Mặc Ái

Chương 33: Vui vẻ chịu đựng




Lần trước Thiên Tuyệt cung ở cửa Thần mộ hỏa thiêu đại quân Nam Trạch, làm cho chủ lực Nam Trạch bị thương nặng. Sau đó còn tung tin ra bên ngoài, khiến Nam Trạch ngoại ưu nội loạn, phải mệt mỏi tìm cách ứng phó.
Điều đó đã trở thành một tiếng trống làm hăng hái tinh thần hai nước còn lại, trực tiếp đem quân tiến đánh Nam Trạch. Hiện tại vương đô Nam Trạch đã bị bao vây, thắng lợi đang ở trước mắt, không ngờ Thanh Lam và Tần Xuyên cư nhiên lại cấu kết với nhau chuẩn bị đối phó Thiên Tuyệt cung.
Mặc Thanh chỉ khoác một chiếc áo mỏng bên ngoài, thế nhưng toàn thân lại phát ra khí thế kinh người, làm cho mấy vị đường chủ ngồi phía dưới không dám nhìn thẳng, hắn nhíu mày, tâm tình vô cùng khó chịu.
Người khác cho rằng hắn đang tức giận việc Thanh Lam và Tần Xuyên có ý xâm chiếm, chỉ có Thần Mộc cúi đầu mà cười. Cung chủ vừa rồi bị cắt đứt chuyện tốt, hiện tại chính là đang bất mãn, người nào chọc tới hắn chính là muốn tìm chết.
Mọi người liếc nhìn nhau, nhưng không ai dám tiến lên bẩm báo. Sắc mặt Mặc Thanh đen kịt, mấy vị đường chủ cũng không dám tự tìm đường chết.
Mặc Thanh càng ngày càng khó chịu, Viêm nhi vẫn đang chờ hắn a, những lão gia hỏa này còn không mau đem những chuyện phiền toán ra giải quyết, hắn không muốn tốn nhiều thời gian ở đây. Nhìn bọn họ nói cũng không dám nói, liếc mắt nhìn Thần Mộc một cái, ý bảo y mau nói.
Thần Mộc cứng người một cái, đảo đi đảo lại, người chịu bi kịch vẫn là y a!
Cười khổ một tiếng, đi lên trước: “Theo mật báo. Thanh Lam và Tần Xuyên đều tự triệu tập mười vạn đại quân, lấy cớ là thao luyện, sự thật là chuẩn bị tiêu diệt Thiên Tuyệt cung”.
“Hai mươi vạn?” Mặc Thanh nhíu mày, Thanh Lam và Tần Xuyên lần này thật sự là hạ quyết tâm a.
Thần Mộc gật đầu, bọn họ mang hai mươi vạn đại quân, hầu như đều là đội quân tinh nhuệ nhất của hai nước, cứ như vậy uy hiếp Thiên Tuyệt cung, tuy rằng nơi này có vị trí hiểm yếu, cũng không thể chịu được luân phiên vây công thế này.
Mặc Thanh tựa hồ không xem trọng chút nào: “Xuất động đội quân tinh nhuệ? Vậy phòng thủ ở hậu phương chẳng phải trống rỗng, thay vì bị động tiếp chiêu, không bằng chúng ta chủ động tấn công a”.
Tám vị đường chủ đều sửng sốt, sau đó hiểu ra: “Ý của cung chủ chính là, chúng ta cũng lật bài tẩy luôn sao?”
Thanh Lam và Tần Xuyên không chút kiêng kỵ công kích, chẳng qua là muốn xác định thực lực của Thiên Tuyệt cung mà thôi, hiện tại chủ yếu là bao vây vương đô Nam Trạch, trong lúc nhất thời không thể trở về, hơn nữa lại bị quân Nam Trạch cầm chân, không thể phân tâm.
Nhưng thực lực Thiên Tuyệt cung sao có thể để người khác dễ dàng nhìn thấu, con bài bọn họ còn chưa lật mà Mạc Thanh lại quyết định chủ động xuất kích, xem ra là tình thế bắt buộc.
Thiên Tuyệt cung giấu tài nhiều năm, ngoại nhân chỉ coi nó là một tổ chức võ lâm lợi hại, nhưng không hề nghĩ nó lại chứa đựng nhiều lương thực và binh lực, nuôi dưỡng một đội quân tinh nhuệ, chờ một ngày nào đó thừa cơ thôn tính tam quốc.
