Mạc Vấn Quy Xử (Quay Về Chốn Cũ)

Chương 30: Tám nữ nhân




Tôi giương mắt nhìn Vân Khiêm, tận lực không chế ánh mắt của mình sao cho không để lộ vẻ thèm nhỏ dài ba thước sắc đẹp của hắn mà là dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, tranh thủ sự đồng tình của hắn, đừng giao ta cho tên mập mạp này, đừng a đừng…
Đôi mắt của tên mập mạp tên gọi cái gì mà Hàng Nhi kia cũng đầy vẻ mong chờ nhìn Vân Khiêm, đôi mắt nhỏ ti hí mở to ra chưa từng thấy, giống như từ hạt dưa trừng thành hạt đậu phộng.
Tài là dưới ánh mắt mãnh liệt như thế của hai người bọn ta, Vân Khiêm cũng lười nâng mí mắt, quả là thần nhân!
Thần nhân cuối cùng thản nhiên nói: “Cho ngươi mượn chơi ba ngày!”.
Tôi lập tức cảm thấy như trời đất xoay chuyển, tuyệt vọng vô cùng, chẳng lẽ đây là báo ứng sao?
Lại nói, mặc dù tôi có cổ động thuộc hạ giật tiền cướp sắc của hắn, nhưng không phải là cướp sắc chưa thành sao?
Tên này, có phải là quá nhỏ nhen không?
Lúc tên Hàng Nhi mập mạp gọi người nâng tôi rời đi, tôi rõ ràng nhìn thấy ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của Vân Khiêm, hắn đứng ở phía sau thản nhiên phân phó một câu cho mập mạp: “Nha đầu đó không ăn bánh ngọt!”.
Tôi khóc không ra nước mắt điềm đạm đáng yêu nhìn hắn: đại ca à, vấn đề bây giờ không phải là ta có ăn hay không ăn, mà là ta có bị người khác ăn hay không ấy, ngươi làm sao mà hiểu được hả?
Sau lại suy nghĩ cẩn thận người nọ quyết tâm trả thù, nên có lẽ giả bộ đáng thương trong mắt hắn cũng không có tác dụng gì, vì thế hung tợn trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, trên mặt hắn vốn đang tràn đầy ý cười một cách vân đạm phong thanh, bị ánh mắt hung tợn của tôi làm chấn động, không cười nữa!
Tôi bị mập mạp kích động nâng váo một gian hương khuê.
Nói là hương khuê, đó là vì phòng ở đây có mùi hương nồng nặc, tôi ngửi cả nửa ngày mới có thể đoán được phòng này có mười ba loại mùi.
Hương hoa linh lan, hương trái cây, áo ngủ gấm có thiêu hoa văn đều được huân bằng loại đàn hương tốt nhất, mùi son phấn của nữ nhân, có mùi hoa hồng, hoa đào, hoa quế, đủ mùi hương, tôi cũng không quen thuộc với các mùi son phấn, chỉ là dựa vào mùi để phân biệt, còn có huân hương trên quần áo của nữ nhân, tôi ngửi được tổng cộng mười ba loại.
Đáng sợ nhất là, tôi còn bị một đống nữ nhân nũng nịu vây quanh, ngầm tính một chút, có khoảng tám người.
Tám người này vây quanh tôi không ngừng đánh giá bình luận, người này một câu: “Gia, vị muội muội này rất đẹp đó!”
Người kia một câu: “Gia, đợi hôm nay muội muội vào động phòng, Minh Nhi nhất định sẽ giúp trang điểm thành một tiên nhân!”
Tôi phun!
Động… động động phòng?
Cùng một đầu heo?
Lại một lần nữa tôi ý thức được sâu sắc nguy cơ của mình, ngốc một lát nữa có phải sẽ có người mang tôi đi tẩy tẩy rửa rửa, sau đó mang đến trên giường làm như một mâm đồ ăn cho tên mập mạp chết tiệt này ăn?
Lúc này mới chợt phát hiện trên giường toàn một màu đỏ, trên bàn còn có một đôi nến đỏ long phượng, cả một phòng màu đỏ, ngoại trừ tám người cam lục lam tím còn có một tên mập mạp chết tiệt cả người vận cẩm bào màu tím sẫm, nhìn sao cũng thấy giống một tên nhà giàu mới nổi…
“Này, mập mạp ngươi lại đây!”. Tôi lớn tiếng gọi.
Tên mập mạp ngẩn ngơ, phản ứng lại, nhấc chân bước tới.
Tám nữ nhân bị tôi quát, tất cả đều đờ người khó hiểu, sau khi biết người được kêu là tướng công mập mạp của các nàng lại càng trợn mắt há hốc mồm, chân tay luống cuống…
Tôi chỉa chỉa tay vào tám người đang ngây ra như phỗng, “Mập mạp, mau đem nữ nhân của ngươi ra hết đi, ồn quá, ta muốn ngủ!”.
Chịu được nhiêu đó nữ nhân so với tẩu quả nhập ma còn thống khổ hơn!
Mập mạp phất phất tay, dùng dáng vẻ thân thiết của cấp trên mỉm cười nói với  cấp dưới: “Các nàng lui hết cả đi, nàng đang mệt, muốn nghỉ ngơi!”.
Hai trong tám người ai oán liếc mắt nhìn tôi, rồi quay đầu đi, ba người dịu dàng hành lễ với mập mạp, trong đó có một người khổ khuyên: “Gia, muội muội không nên gọi ngài như vậy!”. Thấy khuyên giải không có hiệu quả, ba người thất vọng bỏ đi.
