Chỉ cần sinh ra ở địa vị kia, cho dù là Thái tử hay Hoàng tử, vận mệnh vẫn luôn bị đe dọa, bắt đầu từ lúc nhỏ, đã không thể không đi mơ ước vị trí được gọi là cửu ngũ chí tôn kia, Ngu Gia Tường cũng không ngoại lệ.
Khi còn bé, thời điểm hắn vẫn yêu thích vui đùa không muốn đọc sách bị mẫu phi răn dạy, hắn kỳ thật không muốn làm hoàng đế, làm hoàng đế có cái gì tốt đâu, mỗi ngày đều phải xử lý triều chính, vừa vội vừa mệt, lại không thể tự do ra cửa vui đùa ngoạn nhạc, cũng không thể tín nhiệm một người, còn mọi người ngươi cũng phải đề phòng, đề phòng quyền thế của bọn họ, đề phòng triều thần kết đảng, đề phòng thế lực hậu thích quá lớn, đề phòng huynh đệ nhi tử soán ngôi, thậm chí khi yêu người nào, cũng thời thời khắc khắc lo lắng thay nàng, giúp nàng đề phòng người khác, đương nhiên, cũng phải tương đối cảnh giác với người ngươi yêu nhất…
Từ nhỏ Ngu Gia Tường đã rất thông minh, những sự tình âm u trong hoàng cung, hắn cũng chỉ trơ mắt mà nhìn, như là một thú vui nhàn hạ để hắn trải qua quãng thời gian ngày bé của mình, hắn nghĩ rằng, hắn là người thông minh nhất, cho nên, hắn có thể đứng yên bên ngoài nhìn người khác tranh đấu, nhưng là, thời điểm khi mẫu phi hắn yêu quý nhất chết trước mặt hắn, hắn cảm thấy tất cả mọi thứ cũng không phải giống như trong tưởng tượng của hắn, hắn cũng không phải là người có thể đứng ở chỗ cao mà liếc nhìn người khác, hắn cũng là bị người khác lạnh mắt mà nhìn chằm chằm, hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cho rằng có khả năng vào một ngày kia chính mình cũng giống như mẫu phi chết không minh bạch, thân thể sẽ trở nên lạnh băng, bị bỏ vào một cái hòm đen nhỏ hẹp, cái mà người khác gọi là quan tài.
Mẫu thân Ngu Gia Tường không phải là nữ nhân xinh đẹp nhất hậu cung, trong hậu cung vĩnh viễn không có nữ nhân xinh đẹp nhất, chỉ có người càng thêm trẻ càng thêm đẹp, nhưng là, mẫu thân hắn là người ôn nhu thiện giải nhân ý nhất hậu cung, cũng là một nữ nhân thông minh, hẳn là nữ nhân được hoàng đế yêu thương nhất, Ngu Gia Tường thường nhìn thấy phụ hoàng ôm mẫu phi ngắm tịch dương*, nhìn tay hắn nắm tay mẫu phi, hai người cùng một chỗ cầm chung cây bút viết chữ họa họa, đây là đãi ngộ khác biệt trong cung mà bất luận là hậu phi nào cũng không có khả năng được đãi ngộ như vậy.
(*) Hoàng hôn, trời chiều.
Sau đó, phụ hoàng không hề quang minh chính đại đến đây, nhưng mà sẽ vào dạ thâm nhân tĩnh* lén lút đến cung điện mẫu phi, hai người nửa đêm thì thầm, dần dần nhập mộng.
(*)Đêm tối mọi người đều yên tĩnh.
Ngu Gia Tường cho rằng phụ hoàng là yêu mẫu phi, đây là chuyện rất đỗi ấm áp hắn nhìn thấy được trong hoàng cung này, chỉ là, mẫu phi bị độc chết, nhưng cuối cùng không có điều tra ra được là ai hạ độc.
