Mai Phu Nhân Sủng Phu Hằng Ngày

Chương 6: Liễu Thái Chân ~




Gió mát thổi chầm chậm, tốp năm tốp ba chiếc thuyền hoa lộng lẫy bên hồ Ngọc Đái thành phía nam, người đi bộ trên bờ có thể nghe rõ tiếng nhạc du dương trầm bổng trên thuyền, du dương trầm bổng đến say đắm lòng người.
Hồ Ngọc Đái là một con sông nhân tạo, không rộng lắm, cùng lắm chỉ có bốn năm chiếc thuyền đi song song với nhau, dù vậy nó khá dài, nếu đi thuyền một vòng sẽ mất gần một ngày. Kỳ thực đây không phải thời điểm nhộn nhịp nhất của hồ Ngọc Đái, thời điểm huyên náo nhất là cách đây không lâu. Khi đó đào mận, hoa hạnh nở rộ khắp hai bên bờ, nhìn từ xa con sông được bao trùm một tầng sương mù cùng mây tía, những cánh hoa rơi tới tấp gần như phủ kín mặt nước hồ Ngọc Đái, thuyền bè nhiều đến nỗi khiến hồ chật như nêm cối.
Tài tử phong lưu, thi nhân tài hoa, nữ quyến du xuân, từ quý tộc quan chức đến dân thường ai ai cũng thích đến hồ Ngọc Đái ngắm hoa, ngắm cảnh, tận hưởng nắng xuân tươi đẹp đến dịu dàng. Nhưng hiện giờ hoa đã tàn, chỉ còn lại những hàng liễu xanh lơ lửng trong gió ở hai bên bờ, thỉnh thoảng có vài bông liễu ào ào rơi xuống.
Võ Trinh đang tựa vào cửa sổ tầng hai của thuyền hoa, híp mắt ngủ gật. Các tiểu đệ của nàng thì ở tầng một, âm thanh cười nói cùng tiếng đàn tỳ bà không ngừng vang lên khiến nàng ngủ không được ngon.
Một lúc sau có tiếng chân vội vã đi lên lầu, Võ Trinh mở một mắt ra nhìn. Là Mai Tứ lang quân, cậu nhóc ôm hai bức tranh vui vẻ chạy tới: "Trinh tỷ, tìm thấy tỷ rồi! Sao tỷ lại trốn ở đây ngủ vậy."
Võ Trinh ngồi thẳng dậy, dựa vào lan can, buồn ngủ nói: "Tối qua nghe nhạc đến tối muộn, sáng sớm thì bị lão già mắng dậy, buồn ngủ chết đi được."
Đêm qua nàng lén đến phường Bình Khang chơi đến gần rạng sáng mới quay về, trước đây nàng đều ngủ đến buổi trưa nhưng hôm nay thì hay rồi Dự quốc công ở nhà, tiếng chuông thành sáng sớm vang lên chưa dứt thì nàng đã bị ông gọi dậy dùng bữa sáng, sau đó thì dạy dỗ nàng cả một buổi sáng. Mãi mới trốn được ra ngoài, tính ngủ bù ở đây thì lại ngủ không ngon.
Võ Trinh cứ nghĩ đến cha mình thì thở dài, lần này ông lão quyết tâm gả nàng đi bằng được, cũng không quay về chùa nữa. Ông nói đợi cuộc hôn sự của nàng và đại lang nhà họ Mai hoàn thành xong mới quay về chùa, có thể hình dung trong khoảng thời gian này nàng sẽ không được tự do rồi.
Mai Tứ không biết lão đại nhà mình gặp chuyện gì, cậu nhóc mở bức tranh ra rồi đưa cho nàng xem như đang hiến tặng báu vật: "Trinh tỷ nhìn này, đệ mới vẽ đó, tỷ đánh giá chút."
Võ Trinh mở bức tranh ra xem, là một con ác quỷ mặt xanh nanh vàng, "Ừm không tệ, nhìn khá hung dữ."
Chàng thiếu niên Mai Tứ vỗ ngực đầy tự hào: "Ta vẽ dựa trên 'Thanh Diện Liêu' được mô tả trong 《Ghi chép về ma quỷ》 đó. Nếu trên đời thực sự có Thanh Diện Liễu thì nhất định nó sẽ giống như bức tranh ta vẽ."
