“Tốt.”. Hắn nói, “Ngươi lại đây, đem quần áo cởi ra. Ta sẽ kiểm tra.”
Tuy hắn nói như vậy, nhưng người cũng không di chuyển, trên mặt có chút rối rắm, như thể ta bắt hắn làm chuyện tày trời vậy.
Bởi vì hai ngày nay phải ngủ cùng Mã Văn Tài, ta sợ lòi đuôi, nên trước
ngực cuốn nhiều hơn hai mảnh vải, nếu như thế mà hắn cũng có thể nhìn
ra, ta liền theo họ hắn luôn!
Nhưng mà, cởi quần áo là chuyện không thể.
=.= Tạm thời không nói ta vốn là nữ, mà kể cả ta có là nam, cũng không thể
làm như vậy. Đối với con cháu thế gia mà nói, đây là chuyện làm nhục
người khác, huống hồ ngay cả sờ một chút cũng là ta phải chịu thiệt, nếu không phải vì ngực đã cuốn chặt, ta cũng không dám nói ra lời này,
nhưng nói thật ra, cũng vẫn có chút thiệt thòi. Nhưng mà để thổi bay sự
nghi ngờ của hắn, ta thà làm vậy để tiết kiệm chút sức lực, còn hơn mỗi
ngày bị tra tấn thế này!
Thấy ta đứng yên không nhúc nhích, Mã
Văn Tài trông lại càng khó coi, đột nhiên hắn lao lại đây, một tay đem
ta đặt dưới thân, ánh mắt sáng quắc nhìn ta! Ta bị động tác của hắn làm
hoảng sợ, liền tự bấu vào tay của mình.
“Mã đại gia, ngươi muốn
thế nào? Muốn sờ thì ngươi trực tiếp ra tay đi, hành động này là thế
nào?” Trong lòng ta rất khẩn trương, nhưng nỗ lực không để nó thể hiện
trên mặt, vẫn thể hiện ra một vẻ bình tĩnh. Mã Văn Tài ngực kịch liệt
phập phồng, đôi mắt hẹp dài có chút không biết làm thế nào, hắn cúi đầu
nhìn ta, môi run run một chút, tay định vươn về phía ngực của ta, nhưng
rồi lại giống điện giật rút trở về.
“Ngươi…” Hắn nhìn xuống vết
thương trên tay ta, lại nhìn mái tóc lộn xộn, ánh mắt trượt dần xuống
dưới, hầu kết giật giật, cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì. Ta thầm
may mắn vì bản thân mặc áo ngủ, cổ áo tương đối cao, hẳn có thể che kín
cổ, không bị lộ ra hầu kết.
Mã Văn Tài vẫn cứ giam ta trong lồng ngực như thế trong chốc lát, trước kia, khi ta còn ở võ quán, cùng
người khác đánh nhau cũng có thời điểm sẽ ngẫu nhiên bị áp ở dưới, vì
thế cũng không thấy xấu hổ, chỉ trừng to mắt nhìn hắn. Cuối cùng vẫn là
Mã Văn Tài trước tiên không chịu được, hắn hơi hơi cắn môi quay đầu đi
chỗ khác, thấp giọng nói:
“Ngươi…thật sự là con trai?”
Lúc nói những lời này, tay hắn lỏng ra một chút, buông cổ tay ta ra. Ta đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút đau xót, ngoài miệng vẫn cứng rắn
đáp: “Đương nhiên, ta là con trai.”
“Như vậy, trước đây ngươi
đối với ta, cũng không phải là bởi vì ngươi…” Mã Văn Tài dừng lại một
chút, thế nhưng không nói nốt. Còn người của ta đầu óc cũng không tốt,
không am hiểu ý tứ người khác, vì thế ta liền thuận miệng nói tiếp: “Bởi vì ta cái gì cơ?”
“Không có gì.” Mã Văn Tài hít một hơi, cũng
không thèm nhìn mặt ta, đột nhiên đứng dậy quay lại giường ngủ của hắn,
hai tay chống lên chăn gấm, cũng không hiểu người này đang suy nghĩ cái
gì.
Xem ra ta đã giấu diếm thành công rồi. Ta âm thầm thở phào
nhẹ nhõm, đưa tay sửa sang cổ áo vừa rồi bị Mã Văn Tài làm loạn, vừa
định đem dây thừng buộc cổ tay lại rồi tiếp tục đi ngủ, lại nghe thấy Mã đại gia nói:
“Cút xuống.”
“Cái gì?” Ta nhíu mày. Lúc
trước không phải ngươi nói cho ta ngủ trên giường ư? Thế nào hiện tại
không hợp ý ngươi thì liền thẳng tay đuổi người!
“Không đi.” Ta thản nhiên trả lời, “Giường mềm như vậy, ta rất thích, ngủ cũng rất thoải mái, không cần đi đâu hết.”
Ngươi cho rằng mình là ai hả? Dựa vào cái gì mà ngươi nói gì ta cũng phải
nghe? Ta ghét nhất chính là thái độ này của Mã Văn Tài, giống như là hắn to nhất, không cần quan tâm người khác, tất cả đều phải theo lệnh của
hắn.
