Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Chương 6: Thích Ngân phó xuất




Đông chí ngày hôm đó, giờ ngọ vừa qua khỏi, Thích Ngân liền cưỡi ngựa đến quân y quán.
Đại tuyết mười mấy ngày liên tục rơi không ngừng, ánh mặt trời xuyên thấu tầng  mây chiếu rọi trên nền tuyết, tuyết trắng phản xạ tạo ra bạch quang chói mắt.
Đám mây trên trời bị ánh nắng in nhuộm, từ đỏ chói đến vàng nhạt, một tầng một tầng nhất nhất lay động, sắc thái mỹ lệ tuyệt vời.
Rất nhiều người bị dạng thời tiết này làm cho tâm tình phấn chấn vui vẻ.
Thích Ngân hằng năm cũng tại thời điểm này được nghỉ ngơi, ánh mắt khóe môi luôn mang theo mỉm cười chờ mong, đem theo phó tướng, ra khỏi quân doanh, hắn liền phóng ngựa chạy như điên, một đường dẫn tới quân y quán.
“Để cho Nhạc Thần ra đây.” Thích Ngân xuống  ngựa, đi đến vị y sinh trước mặt mà nói.
Quân y kia cũng không nhận thức Thích Ngân, chính là gã nhìn đến phục sức quan quân trên người Thích Ngân, cùng với khí thế lồng lộng không tự giác phát ra, ngôn ngữ bá đạo với khẩu khí quen dùng mệnh lệnh, gã đoán người này địa vị trong quân không thấp, thực có khả năng là vị tướng quân kia của Nhạc Thần, liền chỉ chớp mắt chạy vào xá trong đình viện, vào phòng bọn Nhạc Thần liền kêu, “Tướng quân kia đến tìm Nhạc Thần.”
Nhạc Thần đã muốn phát sốt đến hôn mê, hết thảy bên ngoài cậu đều không quan tâm, cho dù đang mê man nhưng cũng ho khan một trận tê tâm liệt phế, một trận qua đi chính là giương miệng thở hồng hộc, trên mặt đỏ lựng một mảnh.
Tiểu dã đang chiếu cố cậu, nhìn đến đến bộ dạng này sợ là không thỉnh y sư đến liền xem không được.
Nghe trong lời nói tướng quân đến tìm Nhạc Thần, Tiểu dã cũng rất căm tức nói, “Nhạc Thần ngã bệnh, không có biện pháp ra ngoài, để cho hắn trở về!”
Y sinh kia cảm thán một tiếng, nhìn Nhạc Thần bệnh đến bộ dạng này, liền chạy ra cửa truyền lời.
Thích Ngân dắt ngựa, dáng người đứng thẳng tắp, trên mặt thế nhưng lại một vẻ nhu hòa, đang ngước nhìn tuyết trên ngói, nghe được bên trong có tiếng bước chân, nhưng hiển nhiên tiếng bước chân này không phải của Nhạc Thần, vẻ mặt hắn lại trở nên nghiêm nghị.
“Nhạc Thần ngã bệnh, không thể đi ra ngoài, ngài hãy trở về.” Y sinh kia khom người rất là khách khí.
“Ngã bệnh?” Thích Ngân lặp lại một lần, sắc mặt trầm xuống.
“Là ngã bệnh, đang nằm trên giường, nghe y sinh đang chiếu cố cậu ấy nói xác thực không có cách nào rời giường.” Y sinh kia nghe trong lời nói Thích Ngân mang theo không hờn giận, liền khom người càng lợi hại, lời nói cũng uyển chuyển cung kính.
Thích Ngân từ cửa nhìn vào bên trong y quán, đem dây cương buộc ngựa vào cộc, đối y sinh nói, “Mang ta vào xem!”
“Này, muốn đi gặp phải có thông báo của quản sự mới được!” Y sinh thực khó xử.
“Vậy ngươi đi trước thông báo, không cần vượt qua thời gian nửa nén hương.!” Thích Ngân đứng ở cửa.
Y sinh kia đành phải đi vào thông báo, không đến một lát, quản sự quân y liền đi ra, nhìn đến Thích Ngân, khom người muốn bái, Thích Ngân nói, “Bản tướng đi vào gặp người, lập tức đi ra.”
Người đã đi vào, y sinh kia thấy hắn hành tẩu như gió, đang muốn đi trước dẫn đường cũng phải khựng lại.
Vừa mới dừng chân trước cửa xá viện, Thích Ngân tai thính mắt tinh đã nghe trong gian phòng truyền đến tiếng ho khan thật lớn, trong thanh âm mang theo tiếng chấn động từ khoang bụng, cái loại này vừa nghe chỉ biết là bệnh lâu ngày.
Một gian dài ba bốn trượng, ngang hai trượng, bên trong song song là tấm ván gỗ dùng để làm giường, khả cũng mười người trụ. Nhạc Thần ở vị trí tận cùng bên trong, đang đắp một tấm chăn mỏng màu bạc trên người, chỉ lộ ra cái đầu, toàn bộ thân mình đang phập phồng lên xuống.
