Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Chương 24: Trêu đùa




Xem ra người này thật là đến để trêu đùa cậu, Nhạc Thần nhìn thân ảnh Ngu Gia Tường phiêu dật xuất môn liền nghĩ như vậy.
Đương nhiên không phải Nhạc Thần tự kỷ, sự tình liên quan đến thân thể cùng trinh tiết của mình, Nhạc Thần đương nhiên lo lắng tên Ngu Gia Tường hỗn đản biến thái thêm thừa này có thể hay không đánh chủ ý lên người cậu.
Nếu sau này Ngu Gia Tường không còn đề cập vấn đế này đã rời đi, Nhạc Thần xem như cũng an tâm. Bị đùa giỡn một chút không có vấn đề gì, chỉ cần không phải thực chất thương tổn là được.
Vốn đang muốn hỏi một chút vấn đề của Thích Ngân, nhưng tư duy mỗi lần gặp mặt đều bị Ngu Gia Tường dắt đi, cuối cùng cậu vẫn là không thể hỏi ra miệng.
Ngu Gia Tường đi ra ngoài cũng không lâu lắm, Khánh thái y đã cầm hòm thuốc đi vào.
Cấp Nhạc Thần nhìn vết thương ngón tay, thượng dược không được đành dùng băng gạc quấn lại, nói cậu chú ý không cần dính nước, mấy ngày nữa sẽ hảo.
Sau, Khánh thái y cùng Nhạc Thần nhắc tới chuyện cậu học y, Nhạc Thần quỳ xuống muốn làm lễ bái sư với Khánh thái y, Khánh thái y đã đem cậu nâng dậy, nói rằng, “Cũng không cần hành lễ bái thầy, lão phu không định dạy ngươi bao lâu, ngươi trước tiên học đi!”
Nhạc Thần nhìn bộ dạng Khánh thái y cũng không cao hứng dạy cậu, nghĩ chính mình cứ như vậy bái sư quả thực quá mức mạo muội, dù sao ở cổ đại muốn bái thầy học nghệ cũng không phải sự tình đơn giản, huống chi là hướng một vị Thái y đức cao vọng trọng như vậy học tập. Nhưng lại muốn cân nhắc chính mình có học hay không cho ra vấn đề, nếu như bỏ dở nửa chừng, chẳng phải đập bể bản hiệu của lão nhân gia. Vì thế, việc bái sư cũng không nói lại.
Những ngày sau đó, Nhạc Thần bắt đầu bận rộn.
Học y vốn là một nghề lắm đau khổ, Nhạc Thần hiểu rõ một chút lý thuyết y học nên phân biệt rõ các loại thảo dược, cũng bởi vì bố cậu là bác sĩ, có mở một phòng khám riêng, cậu thường xuyên nghe thấy nên bị ảnh hưởng, cũng hiểu được không ít.
Lúc trước chọn thi đại học chuyên ngành, mọi người trong nhà bảo cậu học y, cậu vừa nghe thấy liền cự tuyệt, bố chính là một cái ví dụ, mỗi ngày rất vất vả, cậu mới không cần sống khổ như vậy, cho nên kiên quyết không học.
Hiện tại cũng là không còn cách nào, không ai chăm sóc, chỉ có thể tự mình tiến tới.
Ban đầu, Khánh thái y cũng không để cậu làm việc gì khác, chỉ cầm mấy quyển sách đến cho cậu nhìn, để cậu bắt đầu nhớ những thứ trọng yếu, không thể có một chút sai lầm.
Cái đó và trong quân y quán học tập dị thường khác nhau, quân y quán đều là giảng trường hợp các ca bệnh, sau đó nói phương pháp trị liệu. Hơn nữa đều là một ít ca bệnh đơn giản thông thường, để mọi người mau chóng có thể học tập.
Nhạc Thần hiểu rõ học y là chuyện liên quan đến mạng người nên cũng không dám qua loa, mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm chính là vì đọc thuộc vài cuốn sách kia, học xong còn phải viết lại cho đúng.
Mỗi ngày bận rộn cũng không có tâm tư quan tâm đến chuyện khác, mặc dù nhớ mong Thích Ngân, nhưng Thích Ngân cũng không có đến nhìn cậu, cậu chỉ có thể nhìn ngoài cửa sổ thở dài, buồn bã một trận rồi tiếp tục đọc sách.
Trong lúc đó bất giác đã qua hơn mười ngày, thời tiết càng thêm nóng bức, Nhạc Thần mỗi ngày đều hận đến mức không thể cởi hết nằm trên mặt đất sinh hoạt.
Sách thuốc thứ nhất cậu đã nhớ một nửa, trí nhớ cậu luôn luôn rất tốt, cậu có tự tin cho rằng chính mình học thuộc hẳn không tồi, hơn nữa nhìn sắc mặt Khánh thái y, biết rõ tốc độ bản thân cũng không chậm.
Ngu Gia Tường có khi sẽ đến ngồi một lát, giống như bình thường nói chuyện loạn xạ chút đề tài, nhưng cuối cùng vẫn là đem Nhạc Thần trêu chọc giống như con gà tạc mao hắn mới cao hứng vừa lòng, đến lúc đó thản thản nhiên nhiên rời đi.
