Nước Vong Xuyên vẫn lặng lẽ chảy, Mạnh bà bên cầu Nại Hà vẫn phát canh như thường lệ, nhưng các tiểu quỷ làm việc bên cạnh hơi lơ đãng, có hai tiểu quỷ thậm chí lười biếng, trốn bên hòn đá Tam Sinh được vòng lại làm di vật thì thầm trò chuyện.
Quỷ một giò lo lắng hỏi: “Ngươi nói nếu đại ma đầu này tới Minh phủ chúng ta không chịu đi thì phải làm sao, từ nay về sau chúng ta còn phải hầu hạ hắn nữa à, chúng ta làm sao sống nổi với tính tình mừng giận khó lường hở một chút là đánh tan hồn ma của hắn đây …”
Quỷ răng nanh lựa lời an ủi: “Không đâu, Minh phủ chúng ta vừa nghèo vừa tối, đại ma đầu ở lại đây cũng đâu ích gì, nhất định hắn sẽ đi nhanh thôi. Nói lui một bước, cho dù hiện giờ đại ma đầu ở lại đây cũng không sao, lúc hắn tới Minh phủ ngươi có chú ý không, đại ma đầu này ấy …” Quỷ răng nanh vẽ vẽ trước ngực, “Bị thương không nhẹ đâu. Hắn ở lại đây Chiến thần Mạch Khê sớm muộn cũng tới thu phục hắn thôi.”
“Nghe nói thời gian trước ma đầu kia đâm thủng Tru tiên đài, lệ khí dưới Tru tiên đài dâng lên khiến cả Thiên giới hỗn loạn, đến giờ vẫn chưa yên, ngày nào Chiến thần cũng bận chuyện đó, sao lại tới Minh phủ chúng ta?”
“Trước đây thì không biết, nhưng ngươi đừng quên, Tam Sinh cô cô xuất thân từ Minh phủ chúng ta mà, Chiến thần nổi tiếng là thương nương tử mình, sao lại không lo cho quê nhà của cô ấy chứ?”
“Ồ? Có chuyện này nữa sao?”
“Đúng vậy! Hơn nữa, Tam Sinh cô cô của chúng ta hiện giờ đã sinh cho Chiến thần một tiểu Chiến thần rồi, địa vị không tầm thường đâu …”
“Nếu vậy kẻ khó xử lý nhất cũng có cách đối phó rồi.”
Nghe thấy ai đó nói câu này, hai tiểu quỷ đang trò chuyện cứng đờ quay đầu lại, trông thấy Ma Tôn tóc bạc đang đứng sau lưng mình, hắn cao ngạo liếc họ: “Coi như hai ngươi đã lập công cho bổn tọa.”
Cảnh tượng xung quanh nhất thời tĩnh lặng, ánh mắt các hồn ma đều đổ dồn sang đây.
Hai tiểu quỷ hoàn toàn nghệch mặt.
Chúng… chúng đâu muốn lập công cho Ma Tôn!
Nhưng khi chúng vẫn còn đang ngây ngốc, Ma Tôn hệt như lúc đến, biến mất một cách thần bí hơn cả bóng ma, để lại người của Minh phủ bên sông đưa mắt nhìn nhau.
Ra khỏi Minh phủ, cưỡi Đại Dữu bay lên mây, Đông Phương Thanh Thương không cho nó chở hắn lên Cửu trùng thiên ngay, dù sao thân hình của Đại Dữu cũng quá lớn, hiện giờ hắn đang bị thương nặng, không tiện thu hút quá nhiều sự chú ý. Hắn cho Đại Dữu đi trước, còn mình bấm quyết Ẩn thân, trong chớp mắt đã biến thành một luồng gió bay thẳng lên Cửu trùng thiên.
Tướng sĩ canh giữ Nam thiên môn oai phong đứng trước cửa, chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi tung tua rua trên mũ, ngoài ra không hề phát giác được gì.
