Mãi Không Nhắm Mắt

Chương 14:




Trong buổi tập tối nay, hình như hồn vía của Tiêu Đồng để tận đâu đâu. Những diễn từ vốn đã thuộc lòng đột nhiên biến đi đâu mất cả nên anh cứ ấp a ấp úng trong mồm. Vị chuyên gia diễn thuyết nhắc đi nhắc lại rằng, đây là buổi tập cuối cùng trước khi ông ta rời khỏi Bắc Kinh để đi dạy ở một nơi nào đó, hy vọng Tiêu Đồng có thể tích cực hơn. Có điều cả ông ta lẫn Lư Lâm Đông đều không thể hiểu vì sao tối nay cậu học trò vốn rất ngoan của họ lại tỏ ra bất bình thường như vậy.
Lư Lâm Đông cáu kỉnh hỏi: Miệng cậu có ngậm vật gì hay sao mà lưỡi cậu lại không động đậy được như thế?
Tiêu Đồng nói, Em rất mệt và buồn ngủ.
Lư Lâm Đông hỏi, Không phải là em đã thi tất cả các môn rồi hay sao? Hay là bài thi của em làm không tốt?
Gương mặt Tiêu Đồng như đang có vẻ suy nghĩ, không trả lời mà lại hỏi:
- Thầy Lâm, tối nay ta tập đến đây, được không ạ?
Vị chuyên gia có cảm giác bị xúc phạm nên đứng lên dọn dẹp đồ đạc, miệng nói:
- Thôi cứ như thế đi, việc gì mà tôi phải khổ sở vì cậu cơ chứ!
Nói xong thì quay người đi ra cửa, Lư Lâm Đông chạy theo nói lời xin lỗi.
Tiêu Đồng chẳng có biểu hiện gì của việc xin lỗi, chỉ nói tạm biệt rồi cúi đầu nhặt cặp sách lên, dợm ra khỏi phòng. Lư Lâm Đông tiễn khách xong quay lại, gương mặt lộ vẻ không bằng lòng:
- Cậu hôm nay làm sao vậy? Bị phụ tình hay là lại bị em nào mới bỏ bùa nữa rồi?
Tiêu Đồng nói không có chuyện ấy. Lư Lâm Đông oán vì không huấn luyện được cậu học trò ngang ngạnh nên lên tiếng phê bình:
- Cậu cố giấu nhưng làm sao giấu được tôi. Lúc này cậu đã chộp được một em giàu nứt đố đổ vách, ngày nào cũng lái chiếc xe sang trọng đến đón cậu, nhiều sinh viên đã trông thấy. Tiêu Đồng, tôi có lời cảnh tỉnh, cậu đừng làm điều gì có lỗi với Văn Yến. Cô ấy đối xử với cậu rất tốt. Cậu đừng làm thương tổn đến cô ấy.
Tiêu Đồng nói, Đó toàn là những lời đơm đặt, nếu thầy muốn nghe lời đồn đại thất thiệt thì thầy cứ nghe, em chẳng có cách nào hơn. Nói xong thì đi thẳng ra khỏi giảng đường. Lư Lâm Đông cao giọng nói với theo:
- Cậu tranh thủ thời gian học thuộc diễn từ!
Việc đầu tiên sau khi rời khỏi giảng đường là chạy thẳng đến máy điện thoại công cộng trong ký túc xá gọi vào máy nhắn tin của Khánh Xuân. Nhưng vừa gọi xong thì đã có mấy sinh viên nữa đang sắp hàng bên ngoài để gọi điện thoại. Anh thương lượng với họ là có thể chờ một tí để anh nhận điện thoại trả lời hay không thì những sinh viên ấy đồng thời hét lên rằng, họ cũng có chuyện cần phải gọi gấp, nhanh thôi. Không còn cách nào khác, anh chạy sang một máy điện thoại công cộng khác thì ở đó cũng có người đang chiếm giữ. Anh tiếp tục chạy sang ký túc xá số 3 nhưng chưa kịp đến nơi thì Khánh Xuân đã gọi vào trong máy nhắn tin của anh. Nhìn số điện thoại, anh biết là lúc này cô đang ở nhà.
Cô gọi điện thoại về số máy nhà riêng của cô. Giọng Khánh Xuân trong ống nghe có vẻ bồn chồn:
- Có chuyện gì à? Cậu nói chuyện có tiện không?
- Tiện, không có ai cả. Muộn rồi nhưng vẫn làm phiền chị, chị có giận không?
- Sao lại giận cơ chứ? Không phải là tôi đã nói với cậu rằng, có việc gì thì cứ gọi điện thoại, muộn hơn vẫn được cơ mà.
