Mã Văn Tài Người Đáng Đánh Đòn

Chương 26:




“Họ Diệp ?” Tuân Cự Bá nhìn ta liếc mắt một cái, ta lắc đầu tỏ vẻ không biết. Tuân Cự Bá liền túm trụ ta nhanh như chớp hướng sơn môn chạy tới, tốc độ hắn thật nhanh ta theo không kịp, liền một mình chạy trước , lưu lại ta ở phía sau chậm rãi hướng sơn môn đi. Không đợi đi đến trước sơn môn , chợt nghe đến từng trận ồn ào , có một giọng nam nói:
“Tiểu sinh đến Ni Sơn thư viện này, là muốn tìm một vị công tử họ Diệp , thỉnh các vị huynh đài giúp ta tìm hắn .”
“Trong thư viện chúng ta có rất nhiều người họ Diệp , ngươi muốn tìm ai?” Người trả lời tựa hồ là Vương Lam Điền, thời điểm đối mặt người khác ngoài Mã Văn Tài , khẩu khí hắn liền trở nên kiêu căng , nếu trời là lão nhị thì ta là lão đại .
“Là một vị công tử lịch sự nho nhã, hiền lành thân thiết tuấn tú .” Nam tử kia nói như vậy , “Cái đầu có chút nhỏ gầy yếu, ánh mắt lại rất đen rất sáng, nhìn qua trong suốt tựa như một dòng hoằng tuyền.”
Vương Lam Điền cười ha hả.
“Này vị huynh đài, ngươi đi nhầm địa phương rồi. Ni Sơn thư viện chúng ta chưa từng có công tử gì mà tuấn tú , lại phong lưu ôn nhu họ Diệp cả, dưa vẹo táo nứt thì lại có vài vị. Trừ họ ra, thừa lại chỉ có một quả đạn sét họ Diệp mà thôi, chỉ sợ huynh đài ngươi tiêu không nổi nha! Ha ha ha ha!” Người chung quanh cũng ồ ồ cười vang theo, mơ hồ nghe được thanh âm Tuân Cự Bá lớn tiếng quát , bất quá hắn cũng đi qua nghiêm cẩn nói với nam tử kia, trong thư viện đích xác không có công tử ôn nhu họ Diệp , có phải hắn nhớ lầm tên thư viện hay không? Có thể là thư viện khác nói không chừng.
Ta bị đám người này chọc tức đến xém chút phát bạo , nhanh chóng đẩy ra đám người tiến đi lên , trước sơn môn vị công tử trẻ tuổi khiến người vây xem vừa nhìn thấy ta lập tức hướng lại đây, trên mặt khó nén kinh hỉ, vội vàng lại đây bắt lấy bả vai ta nói: “Diệp huynh, ngươi quả nhiên ở trong này, tiểu sinh tìm ngươi hảo khổ. Những người này cứng rắn nói ta đi nhầm thư viện, ta nhớ không có sai, hẳn là Ni Sơn thư viện mới đúng.” Hắn vừa nói một bên vừa nắm tay ta thật chặt , như là sợ ta chạy trốn , đúng là không ai khác, chính là tân bằng hữu mấy ngày trước đây ở trong Tạ phủ quen biết , Lang Gia Vương Huy Chi.
=.= vì thế nói ngài nhàn rỗi không có việc gì thật đúng tới tìm ta a, Vương gia không phải là trọng thần trong triều sao? Phóng đệ tử trong tộc chạy loạn đến chỗ xa như vậy cũng không có vấn đề gì?
Ta định dựt tay ra, nỗ lực vài lần mới thành công. Vương Huy Chi cũng đã tự quen thuộc bất lắy bả vai ta, đối với chuyện có thể gặp được Diệp huynh tỏ vẻ hưng phấn sung sướng thật lớn . Hơn nữa còn muốn đòi dạo ở trong thư viện , hi vọng ta có thể dẫn đường giúp hắn, thuận tiện gặp Sơn Trường.
