Mạn Đà La Dữ Anh Túc

Chương 2: Không còn trẻ nữa




Phòng khách rộng rãi, khó có dịp năm vị đương gia của Ngũ ấp đường đều tụ tập ở thành phố Dịch, Bạch Ngọc Đường vuốt vuốt huyệt Thái dương bị đau, hiện giờ đang chịu oanh tạc của mệt mỏi, mấy năm qua, năm nào cũng có một hai lần “họp mặt”, mà ngay cái lúc này—— tấm hình hắn an ủi Bunny lại được đăng đầy trên tít đầu của các tạp chí trên toàn thế giới.
“Chị nói, chú Năm….” thấy chị dâu yêu quý của hăn bắt đầu tư thế cầm lên chén trà, Bạch Ngọc Đường thật muốn ngất luôn, bắt đầu từ thời cha của hắn, vị chị dâu này đã là “Ngự y” riêng của cả Ngũ Ấp Đường rồi, sau khi cha hắn qua đời lại càng thêm săn sóc hắn, dâu trưởng như mẹ, những lời này quả thật cũng không khoa trương, cho nên Bạch Ngọc Đường dù có điên khi thấy vị chị dâu đây liền lập tức trở nên “ngoan ngoãn” hệt như chuột gặp mèo.
“Cái kia– là trang đầu đó, chú muốn chọc cho chị giận chết có phải không? Con lai 18 tuổi? Chú tưởng năm nay chú còn 18 chắc? Chị tưởng chú lớn như vậy, Lô Trân cũng đã chạy khắp nơi!! Chú không thể tìm một nơi đứng đắn để an tĩnh lại hay sao!? Còn bắt một người có tuổi như chị phải lo lắng, thật không biết chị có còn sống nổi để chứng kiến ngày chú lấy vợ sinh con hay không đây….” Cúi đầu uống một hớp trà lạnh để hạ hỏa, lời nói của chị làm vị Ngũ huynh đệ này một bụng câm nín.
“Chị dâu… mấy lời này, nhìn thế nào cũng thấy chị mới đầu ba mươi thôi mà, cuộc sống tương lai còn dài, sản phẩm dưỡng da Thụy Sĩ lần trước em tặng chị cũng rất có ích đi? Lần sau em lại kêu bọn họ mang tới.” Lô phu nhân khoảng 45, 46 tuổi nhờ chăm sóc tốt, nhìn qua cũng không đến 40, Bạch Ngọc Đường nhanh nhảu muốn đổi để tài, vội vàng chen miệng.
“Bạch lão ngũ, chú đừng hòng đánh trống lảng!! Chị cho chú biết, Trân nhi luôn lấy chú làm gương, chị dạy nó, nó còn cư nhiên lấy chuyện của chú ra mà trả treo với chị!! Chị thấy điểm này chắc lại học từ chú rồi, chị đây còn cái mạng già cũng phải nói!!” Lô Trân cùng Bạch Ngọc Đường kém nhau khoảng 7 – 8 tuổi, từ nhỏ cậu đã bám lấy chú Năm, tôn vinh hắn không khác gì thần tượng của mình.
Vì vậy, một lần nữa vị Bạch Ngũ gia gan lớn bằng trời suốt ba giờ bị rầy đã hoàn toàn biến thành một con bạch lão thử, hắn gật đầu liên hồi như gà con mổ thóc, hiểu rõ tính khí chị dâu nhà mình, nếu như dám có nửa điểm không phục xem, không chừng sẽ phải chịu đựng ma âm rót não suốt dăm bữa nửa tháng nữa kìa. Các anh em còn lại, bốn người ngồi uống trà xem trò vui. Giả vờ không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của họ Bạch.
Cánh cửa khẽ mở, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, những dịp này, trừ phi có chuyện đặc biệt không ai dám tới quấy rầy. Ngay cả người đang chống nạnh giáo huấn Lô đại tẩu cũng phải ngừng lại để xem người vừa tới cửa là ai.
“Thật xin lỗi — tôi vừa trở lại, không biết Ngũ gia đang họp—” Thấy trong phòng chỉ toàn là gia quyến “trực hệ”, người vừa tới có chút quẫn bách, luống cuống thối lui.
“Chờ đã….” Dáng người cao cao, thanh âm thu hút, dáng vẻ giống như đã từng quen biết, chẳng qua là tóc mái quá dài cùng chòm râu che khuất hơn nửa gò má, đồng phục giống như tùy tùng của chú Năm, nhưng chú Năm luôn luôn chú trọng bề ngoài, thuộc hạ của hắn không ai không có dáng vẻ ngăn nắp sáng sủa, thế nào người này lại — Lô đại tẩu tò mò, mở lời ngăn cản.
Người vừa tới lại đứng bất động, tận lực đem cả người mình co rúc lại trong bóng tối nơi khung cửa.
Lô phu nhân xuất thân giang hồ, không bao giờ câu nệ tiểu tiết, đưa tay vẹt ra tóc mái trên trán anh: “Trời ạ —– chú năm, chú —” Lô phu nhân thiếu chút ngã nhào vịn lấy Bạch Ngọc Đường không biết tự khi nào đã bước lên phía trước, nửa nâng nửa kéo trở lại ghế sô pha.
Triển Chiêu nhận được ám hiệu lập tức ra cửa, bóng lưng hơi lảo đảo rất nhanh đã biến mất.
“Cậu ta…cậu ta là…. Triển Chiêu?” Tay chỉ khung cửa, đưa mắt hỏi thăm bốn người khác, quả nhiên chỉ có chị là người không biết chuyện. Chẳng qua Triển Chiêu thay đổi quá nhiều, đó là thanh niên luôn đứng thẳng lưng, cao ngạo đến chói mắt trong trí nhớ của chị? Là một Triển Chiêu thanh tú, nhẹ nhàng khiến người ta không cách nào dời mắt? — cùng chú Năm là tình nhân khiến ngay cả mình nhìn thế nào cũng không nhẫn tâm chia rẽ, thế nhưng hôm nay vì cái gì lại trở thành bộ dạng như vậy—- Kinh ngạc xong, dường như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt Lô phu nhân so với trước còn kém hơn không biết bao nhiêu.
