Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Chương 11: Ý nghĩa của nhân sinh




Bị người nắm lấy tay không tha, nếu đổi lại là Nhạc Thần trước kia, hơn phân nửa đã muốn động thủ đánh người, nhưng Nhạc Thần hiện tại sớm đã không còn giống như trước kia tính tình lỗ mãng không biết trời cao đất rộng.
Nhạc Thần tùy ý Trương đại nhân nắm tay, nụ cười yếu ớt trên mặt cũng không hạ xuống, thanh âm nhu hòa, phi thường dịu ngoan nói, “Trương đại nhân, nếu ngươi thích nghe ta khảy đàn, về sau còn thỉnh đến Ngô Trúc nhạc phường nghe ta đàn nhiều hơn…”
Nói một câu, liền áp lực không được ho khan trong cổ họng, khẽ ho nhẹ hai tiếng, mới nói thêm, “Hôm nay gió thổi lạnh, thân thể không khỏe, hiện tại phải mau chút trở về để uống dược, nếu như Trương đại nhân không có chuyện gì khác, còn thỉnh để ta cáo lui.”
Nói xong, lại nhịn không được mà khụ khụ, sắc mặt cũng bởi vì ho khan mà trướng đến có chút đỏ, lúc này cậu cũng thật tự nhiên mà đem tay mình từ trong tay Trương đại nhân rút ra, bán che miệng, Lý Lực nhanh chóng đưa khăn tay đến trong tay cậu, Nhạc Thần cầm khăn che miệng lại càng ho khan lợi hại hơn.
Trên đài còn đang biểu diễn ca múa, ca từ mạn diệu ôn nhu, tiếng Nhạc Thần ho khan có phần hơi đột ngột, khách nhân đang ngồi cơ hồ cũng không có tâm tư xem biểu diễn trên đình đài, chỉ nhất mực nhìn xem Nhạc Thần nơi này.
Nhạc Thần ở Tang Hỗ thành có không ít người ngưỡng mộ, những người tham dự ở đây cũng có không ít, nam nữ đều có, nhìn thấy Nhạc Thần ho khan lợi hại như vậy, nhiều người cũng quan tâm đứng lên, có một vị phú thương bình thường cũng hay cấp bài thuốc cho Nhạc Thần nói, “Thân thể Lý công tử khó chịu, phải hảo hảo điều dưỡng mới đúng, cần dược liệu gì cứ đến Bành gia dược phường mà lấy, đều chuẩn bị cho ngươi tốt nhất.”
Nhạc Thần hướng về phía thanh âm phát ra cười cười, nói một lời cảm tạ, lại ho khan vài tiếng.
Trương đại nhân nhìn Nhạc Thần như vậy, cũng không muốn lại quấn lấy người, nói, “Về sau nhất định đến cổ vũ cho ngươi, trước đi về nghỉ ngơi đi! Ta từ trong kinh thành dẫn theo vị đại phu, y thuật rất cao, để cho hắn đến xem bệnh, ngươi thấy thế nào?”
“Đa tạ đại nhân ưu ái, bất quá, không cần, ta đây cũng không phải bệnh nặng gì, chính là nhiễm chút gió dẫn đến ho khan mà thôi, trở về uống hai lần thuốc là tốt rồi.” Nhạc Thần uyển chuyển cự tuyệt hảo ý của vị đại nhân này.
Khi Nhạc Thần rời đi, Trương đại nhân lại ban cho Nhạc Thần một bộ móng tay giả đồi mồi, Triệu viên ngoại cũng lo lắng cho Nhạc Thần, lại ban thêm mấy chục lượng bạc.
Nhạc Thần ngồi trong xe ngựa, Lý Lực ngồi bên cạnh cậu, tâm tình buồn bực, cầm khăn lụa vỗ về tay Nhạc Thần, giống như là Trương đại nhân bốn năm mươi tuổi kia nắm tay Nhạc Thần lây nhiễm cái gì, mà hắn lại muốn đem vật kia lau sạch.
Nhạc Thần có chút bất đắc dĩ mà đem rút tay về, nói, “Tiểu Lực, ngươi làm cái gì vậy. Tay ta cũng không có bẩn, da đều bị ngươi lau một tầng.”
“Thần ca, ta chỉ là tức giận mà thôi. Hắn tính toán cái gì vậy, cũng dám chạm vào ngươi.” Lý Lực thực phẫn hận nói.
