Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Chương 22: Lưỡng khỏa tâm




Nhạc Thần tha thiết chờ đợi, Thích Ngân vô pháp đối mặt, dời ánh mắt nhìn qua ngạo trúc trên bình phong, liễm mục lặng đứng.
“Ta muốn biết tình huống hiện tại của ngươi, ngươi nguyện ý nói cho ta biết không?” Nhạc Thần do dự một chút, cuối cùng vẫn là hỏi ra miệng.
Cậu ban đầu vẫn nghĩ từ chỗ Thích Ngân lấy được lợi ích, cậu nghĩ chính mình ở chỗ thế yếu, Thích Ngân vẫn đứng trên cao, từ nơi đó lấy đi vài thứ của Thích Ngân cũng chẳng là gì, vì thế cậu chưa bao giờ đặt vào trong lòng.
Thẳng đến khi Thích Ngân hướng cậu từ biệt, mặc dù Thích Ngân không có biểu hiện vướng bận đau buồn biệt ly, nhưng ở thời khắc xa nhau như vậy, Nhạc Thần mới phát hiện tầm quan trọng của Thích Ngân đối với mình.
Thích Ngân đã không còn là đối tượng mà cậu muốn đòi lấy, mà là một người thật thật tại tại, mang theo sắc màu tình cảm, một người mang sắc màu nồng đậm vô pháp xóa bỏ, một người khiến người vướng bận, một người khiến người tưởng niệm.
Trừ bỏ thân nhân trong nhà, đây là người đầu tiên làm trong lòng Nhạc Thần tràn đầy lo lắng.
Nhạc Thần đã muốn nhét hắn vào lãnh thổ của mình, là người trọng yếu cùng sinh cùng tử.
Cậu muốn hiểu Thích Ngân, hiểu khó xử trong lòng Thích Ngân, hiểu điều hắn yêu thích hoặc chán ghét, hiểu, muốn hiểu tất cả những gì có thể.
Thích Ngân đem tầm mắt từ hiên trúc trên bình phong chuyển hướng đến Nhạc Thần, ánh mắt hắn kiên nghị thâm sâu ngưng đọng đến trên người cậu, ngữ khí mang theo xa cách lạnh lùng, “Ngươi không cần biết, ngươi chiếu cố chính mình là được.”
Một câu nói này đem quyết tâm Nhạc Thần muốn gần gũi cùng hắn đả kích đến không còn dư thừa bao nhiêu.
Lời nói Thích Ngân quả thật đả thương người, Nhạc Thần không biết thật vất vả hỏi ra như vậy sẽ bị cự tuyệt như thế, cậu có chút luống cuống, ngón tay nắm lấy chăn mỏng, ánh mắt ảm đạm, “Có phải ngươi chưa bao giờ xem ta như tri kỷ hay không, ngươi cho rằng ta đây là đang tự mình đa tình, cho rằng ta hỏi ngươi chính là xâm phạm tự tôn. Ta căn bản không có tư cách quan tâm đến ngươi, hỏi đến chuyện của ngươi?”
Trong lời nói Nhạc Thần chính là thống khổ, lòng Thích Ngân cũng trở nên căng thẳng, một tia đau đớn phiếm qua trên người, hắn cố gắng đứng thẳng thân mình mới có thể đè nén xuống được cái loại cảm giác gọi là đau lòng này, “Không phải! Ngươi có biết cũng không giúp được bao nhiêu việc, còn không bằng không biết.”
Đúng vậy, hắn không muốn để cho Nhạc Thần biết chuyện của hắn, ở phía sau, một người biết đến càng ít liền có thể sống đến càng tốt.
“Như vậy sao!” Nhạc Thần cúi đầu ngẫm lại, cảm thấy chính mình hoàn toàn vô dụng, nhưng muốn nói lại không thể nói.
“Đại tướng quân hy vọng ngươi có thể vì hắn sở dụng, nên để ta khuyên giải ngươi, nghĩ đến lời của ta đối với ngươi cũng không có tác dụng gì. Có lẽ Đại tướng quân cũng không trông cậy vào ta có thể đả động ngươi, hắn lại trêu đùa ta mà?” Nhạc Thần nghĩ đến lời nói cùng ước định ngày ấy với Đại tướng quân Ngu Gia Tường, ánh mắt càng thêm ảm đạm, cúi đầu chăm chú nhìn  vào trong chăn, thanh âm mặc dù không có nghẹn ngào, thậm chí còn mang theo ý cười, nhưng vô luận là ai nghe tới, đều biết cảm thấy đau lòng chua xót. “Ngươi nếu được cứu trở về rồi lại đến xem ta, vậy ngươi có phải cũng đã cùng hắn nói qua ngươi quyết định như thế nào chưa? Ngươi muốn đầu nhập cho hắn sao?”
Thích Ngân không nghĩ tới Đại tướng quân sẽ cùng Nhạc Thần nói qua những lời này, vấn đề cơ mật vẫn là càng ít người biết càng tốt, sự việc lớn như vậy Tướng quân lại để Nhạc Thần biết rồi, kia cũng chỉ có thể ở trong trạng thái cầm tù. Thích Ngân nhanh chóng nhăn mày, hắn không nghĩ tới sẽ kéo Nhạc Thần vào đàm hồn thủy này.