- Không có việc gì cả, chẳng qua là cảm thấy buồn buồn nên gọi điện, không có việc gì đâu.
Bên kia đầu giây, Khánh Xuân thoáng một chút yên lặng rồi lên tiếng:
- Tôi cứ nghĩ là cậu có chuyện gì cần phải báo với tôi cơ đấy.
- Có phải là không có chuyện gì thì không được phép gọi cho chị?
- Tất nhiên không phải như vậy. Có điều nếu không có chuyện gì thì không nên gọi nhiều. Lúc này, sự liên lạc giữa chúng ta cần phải giữ bí mật, cần giảm bớt những cuộc tiếp xúc thông thường, cậu biết không?
Tiêu Đồng không trả lời. Lại tiếng Khánh Xuân:
- Cậu gặp Âu Dương Lan Lan chưa?
Tiêu Đồng uể oải nói:
- Chưa. Lần trước cô ta rất giận, cho nên không đến tìm tôi.
- Cậu có thể chủ động tìm cô ta. Cậu phải nghĩ cách làm quen với bố cô ta thật nhanh. Cậu đi tìm Lan Lan ngay nhé, được không?
Tiêu Đồng im lặng rất lâu rồi “ừ” nhẹ. Khánh Xuân cảm thấy không còn gì để nói nữa nên lên tiếng:
- Cứ thế nhé, đi ngủ sớm đi!
Tiêu Đồng nói chúc ngủ ngon rồi treo ống nghe, trong lòng rối bời đi về ký túc xá. Ký túc xá vắng tanh, hình như sinh viên đều đã đến thư viện. Anh nghĩ mình cũng cần đến đấy nhưng không hiểu sao lại ngồi xuống, suy nghĩ vẩn vơ. Lẽ nào trong cuộc đời thực này lại có kiểu tình yêu “nhất kiến chung tình” sao?
Miệng anh khô và đắng, tất cả những tế bào đều trở nên tê dại. Lẽ nào mình đã yêu cô cảnh sát ấy? Lẽ nào mình lại yêu một người con gái lớn hơn mình nhiều tuổi và khoảng cách giữa hai người là không hề nhỏ?
Đêm nay anh đi ngủ thật sớm nhưng cứ trăn trở trên giường, không sao dỗ được giấc ngủ. Trong ký túc xá này, mấy sinh viên ở chung một phòng nên chỉ đến khi cuộn mình trong chăn, anh mới có thể có một không gian tưởng tượng cho riêng mình. Có điều kết quả của tưởng tượng lại là một cảm giác tự ti và vô vọng. Trong mơ hồ, anh có cảm nhận rằng Khánh Xuân chỉ xem anh như một cậu em trai dễ thương và anh dễ dàng nhận ra rằng, ở cô không có bất kỳ một chút cảm giác về những gì mà anh tưởng tượng và hy vọng.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào và tiếng chim sẻ líu ríu bên ngoài khiến tâm tình Tiêu Đồng thư thái trở lại. Anh chợt nhận ra rằng, trong nhiệm vụ Khánh Xuân giao cho cũng như sự cần thiết của anh đối với công tác của cô đã tạo cho anh một niềm vui nho nhỏ.
Đúng thế, chính vì cảm giác rằng mình rất cần thiết đối với Khánh Xuân đã khơi gợi sự hứng thú và nhiệt tình của anh trong nhiệm vụ lạ lẫm này. Trong trạng thái vô cùng hưng phấn, không kịp rửa mặt, anh chạy vội xuống lầu gọi vào máy nhắn của Âu Dương Lan Lan: Tối nay hãy đến đón tôi! Như lệ thường, đúng thời gian đã ước định, anh đi ra cổng trường và chiếc BMW 740 quen thuộc đã đứng im lìm ở chỗ cũ. Vẫn không tỏ vẻ quá vồn vã, anh chầm chậm đi đến và tưởng tượng gương mặt Lan Lan khi nhìn anh quá kính chiếu hậu. Nhưng hôm nay anh lại không mở cửa trước mà lại mở cửa sau và lên xe. Anh nghĩ, mình với cô ta phải giữ một khoảng cách nhất định, không nên quá thân mật.