Tuy Thiên giới trong thời gian ngắn đã tu sửa xong Tru tiên đài, tạm thời trấn áp lệ khí bên dưới, nhưng vẫn có không ít nơi bị sát khí ăn mòn, âm thanh huyên náo bốn phương trời không dứt bên tai, nhưng những ồn ào này hoàn toàn bị ngăn ngoài Thường thắng thiên, nơi ở của Chiến thần.
Mai đỏ mãi không phai không tàn ngoài phủ đệ Chiến thần nở thành biển hoa, từ xa đã ngửi thấy hương mai đỏ thoang thoảng mê người.
Trong viện, nữ nhân mặc váy dài thêu mai đỏ vừa đưa nôi vừa hát, vừa nhàn nhã đọc thoại bản trong tay, đôi lúc còn chép miệng, lẩm bẩm mấy câu về tình tiết.
Tuy nàng làm rất nhiều việc, nhưng động tác vẫn nhẹ nhàng lơ đãng, khiến người ta cảm thấy ngày tháng trong tiểu viện này rất đỗi thư thái.
Bỗng nhiên ánh nắng xuyên qua cửa sổ rơi trên nôi tối đi, nữ nhân vừa thầm cảnh giác, liền cảm thấy cổ nóng lên, ngẩng đầu nhìn, một người áo đen tóc bạc đang đứng trước mặt nàng, đồng tử màu máu mang theo vẻ khinh bỉ trời sinh, từ trên nhìn xuống nàng: “Thê tử Chiến thần?”
Tam Sinh liếc nhìn trường kiếm lửa, ánh mắt đảo một vòng, dừng trên mặt Đông Phương Thanh Thương: “Nếu ta nói ngươi chỉ nhầm người thì ngươi có tha cho ta không?”
Đông Phương Thanh Thương nheo mắt.
“Xem ra là không.” Tam Sinh kéo võng về phía sau, để kiếm của hắn tránh xa đứa trẻ một chút, “Không sai, ta chính là thê tử Chiến thần, Ma Tôn tới tìm ta có việc gì chăng?”
“Làm con tin.” Giọng hắn lạnh nhạt, “Đứng lên.”
“Ờ, được.” Tam Sinh đồng ý dứt khoát, sau đó lật tới trang vừa nãy của thoại bản gấp một cái rồi đóng sách lại đặt trên ghế, đứng dậy phủi phủi y phục, lại đẩy nôi ra xa thêm một chút, nhìn đứa trẻ còn đang ngủ say, Tam Sinh chớp mắt nhìn Đông Phương Thanh Thương, “Ngươi muốn ta làm con tin, chắc tạm thời không định giết ta đâu nhỉ, cho ta tò mò hỏi mấy câu, nếu ngươi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta, đoạn đường tới đây ta sẽ phối hợp với ngươi, được không?”
Thấy thái độ đúng mực và tính tình của người này như vậy, Đông Phương Thanh Thương cũng bất giác nhướng mày, không chút phản cảm.
“Bổn tọa chưa bao giờ trả lời chất vấn của kẻ khác.”
“Vậy chọn mấy câu ngươi muốn đáp đi.” Thái độ của Tam Sinh rất tự nhiên, “Cho dù không nói chuyện khác, nhưng ngươi muốn phiền ta làm con tin cũng phải cho ta biết ngươi muốn ta làm con tin để làm gì? Nếu ngươi muốn cướp của giết người, vậy ta không làm đâu, nếu có lý do khác có thể thuyết phục, nói không chừng ta sẽ châm chước, nghiêm túc phối hợp với ngươi.”
Làm con tin lại còn thương lượng?
Hắn cảm thấy Chiến thần hiện giờ hình như đã cưới một phu nhân đầu óc có vấn đề…
Đông Phương Thanh Thương xoay bước, mũi trường kiếm lửa chuyển đến sau lưng Tam Sinh, chống lên sống lưng nàng, ép Tam Sinh đi về phía trước: “Tới cửa Vạn thiên chi khư.”
Tam Sinh chớp mắt mấy cái, vừa đi về phía trước vừa quay đầu nhìn hắn: “Ngươi muốn đi Vạn thiên chi khư? Đi cứu người? Hay định cứu người ra làm loạn?”
