Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Chương 2: Cuộc sống quân y




“Nhạc Thần, ngươi nhanh lên chút! Đến muộn sẽ không có cơm trưa ăn.” Tiểu dã thanh âm gào to vang lên, trong tay cầm một chuỗi thảo* không ngừng run run phát ra tiếng ‘Sàn sạt’ động tĩnh, biểu hiện của hắn cực kỳ không kiên nhẫn.
(*) Nắm cỏ.
“Chạy mau đi!” Nhạc Thần từ trong phòng lao ra, túm lấy tiểu dã chạy ra xá viện, hướng y học* chạy tới.
(*) Nơi học y thuật.
Mắt thấy cửa phòng y sắp đóng, tiểu dã bị cậu lôi kéo đến đụng vô cửa mới vào được bên trong.
“Đều là ngươi làm hại, hại ta thiếu chút nữa muộn, còn bị đụng vào.” Tiểu dã xoa xoa cái trán bị đụng đau, thở phì phì bĩu môi oán giận.
Nhạc Thần hướng hắn làm thủ hình chớ có lên tiếng, hai người ngồi vào vị trí hẻo lánh sau chủ đường y học, y sư quản sự trên kia bắt đầu đọc tên các y đồng.
Đến tên Nhạc Thần, đối phương dừng lại một chút, Nhạc Thần còn chưa trả lời, mọi người đã quay lại nhìn cậu, sau đó trên mặt bắt đầu lộ ra ý cười.
“Có!” Nhạc Thần giơ tay, vẻ mặt nghiêm nghị trả lời. Mọi người xem cậu cái dạng này, liền ngưng lại vẻ cười.
Sẽ có loại chuyện này, nguyên nhân ở chỗ, tên cậu cùng tên thành lâu này giống nhau, thời điểm ngày đầu tiên cậu đến đây học, y sư đọc đến tên cậu, hỏi một câu, “Không có ghi sai sao, là Nhạc Thần thành Nhạc Thần?”
Nhạc Thần bị vấn đề này hỏi phiền, đứng lên đáp, “Không có ghi sai, chính là hai chữ này, ta chính là vì cái tên này mà đến.”
Trong thành này đóng gần mười vạn quân, có một Thái y, chuyên hầu hạ đại tướng quân, năm người y sư, hai mươi ba y công, sau bọn họ là danh y, có hơn trăm người. Lúc này chiến sự, quân đội  đối với mọi người là ném ra nguyên tắc, cho nên, trên chiến trường binh lính có vết thương nhẹ, sau khi trở về sẽ được chữa trị, nếu là trọng thương đều bị bỏ qua, ở sa trường cơ hồ đều là chết chóc, căn bản đợi không được đến khi mang về. Cho nên, mặc dù là một quân đội khổng lồ, nhưng người chữa bệnh lại rất ít.
Nhạc Thần bây giờ chính là một trong trăm danh y, thời điểm không có đánh trận, bọn họ cùng một ít y đồng sẽ được phân ban đi học, còn một số thì lưu lại chiếu cố thương binh.
Giảng bài đều là y sư, có khi sẽ có Thái y quyền uy trong kinh thành, nhưng là, bọn họ có thể đến thường do Hoàng đế ban cho, những người đó cũng chỉ đem y sư, quân y địa vị thấp trở thành một hồi thuyết khách cho bài giảng, nói xong thì nhận một tràng vỗ tay sôi nổi, khách khí vài câu, sau đó thì ngênh ngang rời đi.
Y sinh trong quân đội địa vị rất thấp, so với binh lính bình thường còn thấp hơn, cho nên, cuộc sống cũng không quá tốt.
Mỗi ngày không chỉ làm việc đến muộn, còn phải học tập, phải chịu y sư y công thượng cấp nổi cáu, còn chịu luôn cả tức giận của binh lính, không chỉ thể còn phải ôm đồm cả đống thương binh, chịu bọn đồng phòng hoặc các huynh đệ bắt nạt.
Nhạc Thần cảm thấy mọi người đều gặp cảnh khốn cùng, chịu chịu lại thành thói quen, cho nên, y sinh cơ hồ vênh váo tự đắc, tính tình mọi người đều rất xấu. Cuộc sống buồn tẻ, có thể ở y học làm cho nhóm đồng sự cười một cái, Nhạc Thần làm như không để ý, nhưng là, mọi người mỗi lần đều cảm thấy mới lạ, cậu vẫn thực khó chịu, tên kêu Nhạc Thần là chuyện kỳ quái lắm sao?
