nhìn hắn vì thấy phiền hà: “Sao ngươi lại có nhiều câu hỏi đến thế? Đã là ma tôn, trong máu sẽ có ma huyết trùng sinh sôi, dùng máu nhỏ lên bí tịch để bí tịch nhận diện là được.”
“Trong máu của ma tôn thật sự có ma huyết trùng sao? Ta trước từng nghe nói qua nhưng không tin tưởng lắm. Nghĩ xem khắp người có trùng độc bò ngổn ngang, ngươi không cảm thấy ghê rợn à?”
Tu Di chống ngón tay vào thái dương: “Thật lắm lời.” Trầm Nguyệt xụ mặt. Hắn không hiểu nên mới hỏi, Tu Di cứ làm ra vẻ như việc hắn hỏi là sai trái không bằng.
Mắng thì mắng, Tu Di vẫn kiên nhẫn giải thích: “Ma huyết trùng thật ra rất nhỏ, dù có bò qua bò lại thì cũng chẳng tạo cảm giác gì. Các đời ma tôn dùng nó để khống chế những kẻ không biết nghe lời. Uống vào máu thiên ma sẽ bị ma huyết trùng ăn sạch não, trở thành Đồng Cốt Thi không còn lý trí, chỉ biết làm theo mệnh lệnh được giao phó.”
“Thế cũng quá tàn độc rồi.”
“Nực cười. Không tàn độc sao được bọn tiên môn các ngươi gọi là ma giới?”
“Vậy ngươi…đã từng luyện Đồng Cốt Thi chưa?”
Tu Di chợt cười hiểm độc: “Rồi! Còn là một kẻ mà bọn tiên môn các ngươi không thể nào ngờ đến.”
“Ai?” Trầm Nguyệt vô cùng tò mò hỏi.
“Sẽ có ngày ngươi biết. Hắn cũng từng là kẻ nằm dưới thân ta, sau đó lại giả vờ cứu nguy thiên hạ, còn dám giết ta. Để hắn ở cạnh, từ từ giày vò hắn, cũng là một thú vui.”
Khi thấy ánh mắt Tu Di nói về một người khác với vẻ háo hức, Trầm Nguyệt bỗng dưng ghen tị sâu xa. Cảm giác này thật giống với khi hắn biết Hàn Hành yêu đương cùng ngũ sư muội.
“Sao? Nhìn ta làm gì? Lại định nói ta tàn độc nữa sao?”
“Không phải!” Trầm Nguyệt cúi đầu, lấy cây bút khỏi giá chấm chấm chút mực, nói: “Để ta chỉ ngươi viết vài chữ đơn giản, không biết nhiều thì cũng phải biết ít.”
Tu Di ngao ngán nhìn hắn: “Ngươi nói gì? Dạy ta viết chữ? Đùa sao?”
Trầm Nguyệt cười nhẹ. Cái nét mặt này của Tu Di chẳng khác nào là trẻ con đang bị đưa đến chỗ học chữ lần đầu. Hắn nhét cây bút vào tay Tu Di rồi nắm chặt, dứt khoát viết lên trang giấy trắng tinh hai chữ, xong hỏi lại Tu Di: “Ngươi biết những chữ này không?”
Tu Di lắc đầu. Trầm Nguyệt đoán được, dịu dàng nói: “Đây là tên ta. Trầm của chìm đắm, Nguyệt của mặt trăng. Mẫu thân của ta từng nói đặt tên này cho ta vì muốn sau này có một ai đó cũng sẽ xem ta giống như mặt trăng, là duy nhất trên bầu trời, là duy nhất trong lòng người ấy.”
Trầm Nguyệt còn tưởng Tu Di nghe xong sẽ cười nhạo hắn, nhưng y chỉ nhìn hắn, nhìn một lúc lâu rồi không nói gì. Lát sau, y khẽ khàng hỏi, dường như cũng có chút quan tâm: “Nếu không tìm được người như thế thì sao?”
Trầm Nguyệt đắn đo cử động hờ những ngón tay trên bàn tay Tu Di: “Vốn là từ lâu đã không hề có người như thế. Ta quen rồi. Nào, để ta viết ra tên ngươi…”
“Ta không thích học.” Tu Di cằn nhằn. Trầm Nguyệt vẫn giữ tay y, cố nài: “Chỉ vài từ thôi, ta đâu có ép ngươi học nhiều.”