Vào trong xe anh mới nhận ra những gì mình nghĩ đều trở nên thừa, bởi Âu Dương Lan Lan không có trong xe mà thay vào vị trí hàng ngày của cô là một gã đàn ông với vẻ mặt lầm lỳ. Tiêu Đồng không kịp phản ứng thì hai cánh cửa sau của xe đồng thời mở toang và hai gã đàn ông, một trái một phải chui vào trong xe. Tiếng động cơ rung lên và chiếc xe phóng đi với một tốc độ đáng sợ. Anh vùng vẫy một cách vô thức rồi ngồi lặng im. Hai gã đàn ông ngồi ép vào anh, không cần suy nghĩ, anh cũng biết mình không phải là đối thủ của họ.
Một nỗi sợ hãi choáng lấy tâm trí Tiêu Đồng. Anh nghĩ, bên phía công an đã để lộ sơ hở, cũng có thể là trong hàng ngũ công an có kẻ nội gián, đã thông báo tin tức cho bọn chúng. Khi đồng ý với Khánh Xuân rằng mình đồng ý tham gia công việc này, anh đã ý thức được sự nguy hiểm của nó, nhưng không thể ngờ là nguy hiểm lại đến nhanh như vậy. Đầu óc anh trở nên trống rỗng, tim đập mạnh như vừa chạy xong đường chạy trăm mét, có điều giọng anh vẫn bình tĩnh:
- Các ông là ai, định làm gì?
Không biết một trong hai gã đàn ông, ai đã lên tiếng:
- Biết điều thì ngồi im, đừng tìm thêm phiền phức!
Anh lớn tiếng, vừa tỏ ra can đảm những vừa tỏ ra tuyệt vọng:
- Đi đâu thì các ông cũng phải nói chứ!
Một cú đấm giáng vào mạn sườn, đau đến độ mắt nổ đom đóm:
- Đ. mẹ! Mày biết điều một chút chứ, trước sau gì cũng biết mà!
Anh có cảm giác là xương sườn của mình đã gãy ra từng khúc.
Xe chạy thẳng ra ngoại ô. Đã hoàng hôn, bóng đêm đã giăng. Ánh hoàng hôn khiến Tiêu Đồng nghĩ đến cái chết. Lúc này tâm tình anh đã trở nên yên tĩnh hơn. Anh chỉ nghĩ, bọn chúng sẽ hành hạ anh như thế nào và anh có thể đứng ở đoạn cuối cuộc đời để có thể trải nghiệm được rằng chết là quay về với cội nguồn hay không. Anh nghĩ, bọn này trước sau gì cũng bị bắt, công an sẽ thẩm vấn chúng. Nếu Âu Khánh Xuân có thể biết anh chết một cách oanh liệt như thế này, liệu trong lòng cô có cảm thấy kinh ngạc và thương tiếc cho anh không?
Chiếc xe dừng lại ở một nơi vô cùng vẳng vẻ và anh bị hai gã đàn ông kéo xuống xe. Nhờ ánh trăng sáng rực, anh nhận ra chung quanh mình xếp đầy những đống gạch, có lẽ đây là một lò gạch nhưng không gian rất yên ắng, không còn tiếng máy, hình như công nhân đã tan ca. Hai gã đàn ông lôi anh đến một đống đất nhão nhoét, chắc là đất đã được trộn xong chuẩn bị đóng gạch. Một gã chộp vào ngực áo anh. Anh không hề phản kháng cũng không hề giãy giụa, thậm chí cũng chẳng thèm kêu lên một tiếng, chỉ nghe thấy một gã lên tiếng bằng ngữ âm địa phương:
- Thằng oắt con này, mày đã làm gì Âu Dương Lan Lan? Mày chơi trò lưu manh mà không thèm nhìn vào ngạch cửa nhà người à?
Một cú đấm giáng vào mặt anh. Cú đấm này tiếp tục làm cho anh choáng váng, trước mắt thấy toàn đom đóm. Một cách vô thức, anh đưa tay chụp lấy đôi mắt. Anh chỉ muốn bảo vệ đôi mắt của mình, còn toàn thân thì anh phó mặc cho chúng đấm đá. Cả hai vừa đánh vừa chửi rủa, những lời lẽ khó nghe nhất, bẩn thỉu nhất đều được chúng văng ra nhưng có điều, bên tai Tiêu Đồng, khẩu âm địa phương của gã nọ vẫn rõ ràng nhất. Hắn chỉ nói đi nói lại một câu: Cho mày bỏ thói lưu manh! Cho mày bỏ thói lưu manh!... Chửi một câu là kèm theo một cú đấm hoặc một cú đá cho đến khi anh gục ngã xuống bên cạnh một đống gạch.
Chửi xong đánh xong, bọn chúng phủi tay rồi đi đến chiếc xe, vừa đi vừa ngoáy đầu lại hăm dọa:
- Mày mà còn bám lấy cô ấy thì hãy liệu hồn! Lần sau còn trông thấy mày thì tao không thiến mày mới là lạ!
