Mùa thu năm Tuyên Đức thứ mười ba, một trận Quế Châu, độc danh yêu nữ Thiên Tinh lan xa ngàn dặm, tội ác lại tăng thêm một bậc, trên giang hồ phàm là nghe thấy kỳ danh của người này, đều lòng đầy căm phẫn, hận không thể lốc xương lột da, để bảo vệ chính nghĩa.
Những chuyện này một tháng sau tôi mới nghe được từ chỗ tình báo của Nhất Ngôn Đường.
Một trận lửa lớn ở Kim phủ, bốn người chúng tôi suýt nữa vùi thây trong biển lửa, trong đó tính mạng của Phong Tiếu Thiên là bị đe dọa nhất, tôi thì gần như cạn sức, Phi Viễn cùng với người còn lại toàn thân đầy máu me, vết đao thương dày đặc.
Ba người cơ hồ vắt hết sức, mới có thể đưa Phong Tiếu Thiên ra khỏi Kim phủ.
Lúc đó Đỗ Nhược đã được hai tên kia hộ tống rời đi, thi thể cụt tay chân khắp chốn trong Kim phủ, khói lửa trùng trùng.
Rời khỏi Kim phủ được một đoạn xa, lại quay đầu lại nhìn, chỉ cảm thấy như một hồi ác mộng, rường cột chạm trổ như thế, cảnh đẹp nhân gian, phồn hoa khắp chốn, đều bị lửa thêu rụi.
Mai Chiêu, sớm chẳng biết đã đi đâu, cũng không rõ sống chết!
Trong lòng tôi thầm cầu mong cho nàng nhảy vọt, đi xa, mong nàng bình an, cho dù có cả đời không gặp lại nhau!
Sau đó thương thế của Phong Tiếu Thiên mới chính là điều khiến cho người ta lo lắng.
Hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, cho dù đã uống bảo mệnh tục mệnh đan của Nhất Ngôn Đường, cũng chỉ có thể bảo vệ được tâm mạch, để tránh cho độc khí công tâm, đành đợi sau khi có thuốc giải mới có thể cứu.
Tôi tiều tụy lo lắng ngồi trong xe ngựa, Phong Tiếu Thiên nghiêng người nằm trong lòng tôi, trong màu da như ngọc lộ ra vẻ xanh xao, môi khô nứt, chỉ có hai hàng lông mày nhíu chặt có thể nhận ra trong lúc mê man hắn cũng nén chịu đau khổ cực độ.
Tôi lấy trong ngực hắn ra một viên châu, màu sắc đen thui, viên châu có thể giải bách độc trong truyền thuyết, nghiên cứu hồi lâu, lại không biết giải thế nào.
Mấy thứ này, không biết cách sử dụng, thật giống phế vật độc nhất vô nhị.
Phi Viễn cùng với tên còn lại chỉ đơn giản xử lý miệng vết thương, cùng ngồi chuyên tâm lái xe.
Lúc này lại ngại xe ngựa quá chậm, hận không thể hóa thân làm chim, một ngày ngàn dặm.
Dọc đường đi, Phi Viễn hết lòng chăm sóc, cơm áo hằng ngày, phàm là sở dụng người đều chu đáu ổn thỏa, đến lúc này tôi mới có thể hiểu được, hóa ra mình đúng là một người ngu ngốc, toàn phải nhờ vã phía sau, đúng là tồi tệ mà.
Mặc dù, sự nhờ vã ấy cho đến giờ cũng không thể xem là dựa dẫm, chỉ là tòng quyền đổi thời đổi chỗ, nơi đó có phụ thân thân sinh của tôi.
Phụ thân… Tôi không nhịn được muốn cười khẩy: từ khi tôi sinh ra đã định sẵn bơ vơ không nơi nượng tựa, chẳng lẽ còn trông cậy vào vị phụ thân nửa đường mới xuất hiện che chở cho tôi, nhét vào dưới cánh, che mưa che gió?
