Mai Phu Nhân Sủng Phu Hằng Ngày

Chương 7: Nhà của Tiểu lang quân ~




Võ Trinh không bao giờ thích trễ nải trong công việc, vì vậy sau khi biết đại lang nhà họ Mai có bất hoá cốt, nàng không ngần ngại bỏ lại mấy đứa đàn em của mình, nói dối rằng có việc gấp rồi cưỡi ngựa rời khỏi hồ Ngọc Đái.
Dù thế nào đi nữa thì nàng cũng phải lấy được bất hoá cốt đó, để tránh đại lang nhà họ Mai vô tình bị khúc xương xui xẻo đó hại chết.
Đại lang nhà họ Mai sống ở phường Thường Lạc, căn nhà sát tường thành phía đông. Võ Trinh dễ dàng tìm ra được địa chỉ nhà đại lang, đi về phía cổng Xuân Minh rồi quẹo vào một góc rẽ phía nam là đến gần bức tường phía đông của phường Thường Lạc. Nàng quen thói thích đi đường tắt, không thích đi bằng cổng chính mà lại trèo tường vào.
Võ Trinh buộc ngựa dưới cây hoè ven đường, con tuấn mã màu táo đỏ ngoan ngoãn chờ ở dưới tán cây, trông cực kỳ nghe lời. Tuy nhiên con ngựa này trước mặt Võ Trinh rất nghe lời nhưng đối với người lạ thì tỏ ra hung dữ, tên ăn trộm nào dám cướp ngựa sẽ bị nó đạp chết.
Vì vậy Võ Trinh không sợ con ngựa hồng anh của mình bị trộm, tiện tay vuốt ve đầu ngựa một chút rồi đi đến chỗ tường, nhìn trái nhìn phải không thấy ai bèn đạp lên tường rồi nhanh chóng trèo lên, chớp mắt đã trèo qua.
Sau khi trèo qua bức tường, nàng còn phải trèo qua bức tường ở trong sân nhà Mai đại lang. Bức tường này không cao lắm nên Võ Trinh không cần dùng sức, trực tiếp nhảy lên.
Tuy nhiên dù gì cũng là nhà của người ta nên nàng chống tay lên chóp tường, nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai ở bên trong trước khi nhảy xuống.
Mai Trục Vũ, đại lang nhà họ Mai đến từ Cù Châu một năm trước, cha mẹ đều mất và không có anh chị em, họ hàng thân thiết nhất ở thành Trường An là Mai Tứ và Mai quý phi. Nhưng theo Mai Tứ thì người này không phải kiểu người nhiệt tình, không thường xuyên giao lưu qua lại với ai nên vẫn luôn sống một mình ở căn nhà này, Võ Trinh ngồi trên chóp tường nhìn một lượt là biết rõ hắn thực sự là một người thích yên tĩnh, trong sân không một nô bộc nào.
Trong mắt Võ Trinh, căn nhà này của hắn rất nhỏ, không thể so sánh nổi với phủ Dự Quốc Công nhưng một người ở thì vừa vặn. Võ Trinh đi thẳng về phía phòng ở của chủ nhà, nàng không biết sân trước có người hay không nên tập trung lắng nghe một lúc, cảm thấy hình như hậu viện có tiếng động nhưng nàng cũng không để ý lắm.
Nếu Mai Trục Vũ không mang theo bất hoá cốt thì chắc chắn hắn để ở trong phòng, nàng đến đó tìm trước nếu không có thì sẽ nghĩ cách lấy từ tay hắn sau.
Rõ ràng là đang làm một tên trộm nhưng Võ Trinh lại rất vô tư như khách đến chơi, thậm chí còn thích thú ngắm nhìn khung cảnh trong sân. Là người thì thường rất thích hoa đỏ hoa tím, hầu như nhà nào cũng trồng một ít đào mận, tú cầu, hoa hồng hoặc sen. Nhưng sân vườn của Mai Trục Vũ thì chỉ nhìn thấy màu xanh đậm và nhạt, không có một chút màu sắc tươi sáng nào.
Phía trên bức tường đằng kia có một lớp dây leo xanh rủ xuống, trong sân trồng mấy cây thông, một khóm trúc xanh cạnh cửa sổ, trước sân còn có một cây sơn trà đang ra quả xanh mướt. Trước hiên nhà có một cái ao, trong ao có hai ba chiếc lá sen mới hái đứng duyên dáng yêu kiều, vài cụm xương bồ mọc ở kẽ hở giữa mấy tảng đá lớn cạnh ao, cũng là một lớp xanh mát mới trồi lên.
Chỉ như vậy thôi, cửa ra vào, cửa sổ, cột đều là gỗ sẫm màu, thậm chí không có một cây trụ màu đỏ nào, toàn sân trang nhã, tĩnh lặng và...lạnh lẽo.
Vào cái mùa mà mùa hè đang đến gần thì ngay cả Võ Trinh cũng thấy rùng mình vì lạnh.
"Trời ơi, gả cho người như này có khi buồn chán chết mất." Võ Trinh lẩm bẩm rồi đẩy cửa phòng Mai Trục Vũ.
