Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Chương 20: Tương cố vô ngôn




Bị ánh mắt thâm sâu nhìn chăm chú, cho dù là trong giấc mộng, cũng làm cho người ta cảm thấy không được tự nhiên.
Không phải cảm giác sắc bén khiến người bất an, nhưng cũng không phải mẫu thân yêu thương bồi tại bên người không chỗ nào cố kỵ, tóm lại, Nhạc Thần cảm thấy không được tự nhiên, đem ánh mắt mở ra xem, nguyên tưởng rằng chăm chú nhìn cậu sẽ là hỗn trướng Đại tướng quân kia, không nghĩ tới đập vào mắt lại là người làm cậu một lòng lo lắng vướng bận ‘Đại ca’.
Phản ứng đầu tiên của Nhạc Thần là, chính mình chớ không phải tưởng niệm quá độ mà sinh ra ảo giác, vì để xác định, cậu chặt chẽ nhìn người trước giường, nhẹ gọi một tiếng, “Tiểu Ngân.”
Thích Ngân ngồi ở băng ghế cạnh giường, trên mặt thần tình mệt mỏi, thân thể nhưng lại cố định thẳng thắn, thấy Nhạc Thần nhìn, ánh mắt trầm trọng còn mang theo phức tạp.
Nhìn đến Nhạc Thần mở mắt, ánh mắt hắn cũng không có xuất hiện quá nhiều biến hóa, nghe được Nhạc Thần kêu gọi, hắn mới gật đầu, “Nhạc Thần, ngươi tỉnh!”
“Thật là ngươi sao? Ta cho rằng sẽ không thấy được ngươi.” Nhạc Thần xác định đây thật sự là Thích Ngân, liền cố gắng từ trên giường chống dậy, thanh âm khàn khàn nghẹn ngào, khiến người nghe xong không từ được xót xa đau lòng.
“Ta không sao, ta đã trở về.” Thích Ngân nhìn Nhạc Thần tự mình cố sức ngồi lên, một tay giúp cậu ngồi dậy tựa lưng vào giường.
“Ngươi không biết ta có bao nhiêu lo lắng, ngươi cũng không thèm nói cho ta một tiếng, ta nghĩ đến ngươi sẽ vứt bỏ ta.” Nhạc Thần nhất thời vừa vui sướng vừa kích động lại vừa hồi tưởng thương tâm lúc trước, ánh mắt dĩ nhiên đỏ lên, thanh âm cũng nghẹn ngào đến lợi hại, cậu mạnh mẽ nhịn xuống không có khóc, “Ngươi đem ta trở thành ngoại nhân sao, cái gì cũng không nói với ta liền ra chiến trường chịu chết. Nếu ngươi thật sự đã xảy ra chuyện, ta chẳng phải ngay cả lần cuối cùng gặp ngươi một lần cũng không thấy được. Ta chỉ là một tiểu quân y nho nhỏ, ta cái gì cũng không phải, không có môn đạo* cũng không vấn đề gì,thật không dễ dàng mới biết ngươi ra sao, nhận hết mắt lạnh của người ta, tất cả mọi người chưa ai cho ta cái sắc mặt tốt, ngươi không biết ta có bao nhiêu khổ sở…”
(*) Không có cửa cũng không có vấn đề gì. (Chắc ý nói cửa sao, có người bảo trợ.)
Nhạc Thần nói xong, nhớ tới Thích Ngân đi rồi cậu chịu khổ sở, nước mắt liền không tự chủ bất giác rơi xuống, càng nói càng thương tâm, cuối cùng khóc thút thít nói không nên lời.
Thích Ngân nhìn Nhạc Thần như vậy lập tức phát hoảng, biểu tình trên mặt vạn biến, nhưng cũng không biết phải đối phó như thế nào, vươn tay muốn lau đi nước mắt trên mặt Nhạc Thần, vươn đến phân nửa lại không thể tiếp tục, có chút không được tự nhiên mà thu hồi về, khô khan nói một cậu, “Ta không có chuyện gì, ngươi đừng khóc.”
Nhạc Thần đưa tay lau lệ, nâng mắt lên nhìn Thích Ngân, có chút ủ rủ hỏi, “Thân thể ngươi có bị thương không?”
Thích Ngân nhíu mày lắc đầu, “Ta không sao.”
Nhạc Thần không tin, đem Thích Ngân từ trên xuống dưới quét mắt một lần, hỏi, “Không có thụ thương?”
Trên mặt Thích Ngân hiện ra thống khổ cùng hối hận, ánh mắt rối rắm, đôi mắt đen sẫm, xiết chặt nắm tay không nói lời nào.
Nhạc Thần mặc dù không biết Thích Ngân vì sao lại như vậy, nhưng rõ ràng cậu sẽ không vượt qua vấn đề quan tâm thông thường để Thích Ngân khó chịu, Nhạc Thần đoán rằng Thích Ngân xác nhận thuộc hạ tử thương nhiều lắm, mà bản thân hoàn hảo không có tổn hao gì, tại vì thế hắn mới cảm thấy áy náy hoặc là tự trách hối hận. Nên sau đó, Nhạc Thần cũng không nhắc lại việc này.
Nhạc Thần không nói lời nào, Thích Ngân cũng sẽ không tự chủ động nói chuyện.
Trong phòng lâm vào trầm mặc nặng nề.
Nhạc Thần lần trước bồi Ngu Gia Tường trên giường, hậu đình bị thương, cậu cảm thấy đó là sỉ nhục nên quyết định đem thương thế không thèm đếm xỉa, nhưng vô luận là ngồi nằm đi đứng, đau đớn nơi đó sẽ nhắc nhở cậu vết thương tồn tại, nhắc nhở cậu ngày ấy đã phát sinh chuyện gì, vũ nhục đến mức nào.
