Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Chương 5: Sinh bệnh




Sau vài ngày Thích Ngân đến xem Nhạc Thần, mùa đông đã bắt đầu trận tuyết đầu tiên, tuyết bay lả tả, cả thế giới như bị bao phủ trong nền tuyết trắng, phi thường tráng lệ.
Nhạc Thần mặc áo bông cùng miên hài Thích Ngân đưa tới, thật không cảm thấy đặc biệt rét lạnh. Chính là cậu bị cảnh tượng thiên nhiên đồ sộ thế này làm cho rung động, hoàn toàn chìm đắm trong hoa tuyết lượn bay tuyệt đẹp.
Ngồi trong sảnh đường nghe giảng bài, cậu không thể làm sao nghe vào, ánh mắt vẫn luôn nhìn phía bên ngoài.
Ngoài viện sảnh đường có để một tượng đá, giữa vùng đất trống còn trồng một gốc ngô đồng không lớn, bộ dạng cũng không tốt, có chút vướng mắc, sai lệch, các nhánh cây lúc này đều bị phủ một tầng tuyết trắng, có ít địa phương lộ ra chút tông nâu sậm, nửa che nửa đậy, như thế lại làm ra vài phần khí khái, cứ như hoa mai vào đông.
Trong y quán là không được phép trồng mai, vì chữ ‘Mai’ và ‘Môi’* đồng âm, là điềm xấu không may.
(*) Hán việt 梅’Mai’ và 霉‘Môi’ đều đọc là [méi]. Từ Môi ở đây là hỏng mốc.
Làm xong chuyện tình một ngày, buổi chiều trở lại xá viện, Nhạc Thần liền lưu luyến ở trong sân nghịch tuyết. Bởi vì rất cao hứng, cũng không sợ lạnh, ở trong tuyết nghịch đùa đủ loại hình dạng, trong chốc lát hình thành một con chuột nhỏ đáng yêu. Mọi người đều đứng trên hành lang xem động tác của Nhạc Thần, nhìn đến hình tượng các loại động vật khả ái, ban đầu mọi người không thể nhận ra động vật trong phim hoạt hình, nhưng người đầu tiên đoán thành công, những động vật sau, ai cũng dễ dàng đoán.
“Lại vẽ con thỏ, ta muốn con thỏ.” Tiểu dã lớn tiếng ồn ào.
Nhạc Thần tươi cười trong tuyết dùng chân vẽ vẽ, động tác nhẹ nhàng, giống như đang dùng công phu, mọi người nhìn qua còn không nghiện, chỉ chốc chốc một con Bugs Bunny* đã hiện ra.
“Nhạc Thần, ngươi vẽ rất đẹp, còn cái gì khác không?.” Tiểu dã cao hứng mà hoa tay múa chân.
“Còn thật nhiều!” Nhạc Thần cao hứng vẫy tay, chân trong tuyết loạn động, dáng người nhanh nhẹn.
Tuyết trên trời không ngừng hạ xuống, hình dáng động vật ban đầu cũng bị tuyết phủ một tầng mỏng, rồi cuối cùng biến mất trong sân.
“Trần Cầm, ngươi nghĩ muốn gì?” Nhạc Thần xem Trần Cầm tựa vào cây cột bên hành lang đang mỉm cười nhìn cậu, hắn nhìn như vậy dị thường im lặng cùng nhu thuận, cậu nghĩ muốn làm hắn vui vẻ, vì thế rất tự nhiên mà hỏi ra miệng.
“A? Ta?” Trần Cầm xem Nhạc Thần chăm chăm nhìn mình, liền cao hứng mà mang chút ngượng ngùng đáp, “Ta nghĩ muốn hổ!”
“Con hổ có chút khó khăn,” Nhạc Thần trầm tư suy nghĩ, Trần Cầm lập tức đỏ mặt không yên xua tay, “Ta đây không cần, ngươi đi lên đi, sẽ bị đông lạnh.”