Đông Phương Thanh Thương không đáp, Tam Sinh tự mình suy nghĩ rồi lẩm bẩm, “Nói ra thì trước đó ngươi còn tới Tru tiên đài cứu Hoa Lan nhỏ nữa… Hoa Lan nhỏ đâu, sao không thấy nó đi cùng ngươi? Hiện giờ thân phận nó khó xử, nếu bị Thiên đế kia bắt được thì không sống nổi đâu. Sau khi ngươi cứu nó khỏi Tru tiên đài có đối xử tốt với nó không? Cơ thể đó cũng không phải là nơi nó có thể ở lâu dài, ngươi có tìm cho nó cơ thể khác không? Nếu không tìm có khi sẽ trễ đó …”
“Ồ!” Tam Sinh bỗng gật đầu hiểu ra, “Ta hiểu rồi! Ngươi muốn tới Vạn thiên chi khư tìm Ty Mệnh, có phải muốn xem thử cô ấy có cách cứu Hoa Lan nhỏ không? Đúng đúng đúng, tuy không muốn thừa nhận, nhưng xưa nay Ty Mệnh luôn biết nhiều hơn ai hết, hỏi cô ấy là một cách tốt. Ngươi không biết vẻ mặt tuyệt vọng của Hoa Lan nhỏ lúc bị đẩy xuống Tru tiên đài hôm đó đâu…”
“Tuyệt vọng?”
“Phải đó, như một đứa bé lang thang bị vứt bỏ. Thời gian rồi nó rời khỏi Thiên giới nên có nhiều chuyện không biết, vừa trở về đã biết chủ nhân bỏ rơi mình, lựa chọn cùng người yêu tới Vạn thiên chi khư, nhất định đã chịu đả kích không nhỏ, sau đó người cả Thiên giới đều muốn giết nó… Lúc ta nhìn nó rơi xuống Tru tiên đài, trong mắt nó có ý coi rẻ mạng sống, có lẽ thật sự đã quá đau lòng. Nhưng cũng may ngươi đã đến cứu, chỉ cần có người đối xử tốt với mình, chắc Hoa Lan nhỏ sẽ vui thôi.”
Đông Phương Thanh Thương bỗng nhiên dừng bước.
Nhất thời trong đầu hắn bỗng hiện lên cảnh tượng hôm đó, Hoa Lan nhỏ hỏi hắn: “Đại ma đầu, ngươi thật sự bắt ta phải chết vì nguyện vọng của ngươi mới được sao?” Nàng hỏi: “Có khi nào ngươi từng nghĩ có lẽ mình có thể chiến thắng được chấp niệm không? Hay có thể buông bỏ chấp niệm của mình không?”
Lúc đó hắn đáp thế nào?
Hắn không nói câu nào, im lặng phủ nhận hi vọng của nàng.
Nhưng cho dù là vậy, Hoa Lan nhỏ vẫn nói hắn ấm áp, nói hắn quan tâm nàng, đối xử tốt với nàng…
Trong khoảnh khắc này, Đông Phương Thanh Thương bỗng không nén được mà căm ghét bản thân. Đồng thời còn có cảm giác đau lòng không nói rõ, không biết bắt đầu từ đâu, không biết khống chế thế nào.
Từ trước đến nay, tiểu hoa yêu này không có đầu óc để hiểu tất cả hành động của hắn sao?
Nào có ai đối xử tốt với ai khi mà người đó lại muốn lấy mạng của người kia bất cứ lúc nào chứ!
Rõ ràng hắn… là một kẻ xấu xa từ đầu đến chân, giống như thường ngày nàng mắng, xấu xa đến tận xương tủy. Xấu xa đến mức…
Khiến nàng đền cả mạng mình.
Tam Sinh đi về phía trước một lúc lâu, bỗng phát giác phía sau không có sát khí của trường kiếm lửa nữa, nàng quay đầu nhìn, không biết Đông Phương Thanh Thương đã dừng bước từ lúc nào, tụt lại phía sau nàng một đoạn xa, ngây người đứng tại chỗ, nhìn vật gì đó trong tay, vẻ mặt chán nản.