So với đi chiếu cố thương binh, Nhạc Thần cảm thấy, đi học với cậu mà nói quả thật chính là nghỉ ngơi. Cho nên, cậu rất vui vẻ nghe đến vài giờ.
Bắt đầu từ giờ thìn, thẳng cho đến chính ngọ, giữa trưa có thể nghỉ ngơi được hai khắc (30’), rồi đổi một y sư khác, hai người tổng cộng hết năm canh giờ hai khắc.
Hơn nữa, mọi người đều chưa ăn điểm tâm, bởi vì, bọn họ loại địa vị này đừng nói đến đủ ba bữa, mỗi ngày chỉ có thể ăn hai bữa, điểm tâm là không có. Cho nên, bữa trưa đối với bọn họ là trọng yếu cỡ nào, không có cơm trưa là tàn nhẫn cỡ nào, vì thế tiểu dã mới mãi nhắc như vậy.
Bưng cơm, tuy rằng gạo ố vàng, lại mang theo chút vị ôi, Nhạc Thần vẫn luôn vui vẻ mà ăn, chỉ có con người thích ứng hoàn cảnh, không có khả năng hoàn cảnh thích ứng con người, Nhạc Thần sớm đã quen cuộc sống gian khổ nơi này, hơn nữa có thể trong khổ cực mà tìm kiếm niềm vui.
Tiểu dã là người phương Bắc, hắn cắn màn thầu ố vàng, cũng cắn đến ngon lành.
Một bàn mười mấy người vây quanh, trên bàn có một chậu rau khô xanh đen, sau đó còn có một chậu nước luộc thịt, đồ ăn trong đó mang theo rau dại, rau dại là do phơi nắng, món canh có tác dụng nhuận tràng, bằng không, bọn họ tại địa phương hanh khô này, hỏa khí mỗi ngày dâng lên, tâm tình khó chịu, nhất định cuối cùng đại tiện sẽ rất khó khăn, cơ thể không được ổn định, nên món canh này, bọn họ phải uống, làm y sinh cũng phải ăn canh có lợi, vì vậy mọi người không thể kén chọn.
“Nhạc Thần, hôm nay là ngày mấy?” Tiểu dã cắn bánh bao, ngẩng đầu nhìn một mảnh thiên không chật hẹp bên ngoài, biểu tình trên mặt rất là chờ mong.
“Ngày thứ tư.” Nhạc Thần biết hắn nghĩ cái gì, cho nên đáp thật vui sướng.
“Cuối cùng cũng đến ngày thứ tư, ta cảm thấy đều nhanh quên mùi vị thịt là cái dạng gì.” Mặt tiểu dã lộ vẻ thích thú, đôi mắt lòe lòe sáng lên, hắn hé ra khuôn mặt tròn tròn, may mà ánh mắt đủ lớn, cái mũi vừa vặn, môi đủ dày, cho nên, thoạt nhìn thực đáng yêu, thời điểm biểu tình lộ vẻ chờ mong lại càng thêm đơn thuần, mỗi lần thấy hắn như vậy, Nhạc Thần đều muốn nhéo mặt hắn.
Binh lính nơi này có thể hai ngày được ăn thịt một lần, phân thành ngày đơn ngày đôi. Nhưng là, y sinh bọn họ, chỉ có thể đủ năm đủ mười mới được ăn thịt một lần, cho nên, mọi người đều rất chờ mong tháng đủ, như vậy liền có ba mươi ngày, nếu là tháng lẽ, chỉ có hai mươi chín, như vậy cũng không có thịt ăn.
Tháng trước vừa vặn là tháng mười, không có ba mươi, cho nên, đừng nói tiểu dã, mọi người đều đã ba tháng không nhớ cảm giác vị thịt, trông mòn mỏi năm con mắt luôn a!
Buổi chiều, Nhạc Thần cùng tiểu dã đi đến dược cục sửa sang lại một đám dược liệu vừa đến.
Đi đến phía trước, cậu đi sát đến bên người Trần Cầm giao ca mà qua, còn tiểu dã làm như không thấy đi thẳng một đường, Nhạc Thần hướng hắn cười, ân cần hỏi thăm một tiếng, “Không có đặc biệt mệt đi, ngươi buổi chiều còn đến y học sao?”
Trần Cầm cúi đầu lộ ra ý cười, nhẹ giọng đáp, “Hoàn hảo. Buổi chiều phải đi y học.”