“Chú Năm, chú biết tính tình của chị, có chuyện cứ việc nói thẳng, chuyện kia xảy ra đã bao nhiêu năm, chú vì sao còn giữ cậu ta? Lại mang theo bên người? chú không muốn sống nữa hả?” Giọng nói mất đi sự đùa giỡn lúc trước, vẻ mặt toát lên nét nghiêm trọng mà những năm gần đây không có. Chị cũng chỉ có thể khuyên Bạch Ngọc Đường làm Triển Chiêu bị thương, nhưng không được giết cậu ấy————-
Bản thân chỉ biết Bạch Ngọc Đường lúc trẻ, còn chuyện về sau tứ thử cũng hiếm khi nhắc lại, chị cũng thuận theo cho rẳng Triển Chiêu đã sớm biến mất khỏi cuộc đời của họ, nhưng lúc này, bây giờ bắt gặp, lại khiến chị sợ hãi, tính tình chú Năm nhà chị, chị là người hiểu rõ nhất, hắn không phải người dễ dàng buông tay, năm đó, đối với sự phản bội rõ ràng của Triển Chiêu lại không giết cậu ta đã là kì tích, bây giờ lại còn mang theo bên mình — chuyện này —— có lẽ sẽ thành nguy cơ lớn nhất.
“Chị dâu, xem chị bị dọa sợ thế kia —- cậu ta cũng không phải quỷ, bất quá thân thủ không tệ, cũng tiện mang theo bên người. Cậu ấy theo em để bảo vệ tính mạng, bản thân mình còn thêm người nhà ở xa ngàn dặm, tuyệt đối không dám làm loạn, huống gì chuyện tiền đường em cũng giữ rất kín, nếu chị nhìn cậu ta không vừa mắt, em không mang theo nữa là xong” Bạch Ngọc Đường cười quay trở về giữa ghế, cố gắng giải thích một cách dễ dàng.
“Chú tốt nhất đừng có ngụy biện!!” Lô phu nhân hung hăng liếc Bạch Ngọc Đường một cái, “ Hiện giờ đã sớm theo quỹ đạo Ngũ Ấp, chúng ta bây giờ cùng quan chức là quan hệ hợp tác, không cần phải thị uy, giết hoặc buông tự mình cân nhắc.” Lô Phương đứng dậy, tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, vỗ vỗ bả vai huynh đệ, nhiều năm không hỏi không có nghĩa là không rõ ràng, chẳng qua là một mực kéo dài như vậy, chỉ sợ lại có chuyện. Bạch Ngọc Đường của sáu năm trước, bọn họ cả đời này cũng không muốn gặp lại.
Người kia mỉm cười gật đầu, trong lòng lại trống rỗng, vì sao? Để cậu ta ở lại bên người hắn nhiều năm như vậy là vì cái gì? Có lẽ vì quá lâu, lâu tới mức nguyên nhân là gì hắn tìm cũng không thấy nữa.
“Đúng rồi, chú Năm——” lần này Piatt của nước Thái đặc biện hẹn chú tới nhất định có lý do.” Hàn Chương đúng lúc đổi để tài, quay về công việc.
“Tiểu Tống bên đó truyền tin, cái lão già kia xem chừng muốn can thiệp vào mảnh đất Tam Giác Vàng của Wichai tướng quân một cách hợp pháp, lần này hẹn tới một là để che giấu tai mắt chính phủ, hai là để dò xét xem chúng ta có thật đã hoàn toàn thu tay hay không, hắn “Bụng to mà gan nhỏ” không dám dễ dãi đắc tội Wichai, sợ rằng còn muốn mượn uy danh Ngũ Ấp đến lúc ra giá chiếm lấy tiện nghi, ngoài ra —— có lẽ tìm em có chút chuyện riêng nhỏ nhỏ, bất quá anh hai yên tâm, Ngũ Ấp bây giờ còn đang kinh doanh hợp pháp, em tự biết cân nhắc.” Nhắc tới chính sự, Bạch Ngọc Đường lại khôi phục một dạng suy nghĩ cẩn trọng.
“Mang bao nhiêu người đi?” Từ Khánh vỗ ngực, tuy nói Ngũ Ấp Đường không còn tồn tại, nhưng nhân số không mất, trừ một số cực ít bộ phận đã nhận tiền rời đi, phần lớn đều đã được phân bố vào tất cả các bộ phận của của tập đoàn Ngũ Ấp, công ty, an ninh, tạp vụ, thậm chí là nhân viên, sau khi được đào tạo chuyên ngành, có người còn tự bỏ tiền mở đại lý công ti, gian hàng bán lẻ — nói chung so với cuộc sống trước đây, ổn định, an toàn hơn rất nhiều.
“Nhiều nhất là năm người.” Bạch Ngọc Đường cười một tiếng, “Tùy tùng mang hai, bí thư một, nhân viên hai. Vậy là đủ.” 
“Chú năm–!!” Tương Bình từ trên băng ghế đứng lên, “Trước kia, chúng ta không phải chưa hề qua Thái ăn tết, cho dù thân thủ chú có khá cũng không thể mạo hiểm.”
“Anh tư, anh yên tâm, em đã điều tra, hiện giờ ba phe của Thái đều đang duy trì trạng thái cân bằng, hơn nữa cơ sở cũng không dày, đang muốn duy trì hiện trạng khoảng hai – ba năm nữa, âm thầm phát triển, cũng nhận được tin báo, ba phải này đều không hẹn mà nói sẽ bảo hộ em trên giang hồ, chỉ sợ hai bên kia đánh lén mình giá họa cho họ, cho nên, chuyến đi Thái này là chuyến đi an toàn nhất. Huống chi bên mình không mang người mới rõ ràng chứng tỏ chuyện trên đường chúng ta không hề nhúng tay vô. Nếu thật sự xảy ra chuyện, chúng ta không phải còn chi nhánh ở Bangkok sao?” Tuy nói phân tích của Bạch Ngọc Đường rất rõ ràng hợp lý, nhưng Tương Bình vẫn là lo lắng đến cau mày. 