Ta cảm thấy hắn đặt cánh tay kia ở trên bờ vai ta làm cho người ta cảm thấy thật không thoải mái, nhưng nhìn hắn hưng trí ngẩng cao đầu, cũng không nhẫn tâm cắt đứt hưng trí của hắn, đành mang theo hắn hướng trên núi mà đi. Trước khi đi còn nhớ rõ dùng mắt liếc Vương Lam Điền một cái, ý bảo hắn nếu dám nói bậy về ta nữa, buổi tối chờ coi. Vương Lam Điền sợ run cả người, không dám ở trước mặt Vương Huy Chi nói ta không tốt, vội vàng mang theo nhóm người của hắn trốn . Tuân Cự Bá đi theo lại đây, đối với chuyện Vương Huy Chi tới tiềm ta dĩ nhiên tỏ vẻ ra rất kinh ngạc.
Đợi cho sau khi ta đem Vương Huy Chi đưa đến chỗ Sơn Trường ở, Tuân Cự Bá liền vội vàng kéo ta đến một chỗ yên lặng, hỏi ta làm sao quen với cuồng nhân kia. Ta có chút kỳ quái, không rõ hắn vì sao nói Vương Huy Chi là cuồng nhân, Tuân Cự Bá liền nói ta uổng là sĩ tộc, tin tức thật sự quá ít . Nói Vương Huy Chi kia là có tiếng sơn âm cuồng đồ, cuồng ngạo phóng túng, thanh cao tự phụ, tuy rằng tài hoa hơn người, nhưng làm người cực đoan tùy tính không kềm chế được, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Nghe nói hắn có một lần uống say rượu, tiếp bạn bè, chạy trên đường thật lâu , đến cửa nhà người ta đột nhiên không có hưng trí, ngay cả cửa cũng không tiến, xoay người về nhà . Hắn còn từng tiền nhiệm hoàng môn thị lang, kết quả chịu không nổi quy củ trong triều , không bao lâu liền từ quan quy ẩn, cả ngày đông du tây dạo, mặc kệ chính sự.
Nghe Tuân Cự Bá nói , tựa hồ đối hành vi của Vương Huy Chi rất xem thường, cho rằng hắn ngôn hành bất chính, đều không phải lương hữu. Học sinh ở trong thư viện này , tính cách Tuân Cự Bá đã xem như tương đối tiêu sái rộng lượng , nhưng ngay cả hắn cũng cảm thấy Vương Huy Chi tính tình phóng túng không kềm chế được, có thể thấy được người này xưa nay tùy tính đến cái trình độ gì. Nghĩ đến hắn ở trong Tạ phủ dám phẫn ca ca đến tiệc gặp mặt, lại ở trước công chúng dưới giả y té xỉu, chân trần đi đường , tính cách cũng hiển nhiên tiêu biểu.
Bất quá nói thật, ta thật không biết tính cách hắn có cái gì không tốt. Ngụy Tấn danh sĩ vốn là lấy phong lưu không kềm chế được mà thành danh, huống hồ Vương Huy Chi đa tài đa nghệ, không có nghĩa là hắn nhất định phải đem tài năng này dùng làm quan , tiêu diêu tự tại, chơi trò chơi sơn thủy cũng tốt lắm a.
Lời tuy nói như thế, đối với việc Vương Huy Chi tới chơi, ta cũng không có ôm cái ý tưởng đặc biệt gì, nghĩ dẫn hắn ở tham quan chung quanh thư viện vài vòng, liền thôi. Ai ngờ thời điểm chạng vạng Sơn Trường đột nhiên triệu tập học sinh toàn viện , tuyên bố một tin tức, nói là văn sĩ Vương Huy Chi tự nguyện làm giáo viên khách mời của thư viện , phụ trách dạy mọi người thư pháp .
Này thật sự là kinh hỉ ngoài ý muốn . Lấy trình độ Vương Huy Chi , chỉ đạo học sinh kỳ thực vẫn là đại tài tiểu dụng . Vì thế Sơn Trường bốn phía tán dương ta một phen, nói là ta giao du bạn tốt, ân trạch toàn viện học sinh, phân ân trạch này cũng rất mau lan đến nơi khác . Ngày thứ hai công bố phẩm trạng thứ , tên của ta cao cao ở bảng, cùng Lương Sơn Bá đặt song song thứ nhất.