Khi đó Ngu Gia Tường mười sáu tuổi, nhũ mẫu ngày trước từng hầu hạ hắn đưa hắn một phong thơ, bên trong là nét chữ xinh đẹp của mẫu phi, chữ viết nữ tử dịu dàng viết rõ nguyên nhân nàng chết.
Ngu Gia Tường nghĩ, hắn cả đời này cũng không có khả năng quên đi nội dung phong thư kia.
Mẫu thân sớm biết rằng nàng sẽ chết, cho nên, viết một phong thư cho hắn. Bên trong là nói một đống lời giải thích xin lỗi, làm Ngu Gia Tường nhìn vào mà căm tức, nhưng trong đó cũng biểu hiện lúc ấy nàng bi thương và thê lương cỡ nào.
Hoàng đế vẫn là yêu thương say đắm, nhưng lại phải lo lắng và cảnh giác nữ nhân chính mình tâm ái nhất, hắn mệt mỏi, hắn đem ý tứ này biểu đạt với vị nữ tử kia, tuy rằng trong thư chỉ viết mơ hồ, nhưng Ngu Gia Tường hiểu được, mẫu phi hắn không phải bị người hạ độc mà là bị phụ hoàng độc chết, hai loại kết luận này đều làm cho hắn không thể tiếp thu.
Từ đó Ngu Gia Tường càng trở nên phóng túng, dọn ra hoàng cung lập phủ, lại hàng đêm sênh ca, sau hoàng đế đem hắn phạt đến biên cảnh Tây Bắc đi giám quân.
Có lẽ, hoàng đế hiểu rõ một loạt động tác ngầm kia của hắn, thậm chí phụ hoàng còn cố ý tiết lộ mọi thứ bên người cho hắn biết, bằng không, hắn làm việc sẽ không thuận lợi như vậy.
Có lẽ, đây là bù đắp lại những thua thiệt nắm đó của vị nữ tử ôn nhu kia, cho nên, hoàng đế âm thầm đã tiếp nhận hết thảy hành vi của Ngu Gia Tường.
Khi Ngu Gia Tường trở lại hoàng cung, trông thấy phụ hoàng đã nhập vào một cỗ quan tài rất dày, trong đó là một mảnh thê ai ngưng trọng, hắn quỳ gối bên quan tài vị đế vương này một ngày một đêm, sau đó, hắn lên đế vị.
Hắn nguyên lai cũng không cảm thấy làm hoàng đế có ý nghĩa gì đặc biệt, đơn giản là làm một người giống như phụ hoàng mà thôi, cả đời chính là bộ dạng kia, không thú vị lại gian khổ.
Tại nghi thức long trọng, giữa ngàn vạn thần dân triều bái, hắn mới hiểu được gánh nặng và ý nghĩa trong đó.
Có lẽ, hắn ngồi ở ngôi vị hoàng đế mới hiểu được vì sao người phải làm hoàng đế, lúc này, hắn mới khởi chút suy nghĩ nên vì thiên hạ, ý thức được hắn là cộng chủ thiên hạ, là ngôi cửu ngũ, là người tôn quý nhất thiên hạ.
Hắn cho rằng mình là một người tùy hứng ích kỷ, thậm chí tại thời điểm này vẫn là như vậy.
Hắn vả mẫu phi trụ trong Lan Tiêu cung một thời gian dài, nơi này, là địa phương khi còn bé hắn thường chơi đùa, hết thảy ở đây vẫn còn được giữ gìn như bộ dạng ban đầu, sau khi mẫu thân chết không có người vào ở, nhưng dựa vào quét tước nên vẫn giữ gọn gàng.
Nhìn đến mọi thứ nơi này, tất cả mọi thứ khi còn bé như hiện ra trước mắt Ngu Gia Tường, khi đó mẫu thân còn tại, có thanh âm nữ tử ôn nhu.