Tố nương chống gậy đứng bên ngoài cửa phòng ra hiệu cho tì nữ thân tín Tiểu Điềm dìu bà quay đi. Hôm nay A Kiều đi vắng. Bà vốn muốn đến bất ngờ xem thử Tu Di có phải lại ở trên giường làm chuyện nhăng cuội gì hay không. Đứa cháu này của bà cái gì cũng không giỏi, nửa chữ còn chả biết, mà chỉ giỏi mấy trò không chính thống đó. Không ngờ được, lại có người chủ động dạy chữ cho Tu Di mà không bị Tu Di một cước đá ra khỏi phòng. Đây đúng là chuyện hiếm lạ khó thấy.
Tố nương dặn Tiểu Điềm: “Khi nào A Kiều về, bảo nó tới ngay phòng ta. Ta có chuyện cần hỏi.”
Chiều hôm đó, A Kiều vừa về tới, Tiểu Điềm đã đón hắn đưa đến phòng của Tố nương. Tố nương nhâm nhi xong tách trà thì hướng A Kiều hỏi: “Có phải Lang nhi đang giấu ai đó trong phòng của nó?”
A Kiều căng thẳng, nhất thời không biết nên trả lời sao. Tố nương chắc là đã nghe được tin gì mới trực tiếp hỏi y như thế. Y cố lấp liếm mọi chuyện e rằng không ổn.
“Ngươi cứ nói thật. Ta chỉ là hỏi vậy thôi. Nếu ta muốn đuổi ai đó, còn cần phải hỏi ngươi làm gì, cứ đến thẳng phòng Lang nhi đuổi là được.”
A Kiều thở dài: “Tố nương, quả thật là có người như vậy. Tuy nhiên người đừng làm khó cháu, ma tôn mà biết cháu ăn nói lung tung với người thì cháu chết chắc.”
“Ta hỏi vài câu. Hỏi xong đều xem như chưa nghe qua là được. Người đó lai lịch thế nào?”
“Là tiên chủ của Linh Tiên Môn Trầm Nguyệt.”
“Ồ! Hứng thú của thằng cháu hư hỏng này lại thêm một vị tiên chủ khác sao?”
“Thì Tố nương cũng biết, đây không phải là lần đầu.”
“Nhưng người lần này chắc là có chút khác biệt. Ta không cấm cản tình cảm tự do. Nhưng mà, nếu ai có lòng muốn hại Lang nhi của ta thì ngươi biết nên xử sao rồi chứ?”
A Kiều gãi đầu: “Tố nương, này cũng không đến lượt ta lo. Người xem, ma tôn đại nhân có phải là kẻ để cho người khác dễ bắt nạt đâu.”
“Cũng chỉ là lớn xác thích khoe mẽ, thực chất đầu óc nó còn đơn giản lắm, chẳng tiếp thu nổi chuyện gì phức tạp. Ngươi trông chừng cho cẩn thận vào.”
“A Kiều đã rõ.”
A Kiều lui ra, Tiểu Điềm rót thêm trà vào tách của Tố Nương hỏi: “Người kia nếu như xuất thân từ tiên môn thì sao bà bà không dứt khoát đuổi đi, tránh để ma tôn thân cận với hắn quá nhiều sẽ có hậu họa về sau?”
“Ta cũng từng có thời trẻ tuổi, cũng từng biết yêu thích là gì, nào đơn giản đến mức như ngươi nói? Nếu Lang nhi đối với người này chỉ là vui chơi qua đường, cần gì đến ta khuyên bảo, tự nó có ngày sẽ chán chường mà ruồng bỏ y. Còn như ngược lại, là thật lòng thật dạ, càng không để mấy lời khuyên của ta vào tai. Bản tính nó ngông cuồng giống hệt như tỷ phu. Chỉ mỗi việc ta bảo nó học chữ, bảo suốt bao nhiêu năm trời mà nó có chịu học đâu? Rồi cả việc ta không cho nó ăn chơi bừa bãi, trước mặt thì nó không làm thôi, nhưng sau lưng vẫn chứng nào tật nấy. Nó dù gì cũng là ma giới chi chủ, ta đâu thể theo cằn nhằn mãi được. Tùy nó vậy.”
Tố nương cầm tách trà lên, gạt miệng tách mấy cái, lại nói: “Năm nay trời càng lúc càng lạnh. Lang nhi rất sợ lạnh, dặn người đốt thêm nhiều lửa ở những nơi nó hay đi qua, đặc biệt là ở trong phòng nó, tuyệt đối không được để lửa tắt.”
“Bà bà yên tâm, những chuyện này Tiểu Điềm và A Kiều đã sớm chuẩn bị ổn thỏa cả rồi.”
“Được rồi, ta nghỉ ngơi một lúc.”
Tiểu Điềm dìu Tố nương đến cạnh giường, buông màn xuống rồi mang khay trà cũ đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.