“Như vầy đi, chúng ta âm thầm điều 300 người từ chi nhánh Singapore tới, cố gắng khiêm tốn, nói cho đi đào tạo tạm thời. Đề phòng có chuyện.
Bạch Ngọc Đường không thể làm gì khác ngoài nhún vai đáp ứng, hắn biết chủ ý của anh tư đã quyết sẽ không dễ dàng thay đổi.
…………
×××××××××××××
Ba ngày sau, tứ thử rời thành phố Dịch trở về chi nhánh của mình.
Bạch trạch (tư gia nhà họ Bạch), tại phòng thể dục rộng lớn.
Tại một nơi cách xa khoảng 40 bước, có hai người một trắng một đen đang đánh nhau, còn lại mười người áo đen đang đứng ở ngoài vòng xem thi đấu. Hiển nhiên người áo trắng chiếm ưu thế, một cú giựt chỏ lưu loát, hướng ngay ngực người áo đen, cũng may chỉ dừng lại ở mức luyện tập.
“Hay!! Ngũ gia!! Thật hay!!” Này cũng không phải thổi phồng tâng bốc, mà xuất phát từ sự ủng hộ thật tình, 10 người bên cạnh không nhịn được vỗ tay, đánh với Bạch Ngọc Đường chẳng ai dám nhường, mà dùng hết sức bình sinh cũng không thể địch lại một phần của hắn.
Bạch Ngọc Đường đứng lại, kéo dài âm thanh, “Xuống đi –“
“Người kế tiếp!” hất hất mái tóc dính đầy mồ hôi, xoay xoay cần cổ, đã lâu rồi không hoạt động gân cốt, thật vất vả mới tiễn được chị dâu đi làm hắn thật muốn đốt pháo ăn mừng.
Tới phiên Lý Đường lên sàn, cũng đồng dạng không tới mấy hiệp đã thua. Bạch Ngọc Đường cao hứng, một chọi hai vẫn còn muốn thêm người.
“Anh Phi, thân thủ Ngũ gia thật không có giới hạn nha!!” Ngô Huy xán lại chỗ Triển Chiêu, vui vẻ lấy tay chạm vào bờ vai của anh, “Nghe nói Ngũ gia năm mười chín tuổi đơn thân độc mã chọn Đông Hưng!! Không cho bốn vị khác nhúng tay vào, sau đó lại tự mình dẫn người đá văng một lượt 14 đường khẩu của đối phương, một trận thành danh!! Anh ở cùng Ngũ gia tương đối lâu, có biết chuyện lúc đó không vậy? Kể cho anh em nghe một chút!!” Thanh niên trẻ tuổi mới 23, được điều tới từ chi nhánh khác, dĩ nhiên sẽ lấy Bạch Ngọc Đường làm gương rồi.
“Lúc tôi cùng Ngũ gia, chuyện đó đã qua, nhưng cũng nghe các anh em đồng môn khác nhắc lại.” Nụ cười của Triển Chiêu hơi cứng ngắc, anh làm sao không nhớ rõ, chỉ vì Đông Hưng chống lại Hổ đầu gây chiến ác liệt, lại còn đặt phục kích đả thương anh, sau khi hắn biết được liền dẫn người diệt hết 14 đường khẩu của đối phương, cuối cùng vẫn nhờ đại gia Lô Phương ra mặt kết thúc. Trận chiên qua đi, giang hồ không ai không biết đến Bạch lão ngũ của Ngũ Ấp Đường, vì ra tay tàn nhẫn mới bị gọi giang hồ “Lập Vạn”. Mà cũng bắt đầu từ đó, không ai còn dám xem hắn là công tử Ngũ Ấp Đường, mà thành người đứng đầu hặc đạo nổi danh, sóng vai cùng tứ hổ.
“Anh Phi, anh cũng có thâm niên rồi, đều nói Ngũ gia tuy tàn nhẫn nhưng đối với các anh em đều đối xử chân thành, em chỉ mới tới không lâu mà ai cũng rất chiếu cố em, còn bảo em đi theo Ngũ gia là đúng!! Mặc dù hiện giờ chúng ta tẩy trắng làm ăn hợp pháp, nhưng lấy đầu óc lẫn can đảm của Ngũ gia, em nhất định có thể học thêm được nhiều điều!!” Thanh niên vẫn luôn tự thành thục, dễ lôi kéo, Ngô Huy không câu nệ tiểu tiết dựa lên vai Triển Chiêu, mải mê kể lể vận khí tốt của mình, tự nhiên đem người có thâm niên lâu như Triển Chiêu làm anh lớn.
Triển Chiêu cũng có ý muốn tránh, nhưng đã quá muộn ——
Ba đánh một, Bạch Ngọc Đường vẫn thắng.
“Ngươi — lên đây!!” giơ tay chỉ về hướng Ngô Huy, nụ cười trên mặt Bạch Ngọc Đường cũng biến mất không còn vết tích.
“Ngũ gia gọi em hả?” Ngô Huy vẫn chưa phát giác mừng rỡ hỏi Triển Chiêu, lại còn nhao nhao muốn lên sàn, có thể tiếp cận với anh hùng trong lòng mình, cậu thế nào có thể không vui?
“Không phải, là gọi tôi!” đè bả vai Ngô Huy xuống, Triển Chiêu đi lên.
Gọi Ngô Huy vốn chỉ để tách hai người ra chỗ khác, hắn ghét phải nhìn thấy nụ cười của Triển Chiêu, ghét chuyện anh dễ dàng cùng người khác nói chuyện, ghét chuyện anh có thể sống thoải mái như thế. Nhưng sau khi thấy người đi lên là anh, mây mù trong tim hắn lại càng lớn, Triển Chiêu!! Chỉ bằng cậu lúc này, còn muốn bảo hộ người khác?