Đúng kẻ bắt cóc không chuyên nghiệp. Tam Sinh lẩm bẩm, ánh mắt lướt qua tay hắn, tiếp đó đờ người.
Nàng là linh vật từ Minh phủ, hiện giờ về mặt ý nghĩa thật sự tuy không phải là người của Minh phủ nữa, nhưng năng lực thăm dò hồn phách của nàng vẫn cao hơn không ít tiên nhân.
Bởi vậy Tam Sinh vừa nhìn đã thấy vật trên tay Đông Phương Thanh Thương không ổn, nàng vội đi tới, không sợ trong tay hắn vẫn còn cầm trường kiếm, chỉ cần nhìn Cốt lan nói: “Đây là… Khí tức của Hoa Lan nhỏ sao lại ở trong này?”
Đông Phương Thanh Thương im lặng không đáp, Tam Sinh ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi không bảo vệ nó cho tốt sao?”
Hắn không chỉ không bảo vệ nàng cho tốt, hắn vốn dĩ… không hề bảo vệ nàng.
Câu này của Tam Sinh như một cây kim châm vào tim, khiến tim Đông Phương Thanh Thương co rút. Hắn lạnh mắt nhìn Tam Sinh: “Im miệng.”
Tam Sinh nhìn vẻ mặt Đông Phương Thanh Thương sửng sốt một lúc: “Lẽ nào… Hoa Lan nhỏ bị ngươi chơi chết rồi?”
Hắn không đáp, ngầm thừa nhận.
Tam Sinh nhớ lại đoạn đường Hoa Lan nhỏ đi cùng Đông Phương Thanh Thương mà mình từng nghe Hoa Lan nhỏ kể trên đại điện lúc trước. Lúc đó mỗi lần Hoa Lan nhỏ nhắc đến Đông Phương Thanh Thương vẻ mặt đều kỳ lạ, sau đó hắn lại bất chấp tất cả tới cứu nàng, còn trút giận lên chúng nhân Thiên giới. Kết hợp những chuyện này, Tam Sinh vốn tưởng họ là chuyện tình tiên ma bị thân phận ngăn cách rung động tâm can, nhưng không ngờ lại là một câu chuyện ngược luyến tình thâm khúc chiết trắc trở …
“Được rồi… Ngươi hành hạ Hoa Lan nhỏ tới chết, hiện giờ còn muốn tìm Ty Mệnh giúp đỡ, Ty Mệnh yêu thương hoa lan bảo bối của cô ấy lắm, nhìn thấy ngươi làm nó ra nông nỗi, không hành hạ lại ngươi mới lạ đó…”
Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương lạnh đi: “Nếu thật sự yêu thương bảo bối, tại sao lại vứt bỏ nàng, không từ mà biệt?”
Nghe thấy lời này, Tam Sinh im lặng, lòng thầm hiểu ra, trong lòng vị Ma Tôn này hình như đang ghen với Ty Mệnh, đang giận Ty Mệnh, nhưng Tam Sinh thật sự không hiểu, giận thì còn nói được, nhưng ghen?
Ghen với Ty Mệnh, có gì đâu mà ghen…
“Ồ, nếu ngươi vì cứu Hoa Lan nhỏ, đây là một lý do không thể chê trách.” Tam Sinh gật đầu, “Lúc đó ở Tru tiên đài không cứu được Hoa Lan nhỏ ta cũng thấy áy náy, hôm nay ta sẽ đưa ngươi tới cửa vào Vạn thiên chi khư.”
Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương khẽ động: “Ngươi biết cửa vào Vạn thiên chi khư?”
Tam Sinh gật đầu: “Đương nhiên, lúc xưa Ty Mệnh vào Vạn thiên chi khư là ta đưa cô ấy tới mà. Đi thôi.”
Hắn im lặng một lúc rồi đi theo. Trong mắt thê tử Chiến thần này không có toan tính. Hơn nữa cho dù có hắn cũng không sợ.