Tiểu dã nhìn bóng dáng Trần Cầm, xuy một tiếng, “Ẻo lả là đủ rồi, còn muốn đi bán mông.”
Nhạc Thần “Ba” một tiếng vỗ trên đầu tiểu dã, “Ngươi quản người ta làm gì, lại không e ngại ngươi.”
“Ngươi lại vỗ đầu ta. Vốn là vậy. Nam tử hán đại trượng phu, nằm dưới thân nam nhân tính cái gì.” Tiểu dã thở phì phì rống.
Trần Cầm cũng không đi quá xa, tiểu dã rống một tiếng, hắn chợt nghe đến, cước bộ dừng một chút mới tiếp tục đi, đầu hắn càng cúi thấp đến lợi hại. Nguyên lai hắn đi đường theo thói quen hay lắc mông, cất bước đều một trận lay động, lúc này nghe lời nói tiểu dã, liền một trận không được tự nhiên, nhưng là, làm sao sửa lại đây, cước bộ loạn choạng, thành ra tư thế đi đường có chút quái dị.
“Ngươi chính là khi dễ người thành thật. Nếu như hắn tìm được chỗ dựa rồi đến tìm ngươi phiền toái, ngươi còn không chịu thiệt, cho nên, về sau ít nói một chút cho thỏa đáng.” Nhạc Thần phụng phịu giáo huấn tiểu dã.
Tiểu dã trừng mắt xoay người vào cửa.
Nhạc Thần thở dài, ánh mắt có chút ảm đạm.
Thời đại này chính là cái dạng như vậy, cường giả sinh tồn, kẻ yếu chỉ có thể phụ thuộc vào cường giả mà sống, ở nơi quân doanh lại càng như thế.
Quân đội có quân kĩ, nhưng là rất ít, cũng không phải mỗi người đều có đãi ngộ được nữ nhân hầu hạ, bình thường lập công mới có thể được một lần ban cho.
Cho nên, ở địa phương này nam nhân tìm nam nhân giải quyết nhu cầu sinh lý là chuyện thực bình thường, lần đầu tiên Nhạc Thần nhìn đến cũng thực khiếp sợ, đến mấy ngày đều không ngủ được, nhưng sau cũng thành thói quen.
Quân nhân phần lớn đều là những người thô ráp, cho nên bọn họ càng thích một ít thân thể tinh tế. Trong quân y quán đại đa số là nhỏ tuồi, hơn nữa tế da nộn thịt, mặt mày thanh tú, địa vị lại thấp, cũng rất dễ dàng bị người mơ ước khi dễ một phen. Nếu không muốn chịu khi dễ chỉ có thể tìm kiếm một chỗ dựa lớn mạnh, cái này làm cho phần lớn y sinh trong quân y quán bị các quan quân cấp cao bao dưỡng, thường xuyên đi bồi nam nhân.
Những binh sĩ vừa rời khỏi quân y quán, sẽ có kẻ thuận miệng liền mắng thành ‘Nam xướng quán’, thái độ cực kỳ ác liệt, đó cũng là nguyên nhân Nhạc Thần không muốn chiếu cố thương binh, rõ ràng mọi người đều ngang hàng, lại tự dưng phải chịu loại khẩu khí này.
Trần Cầm và cậu cùng tiến vào quân y quán, bộ dạng hắn nhỏ nhỏ thanh tú, dáng người có chút ẻo lả, bị người thường xuyên đùa giỡn. Cậu cùng Trần Cầm ở cùng một gian phòng, cũng thường xuyên chăm sóc lẩn nhau, giúp hắn đuổi đi không ít kẻ ngấp nghé thân thể hắn, nhưng là, trước đó không lâu, Trần Cầm vẫn cùng nam nhân làm cùng một chỗ, là mười lăm doanh phó doanh trưởng. Từ lúc đó về sau, tiểu dả cùng hắn không gặp, thấy một lần cấp cho một lần sắc mặt.
Kỳ thật, Trần Cầm có điểm hướng nội, tâm địa cũng phi thường thiện lương, hơn nữa, dựa theo cách nghĩ của Nhạc Thần, hắn có thể trời sinh là đồng tính luyến ái, không cho hắn tìm nam nhân, kia mới là vô nhân đạo.
Nhạc Thần đối Trần Cầm không có thành kiến, cậu cảm thấy chỉ cần hắn thích, quản hắn tìm nam nhân hay nữ nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.