“Tuy rằng khó khăn, nhưng cũng không phải không thể a! Nhìn xem!” Nhạc Thần trong sân lượn qua lượn lại, mọi người bắt đầu nhìn không ra cái gì, sau, có người bắt đầu kêu lên, “Là lưng con hổ, nơi đó có vằn!”
“Còn chân, có móng vuốt!” Một người lại bảo,
“Đó là cái gì? Nga, cái đuôi!”
“Đó là đầu, há miệng thật lớn, lỗ tai, chỉ có một cái lỗ tai, cái kia đã bị che khuất!”

Mọi người sợ hãi cảm thán một tiếng, lão hổ thật lớn xuất hiện trong tuyết, con hổ gào thét trong khí thế núi rừng. Ai cũng tranh nhau phải xem qua lão hổ, người chân chính gặp qua hổ cơ hồ không có, nhưng là, mọi người trời sinh đều có một loại sùng bái vương giả, lão hổ là vua rừng rậm, vẫn làm cho người ta kính sợ.
Tuyết còn đang hạ, lão hổ cũng dần dần biến mất trong tuyết.
Nhạc Thần đi vào phòng, vừa rồi còn lao đi tận hứng một trận, trên người ra không ít mồ hôi, vào trong phòng liền cởi áo khoát y sinh trên người, đem tuyết phủi sạch sẽ.
Trần Cầm đưa cho cậu một cái khăn, “Ngươi đem mồ hôi trên lưng lau sạch đi! Bằng không sẽ nhiễm phong hàn.”
Nhạc Thần tiếp nhận đem khăn lót vào lưng, đối Trần Cầm nói một tiếng cám ơn.
Trần Cầm khoát tay tỏ vẻ không sao, còn thực tán thưởng nói một câu, “Ngươi họa thật tốt lắm, tốt hơn rất nhiều người ở đây.”
“Cũng không tốt bao nhiêu, nếu có thuốc màu, có giấy bút, ta có thể họa tốt hơn nữa. Kỳ thật, ta là muốn họa long ấy chứ, nhưng mà, giống như không đẹp lắm!” Nhạc Thần mị mắt cười.
Trần Cầm mở to hai mắt, nói, “Ngươi nên đi làm họa sư, nghe nói họa sư trong cung, vì nhóm nương nương họa chân dung, có thể làm lên quan rất lớn.”
Hắn nghĩ nghĩ lại nhỏ giọng cẩn thận nói, “Bất quá, ngươi vẫn là không cần họa long trên tuyết, đem rồng giẫm trên mặt đất sẽ bị chém đầu.”
Kỳ thật Nhạc Thần chính là bận tâm họa long sẽ đối hoàng quyền bất kính nên mới thu liễm, giờ nghe Trần Cầm nói như vậy, liền cam đoan sẽ không khinh nhờn thần long.
Nhạc Thần trong quân y quán xem như là người hoạt bát hiếu động, đồng thời quan hệ với mọi người cũng không tồi. Hơn nữa, còn có quan hệ cùng Thích Tướng quân, nên mọi người cũng không dám khó xử cậu.
Ngày đó ngoạn đến tận hứng, buổi sáng hôm sau đứng dậy đầu óc liền choáng váng nghẹt mũi, nhưng cậu không quá để ý đi đến dược cục làm việc, thời điểm buổi chiều, bắt đầu ho khan phát sốt, sau liền ngã bệnh.
Hướng tổng quản trong quân y quán xin nghỉ, xin hắn vì mình mở chút dược cảm mạo, không phải bỏ tiền, ở trong dược cục ký tên rồi cầm thuốc, trước sắc dược, uống xong rồi mới trở về phòng lên giường nằm dưỡng bệnh.
