Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Chương 25: Tiền đường




Chạng vạng ngày đó bị Ngu Gia Tường chơi đùa, rõ ràng là chính mình chịu thiệt, nhưng cuối cùng là hắn mạc danh kỳ diệu không thoải mái tiêu sái rời đi.
Nhạc Thần càng ngày càng không hiểu được Ngu Gia Tường người này, mỗi ngày thấy hắn một dạng thần sắc ung dung chọc người, nhưng lại không biết khi nào, cho dù vì một việc rất nhỏ cũng có thể làm đắc tội hắn, để hắn trở mặt quay lưng.
Loại người tính tình biến hóa như thời tiết, nhưng tính cách lại mang theo cố chấp cùng âm trầm, tốt nhất vẫn là không cần rước lấy mới hảo, thời điểm bình thường nên cách xa hắn một chút, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.
Ngu Gia Tường trước đó mỗi ngày nhất định sẽ đến đây nhìn một chuyến, nhưng mấy ngày nay lại không nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Nhạc Thần cảm thấy thực thoải mái, đồng thời cũng hiểu không nên.
Dù sao tính mạng cùng tự do của mình đều nằm trong tay hắn, nếu hắn bất thường, chính mình hơn phân nửa sẽ không hay ho.
Cứ như vậy thấp thỏm mà qua vài ngày.
Thời tiết hôm nay đặc biệt âm u, trên trời muốn đổ mưa, nhưng giọt mưa lại không rơi xuống, kiềm nén ẩm ướp mà khiến người rầu rĩ khó chịu.
Buổi sáng Nhạc Thần thức dậy liền nóng đến chịu không nổi, cho người mang nước đến chà lau thân thể một lần, chính là vẫn thấy mồ hôi dính dính trên người khiến cho hô hấp cũng không thông suốt.
Khánh thái y đã sớm kiểm tra công khóa của Nhạc Thần trước một ngày, giải đáp nghi vấn của cậu đối với trong sách, sắp xếp nhiệm vụ một ngày rồi ly khai.
Nhạc Thần cầm y thư, văn tự trước mặt cũng trở nên chán ghét, nhìn thấy liền khiến người phiền chán.
Khánh thái y không phải một cái lão nhân hiền lành, ngược lại phi thường nghiêm khắc, hơn nữa, lão đối Nhạc Thần cũng không thân thiết, trong quá trình giáo đạo cũng nhiều lúc qua loa miễn cưỡng, đồng thời còn đối với Nhạc Thần thái độ khinh thị.
Nhạc Thần đương nhiên hiểu được chính mình không được người khác xem trọng, cũng chỉ có thể nói phục chính mình hảo hảo đối mặt, đem khinh thường của Khánh thái y làm như không thấy, dù sao có cơ hội học tập như vậy cũng không nhiều lắm, cùng lão sư đối đầu chắc chắn không được kết quả.
Y thư nhìn không vào, thời điểm ngày mai bị kiểm tra đáp không tốt sẽ chịu Khánh thái y trào phúng, Nhạc Thần nghĩ đến lại cảm thấy có bao nhiêu phiền muộn.
Ngồi trên đệm cầm sách quạt quạt miếng gió, nhìn ngoài cửa sổ thời tiết âm u, trong lòng Nhạc Thần cũng âm u không kém, chung quy vẫn cảm thấy sẽ có sự tình không tốt phát sinh.
Đang chuẩn bị lại đi lau người giải nóng, màn trúc trên cửa đã bị đẩy ra, Nhạc Thần nhìn vê phía cửa, là Lý Lực vẫn luôn chăm sóc cậu.
“Tiểu Lý, có việc gì thế?” Nhạc Thần ở trong phòng đọc sách, không có gọi người, người hầu hạ cậu  bình thường sẽ không tự mình tiến vào.
“Công tử, Vương gia phái người đến  truyền ngươi đi tiền đường.” Ban đầu quan hệ giữa Lý Lực và Nhạc Thần cũng không tốt, về sau phát hiện hầu hạ Nhạc Thần tốt lắm, hơn nữa, tính tình cậu cũng không kiêu xa nóng nảy, đối với người cũng hiền lành thân thiết, nên trong lòng Lý Lực tiếp nhận, quan hệ cùng cậu cũng tốt hơn.
