Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 4: Vẫn không tin tưởng




Ở dưới tầng hầm,Bùi Tử Yên đang co ro người lại,vết thương mà bị chồng mình đánh chằn chịt lên nhau,cô vừa đói vừa khát nữa..
Tại sao anh ấy lại đối xử với cô như vậy chứ,cô đâu có phản bội anh ấy đâu.Tử Yên bây giờ chỉ biết khóc thôi,hai chân bị anh xích lại đã rỉ máu luôn rồi.
" Hức..hức..Phó Cảnh Du..anh ác lắm "
Tình cảm bao năm qua chẳng lẻ anh ấy muốn bỏ là bỏ sao,anh ấy không tin tưởng mình. Ngày hôm qua là đám cưới của cả hai vậy mà bây giờ người đàn ông đó lại muốn nhốt cô ở đây,cái này được gọi là vợ chồng là tình yêu hay sao.
Tử Yên đưa tay sờ lên chiếc nhẫn cưới của mình rồi nở một nụ cười chua chát, rốt cuộc thì cuộc hôn nhân này là trò đùa của anh ấy sao.Nếu từ đầu đã không tin tưởng thì cứ hủy hôn đi chứ sao lại đối xử với cô như thế,anh không đau nhưng trái tim cô rất đau đớn.
Cô ngồi dựa vào tường khóc cho đến chiều thì cũng ngủ thiếp đi từ lúc nào cũng không hay,lát sau vệ sĩ bước vào thì thấy Tử Yên đã ngủ cho nên cũng đi ra ngoài mà không dám quấy rầy làm phiền.
....
8 giờ tối Phó Cảnh Du trở về nhà,anh vừa bước vào nhà thì quản gia và người hầu đã đứng sẵn và cúi đầu chào.
" Cậu chủ mới về "
" Ừm "
" À mà cô ta sao rồi,có đòi ăn uống gì không "
" Dạ không, tôi thấy cô ấy khóc thôi "
" Ừm "
Cảnh Phòng đi lên phòng tắm rửa rồi lát sau đi xuống nhà ăn tối,lúc trước cả hai cũng hay ăn tối cùng nhau nhưng hiện tại thì không bởi vì bây giờ anh rất câm thù người vợ của mình.15 phút trôi qua nhưng anh vẫn không ăn được gì,hương vị món ăn nó không ngon như Tử Yên đã từng nấu cho nên anh ăn rất ít và chỉ ăn cho có lệ mà thôi..
" Ông cho người dọn dẹp đi, ngày mai đổi món "
" Dạ vâng "
" Cậu chủ,hay cậu thả cô Tử Yên ra đi,từ sáng giờ cô ấy đã nhịn đói rồi tôi sợ cô ấy sẽ không chịu nổi "
" Ông muốn đi xuống tầng hầm cùng cô ta à "
" Tôi.."
" Tốt nhất ông nên làm tốt công việc của mình đi "
Cảnh Du nói xong liền đi xuống tầng hầm,vệ sĩ thấy anh đến thì liền mở cửa ra cho anh đi vào trong.Khi anh bước vào thì thấy cô đang khóc,hai mắt đẫm lệ rồi nhoè đi trông thấy.
Anh bước đến bóp cằm của cô rồi buông lời xỉ nhục.
" Từ nay cô sẽ là đồ chơi của tôi"
" Em không muốn, Phó Cảnh Du anh buông ra.. em đau "
" Đau cũng phải chịu,nếu cô không phục tùng tôi thì gia đình cô sẽ gánh chịu hậu quả đấy "
Đến bây giờ thì cô cũng đã hiểu lòng dạ của người đàn ông này rồi và đây mới là bản chất thật của anh ấy..
" Bùi Tử Yên..sau này cô không cần đến công ty nữa,cô cứ ngoan ngoãn ở nhà làm người hầu đi "
" À còn một chuyện nữa, tôi sẽ không bao giờ xem cô là vợ đâu.Bởi vì tôi thấy cô rất là dơ bẩn và dâm đãng "
" Cô mà không nghe lời thì ba mẹ cô sẽ nhận tất cả đấy còn cả thằng em trai của cô nữa "
" Được, sau này anh muốn làm gì thì làm em sẽ nghe theo tất cả. Nhưng mà em nhắc cho anh nhớ một điều là em không có ngoại tình,em không có quan hệ trước hôn nhân. Nếu anh không tin thì em cũng đành chịu, tình cảm của em trước sau vẫn như một "
" Phó Cảnh Du? Sẽ có một ngày anh sẽ hối hận khi đối xử với em như vậy "
" Hừ, tôi đây chỉ nhìn về sự thật mà thôi,chứng cứ rành rành mà cô còn chối "
" Đúng là sự thật đã diễn ra trước mắt, nhưng chưa chắc đó chính là sự thật "
" Bùi Tử Yên...cô..."
Phó Cảnh Du hét lên rồi tiến đến bóp cổ của Tử Yên,cô không la hét mà tự mình rơi nước mắt.Đây là người đàn ông mà cô yêu hay sao,anh ấy đang cường bạo mình.
Qua mấy phút sau thì anh mới chịu buông ra,nước mắt của cô cũng chảy xuống bàn tay của Cảnh Du.Lúc này anh lại cảm thấy chán ghét hơn mà đẩy cô quăng vào tường rồi ngất lịm đi.Sau đó anh cũng không nhìn lại mà đi ra khỏi tầng hầm.
Cảnh Du trở về thư phòng,anh ngồi lên ghế rồi bắt đầu làm việc...Anh không muốn nghĩ đến cô nữa,nếu không anh sẽ phát điên lên mất.. Người đàn ông này ngồi làm việc đến 2 giờ sáng thì anh cũng trở về phòng nghỉ ngơi để sáng còn có sức khoẻ đi làm..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.