“Ta không thích nhìn thấy ngươi ở đây, lăn xuống.” Mã Văn
Tài thanh âm lạnh hơn, ánh mắt như phóng dao nhìn ta. Ta trong lòng vừa
sợ, đột nhiên tỉnh ngộ, nói: “Chẳng lẽ là trước đây ngươi nhường ta ngủ
trên giường, là vì hoài nghi ta là con gái?”
Mã Văn Tài nghe
thấy vậy, trong nháy mắt, hô hấp dồn dập, tay nặng nề đấm vào tường,
giận dữ hét: “Đừng có nói nhảm! Cút xuống cho ta, cách xa ta ra một
chút!” Hắn nói những lời này xong, liền quay đầu đi, không thèm nhìn ta
một cái, hoàn toàn đối lập với hai ngày nay dịu dàng mềm mỏng. Ta nhất
thời giật mình, khó trách thằng nhãi này mấy ngày trước cố ý thân thiết
với ta, hóa ra tình cảm này còn có nguyên nhân bên trong. Hiện tại thì
thế nào, cảm thấy ta là con trai, liền không còn hứng thú nữa, vì thế
một cước đem ta đá văng sao?
Nghĩ thông suốt tất cả, ta không
khỏi cảm thấy rất buồn cười, nhưng mà ta không cười ra tiếng. Mấy ngày
nay, thái độ của Mã Văn Tài đối với ta rất ái muội, làm cho ta rất kinh
ngạc, cũng có chút bất an không hiểu ra sao. Hiện tại, cuối cùng ta cũng đã minh bạch, ta đã nói là bá vương nào lại dễ dàng thay đổi thái độ,
tuy rằng không biết ai khiến hắn hoài nghi ta, lại cũng không biết hắn
đối với ta có ý đồ gì, nhưng bây giờ có thể khẳng định, hắn không hoàn
toàn nắm chắc. Bị ta lừa gạt, lập tức liền rối rắm hoài nghi.
Ta đã sớm dặn dò Mộc Cận ở nhà phải làm tốt chuẩn bị, Mã Thống lần này đến Thái Nguyên, nhất định sẽ tay không trở về, thậm chí còn có thể mang về tin tức giả. Hiện tại xem ra, chỉ cần tên kia tin ta là con trai, có lẽ sau lúc đó, nghiệt duyên giữa ta và Mã Văn Tài cũng sẽ bắt đầu?
Ngực không hiểu sao có chút như bị đè nén, nhưng trái tim ta lại thoải mái
hơn nhiều. Thấy Mã Văn Tài sắc mặt âm u, ta cũng không hỏi thêm gì, ôm
lấy tất cả đồ dùng, bước chân không xuống giường, đem chăn cùng gối đầu
đặt ở trên trường kỉ. Mã Văn Tài không hiểu tại sao sắc mặt càng thêm
khó coi, lồng ngực vẫn như trước kịch liệt phập phồng, hắn hung hăng
nhìn chằm chằm vào đống chăn đệm của ta, đột nhiên lớn tiếng kêu lên:
“Diệp Hoa Đường, ngươi đừng có lừa gạt ta! Ta nói cho ngươi biết, nếu như bản công tử biết ngươi nói dối, ta nhất định sẽ cho ngươi biết tay!”
“Mời ngài cứ tự nhiên thăm dò.” Ta thản nhiên nói. Thấy hắn đang dùng sức
đập cái giường, ta liền tốt bụng nhắc nhở: “Mã công tử, gối đầu của ngài rơi rồi.”
“Cút!”
Rõ ràng là ta có lòng tốt nhắc nhở,
lại bị hắn hét vào mặt. Thật sự là không hiểu sao hắn lại lên cơn động
kinh rồi, vì thế ta lại tốt bụng nói với hắn:
“Mã công tử, hôm
nay cũng đã muộn rồi, ta cút không được, chỉ đành sáng sớm mai sẽ tìm sư mẫu xin đổi phòng. Vì thế đành phiền ngài chịu đựng ta nốt đêm nay,
ngày mai ta sẽ cuốn xéo, có được không?”
“Ai cho phép ngươi đổi
phòng?” Mã Văn Tài tức giận nói, nói xong câu này, hắn đột nhiên lại
không hé răng, bản thân quay đầu lại đối diện vách tường, thở hắt ra, bả vai run run.
Ta không nói gì đâu nhá.
Lúc thì bảo ta
cút, lúc thì lại không cho ta đổi phòng, lão nhân gia ngài rốt cuộc là
muốn ta phải làm thế nào? Ta cũng không có muốn cùng ngươi hữu hảo,
huống hồ lần này, tâm của ta với ngươi đã chết hẳn rồi.
Ta thừa
nhận, bản thân ta bình thường tương đối cẩu thả, làm việc cũng không có
đầu óc. Như lúc nãy hắn có nói về lỗ tai, nó có từ lâu như vậy mà ta còn không biết mình có thứ này. Nhưng mà Mã Văn Tài, hắn như thế nào
lại…Hắn như thế nào có thể…Như vậy?