Vịn vào đống gạch, Tiêu Đồng ngồi thẳng dậy. Anh muốn chửi lại vài câu nhưng không thể cất tiếng, trong miệng anh toàn máu, mặt sưng vù một bên.
Chiếc BMW sang trọng bật đèn rồi êm ru phóng đi, để lại một làn bụi từ phía sau. Toàn thân Tiêu Đồng đau ê ẩm. Anh không còn đủ sức để xua những con muỗi đã ngửi thấy mùi máu nữa. Ngồi một lát, Tiêu Đồng thấy sức mình đã có phần hồi phục bèn đứng dậy, lảo đảo rời khỏi lò gạch hoang lương hiu hắt dưới bóng trăng, men theo con đường chiếc xe đã đưa anh đến đây. Con đường không một bóng người, thi thoảng mới có một chiếc xe phóng vèo qua. Anh vẫy tay nhưng tất cả những chiếc xe ấy đều đột ngột tăng tốc rồi vọt qua trước mặt anh.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, Tiêu Đồng biết thế nào là sự đau đớn về thể xác, cũng là lần đầu tiên anh nhận lấy nỗi nhục nhã. Anh men theo đường quốc lộ, không ngừng đưa tay vẫy xe. Anh biết mặt mình đầy máu và trong mồm anh. Máu vẫn đang chảy ra nhưng anh không biết tại sao không có chiếc xe nào dừng lại để giúp đỡ mình.
Lảo đảo đi theo đường quốc lộ một quãng khá xa, cuối cùng anh cũng bắt gặp một thị trấn đèn đuốc sáng trưng. Anh trông thấy trước một cửa hiệu nhỏ có một máy điện thoại công cộng. Chủ chiếc điện thoại ấy là một phụ nữ trung niên có gương mặt rất hiền từ, thấy toàn thân anh bê bết máu nhưng lại không có vẻ gì bất lương nên đã mang đến một thau nước để anh rửa mặt mũi, còn hỏi là anh có cần phải báo với công an sở tại hay không. Anh lắc đầu, anh chỉ muốn gọi điện cho Khánh Xuân.
Lần này, Khánh Xuân tiếp điện thoại mà không hề nôn nóng như lần trước. Cô hỏi anh có chuyện gì không, lúc này đang ở đâu. Anh nói, cứ cho là có chuyện đi, chị có thể đến đây không. Khánh Xuân hỏi, có chuyện gì, nói điện thoại có tiện không. Anh nói, tốt nhất là chị cứ đến, tôi muốn gặp chị. Khánh Xuân có vẻ do dự vì không biết, cuối cùng Tiêu Đồng đã gặp phải chuyện gì nhưng rồi cũng bằng lòng.
Chỗ gặp nhau là một cửa hiệu bên cạnh nhà Khánh Xuân. Theo chỉ dẫn của bà chủ máy điện thoại công cộng, Tiêu Đồng leo lên xe buýt ngoại ô đi thẳng vào thành phố, đổi xe một lần nữa rồi mới đến được điểm hẹn. Đến nơi, Tiêu Đồng đã thấy Khánh Xuân đang ngồi chờ, gương mặt lộ sự không vui.
Tiêu Đồng xuống xe. Nhìn gương mặt và bộ dạng anh, Khánh Xuân giật mình hoảng sợ và vẻ mặt không vui lập tức biến mất. Cô hỏi ai đã đánh anh; anh đáp là bọn chúng. Khánh Xuân nhận ra ngay tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức đưa anh về nhà mình, vừa lau chùi vết thương vừa hỏi chuyện rồi bảo anh vào nhà tắm. Khi Tiêu Đồng đã vào nhà tắm, cô chạy qua bố mượn một bộ áo quần, bảo Tiêu Đồng thay bộ quần áo đầy máu ra. Trong suốt quá trình ấy, Tiêu Đồng có ý để cho Khánh Xuân thấy được nửa thân trên của mình. Có thể nói thân hình anh khá cường tráng và khỏe mạnh. Anh tin rằng, những vết thâm tím trên cơ thể càng làm cho anh thêm phần nam tính. Anh lặng lẽ theo dõi những biểu hiện trên đôi mắt Khánh Xuân và không khỏi cảm thấy thất vọng, bởi ánh mắt ấy rất trong và rất thẳng thắn, không một chút ngượng ngùng. Đó là ánh mắt của một người chị, thậm chí là ánh mắt của một người mẹ hiền, khác xa với ánh mắt của Văn Yến cũng như của Âu Dương Lan Lan mỗi lần nhìn anh.
