Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Chương 8: Tìm chết




Nghe trong lời nói Nhạc Thần mang theo phẫn nộ cùng bi thương, Thích Ngân đương nhiên vẫn như cũ không thể lý giải, chỉ có thể nghĩ cậu đang nói mê sảng, nhưng cũng không muốn lại kích thích cậu, liền theo lời cậu nói, “Ngươi từ phía trên lăn xuống vẫn không thể về nhà, ngươi phải làm sao bây giờ?”
Trong suy nghĩ Thích Ngân, vô luận Nhạc Thần cố gắng thế nào, đều không có khả năng quay về, cho nên hỏi trước hậu quả.
Thích Ngân vừa hỏi làm cho Nhạc Thần có chút khó khăn, cậu không nghĩ tới tình huống không thể quay về, làm sao không quay về được, nếu đã đến, vậy nhất định có thể trở về.
Nhạc Thần ghé vào lưng Thích Ngân, trầm mặc.
Thái dương hé mở nơi tầng mây, ánh mặt trời nơi sườn núi tuyết trắng phản chiếu, nhìn vào chói mắt dị thường.
Cậu bán mị mắt, sắc mặt bởi vì sinh bệnh trở nên ửng hồng, khẩu khí hô to, kiên định nói, “Không có khả năng, ta nhất định có thể trở về.”
Thích Ngân cho rằng cậu lại ăn nói điên khùng, nghĩ để cậu té xuống lần nữa, lần này mặc kệ cậu ccố chấp thế nào, xem xem trở về làm sao? Nếu như không thể, cậu sẽ đối mặt với hiện thực, sẽ không nổi điên nữa.
Thích Ngân hướng trạm canh gác lúc trước đi qua, lần này trên mặt binh lính đều mang theo kinh ngạc, muốn hỏi gì đó, lại nhìn sắc mặt Thích Ngân nghiêm túc, cuối cùng muốn nói lại thôi. Người trên lưng cũng là người ban nãy nên bọn lính không dám tỏ vẻ gì, để cho hai người đến bên kia lưng núi.
Thích Ngân đến trước sườn dốc buông Nhạc Thần xuống, nhìn cậu dị thường túc mục* mà thật sự nói, “Ngươi từ nơi này đi xuống, nếu không thể quay về, chúng ta trở về thành đi.”
(*) Nghiêm túc trang trọng.
Nhạc Thần liếc nhìn Thích Ngân một cái, không có trả lời gì, chỉ thở một hơi, tiến lên hung hăng ôm lấy Thích Ngân.
Bị Nhạc Thần chủ động như thế, Thích Ngân sửng sốt, đã quên phản ứng ra sao, chờ hắn phục hồi tinh thần, thời điểm muốn ôm lại cậu, Nhạc Thần đã thối lui, vẻ mặt quyết tuyệt.
Thích Ngân nhìn bộ dạng cậu kiên quyết như thế, nhất thời trong lòng cảm tình phức tạp. Hắn dùng đầu làm tiền đặt cược, Nhạc Thần không có khả năng trở về, nhưng hắn vẫn chút không tin và sợ hãi, hắn đi lên phía trước đem áo choàng bọc chặt cậu, lại dặn dò nói, “Phải chú ý bảo hộ đầu, không cần để bị thương.”
Nhạc Thần gật gật đầu, trong khoảng thời gian ngắn cảm tình phức tạp dâng lên, cậu lại nhìn Thích Ngân một chút, lúc này mới đến bên biên triền dốc ngồi xuống, sau đó nằm thẳng người.
Tầm nhìn như vậy, thấy Thích Ngân có vẻ đặt biệt cao lớn, trong mắt Nhạc Thần lộ ra tia không tha, sau đó nhắm mắt lại, chân dùng sức đẩy một cái, thân thể bắt đầu lăn xuống. (=”=)
Triền dốc một tầng tuyết đọng, dần dần dính đầy người, thân thể phi thường lạnh, nhưng là, đã muốn bất chấp cái lạnh này. Trong tai một trận nổ vang, ý nghĩ bắt đầu mê muội, gắt gao ôm lấy đầu, quá trình lăn xuống dị thường lâu nhưng lại giống như chỉ có một cái chớp mắt.