Một số hộ vệ có thâm niên cũng phải giật mình, bọn họ tới đây lâu nhất cũng 1 năm, nhưng suốt thời gian đó tới nay, khi Ngũ gia tập luyện đến giờ vẫn chưa khi nào thấy anh Phi tập cùng, vẫn luôn nghĩ Ngũ gia là quan tâm anh Phi làm việc đã lâu, vạn nhất thân thủ không tốt cũng không phải có sức thuyết phục, nhưng chuyện ngày hôm nay, khiến mọi người có chút hiếu kì với thân thủ của Triển Chiêu.
Không nói nhiều, Bạch Ngọc Đường vừa ra tay chính là một chiêu Tiệt quyền đạo vừa nhanh vừa tàn nhẫn, liều mạng đánh đến cùng, Triển Chiêu không ngờ hắn mới ra tay lại hung ác đến vậy, miễn cưỡng chống đỡ một hồi, vừa thoái lui vừa chặn đón được 3 5 hiệp, tất cả mọi người ngu người tại chỗ, đổi lại mình, chỉ cần tiếp một chiêu, đã hộc máu năm bước.
Bạch Ngọc Đường từng bước ép chặt, Triển Chiêu chỉ luôn né, cũng không chủ động phản kích. Nhìn rõ anh cố tình chỉ muốn thủ không công, Bạch Ngọc Đường càng lúc càng giận, trên đài mà nhường tương đương với nhục, Triển Chiêu!! Ta xem cậu có thể thủ tới lúc nào!!!
Lửa giận đả kích, thủ đoạn của Bạch Ngọc Đường càng lanh lợi, Thái quyền đưa ra cú đá sắc bén nhất, quyền hạ lại thêm cú bổ chéo ngay ót Triển Chiêu, một cước hạ xuống, Triển Chiêu tránh né không kịp, bị bổ trúng bả vai, lực mạnh ép anh quỳ xuống mặt đất, mắt thấy cước thứ hai lại đến, một cước này mà đá trúng bên sườn nhất định sẽ có nội thương, đột nhiên từ chỗ khán đài xuất hiện một chân chặn lại phi cước của hắn.
Mọi người đều đang lo lắng quan sát, chẳng ai chú ý đến việc có “người ngoài” vào sân.
“A— chú Năm — Chú muốn giết người hả?” Vị “Anh hùng” vừa mới trượng nghĩa cứu người, giờ đang ôm bắp chân học gà chọi nhảy tưng tưng một chỗ, một đám tùy tùng cảm thấy buồn cười cũng chỉ dám nín. 
“Đại thiếu gia—“
“”Đại thiếu gia—-” từng người một gọi người vừa đến, cuối cùng Bạch Ngọc Đường tỉnh táo lại phất tay cho tùy tùng rời đi, Ngô Huy vội vàng vào sân đỡ Triển Chiêu cùng nhau ra ngoài.
Nhìn bóng lung hơi co của Triển Chiêu, thật lâu sau Lô Trân mới quay đầu lại, người đó trong trí nhớ của cậu, là một người giống chú năm, lấp lánh như sao trong đêm tối, từng có nụ cười rực rỡ cùng sáng chói nhất thế gian, sáng đến mức có thể cùng Bạch Ngọc Đường không phân đối thủ, thế nhưng hôm nay ——
“Chú năm, đáng lẽ chú không nên lưu lại người ấy bên mình—–” không tự chủ được lẩm bẩm.
Bạch Ngọc Đường lau mồ hôi, hình như cũng chẳng nghe được lời Lô Trân nói.
“Chuyện dọa sợ Bunny!! Tra được tới đâu rồi?” Thiếu niên vẻ mặt nghiêm trọng ngồi đối diện Bạch Ngọc Đường, bày ra dáng vẻ đàn ông nói chuyện với nhau.
Xoa xoa mái tóc ngắn, Bạch Ngọc Đường cười bộ dáng ra vẻ người lớn của cậu, sau đó không cười nữa “Bên Việt Nam phụ một tay, nguyên nhân là — Kenny cùng một tên nào đó đứng đàng sau muốn mượn danh tiếng của chú để lôi kéo Việt Nam giúp đỡ kinh doanh thuốc phiện, kết quả để đối phương phát hiện Bunny, cắt bốn ngón tay của Kenny xem xét phản ứng của chú. Không nghĩ tới việc chú đây chỉ là “Thế thân” cho cháu, Bunny của cháu lại thành cừu thế mạng của chú, đây là sơ sót của chú, không bảo vệ tốt cậu ta xem như thiếu cháu một lần.”
“Kenny? Là ca sĩ chính của tập đoàn Á Châu? Chú năm —— chú cũng thật là vô vị.” Đang khó chịu vì chuyện bảo bối của mình bị đe dọa, Lô Trân cũng tranh thủ nói luôn, Dù sao trước giờ cậu với Bạch Ngọc Đường cũng không quen phân lớn nhỏ, chưa kể tên Kenny kia nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng không giống chân mệnh thiên tử của chú Năm hết, “Rồi kết quả thế nào?”
“Chuyện Việt Nam giúp đỡ đã giao cho nhà Chu xử lý, dù sao cũng là chuyện nhà của bọn họ. Về chuyện Kenny? Cho hắn hợp đồng bên Á Châu sau đó chia tay rồi.” nói chuyện có chút hời hợt, Bạch Ngọc Đường cởi xuống cuộn vải bông đang cuốn trên tay.
“Chia tay? Chỉ là chia ta? hắn ta lợi dụng chú, lợi dụng danh tiếng của Ngũ Ấp Đường, vậy mà chú còn để hợp đồng lại cho hắn? Chú năm!! Chú từ khi nào trở nên hào phóng như vậy? Còn bảo “hẹp hòi” của chú chỉ dành cho một mình Triển Chiêu?” Kết quả như thế chọc Lô Trân nổi giận tới mức muốn giơ chân, nhất thời không thể giữ miệng, sau khi nói xong rồi mới hối hận xoắn lưỡi.