Nhạc Thần nhìn Thích Ngân, trên mặt Thích Ngân vĩnh viễn đều là biểu tình cứng nhắc như thế, làm cho người ta cảm thấy người này tính cách kiên nghị, là một nam tử hán dám làm dám chịu, là người làm đại sự, cùng với cậu bộ dạng một tiểu bạch yếu đuối hoàn toàn bất đồng.
Nhạc Thần trước kia hâm mộ diện mạo Thích Ngân như vậy, hơn nữa cho rằng Thích Ngân thế này mới là xem như một người nam nhân chân chính.
Nhưng lúc này, Nhạc Thần cũng rất bi thương.
Chính mình đã bị xúc phạm vũ nhục, rõ ràng là vì người này chịu, lại không cách nào nói được ra lời.
Nhạc Thần vài lần mở miệng nhưng không có phát ra được nửa âm tiết, cậu hy vọng Thích Ngân có thể quan tâm hỏi han cậu một câu.
Trầm mặc thật lâu, Nhạc Thần còn không chờ được lời nói từ Thích Ngân, Thích Ngân cũng muốn đứng dậy muốn ly khai.
“Tiểu Ngân.” Nhạc Thần đành phải chủ động gọi một lần.
Thích Ngân quay đầu nhìn cậu, nhìn đến Nhạc Thần ánh mắt bi thương, liền nói, “Ta đi đổi chén nước cho ngươi.”
Nhạc Thần nghe thế mới cảm giác được yết hầu phát khô, đúng là nên uống chút nước, nhưng ánh mắt cậu vẫn thủy chung đuổi theo nhất cử nhất động của Thích Ngân, nhìn hắn từ trên bàn lấy ấm nước đổ nước vào trong chén sứ bạch sắc, sau đó hắn nhìn cậu rồi đem đến bên giường.
Nhạc Thần liếc nhìn khuôn mặt Thích Ngân, nhìn thấy Thích Ngân tiều tụy mệt mỏi nhưng vẫn như cũ chiếu cố trông nom cậu, trong lòng liền dễ chịu lên rất nhiều, tiếp nhận cái chén uống hết nước.
“Thân thể ngươi không tốt, về sau không cần cố ý dầm mưa, ngươi bị bệnh, phiền toái rất nhiều người.” Thích Ngân tiếp nhận chén không trên tay Nhạc Thần, biểu tình nghiêm túc ngữ khí trịnh trọng giáo huấn nói.
Nhạc Thần bị nói đến sửng sốt, há miệng muốn phản bác, rồi lại phiếm khổ trong lòng, nên đành ngậm miệng.
Nhạc Thần sau đó mới biết được, cậu lúc ấy bất tỉnh trước mặt Đại tướng quân, liền lập tức được đưa đến thiên viện trong phòng trị liệu, khi đó phát sốt cao hơn nữa thân thể suy yếu, uy dược còn có uy súp, cũng là một ngày sau mới tỉnh lại.
Nhạc Thần từ ngày ấy ở dược cục bị chộp tới, hỗn loạn qua ba ngày, nên hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra đại sự nghiêng trời lệch đất cỡ nào.
Tây Di phái đại quân tiến đến tấn công Nhạc Thần thành, đồn trú của quân đội cách xa ngoài thành trăm dặm. Nhìn khí tượng trên trời, quân sư tính đến đêm đó mưa to trút nước, chính là thừa dịp mưa lớn đêm đen tiến hành đợt đánh lén, vì thế Thích Tướng quân dẫn dắt quân tiên phong đi trước, Đại tướng quân đích thân lãnh binh tiếp viện, đánh quân Tây Di trở tay không kịp, lấy được đại thắng lợi.
Đại tướng quân cùng đốc quân viết tốt bản sớ chiến thắng lần này dâng tấu, luận công ban thưởng cho tướng lãnh. Thích Tướng quân công trạng rõ rệt, nên được ban thưởng.
Nhạc Thần nghĩ chính mình nên thực hiện hứa hẹn cho Ngu Gia Tường phải khuyên giải Thích Ngân một phen, để hắn trăm ngàn bảo mệnh quan trọng hơn, không cần ngu trung tới cùng.
Nhưng chân chính khi cùng Thích Ngân một chỗ, Thích Ngân ngạo khí đầy người, sắc mặt túc mục kiên định, cả người từ trong ra ngoài đều là một dạng khí thế nghiêm nghị không thể xâm phạm, chỉ đến khi vẻ mặt có chút buông lỏng, đối với Nhạc Thần hiện ra nhu hòa, Nhạc Thần đối với người như vậy, thật sự không biết nên ứng phó khuyên bảo thế nào.
Phản phản phục phục vô số lần muốn nói lại thôi, khi nhìn Thích Ngân muốn rời đi, cậu mới biết được cái gì là lui không thể lui, bất chấp giữ chặt cánh tay Thích Ngân.
“Ta ngày mai lại đến nhìn ngươi.” Thích Ngân đem tay Nhạc Thần mở ra để lại trên giường, chính mình đứng dậy phải đi.
“Tiểu Ngân! Ta có lời muốn hỏi ngươi? Ngươi trước chớ đi!” Nhạc Thần vẻ mặt lộ ra cầu xin, tha thiết nhìn Thích Ngân chăm chú.
Ánh mắt Thích Ngân lộ ra kinh ngạc, đứng lại nhìn về phía Nhạc Thần, như là không chịu nổi chờ đợi trong mắt cậu, ánh mắt hắn có chút trốn tránh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.