Chạng vạng ngày hôm đó, Nhạc Thần cơm nước tẩy rửa xong xuôi, nước trên người cũng không có lau mà mặc y phục.
Bởi vì Nhạc Thần có tật xấu thích ngồi dưới đất, Ngu Gia Tường liền phân phó hạ nhân đem mặt đất lau khô sạch sẽ, chọn ra một chỗ dựa đặc biệt gần cửa sổ trải ra một cái đệm trúc.
Nhạc Thần tắm rửa xong cũng không mang hài, ghé vào trúc đệm đọc sách, đây không phải là sách thuốc, là sách dùng để tiêu khiển ở thế giới này, bên trong còn viết những chuyện phong tình, nhân vật mỹ mạo, còn kèm theo chút truyền thuyết cùng cố sự.
Đang xem đến truyền thuyết truyện xưa xà tinh cùng thư sinh, còn có chuyện xưa phảng phất Hứa Tiên và Bạch nương tử, Nhạc Thần xem đến mê mẩn, một tay chống cằm, một tay lật sách, vểnh chân nhẹ nhàng đung đưa.
Ngu Gia Tường vào phòng liền thấy bộ dạng lười nhác thanh thản phong nguyệt khôn cùng như vậy.
Y phục giản đơn vây quanh đường cong duyên dáng của người nằm trên đệm trúc, ống tay áo trượt trên cánh tay, lộ ra làn da trơn bóng oánh bạch, ống quần được vén lên đến đầu gối, hình dáng chân nhỏ rất đẹp, mắt cá chân cùng đôi chân mảnh khảnh so với chân ngọc của nữ nhân còn khéo léo hơn. Tại ánh chiều hoàng hôn dần hạ, người nằm trên đệm như tỏa ra một tầng quang mang thanh bạch, kiền tịnh, chói mắt, tựa như trong bức tranh thủy mặc đen trắng hai màu pha chút phấn hồng thanh thấu, chọc người chỉ muốn vươn tay hảo hảo sờ sờ.
Nhạc Thần nhìn đến chỗ vui vẻ, trong miệng khẽ hừ một làn điệu gì đó, quang hoa trong mắt càng rực rỡ, khóe miệng câu lên thích ý cười.
“Đang xem cái gì, có ý tứ như vậy?”
Thanh âm so với thường ngày trầm thấp mềm mại hơn một chút, giống như ngày hè nhẹ vuốt nhung tơ, cảm xúc rất tốt, rồi lại trêu chọc nhiệt khí từ đáy lòng trỗi lên.
Bị thổi khí bên tai, Nhạc Thần mới giật mình nhảy dựng muốn cách xa người bên cạnh không biết từ lúc nào lén lút tiến vào một chút. Đề phòng mà nói, “Không có gì, chỉ là xem quyển sách. Ngươi tới làm gì?”
“Nơi này là địa phương của ta, tự nhiên muốn tới thì tới. Thấy ngươi xem sách vui vẻ như vậy, ta cũng hiếu kỳ muốn nhìn thử một chút.” Ngu Gia Tường ngồi trên đệm, hàm chứa ý cười nhìn Nhạc Thần.
Nhạc Thần tựa như bị rắn nhìn chằm chặp chuột đồng, nhìn đến trong lòng một trận phát lạnh, cảnh giác quét mắt Ngu Gia Tường vài lần, đem sách để ra ngoài, bĩu môi nói, “Ta vui vẻ ngươi cũng muốn hỏi, không biết tính cách ngươi là hình thành thế nào, nhìn người khác vui vẻ liền không quen mắt?”
Ngu Gia Tường cũng không để ý lời nói Nhạc Thần mang theo oán giận, tiếp nhận cuốn sách lật lật, rồi liền ném qua một bên, miệng còn thực khinh thường mà nói, “Này có cái gì coi được, yêu đến chết đi sống lại, cuối cùng còn không phải không thể bên nhau.”
Nhạc Thần cực kì không phục mím môi trừng hắn.
Ngu Gia Tường thích nhất chính là ánh mắt Nhạc Thần, đặc biệt thời điểm khi cậu sinh khí trừng người, đôi mắt to lớn như phát sáng, giữa thâm thấu bình tĩnh mang theo chút dục quang thâm đen, khiến người nhớ thương đến trong tâm khảm, chỉ muốn vì mình chiếm hữu, lúc nào cũng có thể nhìn đến mới tốt.
Vầng sáng ngoài cửa sổ chiếu vào trên mặt Nhạc Thần càng làm mặt cậu lộ vẻ trong suốt trắng ngần, nhãn tiệp dài đen, ánh mắt tinh tường, trong lòng Ngu Gia Tường rung động một trận, vươn tay kéo tay Nhạc Thần, nói, “Ngươi muốn đi ra ngoài không? Ta có thể mang ngươi đi ra.”