Nhạc Thần thực nghi hoặc, ánh mắt trừng lớn một vòng, hỏi, “Bảo ta đi đến tiền đường, tại sao?”
“Nguyên nhân nô tài cũng không biết, ngươi mau đổi kiện y phục, chỉnh lý một chút rồi đi đến đó! Người dẫn ngươi đi qua còn đứng chờ ở cửa viện!” Lý Lực nói xong cởi hài trên chân đi vào nhà.
Nhạc Thần không thể tưởng được Ngu Gia Tường sẽ có chuyện gì yêu cầu chính mình đi đến tiền đường, nghĩ nghĩ liền không an lòng.
Lý Lực giúp cậu thay đổi một thân y phục nguyệt sắc, trên tóc dùng trâm ngọc xuyên qua, chân mang tất cùng giày vải thêu mây.
Từ khi bị nhốt trong này, đây là lần đầu tiên ra khỏi cửa viện.
Bên ngoài là một hoa viên nhỏ, trồng những thực vật nhỏ bé dễ dàng sinh sống.
Nhạc Thần không có tâm tình quan sát cảnh vật, phía trước một người binh lính dẫn đường, phía sau còn có ba cái đi theo, một đường dẫn đến một tòa phòng lớn.
Không phải sảnh đường riêng biệt để nghị sự chính thức, mà là một dạng phòng khách.
“Đại tướng quân, Nhạc Thần đã dẫn đến!” Binh lính dẫn đường phía trước báo cáo.
Lễ nghi Nhạc Thần vẫn biết một chút, hơi cúi thấp đầu đứng trước cửa, chờ đợi người bên trong gọi đến.
“Để y tiến vào.” Là thanh âm nhung tơ tráng lệ của Ngu Gia Tường.
Trong lòng Nhạc Thần thấp thỏm không yên, cuối cùng chỉ có thể nhấc chân bước vào.
Bởi vì thấp đầu nên không thấy người ngồi trong đường là ai, chỉ có thể thoáng nhìn các vị hai bên đều mang giầy quân, xem ra là tướng lãnh trong quân. Thời điểm đi đến phía trước, giầy liền thay đổi, không phải giầy quân, là một đôi giầy gấm thanh sắc, bên trên còn thêu kim tuyến hoa văn tinh mỹ, Nhạc Thần đang đoán người này là ai, chợt nghe nơi thượng vị thanh âm Ngu Gia Tường vang lên mang theo ý cười cùng ôn nhu sủng nịch, “Tiểu Thần, chậm chạp đang làm cái gì, còn không mau lại đây.”
Thanh âm của hắn đích xác rất dễ nghe, thời điểm nói những lời này, ôn nhu cưng chiều như vậy quả thực có thể khiến cho lòng người say túy trong đó không thể thoát khỏi, giọng điệu như thế Nhạc Thần nghe được nhiều, chỉ biết mỗi lần nghe thấy đều là Ngu Gia Tường muốn đùa giỡn cậu sau đó cậu sinh khí rồi chê cười cậu, cho nên, Nhạc Thần hoàn toàn không có hảo cảm.
Nhạc Thần thấy hắn tại nơi sảnh đường nhiều người như vậy nói lời này, trừng mắt xem xét hắn.
Ngu Gia Tường ngồi ở thượng vị, đang nhạt cười nhìn cậu, nhìn thấy cậu giương mắt trừng hắn, ý cười trên mặt lại càng thâm sâu, hướng về Nhạc Thần vẫy tay nói, “Lại đây đi!”
Nhạc Thần không biết Ngu Gia Tường muốn làm cái gì, đành phải đi qua, còn cách một khoảng tay, Ngu Gia tường một tay bắt lấy cậu kéo đến ngồi bên người hắn, sủng nịch nói nhỏ, “Chậm chạp như vậy, để Lâm đại nhân phải chờ, rất thất lễ. Nhìn xem trở về có phạt ngươi không.”
Thanh âm Ngu Gia tường mặc dù thấp, nhưng ở phía trước mặc dù là hai vị quan văn nhưng ngồi rất gần nên tuyệt đối nghe thấy, sau đó đều là các vị quan võ tai thính mắt tinh, tự nhiên cũng là nghe được. Tuy rằng mọi người không có lộ ra biểu tình đáng khinh, nhưng phỏng chừng trong lòng đều nghĩ vậy.