“Ít nhất hắn yêu chú— mà biết đâu hắn cũng không rõ chuyện giao dịch ở đàng sau không chừng.” Bạch Ngọc Đường hờ hững đáp lại.
“Được chia lợi nhuận tới 1/4 mà còn bảo không rõ? Lừa ai vậy?” Lô Trân giận dữ nói.
“Cháu tra được cũng rõ ràng quá nhỉ?” Vốn đã sớm biết bản lĩnh của cháu hắn không nhỏ, chẳng qua còn quá trẻ. Về chuyện Kenny, hắn khẽ cười, những năm gần đây cũng không phải hắn không muốn chuyên tâm yêu ai đó, chẳng qua hắn nhận ra mình không làm được, quyền lực, địa vị của hắn, thậm chí nguồn gốc hắc bang của hắn đều là những đối tượng có thể dựa dẫm, ban đầu là chung tình xinh đẹp, về sau lại là truy tìm lợi ích, cuối cùng chỉ có thể rời đi, quá trình tương tự nhau luân hồi tái diễn, trầm luân, ái tình, chẳng biết từ lúc nào đã trở thành một loại “trò chơi”, chẳng qua hắn sẽ không còn thương tâm nữa, âm thầm thở dài, cũng là bất lực.
“Vậy cháu nghĩ xem, anh cả chị dâu có tra được chuyện của Bunny hay không?”
“Chú Năm —” Một khuôn mặt kích động lập tức xuất hiện, khẽ cắn răng, rồi thẳng thắn nói “Cháu muốn nói rõ với cha mẹ.”
Lần này đổi lại mặt Bạch Ngọc Đường trầm xuống, chị dâu mới nói, chỉ cần “Chuyện này” Trân nhi lại học hắn, thì cũng đừng mong sống, nháy mắt lại phải biết con trai duy nhất của mình cũng yêu con trai, chỉ sợ bọn họ già trẻ không giết cũng phải lột da đi.
“Chậc…. Bunny của cháu chịu sao?” Nhớ tới cơn giận của chị dâu cả Bạch Ngọc Đường nói ra cũng phát lạnh.
“Cháu định tiền trảm hậu tấu (làm trước nói sau)!! Trước dụ Bunny đi Hà Lan đăng ký, sau đó không cần chào hỏi cha mẹ trực tiếp đưa về!!” Một hơi nói ra toàn bộ hoạch, xem ra Lô Trân cũng đã đem chú Năm của cậu thành tâm phúc rồi.
Một hớp nước mém nữa nghẹn chết, Bạch Ngọc Đường đặt chén nước xuống gõ Lô Trân một phát, “Cháu mấy tuổi rồi!? Dám chơi một vố lớn như vậy?”
“Cháu 19 rồi!! Lúc chú 19 tuổi chẳng phải cũng dám một người chạy tới Đông Hưng sao cháu có cái gì phải sợ? Hơn nữa năm đó không phải chính chú Năm còn trực tiếp đem chú Triển mang về nhà? Chú sau khi đi còn tự phạt quỳ hết ba ngày tạ tội trước mặt thúc công nữa?” Lô Trân tự mình khoe khoang chuyện bản thân thành thục, sắc mặt Bạch Ngọc Đường chỉ từ từ đen đi.
“Cháu yêu nó nhiều không?” Không còn lúc chú cháu cười giỡn, Bạch Ngọc Đường nhìn thẳng Lô Trân.
“Cháu không nói rõ được, chỉ là nguyện trao đổi, nguyện ý đem mạng mình ra đổi lấy hết thảy của cậu ấy. Cháu không muốn cậu ấy phải ủy khuất đi theo cháu!! Cháu chỉ muốn quang minh chính đại cầm tay cậu ấy, sóng vai nhau!!” Ánh mắt kiên định lòng cũng kiên định, Bạch Ngọc Đường trong tim bỗng trào ra một vị chua xót không kể xiết, trong đầu chợt hiện ra một hình bóng đậm tình, dáng lưng thẳng tắp, vai rộng eo thon, hình bóng hiện ra trong trời chiều lu mờ dung mạo, chỉ nhớ mang máng anh gọi hắn “Ngọc Đường”.
” ——– Nếu có một ngày, nó phản bội cháu —–“
“Cháu sẽ tự tay giết cậu ấy, quyết không để bất kỳ ai đụng vào, tự tay cháu nhất định sẽ giết cậu ấy—-” Trong mắt thiếu niên xuất hiện một nét nghiêm trang không hợp tuổi, đè nén một loại bi thương không nói nên lời, giống như chỉ cần nghĩ đến, sẽ khiến cậu ấy phát điên.
“Nếu cháu không giết được nó thì sao?” Bạch Ngọc Đường tựa người vào ghế, không nhúc nhích chằm chằm nhìn vào từng vẻ mặt của Lô Trân.
“Cháu sẽ tự hủy diệt chính mình.” Suy tính hồi lâu, câu trả lời của Lô Trân khiến Bạch Ngọc Đường cười vang cả phòng khách.
“Chẳng trách sao chị dâu nói cháu giống chú.” Sau trận cười điên dại là đau thương, đóng kén tự phá hủy bản thân? Hắn cũng hoàn toàn là như vậy? Bạch Ngọc Đường đứng dậy, “Cháu phải biết, một khi đã quyết định, thì bất kỳ hậu quả thế nào cũng phải tự chịu trách nhiệm!” Lô Trân gật đầu, thật ra cậu tới đây chỉ mong có được sự đồng tình của chú Năm, hai người không chỉ là chú cháu mà còn là bằng hữu thâm tình hơn cả đời trước.