Thích Ngân vừa ở cửa nhìn thấy liền nhanh nhăn mày, vài bước đã đi đến phía trước.
Tiểu dã gặp qua Thích Ngân một lần, cậu ban đầu ngồi bên mép giường tấm ván gỗ, bị khí thế Thích Ngân làm cho chấn động, lập tức ngồi dậy đứng một bên, vẻ mặt buồn bực nói, “Nhạc Thần bị bệnh, ngài trở về đi!”
“Chưa uống dược sao?” Thích Ngân đứng bên giường nhìn Nhạc Thần, cứ nhìn như vậy, biểu tình trên mặt trầm trọng, nhưng cũng không thể từ mặt hắn nhìn ra tâm tình gì.
“Uống qua, vẫn không tốt, đã muốn gọi y sư đến xem, dược chúng ta khai không có tác dụng quá lớn.” Tiểu dã không biết Thích Tướng quân trong lòng suy nghĩ cái gì, y tuy rằng buồn bực vị Tướng quân này không nhìn thời điểm, Nhạc Thần rõ ràng bị bệnh còn đi tìm cậu, thật không biết thương cảm người khác, tuy nghĩ vậy nhưng cũng không dám không trả lời hắn.
Thích Ngân vươn tay sờ soạng một chút khuôn mặt đỏ bừng của Nhạc Thần, thật sự rất nóng, hắn nhíu mi, phân phó nói, “Tìm y sư mau chút.”
Tiểu dã căm giận chạy đi, ngoài cửa có mấy y sinh lá gan khá lớn đứng nơi đó xem náo nhiệt, bị tiểu dã hung tợn trừng mắt, mọi người liền lùi về trong phòng chính mình.
Trong các y sư tính tình tốt nhất là Lí y sư, thỉnh không đúng người còn có thể bị ăn mắng.
Lý y sư tiến vào nhìn thấy Thích Tướng quân ở đó, lấp tức cúi người làm lễ, rồi đi qua cấp Nhạc Thần bắt mạch xem bệnh.
Sau khi xem xong sắc mặt liền đen xuống, nói, “Như thế nào kéo dài đến hiện tại, lúc trước không có uống thuốc sao? Này nếu như không tốt, sợ là chuyển thành bệnh phổi, nghiêm trọng sẽ thành lao.”
Thích Ngân vừa nghe, sắc mặt cũng sa sầm xuống, ánh mắt sắc bén làm cho người ta sợ hãi, hỏi. “Cậu ấy bệnh đã bao lâu?”
“Tuyết đầu mùa ngày đó liền bệnh, kéo dài đến bây giờ.” Tiểu dã ủy khuất đáp, lại luống cuống đối Lý y sư khẩn cầu nói, “Kia lão nhân ngài mau chữa trị đi, chúng ta như vậy chỉ có thể trị chút thương thế, làm sao có thể xem bệnh nặng.”
Lý y sư nhìn Thích ngân, chủ ý trong lòng không yên, cuối cùng vẫn là nói, “Tướng quân, nơi này không khí không tốt, tới gần thương binh quán, trọc khí nặng, càng dễ sinh bệnh, nói sau, nếu Nhạc y sinh thực chuyển thành bệnh lao, cũng không thể trụ ở trong phòng này hại những người khác, người xem có thể xin chuyển cậu ấy ra ngoài hay không.”
Nghe được một chữ ‘Bệnh lao’, tiểu dã liền có chút tức giận, cũng không ngoảnh nhìn Lý y sư là thủ trưởng hay gì đó, lập tức nói, “Nào có chuyện nói bệnh lao chính là bệnh lao, mọi người trong phòng này không phải đều khỏe sao?”
Sắc mặt Thích Ngân trầm xuống vài phần, lo lắng một chút, “Ta đem cậu ấy mang ra ngoài, sẽ đi xin.”
Lý y sư nghe hắn nói vậy, lập tức bồi thêm một câu, “Khánh Thái y trong quân, ở phương diện này là một diệu thủ, ngài nếu có thể thỉnh hắn đến trị, chúng ta cũng không dám ở trước mặt hắn bêu xấu, Nhạc y sinh sẽ nhanh khỏi bệnh.”
Mặc dù tiểu dã nghe trong lời Lý y sư rất có đạo lý, nhưng cũng muốn phun cho hắn một ngụm nước bọt, hắn nói vậy không phải nhận định Nhạc Thần sẽ chuyển thành bệnh lao, không muốn chữa trị sao?
Phó tướng Minh Nghĩa sau khi mang ngựa đến, vừa tới trước cửa, gã chỉ nhìn thấy tướng quân gia nhà gã dùng chăn bọc người nào đó từ trong y quán đi ra.
Nhìn đến gã, Thích Ngân nói, “Lập tức trở về.”
Thích Ngân lên ngựa, để cho Nhạc Thần ngồi phía trước tựa vào ngực hắn, phóng ngựa trở về.
Tiểu dã từ bên trong chạy ra, vừa chạy vừa hô, “Ta cũng muốn đi theo.”