Nhưng lúc này, trong cung điện vắng vẻ, ngay cả ánh mặt trời cũng thưa thớt lạnh lẽo, hắn đột nhiên cảm thấy vừa mệt mỏi lại vừa chán chường, vừa mới làm hoàng đế, hắn cũng đã không còn hứng thú.
Hắn nhớ tới những ngày trước kia ở Nhạc Thần thành, nghĩ tới nơi hắn đã ở đó rất nhiều tháng, lại làm hắn nhớ đến người hắn vừa thương vừa làm hắn nghiến răng nghiến lợi.
Ngồi bên cửa sổ thiên điện ở Lan Tiêu cung, nơi này là nơi ngày trước phụ hoàng và mẫu phi hắn thường hay gắn bó, cách đó không xa là cái ao và hòn non bộ, bên cạnh ao có vài bụi chuối tây, ánh mặt trời chiếu rọi, màu xanh lá an tĩnh và sáng ngời, giống như dáng cười tỏa nắng của người kia, ánh mắt sáng rực, vô hạ vô cấu*.
(*) Không rỗi rãi, không nhơ bẩn. (ý nói ánh mắt thuần khiết)
Ngay vào lúc Ngu Gia Tường nhớ đến người kia, hắn cảm thấy chính mình giống như phạm vào bệnh tương tư, vì thế, càng tăng thêm người tìm kiếm Nhạc Thần, thiên nam địa bắc, chân trời góc biển, không tin tìm không thấy.
Lĩnh nhiệm vụ lần này là thị vệ thống lĩnh ở Nhạc Thần thành của Ngu gia Tường Tần Trường Canh, hiện tại đã là phó thống lĩnh cấm quân Thiên triều.
Tần Trường Canh vừa là một người trung tâm vừa là một người có ý chí lại phi thường kiệm lời, hơn nữa người này đối với Nhạc Thần không có thành kiến, nên Ngu Gia Tường mới phái hắn ra ngoài.
Một đường tra tìm, sớm đã tìm được manh mối Nhạc Thần đến Tang Hỗ thành, nhưng là, Tang Hỗ thành quá lớn, hơn nữa lại tìm kiếm ngầm, không khỏi phải tốn nhiều thời gian.
Nếu như Nhạc Thần sinh sống bình thường, nói không chừng cũng đã bị tìm được, nhưng là, cậu đến Tang Hỗ thành, thậm chí còn có danh tiếng ở đó, Tần Trường Canh trầm ổn nhiều mưu, nhưng hắn không nghĩ đến Nhạc Thần tính tình quái dị hi hi ha ha sẽ lại đàn tỳ bà, mà lại đàn đến rất hảo, cho nên, căn bản không có đi thăm dò người như thế, đương nhiên, cũng vô số lần để Nhạc Thần lọt lưới.
Ngọc bội tượng trưng thân phận khi thời điểm Hoàng đế còn là Vương gia bị mang đến hiệu cầm đồ, cùng một chỗ còn có một cái chặn giấy trầm hương mộc cửu long xuất hải cực kì nổi danh ở thời tiền triều, cái chặn giấy này còn có chuyện xưa, vẫn vì Hoàng đế sở dụng, thời điểm Tiên hoàng còn tại, nghe nói Tiên hoàng ban cho Tứ hoàng tử, hiện tại Tứ hoàng tử làm Hoàng đế, điều này làm sao có thể không gây chú ý.
Thời điểm đồ vật tại tiệm cầm đồ bởi vì chưởng quầy nhìn không được hàng, cho nên cũng không gây ra chú ý lớn, đêm đó đưa đến cửa hiệu chính trong Tang Hỗ thành, mới nhìn đến đã biết bất phàm, loại hàng này cửa hiệu họ cũng không dám tự mình nhận thu, lập tức báo cáo, Tần Trường Canh còn ở Tang Hỗ thành chưa đi, thời điểm nghe tới ngọc bội và chặn giấy, trực tiếp đứng lên khi đang ăn sáng, thậm chí cũng không ngó tới, thay đổi y phục lập tức xuất môn.