Võ Trinh đã tính cả rồi, hôm nay Mai Trục Vũ đi trực ở hình bộ, nàng có thể tìm kiếm cục xương đó ở đây một lúc, vì vậy rất tự tin đi vào phòng của Mai Trục Vũ.
Quả thực trong phòng không có ai, nhìn một lượt thì đồ đạc bày biện đơn giản, trừ một chiếc giường ngủ, tủ quần áo, vài cái rương hòm cùng án kỉ thì chả có cái gì nữa. Thư phòng ở bên ngoài phòng ngủ không có ngăn cách hoàn toàn mà dùng mành trúc che lại, ngược lại trong thư phòng có rất nhiều đồ đạc, nhiều nhất là sách.
Võ Trinh thăm quan mấy kệ sách một lúc rồi bắt đầu tìm kiếm bất hoá cốt. Tuy nhiên tìm được một lâu rồi nhưng nàng không cảm nhận được oán khí yếu ớt đó.
Chẳng lẽ nó không có ở đây? Tiểu lang quân thực sự đã luôn mang thứ đó bên mình sao? Xui xẻo thật đấy.
Võ Trinh đóng cửa tủ quần áo của Mai Trục Vũ lại, tính định rời đi rồi đến hình bộ xem thế nào thì chợt nghe thấy tiếng bước chân ngoài phòng. Âm thanh đó nhỏ đến mức người bình thường sẽ chả bao giờ nghe thấy được nhưng với đôi tai nhạy bén của mình thì Võ Trinh nghe thấy có người đang đi về phía căn phòng này. Nàng bình tĩnh bước tới cửa sổ, tính lẻn ra ngoài bằng đường cửa sổ, nào ngờ còn chưa kịp mở thì lại nghe thấy tiếng xào xạc bên ngoài.
Từ cái khe nhỏ của cửa sổ, nàng nhìn thấy bên ngoài có một ông lão ăn mặc giống nô bộc đang quét lá rụng, nếu nàng đi ra từ đây thì nhất định sẽ bị ông lão bắt gặp. Cửa sổ bên kia của thư phòng cũng không được, đồ đạc trong phòng ít ỏi, xà ngang trên trần nhà cũng không che được gì.... Đành vậy, cũng không còn cách nào khác.
Võ Trinh bắt đầu cởi quần áo.
Mai Trục Vũ bước vào phòng, hắn vừa đi săn ngỗng ở ngoại thành nên quần áo có chút bẩn, mở tủ tính tìm một bộ quần áo sạch sẽ để thay. Ngay khi hắn chỉ còn chiếc áo trắng trơn cuối cùng thì chợt cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức quay đầu về phía giường.
Hình như chiếc chăn được gấp gọn gàng trên giường của hắn bị ai đó động vào, có chút lộn xộn. Mai Trục Vũ cau mày, cảm giác đằng sau mình bị nhìn chằm chằm, hắn quay lại thì bắt gặp một đôi mắt vàng cam.
Một con mèo ly hoa đang ngồi xổm trên tủ quần áo nhìn hắn.
Mai Trục Vũ hơi sửng sốt, hắn cảm thấy con mèo ly hoa này trông rất quen, hình như là con mèo hắn từng thấy ở quan thự trước đây. Hắn đoán con mèo này chắc chắn được nuôi, nếu như là mèo hoang thì sẽ không có bộ lông sách bóng và sạch sẽ như này.
Nhưng mà con mèo này làm sao chạy vào phòng hắn vậy. Mai Trục Vũ ngẩng đầu nhìn chằm chằm mèo ly hoa trên nóc tủ một lúc, sau khi thay xong y phục dưới ánh nhìn của Võ Trinh thì hắn bước đến phía cửa sổ và mở cửa ra.
Lão nô quét lá ở phía sau phòng nhìn thấy hắn thì vội đặt chổi xuống: "Đại Lang về rồi sao?". Thấy hắn mặc bộ quần áo sạch sẽ, đoán rằng có lẽ vừa rồi đại lang làm bẩn quần áo nên hỏi thêm lần nữa: "Ngài có muốn tắm nước nóng không?"
Mai Trục Vũ lắc đầu không nói gì, lão nô cũng biết tính hắn nên không nói gì nữa, tiếp tục cúi đầu quét sân.
Mai Trục Vũ cũng không đóng cửa sổ, chỉ mặc thêm cái áo choàng rồi đi đến thư phòng.
Võ Trinh nhìn về phía cửa sổ, đoán Mai Trục Vũ muốn nàng nhảy ra từ chỗ này. Người này khá tốt, người khác đột nhiên nhìn thấy mèo hoang trong phòng mình, chắc chắn sẽ ghét vì nó bẩn rồi mắng đuổi đi nhưng Mai Trục Vũ lại rất bình tĩnh tốt bụng, lần trước còn rửa chân cho nàng.
Tất nhiên Võ Trinh sẽ không dễ dàng rời đi vì đồ còn chưa lấy được, hơn nữa quần áo của nàng vẫn còn nhét dưới gầm giường của tiểu lang quân, dù sao cũng phải lấy ra nhưng lão nô quét sân vẫn còn ở đó. Làm mèo thì chỉ có điểm này là bất tiện, tại sao quần áo trên người không thể trở thành lông mèo chứ, lần nào biến thành mèo đều phải cởi ra rồi lại mặc vào.
