Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Chương 19: Bệnh giữa đợi chờ




Phía chân trời sấm sét càng ngày càng gần, gió đã dần dần nhỏ lại.
Nhạc Thần ban đầu còn có thể cảm giác được gió lạnh, thân thể đau nhức, dần về sau vốn không còn bao nhiêu cảm giác, thân thể chết lặng, nhưng tâm trí lại thanh tĩnh hơn bao giờ hết.
Thần kinh vô pháp ngừng kích động, vỏ đại não cũng hoạt động ở tốc độ cao để cậu hồi tưởng lại hết thảy sự việc xảy ra ở thế giới này.
Tiếng sấm nổ vang tựa như thiên quân vạn mã hỗn chiến, Nhạc Thần nhìn phương xa, trên mặt đất giống như chấn động, có lẽ, Ngu Gia Tường đã phái ra binh mã, đại lượng nhân mã xuất động mới có thể có chấn động như vậy.
Không biết qua bao lâu, hạt mưa từ trên trời rơi xuống, từng mảnh từng mảnh đánh xuống nhân sinh, khi bắt đầu chỉ là vài giọt thưa thớt, sau lại dần dần trở nên dầy đặc, hình thành màn lưới vô pháp né tránh.
Nhạc Thần bị mưa xối ướt đẫm nhưng không có một người tiến đến khuyên cậu nên vào tránh mưa, cũng không có người nào tiến đến kéo cậu vào phòng giáo huấn.
Đúng vậy, đây cũng không phải là mùa đông năm trước, cũng không phải trong viện Thích Ngân, sẽ không có ai vì cậu sinh bệnh mà cảm thấy đau lòng.
Nhạc Thần từ dưới bật thang đứng lên, lảo đảo đi vào trong phòng.
Cậu từ đầu đến cuối đều khác người.
Tâm trí rõ ràng thanh tĩnh vô cùng, đi vào trong phòng đầu óc liền tối sầm, cảm nhận thế giới này toàn bộ đều lắc lư, sau đó cậu không còn cảm thấy gì nữa.
Ý thức Nhạc Thần mơ hồ, nâng lên mí mắt nặng nề chú ý xung quanh, là gian phòng rộng lớn, căn phòng mộc mạc, cách đó không xa có cái bình phong, có giá sách, bên trên còn rất nhiều sách…
Đây không phải phòng ngủ của cậu ở thế giới kia, cũng không phải xá phòng cậu trụ trong quân y quán, đây là nơi nào?
“Còn không muốn tỉnh, chẳng lẽ gió thổi một cái dầm một trận mưa là có thể chết hay sao? Từ quân y quán đi ra mà bản thân còn không biết quý giá một chút?” Một thanh âm châm chọc vang lên ở bên kia giường cách đó không xa.
Nhạc Thần nhìn qua, là một phó dịch ăn mặc thanh y gọn gàng, chính là khuôn mặt lúc này tối đen bình tĩnh, diện mạo thanh tú có vẻ điềm đạm đáng yêu.
Nhạc Thần gian nan ở trên mặt xuất ra tươi cười hữu hảo, đối phương bắt đầu là cả kinh, sau đó lại khinh thường phủi miệng, “Đây là dược đưa cho ngươi, nếu đã tỉnh dậy thì đứng lên uống, chẳng lẽ còn muốn ta uy ngươi!”
Toàn thân Nhạc Thần bủn rủn, đầu trầm đến đòi mạng, trong lòng biết mình trúng gió gặp mưa nên bị bệnh, bây giờ có bệnh cũng không ai thương, thật là tự làm tự chịu.
Nhiều lần muốn từ trên giường đứng lên, lại bởi vì chống đỡ không được mà ngã xuống, phó dịch đứng bên giường nhìn thấy cũng không đi qua hỗ trợ.
Nhạc Thần đành phải thỉnh cầu nói, “Phiền ngươi mang dược lại đây.”
Đối phương hừ một tiếng, đem dược từ trên bàn bưng đến bên giường, Nhạc Thần nghiêng nửa người cố gắng vươn tay tiếp nhận chén thuốc uống lấy.
Không ít dược chảy xuống chỗ ngồi trên đệm giường, một ít trượt vào cổ, dược vào trong miệng vừa đắng vừa chát lại vừa tanh, Nhạc Thần một trận ảo não cầm chén thuốc để qua bên, chính mình thật sự không có khí lực liền nằm xuống trên giường.
“Ta muốn hỏi một chút, ngươi có biết chiến sự nơi tiền phương ra sao không? Có bao nhiêu người đã trở về?” Nhạc Thần cũng không quản thần sắc đối phương không hòa nhã, thanh âm hơi khẩn cầu hỏi.
Đối phương cầm chén thuốc lấy đi, không có trả lời đã xuất môn.
Nhạc Thần có chút sốt ruột, vội vàng hỏi lại một lần, “Chiến sự nơi tiền phương như thế nào, là thắng hay thua, có bao nhiêu người đã trở lại, Thích Tướng quân có trở về không?”
“Ta làm sao mà biết, muốn hỏi phải hỏi Vương gia mới biết được, ngươi không phải có bản lĩnh lên giường Vương gia? Chính mình tự hỏi!” Đối phương từ trong khoang mũi hừ ra những lời này, bưng bát đi ra ngoài.
Nhạc Thần có chút mờ mịt, trong lòng lại chua xót muốn khóc.
Bên trong dược có thành phần an thần trợ ngủ, Nhạc Thần rất nhanh đã mê man.