Nhạc Thần lẳng lặng nằm trên nền tuyết, ánh mắt thẳng tắp nhìn lên thiên không. Thái dương từ đám mây chiếu rọi dương quang chói mắt, nhưng ánh mặt trời kia rất lạnh, tâm cậu cũng rất lạnh.
Khắp nơi một mảnh tĩnh lặng, thế giới chung quanh cũng giống nhau tĩnh lặng, Nhạc Thần cảm thấy trừ bỏ tiếng tim mình đập, cậu cái gì cũng không cảm nhận được, mà cũng không muốn cảm nhận.
Thích Ngân đứng trên triền núi nhìn xuống, nhìn thấy Nhạc Thần ở sườn dốc lăn càng lúc càng nhanh, cho dù tuyết quang có chói, hắn cũng không nháy mắt một lần, vẫn luôn bình tĩnh nhìn chằm chằm người kia. Hắn sợ chỉ nháy mắt một chút người kia sẽ biến mất không thấy.
Nhìn Nhạc Thần lăn xuống sườn dốc, đến vùng đất bằng mới dừng lại, người cũng không biến mất, tâm hắn cũng kiên định hơn nhiều. Sau một lúc lâu, nhìn đến Nhạc Thần vẫn nằm trên đất không nhúc nhích, hắn thấy tâm một trận hoảng hốt.
Thích Ngân từ sườn dốc trượt xuống, một đường dụng kiếm hòng làm chậm tốc độ, hơn nữa khinh công hắn trác tuyệt, đường này mấy chục trượng cũng không làm khó hắn.
Thời điểm Thích Ngân đến bên người Nhạc Thần, nhìn cậu ngưỡng mặt trông vào thiên không, trong mắt không hề có thần thái, sắc mặt bi thương, thậm chí mang theo tuyệt vọng.
Trong lòng Thích Ngân lập tức nổi lên u buồn đau thương, loại cảm giác này tựa như bị địch vây quanh mà chỉ có thể vùng vẫy không thoát ra được.
Thích Ngân đứng đó, không biết nên làm gì để an ủi người này, đành phải đứng, qua thật lâu, thấy Nhạc Thần vẫn không phản ứng, hắn liền nói, “Chúng ta trở về thành, trời chiều rồi.”. Hãy‎ 𝒕ìⅿ‎ đọc‎ 𝒕𝘳a𝒏g‎ chí𝒏h‎ ở‎ ~‎ T𝘳𝖴‎ ⅿT𝘳𝓊y𝓮𝒏﹒v𝒏‎ ~
Cánh tay và đầu gối đều trầy da, thân thể trong quá trình lăn xuống bị động đến phát đau, trên người dính tuyết, có chút đã muốn hòa tan, nước tuyết thẩm thấu vào y phục làm cho người ta dị thường rét lạnh.
Nhạc Thần cảm thấy đau nhức này nọ cũng không bằng vết thương trong lòng, cậu chẳng lẽ thực sự không trở về được sao? Cậu không nghĩ phải ở lại nơi này, cậu muốn trở về, muốn trở về.
Nhạc Thần dần dần không duy trì được cỗ bi thương tuyệt vọng, bắt đầu nức nở lên, nước mắt chảy ra mơ hồ cả tầm mắt.
Ánh nhìn giống như trông thấy được mẹ, mẹ vẫy tay với cậu, cậu vươn tay nhưng lại không thể chạm đến vòng tay ấm áp, cũng vô pháp chạm đến người nàng.
“Ta muốn trở về, ta muốn trở về…” Nhạc Thần không thể ức chế khổ sở trong lòng, miệng không ngừng nhắc tới câu này.
Thích Ngân nắm tay Nhạc Thần, kéo cậu vào lòng, rồi huýt một tiếng sáo, ngựa của hắn liền chạy tới.
