Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Chương 1: Hầu hạ




Thích Ngân đi rồi, Nhạc Thần ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, nhưng bởi vì nóng bức mà bầu trời có vẻ mờ mịt, tưởng tượng đến bộ dáng Thích Ngân ngồi trên lưng ngựa rời đi, không biết là hắn có quay lại nhìn xem hay không, cho dù biết là nhìn không tới, nhưng nếu ngoảnh lại chí ít cũng chứng minh hắn còn mong nhớ.
Lúc chạng vạng, Ngu Gia Tường đến xem Nhạc Thần, Nhạc Thần đang ngồi trước bàn đọc sách viết chữ, cậu ngẩng đầu nhìn Ngu Gia Tường liếc mắt một cái, lại cúi đầu viết chữ.
“Hôm nay Thích Ngân đi rồi!” Ngu Gia Tường nhìn thấy bộ dạng Nhạc Thần không sợ hãi, cảm thấy kinh ngạc, tùy ý ngồi vào một bên trên ghế, tự nhiên con nói thêm, “Đi thật xa, hắn còn quay đầu nhìn lại, như là đang tìm ngươi, nói không chừng, hắn muốn nhìn ngươi một chút, hắn nghĩ ngươi sẽ đến.”
“Vương gia không để cho ta đi tiễn người, ta làm sao dám xuất môn.” Nhạc Thần thản nhiên mà trả lời một câu, vẫn như cũ cúi đầu viết này nọ.
“Ngươi đây là đang trách ta sao?” Ngu Gia Tường cười khẽ một chút, đi đến trước bàn Nhạc Thần xem xem rốt cuộc cậu viết những thứ gì.
Chỉ đơn giản là một bộ trong sách thuốc, nhưng cậu lại viết đến phi thường dụng tâm, đem nhất tự nhất bút nhất họa đều viết đến hết sức cẩn thận. Hắn không biết là, Nhạc Thần đang dùng phương thức như thế để bình tĩnh chính mình.
“Không có! Không đi tiễn cũng tốt, miễn cho trong lòng lại khổ sở. Đi rồi thì đi đi! Đi rồi mới tốt!” Thanh âm Nhạc Thần vẫn lạnh nhạt như cũ, vẻ mặt cũng thật đạm mạc, cậu thoáng cái giống như lão nhân gia biến thành một thiếu niên không biết thế sự mà khám phá hồng trần.
Ngu Gia Tường nhìn Nhạc Thần như vậy, càng cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt híp lại, nói, “Ngươi sau này sẽ là người của ta. Ta sẽ hảo hảo đối đãi ngươi.”
Nếu là trước kia, Nhạc Thần chắc chắn sẽ đứng lên chỉ vào mũi hắn mắng to, nhưng lần này cậu lại không có phát giận, mà là nâng lên mi mắt xem xét Ngu Gia Tường liếc mắt một cái, thản nhiên đáp một câu, “Ân! Về sau Vương gia còn phải chiếu cố ta nhiều hơn, loại chuyện bị người kê đơn đầu độc, ta thực rất lo lắng.”
Ngu Gia Tường hoài nghi rốt cuộc đây có phải còn là Nhạc Thần hay không, cảm giác như người đã thay đổi, nếu không phải Nhạc Thần vẫn luôn ở trong phòng, không có đi ra ngoài, Ngu Gia Tường cũng cho rằng người nọ là do kẻ khác dịch dung giả thành.
“Vương gia nếu không có việc gì, xin mời đi đi! Nhiệm vụ hôm nay của ta còn chưa hoàn thành, có mấy trang sách cần phải nhớ phải thuộc, nếu không làm tốt, ngày mai bị Khanh thái y mắng cũng không được.” Nhạc Thần thấy Ngu Gia Tường ngồi nhìn chằm chằm vào mình, lại nhắc nhở một câu.
“Thích Ngân đi rồi, ngươi đây là đang thương tâm sao?” Ngu Gia Tường không để ý tới Nhạc Thần xuất lệnh đuổi khách, sắc mặt có chút trầm, thanh âm sâu kín hỏi.