“Nếu có chuyện cần chú Năm giúp nhất định phải tới tìm biết không!” Thấy Lô Trân thế này, Bạch Ngọc Đường cảm thấy như chuyện gì cũng có thể xảy đến, nhưng chuyện duy nhất hắn có thể làm là tôn trọng quyết định của cậu, vì tình yêu vốn đã không phải chuyện để người khác có thể xen vào.
Vỗ vai Lô Trân, Bạch Ngọc Đường mím môi, chuẩn bị rời đi.
“Chú năm—” Vẻ mặt này của Bạch Ngọc Đường, Lô Trân biết rõ, vẻ mặt kiên định khi đã quyết xong chuyện cuối cùng, “Chú sẽ thả chú ấy…. hay giết chú ấy?”
Mắt lắng xuống, Bạch Ngọc Đường bày ra sắc mặt lạnh lùng không tả nổi “Chú sẽ cho cậu ấy cơ hội lưạ chọn………..”
××××××××
Bạch trạch, nơi ở của hộ vệ.
Tầng ba trang trí sơ sài rộn rã tiếng cười vang, thanh niên hai mươi mấy tuổi, cho dù có nghiêm túc cẩn thận trong công việc đi nữa, một khi tụ lại ngủ chung với nhau sao tránh khỏi chuyện vui đùa cười giỡn, mà chủ đề nóng hổi nhất của hôm nay lại xoay quanh người Triển Chiêu bình thường luôn khiêm tốn, thân thủ của anh, cùng dáng vẻ thâm tàng bất lộ, đơn giản như vậy đã trở thành niềm tự hào của đám trẻ. Được vài cái “loa phát thanh” thêm dầu thêm mỡ, ngay sau đó liền doanh doanh tổng tổng (tập trung) chạy đến cửa phòng Triển Chiêu, chuẩn bị tán dóc suốt đêm, chủ yếu là nghe chính chủ nói chuyện.
Bạch Ngọc Đường quả nhiên đối thuộc hạ không tệ, nhất là cái nhóm vệ sĩ cá nhân cũng bảo vệ trung thành có một không hai được tuyển từ các nơi khác tới, hơn hai mươi người đặc biệt có nhà riêng, mỗi người được căn phòng hơn 100 mẫu, bởi vì thời gian làm việc không xác định, cũng ăn uống ở bếp riêng, thuận kêu thuận có, ngoài công việc cũng tiện cho việc kết giao học tập. (ý là so tài này nọ đấy ạ – [] – )
Phòng của Triển Chiêu nằm ở phía đông tầng ba, giờ có cả chục tên thanh niên không thèm đi trực ban ôm rượu đến xem con người bình thường ít nói – Triển Chiêu này.
“Anh Phi!” Ngô Huy không chút khách khí đẩy cửa bước vào, đám người theo sau tự động đuổi theo, ngày thường Triển Chiêu đối đãi người khác đều là một dạng ôn hòa, tuy không cô độc, nhưng cũng không thuộc loại “Hăng hái” như đám thanh niên trẻ tuổi ở đây, phòng của anh lại ở tít bên trong, người đến chơi cũng ít.
“Wao, anh Phi, anh cũng tiết kiệm tiền cho bọn lão đại quá!!” Mỗi người chiếm không ít vị trí, các vật dụng trong nhà giống như bị đem thanh toán cả, Ngô Huy trợn to hai mắt, trong một căn phòng bốn vách rộng hơn 100 bước chân, từ trong ra ngoài chỉ có duy nhất một tủ sách lớn, chất đầy các loại sách nước ngoài như “Khoa đẩu văn”(lối chữ cổ thời nhà Chu), một cái giường, một cái ghế lùn cùng mấy cái ghế mây.
“Anh bình thường đã không mang theo di động, ở đây thậm chí cả một cái điện thoại còn không có, chị dâu làm sao tìm được anh đây?” Trần Bưu Chính với Mã Tử chen ở giữa, tự nhiên lại tò mò chuyện khác.
“Tưởng ai cũng giống như anh không có gái ở bên là không sống nổi chắc?” Mọi người cười ầm lên, Triển Chiêu từ đầu cũng đã rất kinh ngạc, thoải mái bước lên. Ở chung một nơi với cái lũ tiểu huynh đệ kém mình mấy tuổi thế này, tự nhiên sẽ bị tiêm nhiễm.
“Anh Phi, uống rượu!! Sấu Hầu đã sớm thèm rượu, tuy nói quy định trong ký túc xá cấm người trực ban uống rượu, nhưng ngầm cho phép uống ít, chỉ cần không trễ nãi chính sự là được.
Khui ra cả một phòng rượu, mùi vị mát mẻ, là mùi vị xưa cũ, Triển Chiêu đứng trước cửa sổ, nghe Ngô Huy miệng lưỡi lưu loát đem chuyện “vĩ đại” hồi chiều của anh tái diễn. Sấu Hầu còn không ngừng phụ họa, đang nói hăng Cao Thái Liệt còn tự mình thay mặt chính chủ hoa tay múa chân không ngừng.
………… 
Vô tình đã đến giờ đèn lên, một đám người náo nhiệt đến quên cả giờ giấc.
“Đúng là anh Phi!! Đổi lại là em á hả chắc đã sớm bị Ngũ Gia đá bay rồi!! Anh Phi, chiêu anh dùng để đỡ quyền của Ngũ gia nhất định phải dạy cho em!!” Triển Chiêu cười cười gật đầu, vẫn như cũ đứng ở ngoài, không giành sân khấu của bọn họ.
“Còn một cước cuối cùng kia, anh Phi, anh nói cho anh em biết một chút xem anh tính đỡ như nào? Ngũ gia chắc chắn biết anh có thể đỡ nên mới dám xuống chân! Cao thủ so chiêu chính là lợi hại!” Chu Thông gấp gáp hỏi, đối với người luyện võ mà nói, chuyện học hỏi cách ra tay đương nhiên phải hết sức nhiệt tình.