Tôi buổi tối trầm tư, trong xe ngựa đang phi nhanh như tên bắn, tự xem xét tất cả những vết thương đang từ từ kết vảy của mình, cân nhắc con đường phía trước, cân nhắc tới lui.
Dọc theo đường đi, có chút không thuận lợi, nhưng trên đường đã có Phi Viễn rồi sau đó trợ giá bảo hộ của Nhất Ngôn Đường, cũng coi như bình an, chỉ lo cho Phong Tiếu Thiên, cuộc sống hàng ngày vô vị.
Hắn cũng từng tỉnh lại, con ngươi nhìn chung quanh, chưa kịp nói lời nào, lại rơi vào hôn mê.
Tới đế kinh đã là chạng vạng của một ngày cuối thu, nắng chiều chiếu lên chỗ ngồi tượng trưng cho thành thị bậc nhất như được phủ lên một tầng kim sa tinh tế, cờ xí rượu cờ, người đi như cửi, bạch bích khinh xe, thiếu niên quyền quý, so với Quế Châu hoặc những thành trì khác, tự có uy nghi phồn hoa riêng.
Phi Viễn cho xe dừng lại trước một cửa nhà, nhìn như đó là dinh thự giàu có nhà bình thường, chỉ đến khi vào cửa, mới phát hiện có bồng lai khác.
Mái cong hành lang gấp khúc, tư hồng tàn lục, tuy đã là cuối mùa thu, nhưng không chút tổn hại đến nơi khinh u xảo trí này.
Sớm có tôi tớ ra mở cửa lớn, tôi ở xe ngựa phía sau, Phong Tiếu Thiên đang hô hấp nhợt nhạt, cũng đã hai ngày chưa tỉnh dậy.
Biết rõ đây không phải là hiện tượng tốt, loại hôn mê sâu này sẽ kéo những khí quan khác suy kiệt theo và không tỉnh lại nữa.
May mà chúng tôi rốt cuộc cũng đã đến đế kinh.
Đế kinh, có Nhiễm Tu sư phó khởi tử hồi sinh diệu thủ khôn cùng của tôi.
Rửa mặt chải tóc xong, đã là lúc lên đèn.
Phi Viễn từng nói, đây tuy là nơi liên lạc của Nhất Ngôn Đường, nhưng Nhiễm Tu sư phó cũng đang ở tại đây.
Lúc ấy nghe những lời này, lòng tôi như trăm vị, nhất thời khó phân biệt, đành hỏi lại một câu: “Không phải nhà sư phó ở đế kinh sao? Sao lại ở lại Phong phủ?”
Phi Viễn do dự: “Tiên sinh nói đế kinh kinh phong vân tế hội, hắn sớm đã cách xa nơi ấy rồi! Hắn ở nhờ Phong phủ cũng là đang đợi nữ nhi của mình cùng nhau về nhà!”
Câu này của hắn vừa ra khỏi miệng, tôi lập tức xoay người qua chỗ khác, sợ để Phi Viễn nhìn thấy hốc mắt hồng hồng như có lệ tuôn trào!
Những lời này nếu không sửa lại mấy chữ xưng hô, sợ rằng là nguyên văn, tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng ra bộ dạng sư phó vừa vuốt râu vừa nói.
Nữ nhi?
Bên cạnh sư phó chỉ có mỗi mình tôi là nữ đệ tử, lại không có nuôi tiểu hài tử!
Hắn vẫn còn coi tôi là nữ nhi sao?
Rất là kỳ quái, tôi có lần từng cho rằng mình đã sớm quên mất dáng vẻ của sư phó, nhưng mà lúc này đây, thậm chí lúc nhỏ tôi từng bướng bỉnh, vẻ mặt nghiêm khắc cho tới điệu bộ của sư phó tôi đều nhớ rất rõ ràng, tựa như những hình ảnh này đã ẩn sâu trong ký ức của tôi, tôi chỉ cần cầm lấy, thổi đi bụi bặm của thời gian, tháng ngày trước kia xưa như hiện lên trước mắt.