Tiếc là không có giống. Võ Trinh, người đã nhìn thấy Thanh Diện Liêu thật thầm nghĩ.
Thiếu niên Mai Tứ này đam mê đọc mấy cuốn dã sử, đặc biệt là những câu chuyện về quỷ thần, si mê đến nỗi ám ảnh. Người mà cậu nhóc ngưỡng mộ từ khi sinh ra ngoài Võ Trinh thì chính là 'Bạch Xà Lang' tác giả của cuốn 《Ghi chép về ma quỷ》. Dù chưa từng gặp người ta nhưng Mai Tứ đã chắc nịnh rằng cậu cùng Bạch Xà Lang là quen biết từ lâu, nếu gặp mặt chắc chắn sẽ thành tri kỉ.
Tóm lại, bởi vì quá si mê 《Ghi chép về ma quỷ》 nên Mai Tứ quyết định vẽ tất cả yêu quái ma quỷ được mô tả trong cuốn dã sử đó rồi biên soạn thành sách tranh, đích thân cậu nhóc sẽ đến bái phỏng Bạch Xà Lang và tặng sách tranh này cho y.
Những người khác không có kiên nhẫn nghe Mai Tứ nói về mấy thứ ma quỷ này, mọi người trong nhà thậm chí còn mắng cậu nhóc ăn sẵn nằm ngửa, bị ma quỷ ám ảnh, chỉ có Võ Trinh là không cười nhạo cậu nhóc vì điều này.
Mai Tứ mà nói về chuyện ma quỷ thì nói không ngừng, Võ Trinh còn tưởng sẽ phải nghe đứa nhỏ này ồn ào cả buổi chiều, không ngờ một lúc sau, cậu nhóc đột nhiên dừng lại rồi đứng dậy, chỉ tay về phía bờ bên kia: "Nhìn kìa! Là đám người họ Liễu."
Võ Trinh quay sang nhìn, một vài thiếu nữ đang ngồi dưới tấm màn được bao quanh bởi một cây liễu lớn bên bờ. Thông thường khi nữ quyến đi du xuân đạp thanh thì họ sẽ dùng rèm che thành một không gian, tránh không để ai khác quấy rầy.
Dường như các thiếu nữ cũng phát hiện ra nhóm Võ Trinh ở thuyền hoa bên này rồi, các nàng cùng nhau chỉ vào thuyền hoa kia, không biết nói cái gì nhưng lại cùng cưới lớn.
"Nhất định bọn họ lại nói xấu chúng ta!" Mai Tứ tức giận nói xong xoay người đi xuống lầu, một lúc sau thuyền hoa của nhóm Võ Trinh cập bến.
Võ Trinh không thèm nhúc nhích, chỉ dựa vào lan can nhìn Mai Tứ dẫn theo nhóm thiếu niên đang thưởng nhạc ở tầng dưới đi về phía tấm rèm.
Võ Trinh không cần nhìn cũng biết chuyện gì sắp xảy ra. Quả nhiên các thiếu nữ trong tấm rèm nhìn thấy nhóm Mai Tứ tới thì cũng không chịu thua kém, tức giận đứng hết dậy. Sau đó hai bên tay chống hông chửi bới, khung cảnh cực kỳ đặc sắc.
Võ Trinh có thị lực tốt, có thể nhìn thấy được nữ tử đang bị mấy thiếu nữ kia che lấp ở bên đó, người đó ngồi im lặng ở phía trên cùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn về hướng cây liễu, tựa hồ ngay cả lời mắng mỏ cũng không nghe thấy. Cô cũng đã quen với cảnh tượng như này giống Võ Trinh rồi.
Nữ tử ngồi đó tên Liễu Thái Chân, cha cô là Ngự sử đại phu*. Liễu ngự sử là một nhân vật lợi hại đến mức khiến hoàng đế lúc nào cũng đau đầu vì ông, là một người chính trực. Dùng lời nói ngầm của hoàng đế để miêu tả thì ông là cục đá thối tha trong hố xí, cái gì cũng dám nói, dám mắng bất kì người nào. Điều đáng sợ hơn là ông từng làm Quốc Tử Giám Tế Tửu*, dạy ra một đám người có đầu óc khác thường y chang mình, hiện nay tất cả các ngự sử ở Ngự Sử Đài đều noi theo ông, một đám người thô lỗ này mà bước ra ngoài quả thực đáng sợ.