Nhạc Thần bị ngữ khí của Ngu Gia Tường kích đến rùng mình, nghĩ đầu óc người này hôm nay động kinh đi, hoặc là, ở đây chơi trò diễn hí?
Ngu Gia Tường xoa xoa bàn tay Nhạc Thần, Nhạc Thần bị hành động của hắn dọa cho trong lòng sợ hãi, thấp giọng trách mắng, “Ngươi đừng…”
‘Ngươi đừng ghê tởm!’ Nhạc Thần vốn định nói lên một câu chán ghét này, không nghĩ tới lời nói ra miệng đã bị Ngu Gia Tường không biết làm thế nào tại trên lưng cậu vỗ nhẹ một cái, thắt lưng mềm nhũn thân thể tựa vào trong lòng Ngu Gia Tường, thanh âm phát ra cũng thay đổi, vừa nhẹ nhàng dịu dàng lại mị hoặc, Nhạc Thần kinh ngạc với trình độ lời nói ghê tởm này của chính mình, vốn định ngẩng đầu dùng mắt biểu đạt bất mãn với Ngu Gia Tường, không nghĩ tới vừa liếc nhìn lại thấy người võ quan ngồi vị trí thứ ba bên phải còn không phải Thích Ngân thì là ai?
Gương mặt Thích Ngân bình tĩnh ngồi nơi đó không chớp mắt, nhưng này mi nhăn môi mím lại hiện rõ thần tình nhẫn nại đến cực điểm.
Nhạc Thần nhìn đến Thích Ngân, trên mặt ban đầu là sửng sốt, sau lại hưng phấn, vui mừng, nhưng chỉ là lướt qua giây lát, trong lòng đã bị buồn khổ cùng đau sót thay thế.
“Vương gia thật là có phúc khí, mỹ nhân này thật sự là một vị thanh lệ. Xem ra, người Thái tử điện hạ đưa tới, ngài chướng mắt cũng là điều phải. Chẳng qua, người chúng ta mang đến, cũng không thể mang về, Vương gia ban cho thuộc hạ cũng là có thể.” Vị thứ nhất bốn mươi tuổi ngồi bên tay phải một thân thường phục sắc tím, đơn giản đứng lên hướng Ngu Gia Tường mỉm cười nói.
“Lâm đại nhân khen trật rồi, nói đến Tiểu Thần tuyệt sắc chi tư chỉ sợ cũng không đủ, chẳng qua là đến lòng ta mà thôi, yêu thích giọng điệu y như vậy.” Ngu Gia Tường nâng đỡ thắt lưng Nhạc Thần, cười nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu ái muội, Nhạc Thần bị hắn nhìn đến sợ, nghĩ muốn rời đi một chút nhưng cuối cùng lại không động đậy, dùng khóe mắt nhìn đến Thích Ngân, miệng mím càng chặt hơn, ở loại tình cảnh này nhìn thấy Thích Ngân, cậu cũng không biết trong lòng mình là cảm giác gì, chính là, chua sót mâu thuẫn là không tránh khỏi.
Nhìn tình hình này, hắn làNgu Gia Tường đang mượn cậu diễn kịch cho qua với mấy vị quan văn từ trong kinh thành tới, Nhạc Thần tựa vào trên người Ngu Gia Tường, tùy ý hắn ôm mình diễn kịch.
Ngu Gia Tường vươn tay mơn trớn trên lưng Nhạc Thần, Nhạc Thần một trận tê dại ngứa ngáy liền trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt Nhạc Thần vốn là địa phương rất đẹp, tuy rằng giận dữ nhưng ẩn tình, cậu trừng như vậy, chỉ làm cho khuôn mặt càng thêm sinh động, mị hoặc mười phần, Ngu Gia Tường cười đến càng thoải mái, đối vị Lâm đại nhân kia nói, “Tâm ta hiện tại đều để trên người y, cũng không có biện pháp nhận lấy hảo ý của đại ca.” Lại cảm thán nói, “Đại ca cũng thật sự là, đưa nữ nhân chỉ đưa hai vị đến, cho dù muốn thưởng cho thuộc hạ cũng không thể mỗi người đều có phần, như vậy còn không phải làm cho ta khó xử?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.