“Bọn họ muốn chơi lớn, chúng ta liền chơi cùng bọn họ a. Các ngươi phải vất vả một hồi rồi ” Mặc Thanh sờ sờ cằm, nhàn nhạt đem những chuyện cần thiết an bài xuống dưới, sau đó giao binh phù cho Thần Mộc.
“Nói với Tử Dật mang quân đến Thanh Lam”. Mặc Thanh thấy Thần Mộc biểu tình có chút không muốn, lại bỏ thêm một câu: “Không nỡ xa nhau, ngươi liền đi giám sát”.
Thần Mộc sắc mặt cứng đờ, sau đó có chút xấu hổ: “Cung chủ! Ta không phải ý này…”
“Vậy để cho Tử Dật một mình đi thôi”, vừa nghe lời này, Thần Mộc vội nói: “Chuyện này cũng không phải a, ta cũng chưa nói không đi”.
Mặc Thanh liếc mắt nhìn hắn: “Còn muốn giả vờ sao?” Chỉ đơn giản nói một câu lại khiến Thần Mộc xấu hổ vạn phần, y liền minh bạch mình bị Mặc Thanh trêu đùa.
Chờ Mặc Thanh từ từ đi xa, Thần Mộc mới hậu tri hậu giác hiểu được, sau đó tâm không cam lòng không nguyện phun ra một câu: “Ngươi rõ ràng là đang trả thù ta cắt đứt chuyện tốt của ngươi!”
Mặc Thanh mặc kệ y, không kịp chờ đợi vội vàng trở về phòng của mình, mới ly khai có một lát đã cảm thấy nhớ Viêm nhi rồi.
Đẩy cửa ra liền nhìn thấy Mặc Viêm an an ổn ổn ngủ trên giường, trong lòng lúc này mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt trở nên ôn nhu mềm mại, phảng phất như hóa thành xuân thủy.
Hắn trèo lên giường, từ phía sau ôm hông Mặc Viêm, tiến đến bên tai y nhẹ nhàng thổi khí: “Viêm nhi? Ngủ sao?”
Mặc Viêm vốn đang ngủ, nghe được hắn gọi, nhẹ nhàng mang theo giọng mũi hừ một tiếng: “Ừ?”
Người khác nghe thấy không biết cảm giác thế nào, nhưng Mặc Thanh nghe vào tai lại trở thành lời khiêu khích dục vọng, hô hấp ngay lập tức trở nên nặng nề, đem thân thể của mình dán tới.
Cách một lớp sa y thật mỏng, Mặc Viêm có thể cảm nhận được thân thể cực nóng của Mặc Thanh, cảm giác ấm áp khiến y cực kỳ thoải mái, vì vậy càng thêm dán chặt về phía sau, cả người hoàn toàn rơi vào lòng Mặc Thanh.
Mặc Thanh vốn đã không nhịn được, y lại không tiếng động khiêu khích hắn. Hắn thở dài, quyết định không đè ép bản thân nữa, lập tức đem áo ngủ của mình giải khai, sau đó rón rén cởi bỏ y phục trên người Mặc Viêm, mà Mặc Viêm cư nhiên để hắn tùy ý, một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có.
Điều này làm cho Mặc Thanh rất hài lòng, như vậy chứng minh Viêm nhi hoàn toàn tin tưởng hắn, cho nên mới không đề phòng gì.
Hai cỗ thân thể trần truồng dán chặt vào nhau, da thịt Mặc Viêm trắng mịn khiến Mặc Thanh nhịn không được thở dài thỏa mãn, chỉ cần cứ như vậy ôm Viêm nhi mà thôi, hắn đã cảm thấy vô cùng trọn vẹn, vô cùng hạnh phúc.
Hắn ôm Mặc Viêm, sau đó cúi đầu, từng chút từng chút, tinh tế lưu lại dấu hôn dày đặc trên lưng trần trơn bóng của Mặc Viêm, trong lúc ngủ mơ Mặc Viêm cảm thấy có chút ngứa, tùy tiện nhéo một cái, lại càng làm cho Mặc Thanh chìm sâu vào dục vọng.
Đem vật cứng rắn đã sớm vận sức chờ phát động đặt ở trước tiểu huyệt non nớt, nhẹ nhàng qua lại ma sát nơi đó, Mặc Viêm theo bản năng co rút lại, quả thực khiến cho Mặc Thanh muốn bạo phát.
Hắn dứt khoát ngồi nửa người dậy, tựa lưng vào thành giường, sau đó nâng cả người Mặc Viêm đặt trên người, chậm rãi tách hai chân thon dài của y, đem nó kẹp ngang hông của mình, từ tủ đầu giường lấy ra một hộp thuốc mở, quét lấy lớp mỡ bôi trơn thoa vào tiểu huyệt nhạy cảm của Mặc Viêm.