(*Ngự Sử Đại Phu: một chức quan ba phẩm thời nhà Đường, là người đứng đầu Ngự Sử Đài, chịu trách nghiệm giám sát và chấp hành pháp luật. cre baidu
*Quốc Tử Giám Tế Tửu: là một trong những chức quan của chính quyền trung ương ở Trung Quốc cổ đại. Chức quan này thuộc Quốc Tử Giám - học phủ lớn nhất của triều đình, nhiệm vụ chính là nắm giữ luật đại học và dạy học thi cử. cre baike)
Còn Liễu Thái Chân là bình rượu mơ của Liễu Ngự Sử đáng sợ này, mọi người đều biết ông thương yêu con gái mình nhiều đến mức nào nên không ai ở Trường An dám gây sự với Liễu Thái Chân trừ Võ Trinh.
Nếu Võ Trinh là lão đại của một nhóm con cháu quý tộc ăn chơi khét tiếng ở Trường An, cầm đầu nhóm người này vui chơi hưởng lạc thì nhóm các cô nương quý tộc do Liễu Thái Chân cầm đầu là kiểu mẫu đoan trang hiểu nghi lễ. Hai bên không ưu nhau, hễ gặp nhau là chửi mắng cà khịa. Kỳ thực chuyện này chẳng có gì to tát, mấy năm trước Võ Trinh cãi nhau với Liễu Thái Chân bị người khác bắt gặp, tiểu đệ của hai bên đều muốn giữ thể diện cho lão đại nhà mình nên đâm ra sự việc ngày càng nghiêm trọng rồi biến thành tình trạng như bây giờ.
Tới hiện tại thì mối thù không thể cứu vãn được nữa, mắng chửi nhau đã thành thói quen, ngay cả lời của Võ Trinh cũng không có tác dụng nên nàng chỉ mặc bọn chúng mắng nhau, dù sao cũng không có gì to tát.
Võ Trinh nhìn về phía nhóm người kia, đột nhiên nhướng mày vì cái nhìn của Liễu Thái Chân đang liếc về phía mình.
Hai bên cãi nhau ầm ĩ nhưng chẳng ai để ý đến Liễu Thái Chân vốn đang ngồi ở đó đã không thấy đâu, cô tránh nhóm người rồi một mình đi đến phía sau cái cây lớn cách đó không xa, còn Võ Trinh vốn đang ở trên thuyền hoa đã không biết từ lúc nào đi đến bên cạnh Liễu Thái Chân.
Hai kẻ thù trong truyền thuyết giờ đang đứng cạnh nhau trong bầu không khí bình yên.
"Mấy thứ bẩn thỉu đã lẻn vào thành Trường An." Liễu Thái Chân vừa đi đến đã mở lời trước, khuôn mặt nhợt nhạt lạnh lùng như băng.
Võ Trinh: "Thứ bẩn thỉu gì cơ? Sao ta lại không phát hiện ra?"
Liễu Thái Chân liếc nàng rồi tức giận nói: "Thử hỏi Miêu Công ngày nào cũng ở nhạc phường nghe nhạc, phát hiện kiểu gì."
Võ Trinh đặt tay lên vai cô, cười nói: "Rắn nhỏ à, ngươi đổ oan cho ta rồi, đêm qua ta đi Chợ Yêu cũng có phát hiện ra được gì đâu, nhưng ngươi đó, không thấy ngươi cùng hai trợ thủ ở Nhạn lầu, các ngươi đi đâu vậy?"
"Ngươi cho rằng ta giống như ngươi, ngày nào cũng muốn vui chơi sao." Giọng điệu của Liễu Thái Chân không vui nhưng cũng không hất tay nàng ra, "Ta dẫn theo hai người họ lần theo dấu vết của thứ bẩn thỉu đó."
"Ồ, vất vả cho người rồi." Võ Trinh hỏi: "Vậy có phát hiện ra được gì không?"
Liễu Thái Chân lấy ra một thứ từ trong tay áo đưa cho nàng xem, "Không tìm được thứ đó nhưng ta tìm được thứ này."
Võ Trinh vừa liếc nhìn đã cau mày, thấp giọng chửi: "Lại là cái thứ chó má này, phiền phức."