“Ta……,” Thích Ngân suy nghĩ một chút, nếu Nhạc Thần đã bị hắn cuốn vào chuyện này, hiểu qua sự tình một chút cũng không có bao nhiêu quan hệ, vì thế nói, “Thân thể Hoàng Thượng ngày càng suy nhược, tin tức trong kinh sợ là sống không quá hai năm, tình thế hiện giờ lại khẩn trương, ta là nghĩa tử của tiền Đại tướng quân, cho tới nay các Hoàng tử tranh đấu ta đều đứng ở thế trung lập, Hoàng Thượng coi như tín nhiệm ta, muốn điều ta về kinh.” Thích Ngân vẫn luôn chú ý sắc mặt Nhạc Thần, lúc này nhìn cậu không có bao nhiêu khiếp sợ mới nói tiếp, “Ta phải đi, trong kinh nguy hiểm, chỉ có thể đem ngươi phó thác cho Đại tượng quân chăm sóc, ngươi ở đây hảo hảo dưỡng bệnh, chờ xong đại sự, ngươi khi đó có thể cũng hồi kinh.”
Nhạc Thần vừa nghe có chút sửng sốt. Lời nói này cùng tên hỗn trướng Đại tướng quân không giống một câu, hơn nữa, Thích Ngân muốn đi, còn muốn đem mình lưu lại, Nhạc Thần không biết chính mình về sau sẽ trải qua như thế nào, cầu Thích Ngân mang chính mình đi là không có khả năng, trong lúc nhất thời, Nhạc Thần vô cùng mờ mịt, cứ như là thiên địa trắng xám một mảnh, trước mắt lại không lấy một đường rõ ràng.
Nguyên lai còn muốn nếu như Thích Ngân có thể trở về, liền thử hỏi Thích Ngân đối với cậu có cảm giác hay không, hai người tố tố tâm sự cũng không phải chưa từng, không nghĩ tới tình hình nhưng là như vậy.
Còn chưa có bắt đầu, lại đã phải rời đi.
Nhạc Thần giống như bị người đánh một đòn cảnh cáo, đánh đến cả người cũng buồn bực.
“Vậy sao? Vậy ngươi đi vào kinh phải hảo hảo bảo trọng thân thể, ta cũng không phải tiểu hài tử, đâu cần có người tới trông nom, ta vẫn như cũ sẽ sống đến hảo hảo, dù sao mệnh là của chính mình, chính mình không yêu tiếc thì ai sẽ yêu tiếc chứ?” Nhạc Thần cúi đầu thản nhiên nói ra, thanh âm xa xôi mang theo thê lương vắng lặng, Thích Ngân nhất thời có chút luống cuống, nhìn bộ dạng Nhạc Thần lui lui thân mình ngồi ở trên giường thật sự chọc người thương tiếc, hắn nghĩ vươn tay ôm cậu một cái vào lòng, nhưng thủy chung không có dũng khí để làm việc đó, nếu đã phải đi, cần gì phải nhiều chuyện vậy chứ.
“Đại tướng quân nguyện ý thả ngươi về kinh thành sao?” Nhạc Thần nhớ tới lời Đại tướng quân nói nếu như chính hắn không chiếm được vậy thì sẽ đem hủy diệt tất cả, nên trong lòng có chút không yên cho Thích Ngân, vì thế ngẩng đầu lên hỏi.
“Ngươi cái gì cũng không cần  quân tâm, ta tự có cách làm của mình. Ngươi hảo hảo dưỡng thân thể là tốt rồi, về sau đừng lấy thân thể của chính mình không lo mà tùy tiện thổi tuyết gặp mưa.” Thích Ngân nhìn Nhạc Thần bị bệnh mặt mày tái nhợt, trong lòng tràn đầy lo lắng nhưng chỉ có thể biến thành một câu như vậy.
“Cái gì cũng không cần ta quan tâm, vậy ngươi đi đi!” Nhạc Thần không muốn phải nhìn Thích Ngân thêm một cái nào nữa, nằm thẳng trên giường lấy chăn che kín từ đầu đến mông.
Thích Ngân muốn nói lại thôi, bàn tay giơ đến giữa không trung liền lui trở về, nhìn Nhạc Thần chốc lát rồi nói, “Ngươi hảo hảo bảo trọng.”
Xoay người một bước ra ngoài bình phong.
Nhạc Thần nghe tiếng Thích Ngân xoay bước cước bộ ra ngoài, vạch trần tấm chăn quay người nhìn hắn, trong mắt lệ quang lập lòe, nhưng lại thủy chung không có phát ra thanh âm.
Thích Ngân chính là như vậy, cũng không biết quay đầu nhìn cậu một cái.
Nhạc Thần thương tâm ghé vào trên giường.
Xem ra bản thân không chỉ tự mình đa tình, hơn nữa còn là cái đồ ngu ngốc.
Trong lòng bi thương, Nhạc Thần ngược lại càng thêm thanh tỉnh, nếu như không có người ta yêu thương chính mình, như vậy bản thân chỉ có thể yêu thương chính mình gấp bội.
Tuy rằng sắc mặt phó dịch không tốt, Nhạc Thần vẫn cứ như cũ lộ ra tươi cười đến chào hỏi, nhịn xuống đau thương, bọn họ đưa tới chén dược nào cậu cũng uống hết, thức ăn so với quân y quán không biết tốt hơn bao nhiêu lần, tuy rằng Nhạc Thần không đói bụng nhưng cũng chậm rãi đem đồ ăn toàn bộ nuốt xuống.
Ngồi trên giường không có việc gì làm thì lại thích suy nghĩ miên man, Nhạc Thần hạn chế không cho chính mình suy nghĩ nhiều, muốn đi ra ngoài một chút, vừa đến cửa lại bị binh lính ngăn lại, ngữ khí cường ngạnh nói cậu chỉ có thể đứng ở trong phòng.
Nhạc Thần thế này mới ý thức được chính mình là bị giam lỏng.
Muốn tạm biệt Thích Ngân là chuyện không có khả năng, muốn gặp Đại tướng quân xem ra cũng không được.
Nhạc Thần không rõ chính mình vì sao lại bị giam lỏng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.