Mạc Vấn Quy Xử (Quay Về Chốn Cũ)

Chương 2.5: Chim sợ cành cong




“Lão Trần, ngươi định làm gì?” Cửa khẽ mở ra, một cái bóng màu trắng chậm rãi bước tới, là Bạch Mặc.
Con dao trong tay quỷ thủ sư phó nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, ông ta nhìn thấy Bạch Mặc tới, lập tức chấp tay cung kính, vẻ tiếc nuối pha lẫn sợ sệt chồng chất, đan xen lên nhau tạo thành một bóng ma tối tăm mờ mịt, tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của ông ta.
“Ngươi luyến tiếc cô ta đến vậy sao?” Âm thanh của Bạch Mặc lạnh ngắt, lạnh thấu xương.
Quỷ thủ sư phó chợt hoảng hốt quỳ xuống, “Thuộc hạ xin tùy ý bang chủ trách phạt, thế nhưng tiểu nha đầu này, xin bang chủ hãy bỏ qua cho con nhóc! Con nhóc rất có thiên phú về y dược, cho dù không để cho nó xuống núi, với sự dạy dỗ của tôi sau này cũng có tác dụng.”
Tôi nghe chỗ hiểu chỗ không, chẳng lẽ muốn cứu tôi là phải hủy khuôn mặt này của tôi sao? Tuy rằng tôi tự nhận mình cũng chẳng phải ‘thiên nhân chi tư’ gì, thế nhưng trong tay quỷ thủ sư phó bây giờ cũng chả có khuôn mặt nào đẹp hơn khuôn mặt của tôi, thế thì có khác gì là hủy dung đâu? Biến một người thành xinh đẹp là một việc vui mừng, chẳng lẽ biến tôi thành người xấu xí coi như là muốn tốt cho tôi sao?
Khuôn mặt này của tôi, rốt cuộc là cất giấu bí mật gì? Sao quỷ thủ sư phó không muốn để cho tôi biết?
“Bây giờ ngươi mau đi đi, đi tìm Trầm Yên Nhiên báo cáo, ngươi yên tâm, nha đầu này ta sẽ chuẩn bị cho cô ấy một phần quà trưởng thành thật tốt!” Bạch Mặc cắn từng chữ từng chữ, giọng nói lạnh lùng, nếu tôi nghe không lầm, trong lời nói của ông ta có chứa hận ý, nếu không phải hận tôi thì chắc chắn là hận một cố nhân có khuôn mặt giống hệt tôi.
Quỷ thủ sư phó không dám nhìn tôi thêm cái nào nữa, quay đầu đi ra ngoài.
Trái tim của tôi không thể kiểm soát được mà nhảy dựng lên, bởi vì bạch Mặc đang chậm rãi bước tới gần, tuy rằng không nhìn thấy rõ ánh mắt của ông ta, thế nhưng vẫn cảm nhận được hơi lạnh rõ ràng, khiến cho tay chân tôi trong nháy mắt cứng đờ.
Ông ta xiết chặt cằm của tôi, mặt hướng về phía ánh trăng, vì thế có thể nhìn thấy rõ ràng biểu cảm trên gương mặt của tôi, “Sao ngươi lại lả lơi ong bướm giống với mẫu thân của ngươi thế chứ, bất kể già trẻ, đều bị ngươi làm cho thần hồn điên đảo? Đúng là gương mặt sắc nước hương trời, lại có thêm một đôi mắt nai con như thế, nói không chừng sau này sẽ còn trở thành một yêu nghiệt hại nước nữa ấy chứ, ngươi nói xem…” Bàn tay kia của ông ta chậm rãi di động ở trên mặt của tôi, tựa như một con rắn mềm mại lạnh lẽo đang di động, làm cho tôi đầu váng mắt hoa.