Nhạc Thần bị nắm lấy tay, muốn tránh thoát nhưng không được, lại nghe lời nói Ngu Gia Tường, tay cũng không từ chối, trên mặt lập tức lộ ra vui sướng, “Thật sự?”
Ngươi này luôn luôn trực tiếp như vậy, có cái gì tất cả đều hiện trên mặt, vừa thấy liền biết. Vì vậy, Ngu Gia Tường phi thường vui vẻ trả lời, “Tự nhiên là thật. Chẳng qua, trước chúng ta đàm cái điều kiện.”
Nhạc Thần chỉ biết trên thế giới này không có bữa ăn nào không trả tiền, vui sướng trên mặt thoáng cái liền lui, biểu tình lãnh đạm mà đem tay mình từ tay Ngu Gia Tường rút ra, “Quên đi, ra ngoài cũng không có cái gì, ta không đi. Thời tiết nóng như vậy, ra ngoài chạy một vòng, cả người đầy mồ hôi, còn không bằng ở trong này cho tốt!”
“Vốn dĩ ban đầu ta nghĩ đến ngươi thật sự muốn đi ra ngoài, xem ra ta đoán sai. Ngươi đã không muốn, vậy thì quên đi! Ta chỉ muốn ngươi tác họa, vẽ cho ta xem một bức tranh, ta sẽ đáp ứng dẫn ngươi đi!” Trong giọng nói Ngu Gia Tường tràn ngập đáng tiếc, mặt nhìn Nhạc Thần lộ vẻ tiếc hận.
Nhạc Thần nghe xong yêu cầu này của hắn, quả thực liền hối hận muốn chết, cặp mắt trợn tròn nhìn Ngu Gia Tường, hé miệng thở dốc muốn nói lại thôi, vốn nghĩ đổi ý, sau lại cảm thấy ở trước mặt Ngu Gia Tường không nên mất cương quyết, liền nâng cao đầu, nhìn Ngu Gia Tường lãnh đạm đáp, “Ngươi làm sao có chỗ nào hảo tâm, cố tình đùa ta còn không sai biệt lắm.”
Ngu Gia Tường cười khẽ một tiếng, bắt được mắt cá chân Nhạc Thần đem nó kéo vào chỗ ngồi trên đệm, đột nhiên thoáng cái phủ người lên thân thể cậu, ánh mắt theo dõi đôi ngươi kinh hoàng của Nhạc Thần, cười nói, “Không nghĩ tới ngươi trở nên thông minh như vậy. Biết ta đang dối gạt ngươi sao?”
Nhạc Thần vươn tay đẩy thân người phía trên, tay lại bị hắn hắn nắm chặt đặt bên đệm.
“Ngươi lại muốn làm gì?” Nhạc Thần bị ép đến mức không động đậy được, bị người kề sát như vậy cậu không cảm thấy nóng mà ngược lại lại cảm thấy lạnh.
“Kỳ thật ta muốn nói, nếu ngươi nguyện ý tái cùng ta làm một lần, ta sẽ thả ngươi ra ngoài gặp mặt Thích Ngân, hắn không quá bao lâu nữa sẽ đi. Ngươi không muốn thấy hắn sao?” Ngu Gia Tường ánh mắt thâm thúy, tựa như bầu trời đêm khuya, tĩnh mịch sâu thẳm đến tâm lạnh.
Nhạc Thần bị hắn nhìn đến sợ, theo phản xạ thốt ra, “Ngươi mơ tưởng.”
Ngu Gia Tường thoải mái trả lời, “Ngươi đối với hắn đã không còn tình cảm, ngay cả gặp mặt hắn một lần cũng không nguyện ý? Hắn đây chính là hồi kinh a, những người trong kinh đều là ăn tươi nuốt sống, Thích Ngân thành thực chính trực như vậy, nói không chừng không được bao lâu đã bị xuống ngục xử tử, ngươi sẽ không còn thấy được hắn!”
Nhạc Thần nghĩ đến Thích Ngân đầu gỗ tính cách lại cứng rắn như tảng đá, thật sự có chút lo lắng không yên, trong mắt không khỏi mang theo ảm đạm, cũng không trừng trộ Ngu Gia Tường, tựa đầu thiên qua một bên, thản nhiên trả lời, “Thấy một lần rồi cũng có tác dụng gì chứ? Hắn còn không phải cái bộ dạng kia!”
Ngu Gia Tường nhìn Nhạc Thần như vậy, rõ ràng là thật để ý quan tâm đến Thích Ngân, trong lòng hắn liền đặc biệt mất hứng, giống như lắp đầy một cái gì đó làm hắn khó chịu, cũng không còn tâm tình chơi đùa cùng Nhạc Thần.
Từ trên người Nhạc Thần đứng lên, guốc gỗ đi qua cánh cửa, không thèm quay đầu mà đi luôn rồi.
Nhạc Thần bị tính tình bất thường của Ngu Gia Tường khiến cho mạc danh kỳ diệu, trầm mặc ngồi một chút. Trời bên ngoài đã hoàn toàn tối cậu mới cho người tiến vào châm đèn, cầm lên quyển sách tiếp tục xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.