Ba người còn lại, một người bước tới cho tôi một cái tát, “Yaz, ngươi cũng quá không biết lễ nghĩa rồi, dám nhục mạ gia?”
Loại người này tôi cũng đã thấy nhiều rồi, Uất Trì và Hồng Ảnh cũng như vậy, trên tâm lý thật không có nhiều phản ứng, chỉ là trên mặt có chút đau đau, còn có khẩu khí nói chuyện của nàng, kinh ngạc hỏi lại: “Nhà ngươi xuất thân từ sơn tặc sao?”
Ngẫm lại tôi đường đường là tiểu cung chủ của Vân Tiêu cung, bị nha đầu xuất thân từ sơn tặc mắng không hiểu lễ nghĩa, có phải có chút ủy khuất không hả? Cái này cũng giống như là tay làm nghề rèn sắt nói với đồ tể làm nghề giết mỗ để hở ngực: “Ya, quần áo không chỉnh tề, đúng là không biết lễ nghĩa!”
Mấy thứ cấp bậc lễ nghĩa đó, có thể thay thế cơm ăn không? Có thể làm tiền tiêu không?
Nữ nhân kia ngẩn ngơ, chửi tôi một câu: “Có ngươi mới xuất thân từ sơn tặc!”.
Hở?
Nàng tưởng tôi đang mắng nàng sao?
Tôi hiếm khi có lòng tốt nói với nàng: “Ta xuất thân là ma giáo!”.
Nàng chớp chớp mắt, vẫn không hiểu.
Tôi đành phải cố lấy sức ngồi dậy, “Ngươi thử chống lưng hô to lên: Ya! Rồi nói thêm câu nữa: đường này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu như muốn qua lại, để lại tiền mãi lộ! Chính là hình tượng của một sơn tặc hoàn mỹ!”.
Cái này là do Mai Chiêu kể với tôi, cô ấy nói nghề nghiệp tốt đẹp mà sau này cô ấy hướng tới chính là nữ sơn tặc, chiếm núi làm vua, vào rừng làm cướp, mặc kệ trời đất!
Lúc đó chúng tôi đang ngồi trong đình nằm phía trước y quán uống rượu ngon trộm được trong mật thất của sư phó, có lẽ là do rượu vào, nha đầu kia không nhớ là mình đã nói nhỡ miệng.
Tôi cười trêu ghẹo cô ấy: “Ngươi đừng có chỉ lo mà cướp vàng bạc châu báo, ngày nào đó gặp được một lang quân như ý cùng nhau cướp về núi đi!”.
Lúc đó gương mặt của cô ấy dưới ánh trăng mờ ảo, chỗ tối chỗ sáng, mang theo chút cô đơn phiền muộn, trong không khí của Vân Tiêu cung thoang thoảng mùi hoa nở. Kì hương, mùi hương mê hoặc quỷ dị, không giống hương vị của nhân gian, cũng không phải hương vị của thiên đường, cảm giác là một mùi hương như cơn ác mộng không bao giờ tỉnh, trong mùi hương không thể giấu được sự sợ hãi bức người đến trằn trọc.
Ai ngờ cô ấy gật đầu, “Ngươi nói đúng, đúng a!”. Sau đó, không chút khách khí ném bầu rượu không sang, thiếu chút nữa đập trúng vào đầu tôi!
Lại sau đó, cô ấy liền say ngã trong đình.
Sau đó nữa cô ấy đã bị tôi lột da đổi mặt, không bao giờ là… Mai Chiêu của quá khứ nữa, những lời tâm sự vô tâm của chúng tôi lúc đó nào biết…
Cô ấy cũng không bao giờ… nhắc đến chuyện làm nữ sơn tặc nữa…
Tôi bị một nữ nhân lay lắc, rốt cuộc về tới hiện thực.
Hai người còn lại cũng cùng nhau nhào tới, dùng sức lung lay tôi, ánh mắt như mũi dùi cấm trên người tôi, cái người bị tôi mắng là sơn tặc lại bước tới quất lên mặt tôi thêm một cái tát, “Dám mắng ta là sơn tặc, lớn mật lắm rồi!”.
Tôi bị xoay đến trời đất xoay chuyển nôn ra một búng máu, rồi phun vào người mụ sơn tặc, nàng sợ tới mức nhảy dựng lên, hai nữ nhân đang nắm lấy tôi lay động cũng bị dọa đến choáng váng, ngơ ngác nhìn xung quanh, sợ hãi hỏi: “Gia, nàng có chết không đấy? Thiếp chỉ lắc nàng ta thôi, sao lại phun ra máu chứ?”.
Mập mạp kinh hãi, chỉ vào ba người này: “Các nàng, các nàng ra ngoài hết cho ta!”.
Ba nữ nhân oán độc liếc mắt nhìn tôi, rồi vội vàng rời đi.
Tôi vô cùng kích động vô cùng sùng bái nhìn mập mạp, hắn nhào tới động tay động chân, hỏi một tràng câu hỏi: “Nha đầu cô sao thế? Đau chỗ nào? Sao lại hộc máu?”.
Tôi thở hổn hễn, cả người đau đến muốn ngất đi được, vẫn nhịn không được khen hắn: “Ngươi có thể trừng trị tám người này, quả là không đơn giản à!”.
Nếu là tôi bình thường, một chút thuốc là có thể trừng trị tám người đó, mà tên này, không cần tới độc dược cũng có thể trừng trị được tám người, quả là lợi hại thật!”.
Trên gương mặt mập mạp của hắn lại xuất hiện dáng vẻ như dại ra, tôi còn chưa kịp đợi hắn chuyển sang vẻ bừng tỉnh đại ngộ, liền hôn mê bất tỉnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.