Tôi không dám lên tiếng, mặc dù tay chân đều tê dại hết, thế nhưng đầu óc vẫn còn thanh tỉnh. Các tỷ tỷ đều lần lượt biến mất, chẳng lẽ đều là rời khỏi đây ư? E rằng tôi không được may mắn như vậy, ông ta đối với tôi, vẫn là lúc lạnh lúc nóng, khi thì hiền lành giống như bậc trưởng bối, khi thì đáng sợ cứ như là kẻ thù, tôi vĩnh viễn cũng không thể biết ngay sau đó ông ta muốn làm ra chuyện gì…
Tôi cố lấy dũng khí hỏi ông ta, cho dù có chết tôi cũng muốn chết một cách rõ ràng!
“Mấy tỷ tỷ lớn lên có dung mạo giống như tôi, ngươi đều làm gì với các cô ấy vậy?”
“Lúc này mà ngươi cũng không sợ ta sao?” Trong giọng nói của ông ta hiện lên ý thương tiếc, thả lỏng cằm của tôi, trái tim của tôi dần dần rơi xuống, còn chưa kịp xuống hết, ông ta đã nhặt lên con dao của quỷ thủ sư phó, dán lên trên má của tôi nhẹ nhàng di động qua lại.
“Các cô ấy à, ta thấy chả phải là lễ vật tốt đẹp gì, cho dù có đem đi tặng cũng không nhất định đòi hỏi quà tốt, cho nên để cho bọn họ biến mất. Có người được đưa tới hình đường để cho Trầm Am Nhiên huấn luyện, có người bị hủy dung trực tiếp gả cho sai vặt, còn có người trở thành hoa khôi của Việt Châu Thiên Hương lâu, ngươi yên tâm, đương nhiên khuôn mặt đó không giống của ngươi, thuật dịch dung đổi mặt của Quỷ thủ sư phó ngươi cũng chả phải là khoác lác đâu! Nhiều người thế này, ta hơi sức đâu mà nhớ hết từng người được hả? Ngươi yên tâm, sau này ấy hả, chỉ có ngươi và Đỗ Nhược hai người mới có khuôn mặt này thôi, ngươi nói xem có được không?” Ông ta nói rất khoan thai, nhưng tôi nghe vào lại thấy kinh hãi, trái tim bóp chặt rồi lại buông lỏng, buông lỏng rồi lại bóp chặt.
Tôi không dám nói được, cũng không dám nói không được, chỉ yên lặng nhìn nét mặt cứ như nói mê của ông ta, cách rất gần, mặc dù hứng ánh sáng, cũng nhìn thấy ánh mắt của ông ta gần như hỗn loạn.
“Aiz, ngươi đứa nhỏ này, đừng sợ, đừng sợ, dao của ta làm ngươi sợ hãi hả? Được rồi, ta lấy ra là được chứ gì!” Ông ta nhẹ nhàng lấy dao ra, hỗn loạn lúc nãy đã sắp trút hết, thần sắc đã chuyển sáng hòa nhã, cẩn thận đỡ tôi nằm xuống, còn giúp tôi kéo chăn, giọng điệu thổi vào ánh mắt của tôi, “Đứa nhỏ ngoan, nếu mệt thì ngủ đi!”
Cơn buồn ngủ ập tới, giống như con thủy triều, tất cả sự sợ hãi đều tan biến, ánh mắt không thể khống chế được mà chậm rãi khép lại, đầu óc vô lực suy nghĩ, giấc ngủ này có cảm giác vừa ngọt vừa tối, vô cùng an ổn!
Lúc tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, giống như lúc sau khi bị bệnh nặng. Tôi chậm rãi đứng dậy, ngồi ở trước gương trang điểm, nhìn gương mặt tái nhợt trong gương, bỗng nhiên lại nhớ rõ hết mọi thứ, ngủ hết một giấc, lại thiếu chút nữa quên hết tất cả mọi chuyện, lỡ tay một cái, cái lược làm bằng sừng trâu trong tay bộp một tiếng rớt xuống đất.