Tắm xong, anh mặc bộ áo quần rộng rãi thơm phức vào người rồi ra ngồi ngoài phòng khách của Khánh Xuân, uống một ly trà nóng mà Khánh Xuân đưa cho. Tiêu Đồng choáng ngợp trong niềm hạnh phúc không thể gọi tên. Thậm chí anh còn nghĩ là, những gì mình đã gặp phải đêm nay không chừng là một vận may. Khánh Xuân ghi chép rất tỉ mỉ những gì mà Tiêu Đồng kể lại: Thời gian, địa điểm, quá trình, số người...; tướng mạo của từng người, họ nói những gì, chửi như thế nào, có hung khí hay không..., tất cả đều rất tường tận và cụ thể. Khi mọi việc đã xong, cô thở ra một hơi dài.
- Cậu đừng sợ, tôi nghĩ là cậu chưa hề bị bại lộ. Chỉ là Âu Dương Lan Lan rất giận cậu nên tìm mấy người bạn cảnh cáo cậu mà thôi, không cần phải lo lắng.
- Tôi không để cho bọn chúng đánh mình mà không đòi lại. - Tiêu Đồng nói.
- Ngày mai cậu vẫn cứ liên lạc với Âu Dương Lan Lan. Cậu có thể nhân cơ hội này mà chất vấn cô ấy. Tôi nghĩ, sau khi chuyện này xảy ra, cô ấy sẽ tìm cậu. Cậu phải lợi dụng cơ hội này, không nhất thiết phải tranh hơn thua với cô ta.
- Thế tôi bị trận đòn là vì ai?
- Vì công việc!
Tiêu Đồng vẫn già mồm:
- Công việc là do chị giao cho tôi, tôi vì chị mà làm. Do vậy nên hiểu là tôi bị trận đòn này là vì chị!
Khánh Xuân chặn đứng sự già mồm của anh:
- Ân tình này tôi không dám nhận. Trước khi nhận nhiệm vụ, cậu và Lan Lan đã cãi nhau. Tôi có giao công việc cho cậu hay không thì cậu cũng không thể tránh được trận đòn này. Lại nữa, cứ cho rằng cậu vì tôi, vậy thì tôi vì ai nào?
- Chị chỉ vì chính mình, vì sự nghiệp của chính mình. Phá án xong, chị có thể lên chức, nhận thưởng. Tôi nói có sai không?
Ánh mắt Tiêu Đồng có vẻ xảo quyệt khi nhìn Khánh Xuân. Cô cười một cách bình thản, không nghĩ rằng đó là câu nói thật lòng của Tiêu Đồng:
- Thế thì những phần thưởng nhận trong tương lai, tôi sẽ đưa hết cho cậu!
- Quân tử nhất ngôn! - Tiêu Đồng nói.
- Tứ mã nan truy! - Khánh Xuân tiếp lời.
Hai người cùng cười thoải mái. Lát sau Tiêu Đồng nói:
- Cũng cần phải nói cho chị biết, khi bọn chúng đánh tôi, tôi không quan tâm gì cả mà chỉ lo bảo vệ đôi mắt của mình. Chỉ cần còn có đôi mắt, tất cả đều không thành vấn đề.
- Tại sao? - Khánh Xuân hỏi.
- Bởi vì đôi mắt là chị cho tôi!
Khánh Xuân không thể không cảm động trước sự thổ lộ này, mỉm cười. Nhưng cô nghiêm ngay sắc mặt, nói:
- Tiêu Đồng, có chuyện này cậu nhất định phải nói thật. Chỉ cần cậu nói thật, tôi không hề phê bình cậu, nhưng nhất định phải nói thật!
Tiêu Đồng hỏi một cách thận trọng lẫn nghi ngờ:
- Chuyện gì?
- Cậu và Âu Dương Lan Lan. Cuối cùng thì giữa hai người đã như thế nào? Hai người đã có chuyện ấy chưa?
- Chuyện gì?
- Chính là chuyện ấy!
- Tôi và cô ta? Tuyệt đối không! - Tiêu Đồng tỏ ra hoàn toàn nghiêm túc, tư thế và cách nói năng trông chẳng khác người tráng sĩ thề với nước trước khi ra chiến trường - Tôi xin thề bằng nhân cách của chính tôi, bằng nhân cách của bố mẹ tôi!
- Thế tại sao bọn chúng chửi cậu lưu manh?
Câu hỏi của Khánh Xuân khiến Tiêu Đồng lặng người trong giây lát và như phát hiện ra điều gì, nghiến răng mím lợi nói:
- Hay thật, Âu Dương Lan Lan! Tôi chưa hề đụng đến một ngón tay của cô ta, thế mà cô ta lại ngậm máu phun người!