Chính là, không ai thèm để ý.
Chuyện tình Nhạc Thần bị Thích Tướng quân mang đi, mọi người trong quân y quán thêm mắm thêm muối pha này pha nọ làm đề tài nói chuyện mỗi ngày.
Nhạc Thần bị Thích Ngân mang về, hắn thấy cậu sốt cao, ho khan đến lợi hại, một chút cũng không dám trì hoãn, lập tức đi cầu Đại tướng quân Ngu Gia Tường. Ngu Gia Tường đối thuộc hạ luôn luôn hậu đãi, mặc dù đối Thích Ngân đầu gỗ này cũng có lúc quan tâm người khác cảm thấy tò mò, nhưng vẫn hào phóng đem Thái y cho mượn.
Căn cứ như lời Thái y nói, bệnh của Nhạc Thần xác thực đã trở nên hung hiểm, thiếu chút nữa chuyển thành bệnh phổi, như vậy không thể trị tốt, cũng may tiểu tử tuổi còn trẻ, thân mình không sao, cho nên có thể rất nhanh sẽ chữa khỏi.
Trong phòng Tướng quân căn bản không thể trụ người bệnh, nếu như bị lây bệnh thì chính là một đại sai lầm. Nhưng mà, Thích Ngân nhìn Nhạc Thần sau khi bị bệnh đặc biệt yếu ớt, gốc rễ tinh tế mẫn cảm trong lòng kia như dây đàn nhẹ nhàng rung động, thật sự không muốn cho cậu rời khỏi phòng mình.
Nhạc Thần uống dược Thái y cho, đêm đó, cũng chưa có thanh tỉnh, thân thể mặc dù nóng, nhưng lại lạnh đến không ngừng run lên.
Thích Ngân đứng một bên nhìn, tâm liền khó chịu. Thoát y phục, chỉ mặc một chiếc quần cộc cùng Nhạc Thần ngủ trong ổ chăn, độ ấm thân thể hắn so với thường nhân cao hơn, gắt gao đem Nhạc Thần ôm vào lòng, cuối cùng cậu nóng đến mồ hôi cũng ứa ra, không ngừng giãy dụa, muốn thoát khỏi trói buộc của hắn. Thích Ngân cũng nhẫn tâm không thả lỏng, đến sáng sớm ngày hôm sau, nhìn trời bên ngoài đã có một tia nắng sáng, hắn liền rời giường luyện võ, phát hiện cơn sốt của Nhạc Thần đã muốn lui, nhưng người ngủ lại không được an giấc, khi thì nhíu mày, khi thì giãn mặt, còn thì thào nói lời vô nghĩa.
Buổi sáng Thích Ngân đi thăm dò thao luyện, cùng vài vị cấp dưới phân phó sự tình, lúc trở lại phòng, Nhạc Thần còn chưa tỉnh, chỉ ở trong mộng lầm bầm gì đó, cũng không còn ho khan như trước.
“Ta muốn trở về, ta muốn trở về.” Nhạc Thần từ trong mộng tỉnh lại, ngồi dậy, miệng không ngừng nói một câu đó, nước mắt như mưa xuân, nhẹ nhàng tuông xuống. Đôi ngươi lại trống rỗng, thế giới bên ngoài hết thảy đều bị cậu vứt bỏ bên ngoài.
Thích Ngân bị Nhạc Thần đột nhiên khóc nức nở biến thành không biết ra làm sao, hơn nữa ngày mới phản ứng lại, ngồi vào đầu giường vỗ lưng Nhạc Thần, an ủi nói, “Ngươi đừng khóc, đừng khóc.”
Nhạc Thần chỗ nào nghe vào, chỉ cảm thấy có một thân thể ấm áp, lập tức nhào vào lòng hắn, giống như lúc trước ở trong lòng mẹ, tỷ tỷ, khóc lóc nói, “Ta muốn trở về, ta không cần ở nơi này, ta muốn trở về, ta muốn trở về…”
Nói một hồi lại bắt đầu ho khan, sặc khí run rẩy một trận.
Thích Ngân vẫn nghĩ đến Nhạc Thần là quý công tử từ kinh thành chạy đến đây, ngày nào chịu đủ đau khổ sẽ trở về, hắn lúc này nghe Nhạc Thần nói như vậy, trong lòng có chút không tha, nhưng là cũng không khó quá, vỗ vỗ sau lưng giúp Nhạc Thần thuận khí, miệng nói, “Ngươi trở về đi! Ta có thể phái người bảo hộ ngươi trở về.”
“Thật sự? Ngươi có thể đưa ta trở về?” Nhạc Thần mở to đôi mắt khóc hồng, nước mắt đọng trên mặt, nhìn trông rất lạ.
“Ân, có thể.” Thích Ngân kiên định nói.
“Ngươi dẫn ta ra khỏi thành đi, ngươi trước mang ta ra khỏi thành, ta muốn đi ra ngoài.” Nhạc Thần đem hy vọng ký thác vào người trước mặt, lập tức rèn sắt khi còn nóng. “Ngươi hiện tại liền mang ta đi ra ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.