Lương Sơn Bá thượng bảng có thể là vì báo ân , mà ta khoá văn hóa cùng thành tích việc học cũng không tốt, phương diện phẩm hạnh bởi vì cãi nhau với Mã Văn Tài , vốn cũng nên là xếp hạng chót , kết quả bởi vì Vương Huy Chi , lập tức nhảy đến đàu bảng , lập tức có người không vừa ý . Đầu tiên Chúc Anh Đài nhìn ta sắc mặt liền không đẹp, nha hoàn Ngân Tâm của nàng càng trừng một đôi mắt hạnh mất hứng xem xét ta, miệng thì thầm vốn là công tử nhà nàng cùng Lương công tử đặt song song thứ nhất . Vương Lam Điền cùng Lưu Bá Tích công nhiên châm chọc ta làm thân phụ quý, dựa vào người khác để lên vị, thẳng đến khi Vương Huy Chi tìm ta phẫn nộ mới ở ngưng lại.
Lương Sơn Bá lại thản nhiên quang minh, đầu tiên là an ủi tiểu hiền đệ Chúc Anh Đài của hắn một phen, tiếp theo là lại đây chúc mừng ta, bộ dáng thoạt nhìn rất là cao hứng thay ta. Lúc này Mã Văn Tài đi lên phía trước , đầu tiên là cười lạnh lời chúc mừng của Lương Sơn Bá , tiếp theo lại quay đầu liếc mắt ta một cái. Ta bị hắn trừng mạc danh kỳ diệu, thời điểm đang muốn trừng lại , Vương Huy Chi nhắc tới trong phòng hắn có một bộ tranh chữ thúc phụ đưa , muốn cho ta hỗ trợ giám thưởng một chút, ta nghĩ đến buổi chiều có hẹn luyện chữ cùng Tuân Cự Bá , liền cự tuyệt, Vương Huy Chi lại nói vừa vặn, luyện chữ thì hắn có thể giúp chỉ đạo một chút. Được gia sư có tiếng tự mình chỉ đạo tự nhiên là quá tuyệt, ta đang chuẩn bị đáp ứng, Mã Văn Tài lại lạnh lùng mở miệng nói:
“Diệp Hoa Đường, ngươi không phải nói buổi chiều cùng chúng ta chơi đá cầu sao?”
Hả , đá cầu ? Ta có nói qua sao?
Thấy ta chậm chạp không trở lời, Văn Tài huynh đột nhiên vung ống tay áo bỏ xuống một câu “Ngươi về sau đừng hối hận”, liền hầm hầm bỏ đi . Vương Lam Điền Tần Kinh Sinh phía sau vội đuổi theo, Vương Lam Điền còn nói ta một câu gì, hắn thanh âm quá nhỏ, ta cũng không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe được bốn chữ “Đồi phong bại tục” , đang muốn đuổi theo để hỏi, Vương Huy Chi lại túm trụ ta, tỏ vẻ không cần để ý bọn họ, bản thân không thẹn với lương tâm là tốt rồi.
Kế tiếp hắn cùng ta cùng đi ăn cơm trưa, buổi chiều thời điểm luyện chữ , Tuân Cự Bá cũng không biết là xảy ra chuyện gì, nói là có việc, luyện vài nét bút liền vội vàng cáo từ ly khai. Vương Huy Chi liền lại đây tự tay dạy ta tư thế chính xác, nói ta phương pháp viết chữ không đúng, hẳn là như vậy như vậy. Ta cuối cùng cảm thấy giữa hai người tựa hồ có chút quá mức thân cận, định kéo ra khoảng cách với hắn, Vương Huy Chi lại buồn bực hỏi ta sao vậy , giữa bằng hữu không phải đều là như thế này sao, có cái gì không đúng , vẫn là nói, ta căn bản không có xem hắn như bằng hữu? Thấy ta nghẹn lời, hắn lại an ủi ta nói không có việc gì không có việc gì, mọi người đều là nam tử, không cần để ý chi tiết nhỏ này.