- Được rồi. - Khánh Xuân như muốn an ủi Tiêu Đồng - Tôi tin cậu, nhưng cũng có một yêu cầu, không biết cậu làm có được không?
- Yêu cầu gì, chị nói đi!
- Nếu cậu và Âu Dương Lan Lan từ nay trở đi có thể khôi phục quan hệ, cậu phải nhanh chóng thiết lập một quan hệ với bố cô ta. Riêng với Âu Dương Lan Lan, cậu nhất định không được bước sang quan hệ yêu đương, cũng đừng cho cô ta nuôi hy vọng và phát triển quan hệ này. Đặc biệt khi vụ án càng về cuối, quan hệ này lại càng phải chú ý, nếu không thì cậu sẽ không thể làm được gì cả.
Khánh Xuân cứ nhắc đi nhắc lại quan hệ với Lan Lan khiến trong thâm tâm Tiêu Đồng cảm thấy vui mừng. Anh tiếc là không moi được trái tim của mình để đưa cho Khánh Xuân xem:
- Tôi tuyệt đối không bao giờ cùng với cô ta làm chuyện ấy. Trong lòng tôi chỉ có hình bóng người tôi yêu. Tôi không còn rung động chút nào trước bất kỳ ai. Tôi không thể làm điều có lỗi với người trong trái tim mình.
Tiêu Đồng hy vọng là Khánh Xuân sẽ hỏi: Người ấy là ai? Nhưng cô không hề hỏi điều này. Gấp sổ lại, Khánh Xuân nói:
- Không còn sớm nữa, cậu đi về đi, trên phố vẫn còn xe buýt. Ngoài ra, ngày mai cậu phải đến bệnh viện để xem qua, liệu có ảnh hưởng gì đến bên trong hay không.
Tiêu Đồng luyến tiếc uống hết cốc trà. Khi đặt cốc trà xuống kỷ trà đặt ở bên cạnh, đôi mắt của anh lóe lên một tia nhìn ghen tị. Trên kỷ trà là khung ảnh thủy tinh mà anh đã tặng cho Khánh Xuân, trong khung ảnh là chân dung một người đàn ông. Anh biết người đàn ông điềm đạm nhưng đầy sức thu hút ấy là ai! Ngay lập tức, tâm tình của anh cảm thấy nặng trĩu và u ám.
Anh đứng dậy. Khánh Xuân nhìn Tiêu Đồng mặc chiếc may ô và chiếc quần soóc chỉ đến đầu gối của bố, bất giác mỉm cười, nói:
- Cậu cứ mặc bộ quần áo ấy mà về, không quá khó coi đâu. Bộ quần áo bẩn cứ để đó, tôi giặt cho cậu.
Buông lời tạm biệt xong, Tiêu Đồng đi thẳng ra cửa. Anh không về ngay mà đứng tần ngần trước tòa chung cư khá lâu, cho đến khi đèn phụ tắt trong phòng của Khánh Xuân, anh mới quay người rảo bước, đồng thời quan sát thật kỹ cảnh trí chung quanh để phòng khi quay lại đây, có thể dễ dàng tìm ra phòng của Khánh Xuân.
Sáng hôm sau khi lên lớp, ai cũng hỏi mặt anh sao lại ra nông nổi này, anh bảo đánh nhau với người khác. Bạn bè cố nài hỏi nguyên nhân, anh trả lời loanh quanh. Lư Lâm Đông nghe tin cũng nháo nhào chạy đến, trông thấy mặt mày Tiêu Đồng thâm tím thì phát hoảng kêu lên:
- Bữa nay ngày mấy rồi, cách ngày hội thi có mấy ngày nữa mà mặt mày cậu như thế này thì làm sao lên diễn đàn?
- Thay người khác vậy. - Tiêu Đồng nói.
- Đừng nói lung tung! Cậu phải tranh thủ điều trị đi thôi!