“Là có chút buồn, bất quá, chắc chắn hai ngày nữa thì cũng sẽ tốt! Nếu như Vương gia không có việc gì vậy thỉnh đi ra ngoài, ngươi ở trong này, ta không xem sách được.” Vẻ mặt Nhạc Thần cũng trầm xuống, thanh âm tức giận.
Giống như là đùa giỡn cho Nhạc Thần tức giận, lúc này Ngu Gia Tường mới vừa lòng đứng lên đi ra cửa.
Nhạc Thần nhìn rèm trúc không ngừng đong đưa, có chút sững sờ.
Trong lòng ê ẩm, rầu rĩ, cậu thở dài, lại cúi đầu bắt đầu luyện chữ.
Nhạc Thần thật sự thay đổi, giống như trưởng thành chỉ trong một đêm, trở nên trầm ổn nội liễm, nói cũng ít đi, ánh mắt cũng trầm.
Ngu Gia Tường mỗi ngày đến xem Nhạc Thần cũng phát hiện biến hóa của cậu.
Ngu Gia Tường đương nhiên biết rõ nguyên nhân, là bởi vì Thích Ngân đi rồi.
Nguyên nhân này làm cho trong lòng Ngu Gia Tường rầu rĩ chịu khổ sở, muốn tìm một cái gì đó để phát tiết.
Nhạc Thần ngồi sau thư trác luyện tự, biểu tình trên mặt lạnh nhạt, lông mi thật dài buông xuống che giấu thần sắc trong mắt, làn da trắng ngần, tại nơi nắng chiều rực rỡ phản chiếu dương quang trong suốt, nhếch môi, khóe môi gợi ra một tia cao ngạo, hoặc như là trào phúng.
Bởi vì thời tiết rất nóng, áo mỏng trên người bị cậu kéo xuống phía dưới, lộ ra xương quai xanh duyên dáng, còn có phần ngực trắng nõn.
Ngu Gia Tường nhìn đến trong lòng đều ngứa, trước kia Nhạc Thần làm cho hắn yêu thích, muốn đi trêu chọc đùa giỡn cậu, muốn nhìn thấy bộ dáng sinh khí tức giận, khi Nhạc Thần không vui nhìn cậu tựa như con mèo trắng mà mẫu thân của hắn khi còn sống nuôi dưỡng, tràn đầu ý chí chiến đấu lại đáng thương hề hề; Hiện tại Nhạc Thần tựa như thay đổi, có khi lại làm cho hắn có ý nghĩ xúc động muốn chiếm giữ.
Hắn vòng qua trác thư, đi đến phía sau Nhạc Thần, đem tay đặt trên vai cậu, kéo vạt áo rớt xuống hai bên, khẽ vuốt da thịt trắng mịn, tay dần dần trượt, nhẹ xoa quả anh đào trước ngực Nhạc Thần, thân thể của hắn cũng cúi xuống, tại bên tai Nhạc Thần hôn một cái.
Nhạc Thần co rúm một chút, ngẩng đầu lên nhìn Ngu Gia Tường, trong mắt chợt hiện qua bài xích, nhưng từ miệng cậu lại nói ra lời nhu thuận, “Vương gia, bây giờ trời còn chưa tối, ta đang xem sách mà?”
Đúng vậy, từ khi Thích Ngân đi rồi, Nhạc Thần vốn không có cự tuyệt yêu cầu của Ngu Gia Tường. Dù sao bản thân cậu cũng có nhu cầu sinh lý, cậu cũng có thể từ đó đạt được khoái hoạt của thân thể, cự tuyệt luôn luôn làm hai người tan rã trong không vui, như vậy thì có bao nhiêu ý tứ chứ.
Chính là, mặc dù muốn làm như vậy, nhưng trong lòng vẫn cứ luôn luôn đau đớn, làm cậu cảm thấy chịu khổ sở.
“Vương gia, ân…, ngươi buông ra, buông ra…” Thanh âm mang theo dục vọng vô pháp được thỏa mãn mà thống khổ, tiếng kêu trầm thấp khàn khàn, thanh âm thở dốc dày đặc mang theo mị hoặc càng làm thêm mê người.
“Ân! Lại van cầu ta, để ta buông ra!” Âm thanh Ngu Gia tường trầm trầm ma mị, lại ác liệt mà làm Nhạc Thần phát cuồng.