Ta luôn luôn cho rằng, hắn
để ý ta, là vì hắn muốn làm bạn bè với ta. Ta không hiểu được hắn vì sao lại hoài nghi ta là con gái, Mã Văn Tài, người này lúc nào cũng khôn
khéo, có lẽ là ta vẫn có chút dấu vết nên hắn phỏng đoán vậy thôi. Nhưng mặc kệ là thế nào, hắn đoán cũng được, hoài nghi cũng được, chỉ cần
nghĩ đến khoảng thời gian này, hắn chiếu cố ta vì cảm thấy ta là con
gái, ta liền cảm thấy…trong lòng rất không thoải mái.
Ta không
hiểu vì sao hắn lại để ý đến giới tính như vậy. Ta cũng không phải làm
mỹ nữ, yêu ta hẳn là không thể nào, như vậy là bởi vì sao? Cảm thấy thú
vị, cảm thấy ta thật đáng thương, hoặc là muốn đem ta làm đồ chơi, đùa
giỡn như một trò thú vị? Thái độ của hắn bây giờ như vậy, thật sự khiến
ta không cách nào không hoài nghi nhân phẩm của hắn.
Hắn luôn
bắt ta cách xa Lương Sơn Bá, Lương Sơn Bá người kia, mặc kệ ta là nam
hay nữ, thái độ đối với ta trước sau không thay đổi, còn hắn thì thế
nào? Hừ, hiện tại chính là ví dụ điển hình đi. Ta cũng không rõ hắn có
dụng ý gì, nhưng mà ít nhất ta cũng có thể phán đoán được: hắn không
thật lòng muốn làm bạn bè với ta.
“Đêm nay cứ như vậy đi, ta
cũng sẽ không ngủ trên giường, ngươi cứ yên tâm. Sáng mai ta sẽ đi tìm
sư mẫu để đổi phòng, quyết không ở lại chỗ này làm chướng mắt ngươi.” Ta không thèm để ý đến ánh mắt lợi hại của Mã Văn Tài nữa, tự mình quyết
định như vậy. Mắt thấy tên kia lại muốn nói gì đó, ta liền đi trước một
bước, mở miệng:
“Đương nhiên, nếu Văn Tài huynh cảm thấy bản
thân đã sai, muốn giải thích với ta, nói là do thái độ không tốt, ta
cũng sẽ suy nghĩ đến việc lưu lại”. Ta tất nhiên là biết Mã Văn Tài tâm
cao khí ngạo, nên cố ý nói một câu như vậy để khích hắn, quả nhiên, Mã
Văn Tài biến sắc, lập tức xoay người đi, không nói gì nữa.
Hừ.
“Một khi đã như vậy, huynh liền ngủ sớm đi, ta tin rằng ngày mai tay của
huynh sẽ không đau nữa, sớm còn phải đi học.” Ta nói xong câu này, liền
chui vào trong chăn ngủ. Mơ hồ cảm thấy có một ánh mắt lợi hại cứ nhìn
chằm chằm vào tay, mãi sau mới biến mất.
Buổi sáng ngày thứ hai, Mã Thống đã trở lại. Hắn hình như là cưỡi ngựa chạy rất nhanh, ánh mắt
như chứa muôn vàn lời nói, nhìn thấy ta thì sắc mặt liền trở nên cổ
quái, vội vàng lôi kéo công tử nhà hắn đi sang một bên, không biết thì
thầm cái gì. Mã Văn Tài sau khi nghe xong thì càng đen mặt, xem ra ở
Diệp gia, Mộc Cận đã chuẩn bị tốt lắm.
Học khóa buổi sáng, ta
không ngồi cùng bàn với Mã Văn Tài nữa, mà chuyển sang ngồi cùng Tuân Cự Bá. Tuân Cự Bá rốt cuộc thoát khỏi Tần Kinh Sinh, thoạt nhìn thật cao
hứng. Lại nghe nói ta muốn đổi sang phòng hắn ở, không khỏi càng thêm
hưng phấn, liên tục lôi kéo ta hỏi: “Diệp huynh, thật sao? Ngươi thật sự muốn chuyển đến ở cùng ta?”
“Đương nhiên là thật. Loại chuyện
này chẳng lẽ ta còn đem ra đùa ngươi?” Ta cảm thấy có chút buồn cười,
Tuân Cự Bá lại nói: “Tần Kinh Sinh không có vấn đề gì, ngươi hù dọa hắn
một chút thì mọi chuyện đều êm đẹp. Chính là Văn Tài huynh…Hắn đồng ý
ư?”
“Đương nhiên, hắn sẽ đồng ý.” Ta lẳng lặng nói, “Cho dù hắn không đồng ý, ta cũng có biện pháp ép hắn đồng ý.”
Lúc này, ta sẽ không thỏa hiệp nữa.
Mã Văn Tài không muốn gặp ta, kỳ thực, ta cũng không muốn gặp hắn.
Thật sự không muốn