Tôi nghĩ tới quỷ thủ sư phó, định tìm ông ấy hỏi rõ, ông ta chắc hẳn là biết hết thẩy mọi chuyện, vội vàng đẩy cửa ra, chỉ có mấy người hầu tới lui, thấy tôi hỏi sư phó, vẻ mặt của bọn họ đều khó xử, tôi đi khắp y các, cũng không tìm thấy người, bỗng nhiên nhớ tới Bạch Mặc bảo ông ta đi tìm Trầm Yên Nhiên, thì chắc hẳn là người đang ở hình đường, lại hỏi người hầu cách đi tới đó, người bị hỏi lần này vẻ mặt đều lại trắng bệch, cứ như nhìn thấy quỷ, người bị hỏi và không bị hỏi đều tránh xa ra.
Tôi rất tức giận, ỷ vào khinh công không tồi, một cước bay tới, bắt được một gã sai vặt chừng mười lăm tuổi, hỏi hắn đường tới Hình Đường đi như thế nào, hắn lại dở bộ mặt cứ như gặp quỷ, không hé câu nào, khiến tôi nổi nóng, tia ngoan độc chợt lóe lên trong mắt, tôi đề phòng hắn động thủ với tôi, vội vàng buông ra, đã thấy hắn phun ra một ngụm máu cùng với nửa cái đầu lưỡi, đầu lưỡi ấy giống như con cá sống vùng vẫy hai cái trong đống máu rồi bất động, tôi sợ tới mức suýt nữa ngất xỉu, đầu óc choáng váng xoay người đi trở về.
Mấy người này, cho dù có bị tôi giết cũng không dám mở miệng.
Bạch Mặc đúng là lão luyện, tôi cười lạnh, trước tối hôm qua, tôi chưa từng có ý nghĩ đáng sợ nào đối với ông ta, lúc này đây, sự sợ hãi thật sự, so với Uất Trì Cẩn còn ghê gớm hơn.
Mai Chiêu nói đúng, Uất Trì Cẩn cũng không đáng sợ, hắn ta nhiều nhất chỉ biết dùng roi đánh người.
Người đáng sợ nhất hẳn là Bạch Mặc, còn cái người tên Trầm Yên Nhiên kia, không biết còn đáng sợ đến cỡ nào nữa?
Đến đây đã gần hai năm, cũng đi theo Uất Trì Cẩn học võ công hai năm, đi theo quỷ thủ sư phó học hai năm y thuật, nếu không dùng để rời khỏi nơi này, tôi học mấy thứ đó có tác dụng gì chứ? Tôi không tìm thấy đường ra, mà trên đỉnh đầu, tựa như lúc nào cũng có một cây đao, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống lấy mất tánh mạng của tôi, một người bất cứ lúc nào cũng có thể bị mất mạng học mấy thứ này có ích lợi gì hả?
Sư phụ à sư phụ, sao người còn chưa đến cứu con?
Tôi đầu óc mê muội nhớ tới trước đây, rốt cuộc nhịn không được, ôm một gốc cây hoa quế khóc rống lên.
Không biết khóc được bao lâu, có lẽ là khóc đến tối mờ tối mịt, một làn gió thơm, một đôi tay ấm áp xoa đầu tôi, “Đứa nhỏ ngoan, ngươi khóc cái gì hả?”
Tôi sợ tới mức nín khóc, hướng về phía sau…té xỉu.
Trải qua một đêm kinh hồn tối qua, tôi sợ nhất là nghe người nào gọi tôi là đứa nhỏ ngoan!
Nằm trên mặt đất, lúc này mới nhìn thấy rõ ràng, hóa ra là Vãn Li cô cô, bà ấy hiếm khi thu hồi vẻ kiều mị, vẻ mặt thân thiết nhìn tôi.
Tôi giống như chim sợ cành cong nhìn kỹ vẻ mặt của bà ấy, đúng thật là biểu tình lo lắng, lúc này mới nhào tới, ở trong lòng bà ấy khóc vồ cùng thống khoái, trong đầu nảy lên một ý niệm, bất kể bà ấy là thật tình cũng được, giả ý cũng được, nếu cứ như vậy mà chết cũng tốt, để cho tôi khóc đủ trước cái đã!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.