Sau vài ngày, bệnh phong hàn của Nhạc Thần dần dần tốt lắm, nhưng tinh thần lại ngày càng kém, cả người vây trong trạng thái hoảng hốt, vẻ mặt mộc lăng, trong mắt vô thần, thường thường một người thì thào tự nói, còn có đột nhiên bi thương mà rơi lệ.
Thích Ngân nhìn cậu như vậy, trong lòng khó chịu, nhưng lại không còn cách nào.
Thích Ngân không phải người thiện lời nói, chỉ có thể giúp Nhạc Thần chữa thương, mong cậu nghĩ thông suốt là tốt rồi. Bất quá, hắn không đem Nhạc Thần đuổi về quân y quán, vẫn để cho cậu ngụ ở phòng mình, còn bản thân thì đến phòng phó tướng trụ.
Ngày hôm đó, bầu trời hạ một trận tuyết lớn, Nhạc Thần nhìn bông tuyết đột nhiên tinh thần tỉnh táo, chạy ra nhìn trời đến ngẩn người.
Rất nhanh, trên người cậu liền bị phủ một tầng trắng xóa, nhưng cậu không chút mệt mỏi nhìn bông tuyết phiêu lượn đầy trời.
“Các ngươi từ nơi nào đến, lại từ nơi nào đi?
Các ngươi đến từ bầu trời, lại như thế nào trở lại bầu trời?
Tuyết rơi xuống mặt đất, tuyết biến thành nước, nước còn có thể hóa thành mây, nhưng ta có thể biến thành cái gì? Ta cái gì cũng không biến được, ta chỉ có thể ở trong này…”
Nhạc Thần thì thào nói xong, lại thương tâm mà khóc.
Thích Ngân đi quân phủ nghị sự, phó tướng Minh Nghĩ chờ bên ngoài, trong viện Thích Ngân chỉ còn mấy người thủ vệ, mọi người đều biết Nhạc Thần là người điên, nhìn cậu đứng trong sân bất động, tuy rằng muốn khuyên nhủ cậu trở về phòng, nhưng mọi người đùn đẩy cho nhau, cuối cùng không có một người tiến lên can ngăn, tùy cho Nhạc thần bị tuyết phủ một thân đầy tuyết.
Thích Ngân trở lại sân mình, nhìn đến Nhạc Thần đã muốn đông cứng đến không động đậy được, cả người hô hấp mỏng manh bộ dạng sắp chết.
Thích Ngân tức giận đến lớn tiếng la mắng thủ vệ, để cho quân pháp xử trí bọn họ, còn bản thân đem Nhạc Thần ôm vào phòng, quần áo trên người cậu tất cả đều thoát sạch rồi dùng chăn bọc lại, cho người chuẩn bị nước ấm, đi thỉnh Thái y đến cứu trị.
Đối với phương pháp Nhạc Thần muốn chết, Thích Ngân căn bản không thể lý giải, thầm nghĩ đem tên tai họa này đánh cho đầu óc thông lại mới thôi, nhưng nhìn đến người nằm trên giường hơi thở mong manh, cả người như khối tượng chạm ngọc yếu ớt, hỏi hắn làm sao có thể ra tay thương tổn, nâng niu trong lòng thương tiếc còn không kịp.
Nhạc Thần vài lần bộ dạng thực sự như tắt thở, Thái y phải ra toàn lực, Thích Ngân đến chỗ đại tướng quân quỳ cầu thuốc cứu mạng, thế này mới đem mạng nhỏ Nhạc Thần kéo trở về.
Thời điểm Nhạc Thần có thể nói chuyện, có thể đi đường, vẻ mặt Thích Ngân phẫn hận đem kiếm của mình ném xuống chân cậu, quát lớn nói, “Ngươi nếu chết, hãy dùng biện pháp có cốt khí một chút, học cô nương đau ốm cái gì, sử dụng kiếm kết thúc đi!”
Nhạc Thần ngồi trên giường, vẻ mặt khiếp sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.