“A… cái đó…” bị câu hỏi của Chu Thông làm khó, Triển Chiêu liền nghĩ cách trốn tránh, bởi vì anh hiểu, trong nháy mắt đó, Bạch Ngọc Đường đã hoàn toàn mất khống chế, một cước đấy nếu như chặn được nhất định bị thương cũng chẳng nhẹ đâu.
“Anh Phi –!! Ngũ gia tìm!!” Bên ngoài, hộ vệ vừa hết ca trực trở lại túc xá, theo lệnh tìm Triển Chiêu, vừa đúng lúc giải vây.
“Hở? Hôm nay không phải không có ca trực của anh Phi sao?”
“Ngũ gia có chuyện khẩn cấp?”
“Anh Phi!! Mau — đi tắm!! Kẻo muộn!!” Rượu uống liên tục một lon lại một lon, mặc dù Triển Chiêu không uống nhiều, nhưng mùi rượu khắp phòng cũng bám một thân. Ngô Huy sợ bị lộ, liền kéo Triển Chiêu nhét vào phòng tắm.
××××××××××××
Bạch Ngọc Đường tựa trên ghế sa lon, không chút biểu tình quan sát Triển Chiêu, Triển Chiêu vẫn cứ cúi đầu, tóc dài trên trán che đi ánh mắt xinh đẹp kia, bọt nước trên tóc chưa khô theo đường viền cổ thấm ướt áo, đồng phục màu đen phảng phất hơi rượu, có lẽ vừa tắm xong hoặc đang uống, làn da khỏe mạnh có chút phiếm hồng.
“Ngũ gia, ngài tìm tôi?” Giọng điệu tôn trọng lại chẳng nhún nhường, thế mà vô cùng phù hợp với thân phận của anh hiện tại, giống như một vệ sĩ được thuê mướn, không, người đàn ông trước mắt hắn đã hoàn toàn trở thành một vệ sĩ bình thường.
“Hai tuần sau đi với ta một chuyến đến Thái, ngươi với Ngô Huy hai người, về nói cho cậu ta biết, để thu dọn.” Bạch Ngọc Đường tiện tay cầm lên một khay trái cây, lê xanh, dao cánh bướm từ bên trong phân ra thành hai miếng, như vô tình đưa ra một nửa, Triển Chiêu nhận, có chút sợ kinh sợ cầm trong tay.
Bạch Ngọc Đường cắn một cái, nước quả tràn ra đều là ngọt lịm.
“Ngũ gia còn chuyện gì phân phó?” Tận lực giữ giọng mình bình thường, Triển Chiêu tay nắm nửa miếng trái cây màu xanh lại hỏi.
“Không có gì —- à, đúng rồi, ngươi đi sửa sang lại một chút, ta không thích mang kẻ luộm thuộm ra bên ngoài.” Cắn thêm miếng nữa, Bạch Ngọc Đường đứng dậy, cầm lấy dao, lẳng lặng đem nó bỏ vào ngăn kéo.
Triển Chiêu đột nhiên ngẩng đầu, mắt phượng xinh đẹp trong trí nhớ ấy đối lại mắt hoa đào, bao lâu? Anh đã bao lâu rồi không nhìn thẳng vào ánh mắt bá đạo thẳng thắn ấy? Mà giờ phút này, chủ nhân của nó đang hời hợt quan sát mình, thâm sâu như biển không có chút dao động.
“Rõ.” Lại một lần nữa cúi đầu, Triển Chiêu chỉ cảm thấy trên tay ẩm ướt dính dính, lê xanh không biết bị ép chảy nước từ khi nào.
Dưới ánh đèn, Triển Chiêu từ từ bước ra, đường cổ cùng dáng eo kéo ra dáng hình xinh đẹp, Bạch Ngọc Đường si ngốc nhìn bóng lưng kia, trong mắt là sấm chớp liên hồi.
Đi tới hàng hiên, Triển Chiêu có chút chần chờ, dừng bước lại, xoay người.
“Chuyện gì?” Không giấu được thống khổ trong ánh mắt, Bạch Ngọc Đường vội vã cúi đầu, giả vờ đùa nghịch với trái trong tay.
“Ngũ gia — tôi có thể —- xin nghỉ ngày mai không? Về thăm nhà một chuyến?” Triển Chiêu giống như phải đấu tranh lắm mãi mới mở miệng.
“Ta làm sao tin ngươi?” Bạch Ngọc Đường đứng lên, hỏi ngược lại, đậm mùi khiêu khích.
“Tôi hiểu rồi—-” thở dài nhẹ nhõm, không về nữa cũng tốt, chỉ sợ trong nhà lo lắng, cứ như vậy biến mất thôi.
“Sao không ăn?” Bạch Ngọc Đường vừa định đưa tay để anh đi, ánh mắt lại rơi vào miếng lê hắn vừa đưa cho anh.
Triển Chiêu cầm nửa miếng trái cây lên, ở ngay trước mắt hắn há mồm cắn xuống. Rời khỏi phòng ngủ như chạy trốn, vừa ra khỏi cửa, người như sụp đổ tựa lên vách tường, miễn cưỡng không để mình tuột xuống.
Miếng lê vừa cắn, còn vương nơi cổ họng, anh nuốt không trôi, che miệng lại, ngồi xổm xuống nôn khan ——-
×××××××××× 
“Chiêu, em đang cầm cái gì?” Bạch Ngọc Đường nở nụ cười từ phía sau ôm thắt lưng của anh.
“Lê đó.” Anh không tin cái tên Bạch Ngọc Đường này ngay cả trái cây bình thường còn không rõ.
“Ta biết.” Thừa dịp anh quay đầu lại, cắn một miếng lớn, quả lê vừa rửa xong đã mất hết một phần tư.
“Anh–!” Trừng mắt một cái, Triển Chiêu cũng lười so đo với hắn, Bạch Ngọc Đường thuộc loại công tử điển hình, thà không ăn mà chết chứ không thể không tắm. Liền tại nơi hắn vừa cắn qua cắn thêm một miếng, đang tính nhai, lại bị người kia lấy môi che lại, cứng rắn đoạt đi từ trong miệng của anh.