Đã từng trải qua hoan ái, tiểu huyệt ẩm ướt dễ dàng bị kích thích, không tự chủ mà co rút, ngón tay Mặc Thanh cứ như vậy bị nó nuốt lấy, Mặc Thanh nhìn tiểu huyệt đói khát hé ra hợp vào, nhịn không được bật cười.
Mặc Thanh cúi đầu, ở trên thân thể xinh đẹp của Mặc Viêm lưu lại vô số hôn ngân, mỗi một tấc cũng không buông tha.
Mặc Viêm đang ngủ cảm thấy thân thể mình càng ngày càng nóng, nhịn không được giãy giụa thân thể, tiểu huyệt khả ái cứ như vậy vừa đúng ma sát ngay tại dương v*t to lớn đứng thẳng của Mặc Thanh, làm Mặc Thanh rên nhẹ một tiếng.
Rốt cuộc không thể nhẫn nại được nữa, đem hông của y nâng lên, nhắm ngay cự vật cứng rắn của mình, sau đó thân thể đâm về phía trước, tiểu huyệt ẩm ướt liền nuốt trọn dương v*t thô to. Cái loại khoái cảm tràn đầy khiến Mặc Thanh không khỏi nhắm mắt hưởng thụ, ngay cả Mặc Viêm đang ngủ cũng nhẹ nhàng hừ một tiếng, tựa hồ cũng cảm nhận được cảm giác tốt đẹp này.
Thế nhưng kế tiếp sẽ không đơn giản như vậy, nếu không muốn đánh thức Mặc Viêm quả thực không dễ chút nào. Bất quá Mặc Thanh dường như cũng có ý định đánh thức Mặc Viêm, hắn kéo chặt vòng eo tinh tế của y, dùng sức đong đưa thắt lưng của mình, một chút lại một chút, mỗi một lần đều không hề lưu tình, mạnh mẽ đâm vào chỗ sâu nhất.
Mặc Viêm bị đâm mạnh vào, toàn thân đều lay động, cuối cũng nhịn không được mở mắt ra, con ngươi mông lung còn chút ngái ngủ, nhìn thấy nét mặt Mặc Thanh mang theo nụ cười xấu xa, dưới thân không ngừng truyền tới từng đợt khoái cảm, y lập tức hiểu được tình huống hiện tại!
“Mặc Thanh…cái này…hỗn đãn! A…” Mặc Viêm há miệng muốn mắng hắn, nhưng hắn lại ở trong người y cuồng dã chạy nước rút, ngay cả một câu đầy đủ cũng không thể nói được, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm hắn.
Mặc Thanh tiến tới hôn y, thanh âm dụ dỗ nói: “Viêm nhi, ngươi quá ngon miệng, ta không nhịn được a…”
Đây rõ ràng là mượn cớ! Mặc Viêm còn chưa hết giận, nhưng lại vô pháp phản bác, Mặc Thanh biết rõ mỗi một điểm nhạy cảm trên thân thể y, tay hắn nắm lấy phân thân non nớt của y trên dưới không ngừng trêu chọc, hơn nữa mỗi một lần đều đâm vào chỗ sâu nhất trong thân thể y, vật cứng rắn nóng như lửa của hắn khiến y nhịn không được run rẩy.
“Viêm nhi, phụ thân yêu ngươi” Mặc Thanh ở bên tai y một lần lại một lần bày tỏ tình yêu của mình.
Còn có thể làm sao a? Chỉ cần nghe được câu này, Mặc Viêm cảm giác cả người mình như nhũn ra, chỉ có thể mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, mà chính mình không phải cũng đang vui vẻ chịu đựng sao.
Cuối cùng, y vẫn vươn tay bám lấy vai Mặc Thanh, sau đó cúi đầu rên rỉ một tiếng: “Thanh, ta còn muốn…”
Rất thích gọi Mặc Thanh, rất thích được hắn yêu như vậy, rất thích nhìn hắn vì mình mà có bộ dạng mất khống chế, Mặc Viêm hoàn toàn thả lỏng tinh thần và thể xác, không hề che giấu khát vọng đối với Mặc Thanh.
Mặc Thanh hơi sửng sốt, động tác dưới thân càng thêm càn rỡ, hắn muốn đem tất cả những gì tốt đẹp nhất tới cho bảo bối trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.