Trong mắt Nhạc Thần che một tầng hơi nước, điềm đạm đáng yêu, nhưng sâu trong đáy mắt lại là lạnh lùng hờ hững, thoáng nỉ non mà hổn hển cầu xin, “Ngươi chậm một chút, ta chịu không được…, buông tay ra đi, ân…, cầu ngươi buông ta ra…a, buông ra…”
“Nói rõ ràng một chút, đem chỗ nào buông ra, là tay sao?” Ngu Gia Tường mang theo ý cười, buông tay ra đỡ thắt lưng Nhạc Thần, thắt lưng cậu mềm nhũn chống đỡ không được, thân thể trượt xuống dưới, bị Ngu Gia Tường ác liệt đỉnh sâu vào bên trong.
“A! Ngươi hỗn đản, Ngu Gia Tường, đem lão tử buông ra, để ta bắn, ngươi hỗn đản…, ô ô…” Nhạc Thần vùng lên mắng to, kèm theo lời mắng là dục vọng rên rỉ hỗn loạn.
Ngu Gia Tường càng tiến thêm hung ác, làm Nhạc Thần thiếu chút nữa khóc lên, may mắn lúc này Ngu Gia Tường cũng đến cuối cùng, nên buông ra dục vọng của Nhạc Thần đang nắm.
Trong tay một mảnh trắng xóa mênh mang, Nhạc Thần đạt tới cao trào, thân thể mềm xuống, Ngu Gia Tường cũng phát tiết ở sâu trong thân thể Nhạc Thần, hắn bình khí một chút, rồi nằm vật xuống bên người cậu, nhẹ nhàng ôm cậu, vuốt ve lưng.
Ngu Gia Tường cảm thấy thực thỏa mãn, say sưa tràn trề.
Thân thể Nhạc Thần nhũn ra không có khí lực, tại phía sau hậu đình trống rỗng, cậu giống như nhìn thấy Thích Ngân, Thích Ngân cách cậu đi thật xa, càng đi càng xa, chỉ lưu lại cho cậu bóng dáng một người kiên cường lãnh khốc. Cậu cảm thấy càng thêm hư không.
Nhạc Thần từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt mở to, trừng Ngu Gia Tường đang mỉm cười, mắng, “Về sau xem lão tử còn hầu hạ ngươi. Ai cho ngươi để lại bên trong?”
Ngu Gia Tường cũng không có sinh khí, xem ra là vừa mới đem Nhạc Thần khi dễ đến vui vẻ, việc khác thì tính toán sau.
“Đừng tức giận. Chỉ có lá gan của ngươi mới lớn như vậy, còn ghét bỏ ta sao, có nữ nhân nào mà không muốn nó, muốn sinh nhi tử cho ta.” Ngu Gia Tường không biết xấu hổ cười nói, Nhạc Thần bỏ qua lời hắn mà cất giọng chế nhạo nói, “Tự bản thân ngươi thỏa mãn đi! Ngươi để lại bên trong ta sẽ sinh bệnh, nói với ngươi bao nhiêu lần rồi.”
Ngu Gia Tường tựa vào trên vai Nhạc Thần, vươn tay đi sờ bụng cậu, vẻ mặt nghiêm túc, từ trên người hắn không tự giác phát ra khí thế bễ nghễ bá đạo, nhưng mà thanh âm kia cũng rất ôn nhu, còn mang theo ngọt ngào hạnh phúc mà nói, “Nếu như nơi này của ngươi có thể sinh nhi tử cho ta, sau này, ta sẽ cho nó trở thành…”
Trong lòng Nhạc Thần đánh cái rùng mình, không đợi hắn nói xong, liền đẩy hắn ra, lạnh lùng giễu cợt nói, “Muốn nhi tử thì tìm nữ nhân đi, ngươi ở trong người ta tản ra bao nhiêu mầm mống, đừng nói nhi tử, chính là một trái dưa chuột cũng dài không được.”
Ngu Gia Tường nghe cậu nói như vậy, liền lập tức nở nụ cười, còn cười đến đặc biệt vui sướng.