Trong tay Liễu Thái Chân là một viên đá trong suốt lấp lánh, không có tí tạp chất nào, bên trong viên đá là một chút màu đỏ tươi đã đông đặc, trông cực kỳ bắt mắt. Người bình thường không thể nhìn ra được sự kì lạ đó nhưng trong mắt thứ nửa người nửa yêu thì vật này báo hiệu điềm xấu.
Trên thế gian có một yêu ma tên 'Bất Hoá Thi', là một yêu ma được sinh ra từ nỗi đau tột cùng rồi chết đi của con người, sau khi chết thì oán hận quá mức. Da thịt của yêu ma này mục nát nhưng xương cốt thì bất diệt, xương cốt của thứ này biến thành viên đá lấp lánh trong suốt, màu đỏ tươi ở giữa là oán hận. Vật đó được gọi là 'Bất Hóa Cốt'.
'Bất Hoá Thi' chứa đầy oán hận của 'Bất Hóa Cốt', đưa thứ này cho người bình thường đeo sẽ chết oan uổng trong vòng chưa đầy nửa tháng.
Thứ yêu ma hại người này là thứ mà Võ Trinh ghét nhất, phần lớn loài này được biến thành sau khi người chết, không có lý trí chỉ biết hại người. Với tư cách là 'Miêu Công', nhiệm vụ của nàng là phải xử lý mấy thứ bẩn thỉu đã lẻn vào thành Trường An này.
"Không biết còn có bao nhiêu 'Bất Hóa Cốt' nữa, phải mau chóng tìm ra bọn chúng không thì sẽ càng nhiều người chết hơn." Liễu Thái Chân nói.
Võ Trinh cũng đồng tình, cầm lấy 'Bất Hóa Cốt' trong tay Liễu Thái Chân rồi ném vào túi da trên thắt lưng mình "Thể chất của ngươi không thích hợp cầm thứ này, để ở chỗ ta đi."
Liễu Thái Chân sửng sốt, giọng điệu cũng dịu đi: "Đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc lười biếng, làm việc chăm chỉ cho ta." Bọn họ quen nhau nhiều năm, có thể coi như cùng nhau trưởng thành, đương nhiên Liễu Thái Chân biết Võ Trinh ham chơi thì ham chơi nhưng làm việc rất đáng tin cậy, không có việc gì mà nàng không hoàn thành được.
Võ Trinh vừa cười vừa vén tóc Liễu Thái Chân, bộ dạng như tên lưu manh, "Vâng ạ Xà Công, tại hạ không dám lười biếng."
Lông mày của Liễu Thái Chân co giật nhưng chưa kịp nói gì thì Võ Trinh đã cười chạy đi.
.....
Bọn Mai Tứ cãi nhau với nhóm thiếu nữ mồm miệng sắc sảo kia xong thì hài lòng quay trở về thuyền hoa, cậu nhóc muốn tìm Võ Trinh để tiếp tục nói về những bức tranh mình vẽ nhưng lại nhìn thấy Võ Trinh đang nghịch một viên đá trong suốt kỳ lạ.
Cậu nhóc thản nhiên nói: "Ta cũng có một viên."
"Ồ, ngươi cũng có sao." Võ Trinh khựng lại rồi duỗi tay ra: "Ta thích món đồ này, ngươi đưa cho ta đi."
Mai Tứ gãi đầu, vẻ mặt tiếc nuối nói: "Nhưng mà sáng nay anh họ ta về nhà, ta thấy anh ấy thích bèn tặng luôn cho anh ấy rồi."
Vẻ mặt Võ Trinh kỳ quái, hỏi: "Anh họ ngươi, đại lang Mai gia?"
Mai Tứ gật đầu: "Đúng vậy, anh họ của ta. Thực ra ta với anh ấy không thân lắm, chỉ gặp nhau có mấy lần thôi, bình thường cũng không có trò chuyện với nhau. Hôm nay hình như vì hôn sự của mình nên mới về nhà, lần cuối ta gặp anh ấy là cửa ải cuối năm*. À đúng rồi, anh ấy đang làm Tư Lang Trung ở hình bộ, chắc Trinh tỷ không biết đâu."
(*Cửa ải cuối năm: bản raw là 年关, thường thì cuối năm phải trả nợ nên được coi là một cử ải.)
Võ Trinh: "...."
Trinh tỷ của ngươi không chỉ biết mà còn sắp trở thành đường tẩu của ngươi đó. Võ Trinh thầm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.