Quả thật là sự đau đớn về thể xác đêm qua chưa là gì cả, cho đến sáng hôm nay mới trở nên trầm trọng hơn, đau đến độ mà có một chút thời gian là anh chạy vội về ký túc xá nằm dài trên giường, đã nằm xuống thì hầu như không thể đứng lên được nữa. Buổi trưa, khi Khánh Xuân gọi vào máy nhắn tin, lúc ấy anh mới có thể tạm quên cái đau đớn, ngồi bật dậy trên giường, ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu gọi điện thoại. Trong máy, Khánh Xuân hỏi: Cậu đã đến bệnh viện chưa, bác sĩ nói thế nào, có sưng không...? Anh nói, Tôi vẫn chưa đi, các thầy và bạn bè đã bắt đầu lên tiếng bình luận lung tung. Tôi không muốn vì chuyện này mà bỏ học thêm nữa. Khánh Xuân nói, Cho dù là thế nào cậu cũng phải đến bệnh viện, nếu phát hiện điều gì thì phải lo mà điều trị, còn trẻ không được biến thành kẻ tàn tật. Anh cười nói:
- Tôi sẽ đến bệnh viện nhưng không phải vì sợ mình biến thành người tàn tật đâu. Nếu trở thành tàn tật, tôi không phải lấy vợ nữa mà sống độc thân, tàn tật thì khỏi phải mơ mộng về người ấy nữa, thế càng khỏe!
Khánh Xuân im lặng một lát rồi nói:
- Đừng mơ mộng nữa. Mộng cuối cùng vẫn là mộng, nhưng rồi sẽ đến lúc tỉnh, không có bệnh tật gì mới chính là thực tế nhất.
- Chị thương tôi thật hay vì sợ tôi thành tàn phế, không có ai giúp chị hoàn thành nhiệm vụ này?
Giọng Khánh Xuân có vẻ không vui:
- Tùy cậu nghĩ. Tôi đã nói xong rồi, đi bệnh viện hay không là tùy ý cậu vậy.
Tiêu Đồng không kịp nói lời xin lỗi thì cô đã treo điện thoại. Anh đứng lặng bên máy điện thoại, tay cầm ống nghe ngơ ngẩn cho đến khi có người kêu lớn:
- Tiêu Đồng, có người tìm cậu!
Một sinh viên đưa tay chỉ ra ngoài cổng. Tiêu Đồng đi thẳng ra cổng. Dưới tầm bảng thông báo đỏ đỏ trắng trắng, Âu Dương Lan Lan trang điểm thật đẹp đang đứng đó, đôi mắt như của loài báo đen nhìn thẳng về anh. Đột nhiên, một nỗi tức giận trào lên khiến anh không kịp suy nghĩ, quay người bước vào ký túc xá. Âu Dương Lan Lan đuổi theo đứng chắn ngang trước mặt, Tiêu Đồng gằn giọng:
- Cô còn muốn gì nữa?
Âu Dương Lan Lan ôm chầm lấy anh, khóc như mưa.
Chuyện này ngoài sức tưởng tượng, Tiêu Đồng cảm thấy tay chân mình trở nên vụng về, thừa thãi. Sinh viên ra vào ký túc xá không ai không liếc mắt nhìn một cách hiếu kỳ. Tiêu Đồng nghĩ, mình sắp sửa trở thành một nhân vật nổi tiếng trong toàn trường rồi, bèn đưa tay đẩy Âu Dương Lan Lan ra, cười nhạt:
- Cô khóc vì cái gì vậy?
Âu Dương Lan Lan nhìn chăm chú vào gương mặt đầy thương tích của anh, muốn đưa tay sờ nhưng Tiêu Đồng đã gạt đi. Vẫn khóc thút thít, Lan Lan nói:
- Tiêu Đồng, hãy nghe tôi giải thích.
Tiêu Đồng nhìn chung quanh. Kẻ qua người lại rất đông. Anh hằn học nói:
- Được, tôi nghe cô giải thích đây.
Nói xong thì cúi đầu đi ra khỏi ký túc xá. Anh muốn đưa Lan Lan đến bờ hồ nhưng đi được một quãng thì thay đổi ý dịnh. Bờ hồ là nơi anh và Khánh Xuân lần đầu tiên nói chuyện với nhau. Cảnh vật ở đó đã trở thành cảnh trong trái tim anh, có ý nghĩa kỷ niệm. Anh đưa Lan Lan đi về phía thư viện, trước thư viện có mười mấy bậc tam cấp, tương đối rộng rãi, buổi trưa thư viện chỉ mở cửa phụ nên ở đây không có người qua lại.
Không chờ Âu Dương Lan Lan lên tiếng, anh đã gằn giọng nói:
- Nói cho cô biết, tôi sẽ không để cho mấy thằng tiểu tử ấy đánh mà không đổi lại, về mà nói với mấy thằng ấy cứ chờ đó.
- Không phải là tôi yêu cầu bọn họ làm chuyện ấy mà là bố tôi. Tôi hoàn toàn không biết họ đi tìm anh. - Âu Dương Lan Lan phân bua.
Tiêu Đồng căm hận liếc nhìn cô:
- Nếu cô không nói bậy bạ với ông ấy thì việc gì ông ấy lại sai người đến tìm tôi?