“Bạch Ngọc Đường!” Mặt mũi đỏ bừng đẩy hắn qua một bên, Triển Chiêu trợn tròn mắt, vẻ mặt tức giận, đây vẫn là nhà chính, lỡ đâu một vị phân đường chủ nào đó quên gõ cửa bước vào chẳng phải mới rồi đã bị bắt quả tang sao?
“Em không biết hai người không được phân lê (phân ly) sao?”(*chữ phân lê 分梨 (fenli) với chữ phân ly 分离(fenli)đọc giống nhau =]]]) Cố gắng mở to đôi mắt hoa đào đang cười đến híp mắt, Bạch Ngọc Đường sau khi cưỡng từ đoạt lý lại giơ tay đoạt mất nửa còn lại trong tay Triển Chiêu, an tâm ăn từng ngụm từng ngụm hết sạch, thêm lần nữa muốn tập kích mùi vị ngọt ngào, “Muốn tách khỏi ta!? Đợi kiếp sau đi!! Trừ phi ————–“
××××××××××
Triển Chiêu cố gắng đứng lên, muốn tỏ vẻ không có chuyện gì bước ra hành lang, tưởng tượng ra bộ dáng bình thường mỉm cười chào hỏi những anh em trong nhóm, nhưng anh làm không được, vô luận là đôi môi run run hay nước mắt nhỏ xuống kẽ tay, anh đều không thể khống chế, khiến cho năng lực tự chủ đáng tự hào như bờ đê vỡ vụn, sụp đổ đến nát tan, chỉ có thể đem mặt vùi vào hai bàn tay trắng.
Không biết qua bao lâu, Triển Chiêu mới chậm rãi đứng dậy từ bên tường, cái chết, tới bây giờ anh cũng không sợ, thậm chí còn mong đợi, từ lúc giao ra chứng cớ sáu năm trước, anh đã mất đi tư cách yêu hắn, chỉ còn cảm giác tội lỗi nặng nề trên đường đi, nặng tới mức không thở nổi. Cái chết mới là sự giải thoát cho anh, vì sao còn mất tinh thần như vậy? Hóa ra ở cạnh hắn quá lâu, đau thương cũng trở thành nghiện ngập.
××××××××××× 
Bóng lưng của Triển Chiêu biến mất sau cửa, ôm ngực, chỗ đó đau như bị xé rách. Đau muốn phát tiết, Bạch Ngọc Đường chợt đem phần trái cây còn sót lại ném vào vách tường, trong nháy mắt vỡ nát, một giọt lệ lớn tuôn rơi, hòa vào thảm sàn đỏ tươi.
“Người đó” còn nhớ rõ, hẹn ước tuổi trẻ, trái tìm cuồng nhiệt cùng máu nóng sôi trào. “Người đó” cũng biết, chuyến đi Thái lần này sẽ là kết thúc, trước khi ra cửa, dáng lứng thẳng tắp của “người đó”, dáng người xinh đẹp mơ hồ quay lại, vẫn như thấy được nụ cười rạng rỡ từ xưa.
Thích nhất “một đôi cánh bay” của “người đó” lúc còn trẻ, cho dù có khó khăn, vẫn tiếp tục đi về mục tiêu của mình phía trước, ngay cả lúc ôm “người đó” vào trong ngực cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc, đã từng nghĩ rằng con hùng ưng xinh đẹp kia vì mình mà dừng chân cập bến. Sau giấc mộng tỉnh lại mới hiểu ra, mục tiêu mà “người đó” vĩnh viễn không buông tay chính là đưa mình vào chỗ chết.
Tự tay nhổ đi cánh chim, để “người đó” cả đời chỉ có thể ở lại lăn lộn trong “vũng bùn dơ bẩn”, ép “người đó” vào hắc đạo nơi anh đã từng quay lưng, trừng phạt “kẻ phản bội”, Bạch Ngọc Đường không bao giờ thương xót, nhưng tại sao, mình so với “người đó” còn đau hơn? Ban đầu, chỉ là một ánh mắt, bóng lưng, cũng sẽ khiến hắn ở trong mộng đau đến tỉnh lại. Trong thời gian ngắn nhất tẩy trắng bang phái, là vì ai?
Càng muốn quên, những thời điểm ngọt ngào ngày thường lại càng nhắc nhở hắn sự phản bội của “Người đó”. Tiếp theo là hận, hận đến sâu sắc, hắn cho đi tất cả, đổi lại lấy được một câu “Không yêu” cũng là hắn. Hận người đó cũng hận chính mình, Bạch Ngọc Đường!! Cốt khí của mày đâu? Thủ đoạn tàn nhẫn của mày đâu? Dần dần “người đó” trở nên không giống Triển Chiêu nữa, mà mình cũng cho là bản thân có thể quên đi người đó, “chôn vùi” mất.
Nhưng hôm nay, tất cả đã an bài thỏa đáng, “người đó” chẳng qua chỉ hơi toát ra một chút bóng hình “Triển Chiêu”, mày liền đau đến như vậy? Bạch Ngọc Đường? Mày còn mong đợi cái gì? Sáu năm qua còn nhìn không rõ? Mày bỏ ra tất cả, chỉ lấy được sự phản bội, người đó ở cạnh mày sáu năm, đến bây giờ chỉ là hơi khổ sở? Có chăng chỉ là nhẫn nại,chịu đựng sự “sỉ nhục” mày đặt lên người đó, đường đường là cảnh sát phải trở thành “tòng phạm của hắc đạo”, chỉ sợ trong lòng người đó đã sớm chán ghét đến cực độ, cho nên mới nhẫn nại đến khó khăn.
Một quyền đập thẳng vào tường, vệt máu lốm đốm bắn lên bức tường màu trắng tuyết.
Triển Chiêu!! Ta không tin không bỏ được ngươi!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.