Tam Sinh thật sự tận tâm tận lực, đưa Đông Phương Thanh Thương đi qua những nơi ít người, trên đường chỉ gặp một tiểu tiên nga, còn bị Tam Sinh tự ra tay đánh ngất …
Có Tam Sinh giúp đỡ, Đông Phương Thanh Thương đi tới cửa vào Vạn thiên chi khư không hề trở ngại, vùng xoáy màu đen đứng trong không trung, tất cả ánh sáng và hơi ấm như bị hút đi, người ngoài không thể thấy được trời đất bên trong.
Tam Sinh lùi bước: “Đây chính là cửa vào Vạn thiên chi khư ở Thiên giới.” Nàng chỉ Cốt lan trên tay Đông Phương Thanh Thương, “Ta cũng không rõ tình hình bên trong thế nào, ngươi hãy bảo vệ nó cho tốt.” Tam Sinh khựng lại rồi nói tiếp, “Rốt cuộc ngươi làm sao hại Hoa Lan nhỏ ra nông nỗi này vậy, ta nhớ tài năng hơn người của tiểu cô nương này chính là có hồn phách mạnh mẽ, chuyện bình thường không khiến nó bị thương như vậy đâu.”
Đông Phương Thanh Thương khẽ cụp mắt: “Bổn tọa tự có tính toán.” Hắn nói không khác gì bình thường, nhưng giọng trầm thấp hơn rất nhiều.
Hắn tự có tính toán, tính toán của hắn đã từ từ hại Hoa Lan nhỏ ra nông nỗi hôm nay.
Tam Sinh thoáng im lặng, nhưng vào lúc này, chân trời bỗng lóe lên một tia sáng trắng, Tam Sinh nhìn sang: “Ôi chao, Mạch Khê tới rồi.” Nàng lại tiếp tục, “Những chuyện khác ta không nói, chỉ muốn hỏi Ma Tôn, ngươi biết ngươi hại nó thế nào, nhưng ngươi có biết hiện giờ tại sao ngươi lại phải nghĩ cách bằng lòng dấn thân vào trướng địch cũng phải khiến Hoa Lan nhỏ sống lại không?”
Đông Phương Thanh Thương lạnh nhạt nói: “Bổn tọa hành sự không cần nguyên do.”
“Nhưng nhất định có nguyên do.” Tam Sinh chỉ luồng sáng đang tức tốc tới đây, “Ta không biết ngươi nghĩ thế nào, nhưng cũng như hôm nay ta bị ngươi bắt, Mạch Khê nhất định sẽ tới cứu ta, nếu có ngày Mạch Khê lâm vào hiểm cảnh, cho dù là rừng đao mưa kiếm ta cũng sẽ tới bên cạnh chàng. Vì chàng yêu ta, ta yêu chàng, đây là do tình mà ra, là chuyện hiển nhiên.”
Vì yêu… do tình mà ra, là chuyện hiển nhiên…
Vì hắn… yêu Hoa Lan nhỏ?
“Ngươi đi mau đi.”
Tam Sinh vừa dứt lời, ánh sáng trắng đã tới ngay trước mắt, vẻ mặt Mạch Khê đầy giận dữ, vung tay chém một kiếm về phía Đông Phương Thanh Thương. Đông Phương Thanh Thương vung kiếm lên đỡ, nhưng hiện giờ hắn bị thương nặng, phải chịu một kiếm nộ khí bừng bừng của Chiến thần, sắc mặt liền khó coi, băng trước ngực lập tức nở rộ như hoa xuân, thậm chí có vài hạt băng bò lên má hắn, phong kín tai hắn, lan lên huyệt thái dương của hắn.
Đông Phương Thanh Thương nghiến răng, đốt lên ngọn lửa, hắn hét lên một tiếng, ngọn lửa nổ tung ép Mạch Khê lui ra xa, hắn lại đảo người, đứng sau bức tường lửa ngăn cách niệm chú, ma khí trời sinh từ ấn ký đỏ tươi giữa trán hắn tỏa ra, cùng với ma khí còn có một giọt máu tươi từ ấn ký trên mi tâm chảy xuống, trượt trên mặt hắn thành một vệt máu.