Nhạc Thần để hắn ở đó phát điên, xuống giường phủ thêm y phục rồi cho người nâng mộc dũng tiến vào tắm rửa.
Làm cuộc vận động trên giường, hậu quả ngoài việc xương sống thắt lưng cùng địa phương kia không thoải mái, còn có rất đói.
Thời điểm cơm nước xong xuôi, Nhạc Thần thản nhiên nhắc với Ngu Gia Tường, “Ngày mai ta nghĩ ra thành bơi lội, ngươi muốn đi hay không!”
Ngu Gia Tường gắp một khối dưa chuột xanh bỏ vào bát Nhạc Thần, nâng mắt lên nhìn cậu, suy nghĩ một chút mới lên tiếng, “Ta có chuyện quan trọng phải thương nghị, không có thời gian đi. Ta cho người đi bảo hộ ngươi, ngươi tự mình đi thôi!”
“A!” Nhạc Thần gật gật đầu, trong giọng nói có chút cô đơn thất vọng, “Vậy ta tự mình đi.”
Ngu Gia Tường thấy Nhạc Thần lộ ra vẻ mặt thất vọng thì phi thường hưởng thụ, cười nói, “Bây giờ là không có điều kiện, chờ sau khi ta hồi kinh, xây một cái thủy trì bạch ngọc thật lớn cho ngươi bơi lội, vô luận là xuân hạ thu đông, ngươi đều có thể chơi trong nước, ngươi thấy được không?”
Nhạc Thần nhìn hắn, trong mắt hiện lên thương tâm, cuối cùng gật gật đầu nói, “Hảo! Ngươi đừng quên là tốt rồi!”
Ngu Gia Tường nhìn bộ dạng Nhạc Thần đau buồn không tha, trong lòng cũng có chút cảm khái, nhưng cảm khái của hắn đương nhiên khác biệt Nhạc Thần. Trong kinh đưa đến mật thư, thân thể Hoàng đế ngày càng lụn bại, có khả năng sống không quá nửa năm, mà thái y vẫn luôn hầu hạ cho Hoàng đế dùng dược đưa đến tin tức chính xác, là sống không quá hai tháng.
Ngu Gia Tường đang chuẩn bị bí mật vào kinh, trong quân thì dùng người thế thân thay thế chỗ của hắn. Hắn phải rời đi, dĩ nhiên là không thể đem theo Nhạc Thần, hắn chỉ có thể để Nhạc Thần ở nơi này, chờ hắn thành sự sau đó sẽ trở về đón cậu.
Chuyện này làm Ngu Gia Tường hào khí ngất trời, gần đây hắn vừa hưng phấn vừa khẩn trương, đương nhiên, hắn cũng lo lắng sự bại, cùng không muốn rời đi nơi này.
Hắn có chút luyến tiếc Nhạc Thần, nhưng đó không phải là đại sự.
Đau buồn không tha chợt lóe mà qua, một khối ngọc bội hắn đeo bên hông, thân ngọc trắng sáng, phía trên còn khắc bàn long ngẩng đầu bay xa, phía sau còn có một chữ ‘Ninh’.
Ngu Gia Tường đem ngọc đưa đến trước mặt Nhạc Thần, ôn nhu mà nói, “Cái này cho ngươi mang theo, đây là thời điểm ta phong vương phụ hoàng ban tặng, lưu cho ngươi làm bằng chứng, cho dù ta quên, cái này cũng đủ để nhắc nhở ta.”
Lúc này Ngu Gia Tường thật sự nghiêm túc, một chút ngả ngớn bình thường cũng không còn, Nhạc Thần lăng lăng mà đem ngọc bội tiếp nhận, cúi đầu nói một tiếng “Cảm ơn!”
“Một câu cảm tạ như thế làm sao mà đủ, để ta lại hôn ngươi một cái mới được!” Ngu Gia Tường trêu đùa mà nói, nhìn bộ dạng Nhạc Thần vẫn không dậy nổi tinh thần, nghĩ gần đây có phải bản thân muốn nhiều quá hay không mà làm thương nguyên khí của cậu.
Nhạc Thần ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn một cái, đem ngọc bội nắm trong tay, từ từ ăn cơm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.