Lúc đầu cho rằng bệnh rất nhanh sẽ tốt, ngày hôm sau quả thật là tốt lên nhiều lắm, cậu vốn không quá để ý, lại bắt đầu đi thương binh y quán làm việc. Trong y quán vốn là trọc khí rất nặng, không khí không tốt, vi khuẩn cũng nhiều, buổi tối từ thương binh y quán trở về, đầu trầm xuống không chỉ gấp đôi, sau, cậu càng ngày càng ho khan đến lợi hại, sắc mặt đỏ bừng, tinh thần không tốt. Bởi vì chính mình là y sinh, loại vi rút cảm mạo này, chu kỳ của nó là một tuần, thời gian không đủ, bệnh sẽ không tốt, uống thuốc nhiều nhất chỉ có thể giảm bệnh trạng, cũng không thể chữa hết, cậu cũng tin tưởng năng lực miễn dịch của chính mình, một ngày một ngày đều đặn sắc thuốc.
Mọi người nhìn cậu ho đến tê tâm liệt phế, đều khuyên cậu đến y sư nhìn một cái, cậu lại bướng bỉnh tin tưởng năng lực chính mình, tuyệt đối không phiền toái đến y sư.
Đông chí rất nhanh đã đến, các y sinh đều được nghỉ, thân thể Nhạc Thần không thoải mái, nằm trong ổ chăn không nhúc nhích. Tiểu dã đi lãnh bánh nhân thịt cùng bánh chẻo trở về, lấy một chén canh lớn uy cậu ăn bánh chẻo.(sủi cảo)
Nhạc Thần cơm nước xong xuôi, uống thuốc tiểu dã sắc, liền mơ mơ màng màng mà ngủ.
Nhạc Thần không biết mình ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy mình làm một cái mộng, trong mộng là thế giới trước kia, khi còn nhỏ đạp xe bên con đê, tại bãi cỏ bờ sông thả diều, diều bay cao thật cao, cách xa đến mức chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ. Dây diều đột nhiên đứt phựt, diều bị thổi bay, cậu liền đuổi theo, chạy một chút ngã mình vào hồ nước, nước lạnh đến thấu xương, cậu đánh cái rùng mình, mẹ nhìn cậu một người ẩm ướt, liền ôm cậu đến bên hỏa lò, Nhạc Thần cảm thấy chính mình sắp bị thiêu đến cháy nóng, không ngừng la hét “Không cần, không cần nướng ta, không cần nướng ta!”
Giữa mơ hồ, cảnh trong mộng lại chuyển, cậu trong trường học, lần đó chơi bóng rổ vươn tay chặn bóng, ngã đến mức gãy tay, trong bệnh viện, mẹ vỗ về tay cậu, ấm áp như vậy, mềm mại như vậy.

Cuối cùng, cậu phát hiện mình giống cái khí cầu, lơ lửng trong không trung, ánh mắt thẳng tắp nhìn cảnh tượng bên dưới, thấy mẹ ngã vào lòng ba ba khóc, tỷ tỷ cũng khóc, vừa khóc vừa mắng cậu, “Thần Thần, ngươi này hỗn trướng, ra ngoài dã ngoại liền chơi trò mất tích, tốt xấu ngươi trở về a, ngươi không muốn về cũng truyền cái tin tức, ngươi hỗn trướng như vậy, chơi trò mất tích, chơi trò mất tích…”
Nhạc Thần nhìn tình cảnh bên dưới, đột nhiên, cậu kinh ngạc nhìn thời gian biểu hiện trên đồng hồ điện tử.
Con số đỏ tươi, đã là hai tháng rưỡi sau khi cậu rời thế giới này.
Nhạc Thần có chút hồ đồ, giữa mê mang, cậu muốn vọt vào lòng tỷ tỷ, nói cho nàng, cậu sẽ trở về, cậu sẽ trở về, các người không cần thương tâm, không cần thương tâm.
“Ta sẽ trở lại, ta sẽ trở lại.” Nhạc Thần kêu to, giãy dụa, rốt cục từ trong mộng tỉnh lại.
Cậu mở to mắt, nhưng là, hết thảy mọi thứ như trước đều  không vào được mắt cậu.
Đó là sự thật, chỉ là viễn cảnh trong mơ, chỉ là suy nghĩ bản thân tạo thành.
Nhạc Thần thực hoảng sợ, cậu phải đi về, cậu phải nhanh trở về.
______

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.