Chú vừa niệm xong, phong ấn Vạn thiên chi khư lập tức rung chuyển, khẽ tách ra một khẽ nứt, gió trong phong ấn thổi ra ngoài.
Đông Phương Thanh Thương lắc mình, biến mất trong bóng tối của Vạn thiên chi khư.
Bên ngoài, cảnh tượng Mạch Khê quay đầu vừa sốt ruột vừa giận dữ tra hỏi Tam Sinh hoàn toàn biến mất.
Trong Vạn thiên chi khư, mặt trăng đang chiếu sáng, là đêm khuya, Ty Mệnh bỗng mở mắt, đôi mắt đen láy trong suốt in bóng trăng từ cửa sổ chiếu vào. Nghiêng mình xuống giường, người chung gối đã biến mất.
Ty Mệnh ngồi dậy ngây người một lúc, bỗng nghe ngoài cửa có động tĩnh khe khẽ, nàng lập tức khoác áo, đứng dậy ra ngoài, khoảnh khắc đẩy cửa ra, liền thoáng sửng sốt.
Ánh trăng bàng bạc rải khắp vườn, ở cửa, một nam nhân áo đen tóc bạc, thân đầy ma khí sừng sững đứng đó, máu trên mi tâm hắn chảy xuống gương mặt quá đỗi đẹp đẽ thành một hình thù ngoằn ngoèo quái dị, trường kiếm trong tay hắn chống dưới đất, lòng bàn tay cầm đốc kiếm bị băng hoàn toàn phong kín.
Trường Uyên đang đứng trước mặt Đông Phương Thanh Thương, thấy Ty Mệnh ra ngoài thì lẳng lặng chắn trước mặt Ty Mệnh: “Nàng vào phòng trước đi.”
Đông Phương Thanh Thương tiến tới một bước, trong miệng hắn thở ra khí trắng vấn vít, toát lên một vẻ đẹp đầy tà khí dưới ánh trăng chiếu rọi, hệt như gương mặt hắn.
Hắn chìa một bàn tay ra, so với bàn tay cầm kiếm, tay này sạch sẽ khô ráo, vật trong lòng bàn tay đang phát ra ánh sáng khe khẽ, dường như đây là vật còn nguyên vẹn nhất trên người hắn.
“Ty Mệnh.” Hắn nhìn Trường Uyên, thần sắc trong đồng tử màu máu không rõ, “Tiểu hoa yêu …”
Sắc môi Đông Phương Thanh Thương thâm đen, sương trắng đã lan lên đến mi tâm, hắn nói: “Cứu xong… trả lại cho bổn tọa.” Băng sương phong kín gương mặt, nhốt hắn lẫn trường kiếm trong tay hắn bên trong. Thân hình sừng sững như một tượng băng, chỉ có bàn tay cầm Cốt lan còn lộ ra ngoài.
Ty Mệnh và Trường Uyên đưa mắt nhìn nhau.
Ty Mệnh nhìn Trường uyên: “Tình huống gì đây?”
Trường Uyên xoa đầu nàng: “Đừng sợ, để ta xem.” Trường Uyên bước lên, vừa nhìn kĩ gương mặt Đông Phương Thanh Thương lập tức nhíu mày: “Ma Tôn?”
Ty Mệnh giật mình: “Chả trách ma khí nặng như vậy. Trường Uyên, chàng nhìn trong tay hắn thử, vừa rồi hắn nói là hoa yêu gì đó?”
Trường Uyên lấy Cốt lan trong lòng bàn tay Đông Phương Thanh Thương xuống, khoảnh khắc Cốt lan rời khỏi lòng bàn tay hắn, băng bao phủ khắp người hắn lập tức che lập lòng bàn tay lại.
Trường Uyên quan sát Cốt lan, tiếp đó khẽ kinh ngạc nhìn Ty Mệnh: “Trong này có khí tức của hồn phách.”
Ty Mệnh tiến lên xem xét kĩ, giật mình nói: “Hoa… Hoa Lan nhỏ?”