Đến khi tỉnh lại một lần nữa, sắc trời đã thật hôn ám. Mặc dù thân thể vẫn là nhu nhược như cũ, nhưng cơn đau đầu đã tốt hơn nhiều, Nhạc Thần từ trên giường đứng dậy, đi ra khỏi phòng, bên ngoài là một phòng nhỏ, mở cửa phòng nhỏ là một cái sân.
Mưa đã sớm ngừng, chỉ có bùn đất ướt át trong viện là cho thấy tối hôm qua từng có một trận mưa to.
Ban đầu còn không thấy người, sau lại gặp hai cái phó dịch đang vội vàng bưng qua này nọ, Nhạc Thần xông lên giữ chặt cánh tay một người, vội vàng hỏi, “Hiện tại là giờ nào, trận chiến còn chưa đánh xong sao?”
“Đừng cản trở chúng ta làm việc, Đại tướng quân bị thương, chúng ta phải đi hầu hạ.” Phó dịch kia đem tay Nhạc Thần đánh rớt, lập tức rời đi.
Nhạc Thần nghe xong câu này, biết Đại tướng quân bị thương, mà nhìn phó dịch không có dáng vẻ lo lắng. Đại Tướng quân bị thương chỉ có thể là hắn đánh trên chiến trường, nếu hắn đã muốn trở lại, nói vậy Thích Ngân cũng đã trở lại đi!
Nhạc Thần đi theo hai người phó dịch đến viện Đại tướng quân, vừa đến trước cửa đã bị hai người binh sĩ thủ môn ngăn cản.
Nhạc Thần cầu xin mấy lần nhưng không có tác dụng, nghĩ trở về đại viện của Thích Ngân tìm người cũng bị binh lính ngăn cản, vài bữa nay cậu không có ăn cơm, hơn nữa thân thể chính mình dị thường suy yếu, lung lay mấy cái liền muốn nhẹ nhàng ngã trên sân.
“Đại tướng quân muốn gặp ngươi!” Phó dịch vừa rồi mới gặp đi qua đây kéo lấy Nhạc Thần, còn đem lại cho cậu tin tức tốt.
“Thật sự!” Ý thức Nhạc Thần rung lên, trên mặt lộ ra kinh hỉ, đi theo phó dịch tiến vào sân viện của Đại tướng quân.
Đại tướng quân trong lòng Nhạc Thần cũng có thể nói là ma quỷ, chẳng qua khi thời điểm cậu xuất ra hy vọng, con người ma quỷ làm cho người ta chán ghét cùng sợ hãi kia, đều tại trước hy vọng của ngươi không thèm để ý.
Nhạc Thần đi vào trong phòng, liền dễ dàng nhìn thấy ác ma làm cậu căm hận đang ngồi trên ghế uống trà, tư thái nhàn nhã tự tại như vậy thật sự nhìn không ra hắn từng bị thương.
Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Nhạc Thần đi vào lập tức quỳ xuống. “Kiến quá Đại tướng quân!”
Khóe miệng Ngu Gia Tường hiện lên ý cười như có như không, “Ngươi thật ra cũng rất biết lễ, đứng lên đi!”
Nhạc Thần lung lay đứng lên, ngẩng đầu nhìn Ngu Gia Tường.
Ngu Gia Tường nhìn đến vẻ mặt Nhạc Thần, đồng tử màu đen trong đôi mắt càng thêm sâu sắc. Nhạc Thần cái dạng này thật rất tiều tụy, cùng với ngày đó khi hắn gặp cậu trong thủy đàm dường như ốm thêm vài phần. Chính là ánh mắt kia nhưng càng phát ra thanh thấu, sắc hổ phách sáng bóng lộng lẫy, so với ngày đó còn muốn xinh đẹp hơn.
Ý cười trên khóe miệng Ngu Gia Tường càng sâu thêm vài phần, nhìn bộ dạng Nhạc Thần muốn đứng còn đứng không vững, chỉ chỉ một bên ghế, nói, “Ngồi xuống đi!”
Nhạc Thần đi qua ngồi xuống.
“Ngươi làm sao? Bị bệnh? Hay là lo lắng thành cái dạng này?” Ngu Gia Tường nhìn Nhạc Thần sắc mặt tiều tụy, môi trở nên trắng, toàn thân giống như không xương hư nhuyễn vô lực, hắn luôn luôn vô tâm vô tình, lúc này lại không nhịn được lộ ra vẻ mặt quan tâm.
“Thích Ngân được cứu về rồi sao, ta muốn nhìn hắn.” Nhạc Thần không có trả lời câu hỏi của Ngu Gia Tường, chỉ trực tiếp hỏi vấn đề Thích Ngân, thanh âm có chút vô lực, cậu thật sự bị bệnh đến lợi hại, bây giờ mặc dù tốt hơn một ít, nhưng vẫn là bệnh rất nghiêm trọng, hơn nữa còn chưa ăn cái gì, thật sự không có khí lực, toàn bằng lo lắng cho Thích Ngân mới có thể duy trì thần trí đến cuối cùng.
Trên mặt Ngu Gia Tường vẫn là nụ cười kia, nhưng trong mắt lại tụ tập lệ khí, “Hắn rất tốt, kiên trì chịu đựng, chính là hiện tại không thể để cho ngươi thấy hắn.”
Nhạc Thần nghe hắn nói Thích Ngân không có chuyện gì, căn bản không có chú ý câu nói kế tiếp của Ngu Gia Tường, tinh thần lập tức buông lỏng, trước mắt nhất thời tối đen, thân hình lệch qua, từ trên ghế ngã quỵ xuống mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.