Đôi mắt Âu Dương Lan Lan đỏ hoe, kêu lên:
- Ông không muốn tôi và anh ở bên nhau. Nhưng tôi lại muốn ở bên anh, tôi muốn ở bên anh! Anh có hiểu không, tôi yêu anh!
Tiêu Đồng không thể tránh kịp ba tiếng “tôi yêu anh” từ miệng Âu Dương Lan Lan phát ra. Anh sợ nhất là cô nói lên ba tiếng này. Anh không biết phải đối phó làm sao với Lan Lan nên giả vờ không hiểu, hét lên:
- Cô yêu tôi, do vậy tôi phải tiếp nhận sự giáo huấn của bố cô, đúng không?
Âu Dương Lan Lan đã bình tĩnh trở lại, nói:
- Vì ông không muốn tôi và anh gặp nhau. Ông muốn tôi tìm một người có địa vị, có điều kiện, tuổi lớn hơn một tí. Bố tôi có tiền, ông có thể cho tôi ra nước ngoài để sống, nhưng tất nhiên là phải có người đủ độ tin cậy để đưa tôi đi. Nhưng tôi chỉ yêu anh. Kể từ lúc gặp anh, tôi chưa bao giờ quên được anh!
Tiêu Đồng ngước mắt nhìn lên cao. Bầu trời rất xanh, xanh đến độ trong suốt. Mấy cụm mây trắng trôi nhẹ càng tăng thêm vẻ thanh bình. Anh nghĩ mình cũng giống như Âu Dương Lan Lan, kể từ khi gặp Âu Khánh Xuân, anh cũng không thể nào xua đuổi được hình bóng của cô.
- Tôi đã nói với ông là tôi nhất định phải sống với anh. Mấy ngày nay ông liên tục khuyên bảo tôi, những lời giải thích của tôi đều không có tác dụng gì. Tôi hoảng sợ, bèn khẳng định với ông là tôi và anh đã có...
Âu Dương Lan Lan ngập ngừng. Cơn giận bốc lên đầu Tiêu Đồng, anh quắc mắt nhìn cô:
- Đã có cái gì? Tôi và cô đã có cái gì?
Âu Dương Lan Lan thẳng thừng nói:
- Đã có quan hệ ấy! Tôi nói với ông ấy là tôi và anh đã có quan hệ, tôi không muốn có người thứ hai nữa!
Tiêu Đồng giận đến độ không thể nói thành lời nữa:
- Cô... cô... cô dựa vào cái gì mà đem cả một thùng nước bẩn đổ lên đầu tôi. Cô có quyền gì chứ?
Âu Dương Lan Lan biện hộ cho mình mà chẳng khác nào đang tranh cãi:
- Tôi không có cách nào khác, chỉ có thể nói như vậy. Tôi nói như vậy nhưng không hề có ác ý!
Tiêu Đồng bất lực, lớn tiếng chửi:
- Cô... cô là đồ không biết xấu hổ! Cô phải đi tìm ông ấy nói rõ, tôi và cô không có gì hết. Quá khứ không có, hiện tại không có và tương lai cũng không có nốt, vĩnh viễn không có!
Âu Dương Lan Lan câm bặt, chỉ đưa mắt oán hận nhìn Tiêu Đồng. Đôi mắt toàn một màu đỏ!
Cả hai im lặng, hình như họ nói đã mệt rồi. Tiêu Đồng cảm thấy toàn thân mình tê dại, rã rời. Im lặng một quãng khá dài, hình như sự giận dữ của Tiêu Đồng đã giảm, anh lào khào nói:
- Tôi lên lớp đây!
Nói xong thì bước xuống những bậc tam cấp. Âu Dương Lan Lan gọi với theo từ phía sau:
- Tiêu Đồng, tan học tôi đến đón anh.
- Tôi không học lái xe nữa. - Tiêu Đồng ngoáy đầu lại nói.
- Không phải học lái xe, là bố tôi muốn gặp anh!
- Lại muốn cho tôi một trận nữa phải không?
- Không, ông ấy đã đồng ý cho chúng ta gặp nhau, do vậy mới muốn gặp anh.
Tiêu Đồng phẩy tay định từ chối nhưng đột nhiên dừng lại nửa chừng, miệng cũng câm bặt bởi ngay lập tức. Trong đầu óc anh đã hình dung ra rằng, công việc mà Khánh Xuân giao cho đã có thể bắt đầu, ý thức được rằng đây là cơ hội tốt nhất mà anh có thể tiếp cận với Âu Dương Thiên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.