…
Tiểu nha đầu đến thông truyền: Nhiễm tiên sinh uống trà với Phi Viễn thiếu gia ở tiền sảnh.
Lại qua một khắc.
Tiểu nha đầu đến thông truyền: Nhiễm tiên sinh đi khám bệnh cho thiếu gia.
Trong đầu của tôi giống như đang có mười lăm tên tiểu nhân đang đánh nhau, quấn lấy vòng vòng, không có nửa khắc lơi lỏng.
Lại qua một khắc.
Tiểu nha đầu lại thông truyền: Nhiễm tiên sinh cùng Phi Viễn thiếu gia đang ở tiền sảnh chờ tiểu thư dùng cơm.
Tôi đứng dậy, lại ngồi xuống.
Chỉ chốc lát liền có người hầu mang theo bảy cái dĩa tám cái chén, cốc, măm trái cây đồ ăn dọn lên, sắc hương vị mĩ, có thể nói món ngon.
Đối với những món ngon, tôi luôn không có sức chống cự, thế nhưng cầm đũa mà ăn, không khác gì nhai thịt khô, đành phải buông bỏ.
Xem ra hôm nay, đến vị giác của ta cũng đình công luôn rồi.
Trễ thêm một chút, thức ăn bị đặt hồi lâu được dần dần dọn xuống, đêm xuống càng khuya, đến tiểu nha đầu hầu hạ cũng đã lui xuống, cũng may là tôi luôn có thói quen tự lo mọi chuyện, cũng không cảm thấy trễ lắm.
Một mình ngồi buồn xo hồi lâu, chậm rãi đi ra ngoài, dọc theo ánh trăng trắng bệch, đi dưới bóng đêm lay động của Phong phủ, xa xa nhìn thấy có chiếc phong đăng đang lắc lư lắc lư, tôi còn tưởng là kẻ xấu nào, đi thêm vài bước bữa, chiếc đèn vẫn ở khoảng cách xa, thấy ở trong viện ở phía trước sáng đèn, đi vào thì có người hầu thấp giọng hành lễ: “Tiểu thư, thiếu gia vẫn còn mê man, ngài có thể vào thăm!”
Tôi mờ mịt bước vào trong, người trên giường giấc ngủ nặng nề sắc mặt tiều tụy không phải là Phong Tiếu Thiên đây sao?
Ngón tay mân mê theo dung mạo tuấn mỹ của hắn, thẩm vấn: “Tại sao huynh cứ nhất định phải dẫn ta đi gặp sư phó chứ?”
Khẽ thở dài, hắn không thể trả lời tôi.
Hắn vẫn mê man.
Bởi vậy mới có câu: gần tình tình khiếp!
Ra khỏi viện Phong Tiếu Thiên, rẽ sang phía tay trái, đường chỗ gần hành lang có đốt một ngọn đèn, dọc theo ngọn đèn mà đi, thấy từ song cửa trong viện chiếu lên một bóng dáng, mĩ nhiêm tố quan (râu đẹp nón trắng), tư thế chấp bút quen thuộc có lẽ khó mà học theo.
Nghe thấy tiếng bước chân, thân ảnh người chấp bút trên song cửa hơi dừng lại, nghiêng đầu lắng nghe.
Tôi không thế không chế cước bộ của mình dừng lại hai bước, người chấp bút đã ném bút đi, đứng lên rồi lại ngồi xuống, khẽ hỏi: “Vũ Nhi phải không?”
Tôi muốn thừa nhận, lại phát hiện giọng nói của mình sớm đã bị thứ gì đó chắn lại, nước mắt lại tràn mi, phút chốc không kịp lau, chạy nhanh tới đẩy cửa ra.