Vừa rồi Nhạc Thần tại Triệu phủ bị người ăn đậu hũ, chính là bị khi dễ, chủ quản Trần Nguyên vì để an ủi cùng để cậu nghỉ ngơi, nên để Nhạc Thần và Lý Lực hai người chung một chiếc xe ngựa.
“May mắn nơi này chỉ có hai người ta và ngươi, nếu như trước mặt người khác cũng nói lung tung thế này, xem ngươi làm sao không rước phiền toái. Hắn là quan, chúng ta là dân, có một câu nói dân không cùng quan đấu, chỉ là bị sờ soạng tay một chút, cũng không tính là chuyện gì, có thể chịu được, nhẫn được vẫn là nhẫn đi!” Nhạc Thần nhẹ giọng giáo huấn nói.
Ở trong lòng Lý Lực, trước kia Nhạc Thần là người của Vương gia, mà khi đó, Vương gia cũng là phi thường sủng ái cậu, hiện tại Vương gia làm Hoàng đế, như vậy, nếu Nhạc Thần không có chạy trốn, còn là một nữ nhân, nói không chừng còn có thể làm quý phi nương nương trong cung, tuy rằng hiện tại gặp rủi ro, nhưng là cũng không thể ai cũng tùy ý khi dễ!
Lý Lực chân chân thật thật cũng chỉ là một người thiếu niên mười bảy tuổi, tư tưởng đôi khi thật sự phi thường ngây thơ.
Nhạc Thần nghe Lý Lực không có phản ứng, biết người nọ là còn sinh hờn dỗi, liền nói thêm, “Tiểu Lực, người sống trên đời vốn sẽ có rất nhiều chuyện không như ý muốn, một chút việc nhỏ như vậy ngươi liền tức giận, về sau nếu như găp phải sự tình lớn hơn, như vậy nên làm cái gì bây giờ đây. Theo lý mà nói Trương đại nhân kia, người vẫn là không tồi, không có làm chuyện tình gì ức hiếp người.”
Trong lòng Lý Lực phi thường buồn bực, hắn ban đầu đã nói không cho Nhạc Thần đến nhạc phường, Nhạc Thần lại càng muốn đến, đoạn thời gian trước, cũng đã gặp qua có người như vậy, bất quá, vị lần đó là vị tiểu thư xinh đẹp, đút lót gã sai vặt cửa sau Ngô Trúc nhạc phường, chạy đến trong phòng Nhạc Thần chờ, nói quý Nhạc Thần, cố ý từ nhà lén đến, nguyện ý cùng cậu bỏ trốn.
Loại chuyện tình dở khóc dở cười này, Lý Lực cũng không ngai, dù sao người nọ là tiểu thư nũng nĩu, nhưng là, chuyện Nhạc Thần bị nam nhân chạm vào tay này là không thể tha thứ.
Lý Lực chuyên chú nhìn Nhạc Thần, có lẽ nguyên nhân do khí hậu, rời đi đại Tây Bắc bão cát khô ráo, Nhạc Thần ở nơi Tang Hỗ thành khí hậu ôn hòa bộ dạng nở nang hơn so với trước kia rất nhiều, sắc mặt mặc dù kém, nhưng làn da hiển nhiên rất tốt, nộn nộn thủy thủy.
Hắn vài ngày phải tu diện* một lần, mà Nhạc Thần một hai tháng một lần cũng không có vẻ không sạch sẽ, hơn nữa, hầu hạ chăm sóc thân thể Nhạc Thần làm cho Lý Lực cảm thấy, có lẽ Nhạc Thần trời sinh chính là nhân vật xinh đẹp, vì thế, hắn phải bảo vệ Nhạc Thần để tâm cậu không bị tổn thương thêm nữa.
(*)Cạo râu.
“Thần ca, không phải ngươi nói muốn đi Giang Nam sao, chúng ta đi thôi! Dù sao tiền cũng đủ rồi.” Lý Lực nhìn Nhạc Thần nói như vậy.
Trong nháy mắt Nhạc Thần lo lắng sững sờ, cậu mặc dù muốn đi Giang Nam, trở về nơi phong cảnh khí hậu quen thuộc, nhưng là, hiện tại cậu không nghĩ tới phải đi bây giờ, cậu chỉ vừa ở chỗ này không bao lâu, hơn nữa, cậu đàn tỳ bà có người ưa thích và thưởng thức, còn một đống người duy trì cậu, điều này làm cho cậu cảm thấy nhân sinh ở nơi này mới có ý nghĩa.