Hắn không thèm để ý không quan hệ, nhưng ta không được a. Mấy ngày kế tiếp ta nỗ lực né tránh hắn, nhưng phàm là ta ở đâu, Vương Huy Chi liền tất nhiên sẽ xuất hiện. Thời điểm hắn giảng bài thì hoàn hảo, lúc không giảng bài liền dứt khoát ngồi cùng bàn với ta ở trên ghế nghe giảng bài, ăn cơm cũng theo ta cùng ăn, buổi tối ngủ hắn còn nói phòng hắn rộng mở, nếu ta không ngủ bên kia có thể ngủ bên này. Ta cảm thấy người này nhiệt tình quá mức, có chút chịu không nổi, Mã Văn Tài cũng không cho ta sắc mặt hoà nhã sắc , Tuân Cự Bá Lương Sơn Bá đều bởi vì hắn mà đối ta có chút xa lạ.
Phần ngoại viện lớn như vậy, lại tránh cũng tránh không khỏi, Vương Huy Chi luôn luôn chiếu cố ta quá mức , ta cũng không thể đối đãi hắn giống bọn Vương Lam Điền cự tuyệt thẳng như vậy, thế cho nên mấy ngày này tâm lực mệt nhọc hết sức, một ngày đang ở trên giảng đường nửa chết nửa sống nghe giảng bài , Trần phu tử đột nhiên vội vàng rời đi, sau khi trở về liền nhanh chóng đi lên bục giảng, nói cho chúng ta biết thư viện vì lợi ích cho việc học của chúng ta , quyết định mời Ngũ Liễu tiên sinh Đào Uyên Minh đến giảng bài.
Nhóm học sinh tức thì hưng phấn đứng lên, ta nghe Lương Sơn Bá đang cao hứng nói với Chúc Anh Đài việc Đào Uyên Minh không chịu cúi đầu khom lưng với Ngũ Đấu Thước , người sau lại không biết vì sao không quan tâm đến bộ dáng hắn. Lúc này phu tử ý bảo mọi người an tâm một chút chớ loạn, lại tỏ vẻ Đào tiên sinh thích sơn thủy, cư vô định sở (không ở cố định), nên hắn muốn phái vài vị học sinh xuống núi đi tìm, hỏi ai muốn đi, mọi người lập tức ào ào nhấc tay. Nhưng Trần phu tử lại nói cho mọi người, mấy ngày nay triều đình phái quan viên tới đánh giá nhân phẩm, sẽ đi đến thư viện , nếu xuống núi đi tìm Đào Uyên Minh, sẽ lỡ mất cơ hội được triều đình chọn lựa .
Đám người vừa nghe bỏ lỡ mất cơ hội tốt, lập tức ào ào tỏ vẻ không đi . Ta đối với chuyện làm quan không có hứng thú, lại thấy không có người muốn đi, nghĩ rằng đây là cơ hội tốt có thể thoát khỏi Vương Huy Chi , lúc này giơ tay lên tỏ vẻ ta đi. Lúc này cố tình Chúc Anh Đài cũng giơ tay lên , quát to một tiếng “Phu tử ta đi!” Hai người chúng ta đều sửng sốt.
Trần phu tử lại không thèm để ý, gật gật đầu khen ngợi nói: “Hảo. Vậy liền quyết định Diệp Hoa Đường cùng Chúc Anh Đài đi tìm Ngũ Liễu tiên sinh Đào Uyên Minh. Bất quá , nhiệm vụ lần này gian khổ, không bằng lại phái một người đi trước, các vị học sinh, các ngươi có ai nguyện ý đồng hành cùng hai người bọn họ a?”
“Ta! ! !”
Ba người đồng thời nhấc tay, làm cho đầu cơ trục lợi Trần phu tử sửng sốt, đầu tiên bài trừ một vị nói: “Nha, Huy Chi huynh, ngài ở trong thư viện làm giạc viên khách mời , sao có thể để ngài xuống núi bôn ba ? Để bọn học sinh đi là được rồi.” Thừa lại hai vị là Mã Văn Tài cùng Lương Sơn Bá, Trần phu tử khụ một tiếng, hướng chúng ta nói:
“Chúc Anh Đài, Diệp Hoa Đường, các ngươi tự chọn đi . Kết quả là muốn tuyển Mã Văn Tài ? Hay là Lương Sơn Bá ?”
“Lương Sơn Bá!”
“Mã Văn Tài!”
Ta cùng Chúc Anh Đài đồng thời hô lên , kinh ngạc nhìn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.