Võ Trinh nhảy xuống rồi đi tới thư phòng. Một bên của cửa sổ lớn được Mai Trục Vũ mở, rèm trúc cũng được hắn cuộn lên, bên ngoài ánh nắng chiếu rọi, cửa sổ cũng được mở ra làm bên trong căn phòng càng thêm sáng sủa. Hơn nữa ánh sáng lấp lánh phản chiếu từ mặt ao rọi lên tường nhà lung lay gợn sóng.
Mai Trục Vũ ngồi trên chiếc đệm êm ái cạnh cửa sổ sát đất, dựa vào cái bàn hình bán nguyệt, hắn dùng tay nhẹ nhàng xoa trán, ánh mắt nhìn về phía mặt nước xanh ngát ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì. Hắn cởi khăn chít đầu xuống, mái tóc đen được buộc thành búi, có một sợi tóc rơi xuống tai.
Võ Trinh bất giác cảm thấy tiểu lang quân điềm tĩnh này có chút hấp dẫn. Vài sợi râu trắng quanh miệng nàng giật giật rồi chậm rãi đi về phía sau Mai Trục Vũ. Đến gần hơn thì cuối cùng nàng cũng cảm nhận được hơi thở không rõ ràng của bất hóa cốt, xem ra tiểu lang quân thực sự mang theo thứ này bên người.
Tiếp theo nàng nên làm gì để lấy được bất hóa cốt đây? Võ Trinh bước đến trước mặt Mai Trục Vũ, ngồi xổm xuống rồi nhìn chằm chằm hắn, suy nghĩ xem nên làm thế nào.
Mai Trục Vũ nhìn thấy nàng thì có chút kinh ngạc, tưởng rằng con mèo này đã rời đi nhưng không ngờ nó lại đi theo mình. Hình như con mèo này rất hiểu con người? Trong lòng Mai Trục Vũ có chút hoài nghi, cứ thế cẩn thận quan sát con mèo ly hoa trước mặt một lúc. Nhưng hắn lại không cảm nhận được mùi yêu quái khác thường nào, con mèo trước mặt chắc chỉ là một con mèo bình thường. Quả thực có một số sinh vật trên thế gian này có trí thông minh bẩm sinh. Nghĩ đến đó, Mai Trục Vũ gạt bỏ ngay nghi ngờ trong lòng.
Võ Trinh cũng thăm dò tiểu lang quân một lúc, tiến đến rồi duỗi chân chạm vào vạt áo của người ta.
Mai Trục Vũ chắc chắn con mèo ly hoa trước mặt này là một con mèo bình thường, không biết nó tính làm gì nên chỉ im lặng nhìn. Võ Trinh thấy tiểu lang quân không có phản ứng gì bèn nhảy vào lòng hắn.
Mai Trục Vũ vốn đang ngồi khoanh chân, mèo ly hoa nhảy vào thì vừa vặn. Võ Trinh ở trong lòng tiểu lang quân ngửi ngửi mùi trên cơ thể hắn, nàng muốn tìm xem rốt cuộc bất hóa cốt ở đâu, nhưng mũi nàng chỉ ngửi thấy mùi cỏ tươi mát nên thản nhiên nghĩ ồ, chắc chắn tiểu lang quân vừa đi đến chỗ đất hoang.
Đáng lẽ hôm nay hắn phải đi trực chứ nhỉ, sao lại ở nhà thế này?
Mai Trục Vũ thực sự choáng váng, hắn chưa bao giờ thấy một con vật nhỏ nào chủ động đến gần mình, hắn có chút mất tự nhiên khi bị con mèo lông xù này cọ vào lòng. Nhưng nhìn bộ lông mềm mại bồng bềnh như nhung dưới ánh mặt trời khiến hắn bất giác vươn tay nhẹ nhàng chạm vào.
Mèo nọ không ngọ ngoạy mà để hắn vuốt ve, chỉ tập trung đánh hơi mùi trên người hắn. Thế là Mai Trục Vũ lại chạm nhẹ vào tai con mèo, sự đụng chạm mềm mại và ấm áp khiến vẻ mặt hắn dịu đi. Thực ra hắn không quá yêu thích chó mèo nhưng không hiểu vì sao lại cảm thấy con mèo ly hoa trong lòng mình rất đáng yêu.
Võ Trinh cuối cùng cũng tìm thấy bất hóa cốt, cục xương được đặt trong túi treo trên thắt lưng của tiểu lang quân. Trong lòng thầm nghĩ: tên nhóc này giỏi thật, tiểu lang quân thực sự đã giữ thứ này bên người.
Nàng giả vờ không cố ý, dẫm chân kéo cái túi nhỏ lại rồi làm nó rơi xuống. Vừa đúng lúc chân phải của nàng dẫm lên thì đột nhiên Mai Trục Vũ bế nàng lên rồi đặt sang một bên, cầm cái túi nhỏ treo lại lên thắt lưng.
Võ Trinh:......Này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.