Mại Thái Lang

Chương 34:




Thương vừa vào cửa, chỉ thấy tiểu Yên nhìn khối ngọc bội của hắn đến ngẩn người, liền bưng bữa tối, hướng tiểu Yên đi đến.
“Thích ngọc bội này sao?”
“Thương.” Tiểu Yên cười gật gật đầu, tự nhiên ngả về hướng Thương.
“Tặng cho ngươi.”
“Thật ư?” Tiểu Yên kinh ngạc nhìn về phía Thương.
“Ân, chỉ cần ngươi thích, ta cái gì cũng có thể cho.” Kể cả mạng ta!
Đối với tình ý dành cho tiểu Yên, cũng không khiến Thương bất ngờ, cùng tiểu Yên ở chung mấy tháng nay, hắn biết hắn đã không thể rời khỏi tiểu Yên, càng không thể tưởng tượng khi tiểu Yên rời đi cuộc sống hắn sẽ thế nào, hai người bọn họ có thể nói đã là chung một sinh mệnh, dù mất đi ai cũng độ hội khiến người kia thống khổ.
“Cảm ơn, Thương ngươi đối ta tốt nhất. Ta yêu ngươi.” Tiểu Yên vui vẻ hôn nhẹ.
Từ khi phụ thân rời bỏ, ngoại trừ cảm giác hạnh phúc lúc thành hôn với Tuyết Miên, những thứ khác đều do Thương vì hắn làm ra, hắn yêu nhất Thương.
Thương nhìn tiểu Yên đơn giản vì một khối ngọc hắn tặng cao hứng thành vậy, không khỏi cười mị, Thương cầm lấy ngọc bội trong tay tiểu Yên, điều chỉnh một chút, sau giúp tiểu Yên đeo lên cổ.
“Khối ngọc này ta tặng ngươi làm vật đính ước, ngươi tuyệt không thể lộng hay cởi xuống, biết không?”
“Ân, chính là… ta không có thứ gì tặng ngươi.”
Thu lễ vật Thương quý trọng như vậy, chính mình lại không có gì trao Thương, tiểu Yên cảm thấy có chút áy náy.
“Có a, ngươi đem chính mình tặng cho ta, cho ta thân ngươi, lòng ngươi, so ra còn hơn khối ngọc bội nho nhỏ này, ngươi đáng quý hơn nó ngàn lần vạn lần.”
“Ha hả.” Tiểu Yên tràn đầy hạnh phúc dựa vào lòng Thương.
Lão thiên gia, Vân Yên ta từ nhỏ đến giờ chưa từng cầu ngài qua việc gì, hiện tại chính là ta cầu ngài, hy vọng ngài có thể phù hộ ta, cả đời cùng Thương như thế khoái khoái lạc lạc, sống cuộc sống hạnh phúc, những thứ khác ta đều không cần.
Tiểu Yên trong lòng trộm hướng lão thiên gia nguyện ước, nhưng là, lão thiên gia không biết cố ý hay làm bộ không biết, vẫn cấp cho bọn họ cái khảo nghiệm, những ngày hạnh phúc như vậy, lại một lần vì Thương ra đi mà hết thảy tan biến, đem hạnh phúc xinh đẹp hoàn toàn phá hủy.
Thương khi đó xuất môn bàn việc, do lần hoan ái trước, khiến tiểu Yên không có khí lực, chỉ đành ngoan ngoãn ở nhà chờ Thương, Thương trên đường về phát hiện một gốc hoa xinh đẹp kỳ lạ, tâm niệm, muốn hái về cấp tiểu Yên, nghĩ đến thu được biểu tình khoái hoạt của tiểu Yên, động tác không khỏi nhanh hơn.
Đóa hoa kia sinh trưởng ở vách đá thẳng đứng, Thương vì hái nó, cố sức thượng lên sơn bích nguy hiểm, thất vất vả mới hái được, cao hứng chưa kịp không nghĩ dưới chân lại trượt, rớt xuống mặt đất thật mạnh, càng nguy hơn chính là, bị đúng trúng đầu.
Thương tuy rằng cực lực nghĩ muốn bảo trì thanh tỉnh, đáng tiếc hắn ngã quá nặng, ngất đi, hắn khi chìm vào hôn mê trong tay vẫn gắt gao nắm chặt đóa hoa tặng tiểu Yên.
Hựu cùng Hi bởi vì không đợi được chủ tử, nghĩ thầm, chủ tử không phải nói lập tức trở về sao, Mặt Trời đã nhanh xuống núi, sao chưa thấy bóng dáng, không biết tại sao có chút bất an, chạy nhanh ra ngoài tìm, phát hiện chủ tử nằm trên mặt đất, đầu còn có miệng vết thương dính đầy máu, liền vội vã đem đến đại phu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.