Phải nói thời điểm sống ở hiện đại ngày trước, cuộc sống cậu không có mục tiêu gì, chỉ muốn làm việc, rồi hảo hảo phụng dưỡng cha me, còn có chị gái, họ đã vì mình nỗ lực trả giá vài thứ, tiếp đó, cậu cũng không có nghĩ tới mặt khác, chỉ là mơ mơ hồ hồ tiếp tục tồn tại.
Hiện tại, cậu đắm chìm trong thế giới đàn tỳ bà, khảy đàn điệu khúc mình thích, mà toàn tâm cũng đặt trên tỳ bà, nghe được lời tán dương của người khác cùng sự ngưỡng mộ, cậu cảm thấy phi thường thỏa mãn, hơn nữa cậu cũng cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn.
Vô luận như thế nào cậu cũng không muốn buông tha, đây là cuộc sống cậu thật vất vả mới tìm được.
Nhạc Thần trầm mặc một chút mới lên tiếng, “Ta bây giờ muốn ở nơi này đàn tỳ bà, chờ thêm chút thời gian nữa rồi đi Giang Nam được không?”
“Đến Giang Nam ngươi cũng có thể đàn tỳ bà a! Nơi đó mới đúng là quê hương của đàn sáo, người ta đều nói vùng Giang Nam ti trúc thịnh hành, chúng ta tới nơi đó, ngươi cũng có thể đàn.” Lý Lực khuyên. Kỳ thật, trong lòng hắn cũng không nguyện ý cho Nhạc Thần làm loại chuyện tình này mà sống, nếu đi Giang Nam, hắn hy vọng Nhạc Thần chính là ở nhà đàn tấu, mà không phải ứng lời yêu cầu của người khác, vì người khác biểu diễn phô bày.
Hắn vẫn thích bộ dạng Nhạc Thần khi thời điểm còn ở Nhạc Thần thành, tự do tung bay không bị kiềm chế, bộ dạng sáng ngời tự tại. Nhưng là, hắn không biết, cho đến lúc này Nhạc Thần đã không thể trở lại như lúc ban đầu, là con người luôn luôn phải lớn lên, trải qua gian khổ, thì không phải ngoảnh lại nói trôi qua là trôi qua, muốn trở về trước kia, thì trở về! Chuyện đã qua vĩnh viễn vô pháp vãn hồi, chỉ có thể minh khắc ở trong lòng. Người trưởng thành, là một loại xinh đẹp, cũng là một loại chua xót.
Tay phải Nhạc Thần nắm lấy tay trái, trong lòng của cậu có chút thấp thỏm, ánh mắt nhìn không thấy, sinh hoạt đều một mảnh trong bóng tối, trước mắt là cái gì cậu cũng không biết, thế giới hình dáng ra sao cậu cũng không rõ ràng, hơn một tháng qua, ở Ngô Trúc nhạc phường, đại bộ phận cậu sinh hoạt đều là trong đêm tối, cậu cũng đã thích ứng sinh hoạt ở nơi này, cậu có thể không cần gậy trúc vẫn đi lại được ở trong sân viện, biết rõ mọi thứ trong Ngô Trúc nhạc phường ra sao, cậu cũng hợp với người ở đây, sợ hãi rời đi nơi này, đến địa phương khác, lại phải mất thời gian tiếp nhận, cho nên, trong lòng cậu không nguyện ý rời đi.
“Tiểu Lực, tiếp qua chút thời gian được không? Ban đầu không phải ngươi nói nguyện ý chờ ánh mắt ta trị hết rồi đi sao? Đôi mắt ta mặc dù còn không có dấu hiệu tốt lên, nhưng mà, Vương đại phu nói mắt ta nhất định trị khỏi, chúng ta ly khai nơi này, lại phải đi nơi khác tìm đại phu, nói không chừng sẽ không trị khỏi. Chúng ta lưu lại nơi này ít thời gian đi!” Trong thanh âm Nhạc Thần tràn đầy ảm đạm, tuy rằng cậu đã quen với cuộc sống trong bóng tối, nhưng là, vẫn rất thương tâm hai mắt của mình, vẫn là khát vọng ánh sáng của thế giới, sợ hãi ánh mắt mình vĩnh viễn không thể tốt lên.
Lời nói Nhạc Thần mang theo khẩn cầu để Lý Lực mềm lòng, “Được rồi! Thần ca, ngươi muốn ở nơi nào, ta đều sẽ bồi bên cạnh ngươi, chỉ là, nếu Trương đại nhân kia tái khi dễ ngươi, vậy phải làm thế nào?”
“Chung quy vẫn sẽ có biện pháp!” Nhạc Thần cầm tay Lý Lực thật chặt, ngữ khí lại bình thản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.