Đến hiệu cầm đồ chi nhánh nhỏ ở Tây Nam hỏi tiểu nhị ngày hôm qua có tiếp thu đồ vật này nọ hay không, thì lại không ngờ tới sẽ trực tiếp nghe được thanh âm Nhạc Thần, này hoàn toàn là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu* mà!
(*) Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công: Tìm một cái gì đó rất phí sức nhưng lại không thấy nhưng đến khi nào đó vô tình lại tìm ra.
Lý Lực nghe được tiếng giày quân nhân cùng thanh âm mở cửa, ngẩng đầu vừa thấy, cư nhiên là Tần Thống lĩnh bên người Vương gia, lập tức bị dọa đến luống cuống, lại theo phản xạ xông về phía trước một bước nắm lấy Nhạc Thần, kéo khoảng cách tựu vãng ngoại bào*, Nhạc Thần không rõ chuyện gì, đột nhiên bị nắm tay chạy ra bên ngoài, trung lúc kinh hoàng chân loạn choạng hai bước, cánh cửa trong hiệu cầm đồ cao, phía trước cửa hiệu lại nhỏ, vả lại cửa chỉ vừa mở một cánh, Nhạc Thần lập tức đụng vào trên người Lý Lực, hai người đều trượt chân cạnh cửa, Nhạc Thần đè lên Lý Lực, Lý Lực đau nhức kêu một tiếng, Nhạc Thần lờ mờ đứng dậy, kinh hoàng vừa kéo Lý Lực lên, vừa hỏi, “Tiểu Lực, làm sao vậy? Ngã trúng chỗ nào?”
(*) Hướng ra bên ngoài muốn đi thật nhanh như muốn lập tức trốn khỏi đó.
“Nhạc Thần công tử, ngươi làm mạt tướng tìm hảo khổ, nên cùng mạt tướng đi trở về!” Tần Trường Canh tiến lên một phen túm cánh tay Nhạc Thần, đỡ cậu đứng dậy.
Nhạc Thần nghe được thanh âm Tần Trường canh, sắc mặt xoát cái lập tức tái nhợt, Lý Lực bị ngã đau, run run rẩy rẩy đứng lên, đang muốn đối Nhạc Thần nói chuyện, đã bị binh sĩ bắt giữ.
“Ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Nhạc Thần áp chế hoảng sợ, hỏi.
“Ngươi đi rồi, Hoàng Thượng không biết phái bao nhiêu người tìm ngươi, hiện tại mới đem ngươi tìm được, đã là cô phụ sự nhờ vả của Hoàng Thường.” Tần Trường Canh nói. Hắn còn chưa chú ý đến ánh mắt Nhạc Thần đã không thấy, vì thế hắn đứng sang một bên, sau đó thì trực tiếp hành lễ dẫn đường nói, “Còn thỉnh theo mạt tướng đến kinh thành.”
Nhạc Thần đứng bất động, còn Lý Lực đã muốn thất kinh đến đầu óc đều loạn, nghĩ chính mình sợ là khó thoát khỏi cái chết, chỗ nào còn tinh lực chú ý đến tình huống Nhạc Thần.
“Công tử, ngươi không đi, thì không nên trách mạt tướng không khách khí!” Tần Trường Canh nhìn Nhạc Thần đứng yên bất động, thì có chút tức giận.
Trong lòng Nhạc Thần một mảnh mờ mịt, mê mê mang mang nghĩ mọi chuyện đều đã hỏng bét, vừa mới thoải mái vài ngày đã bị Ngu Gia Tường tìm thấy, ông trời dựa vào cái gì phải đối xử với cậu như vậy.
Tối hôm qua Nhạc Thần một đêm ngủ không ngon, sáng nay điểm tâm cũng chưa ăn đã chạy đến đây chuộc đồ, lúc này tinh thần đã sớm không ổn, bị Tần Trường Canh một bên uy hiếp, đầu óc bắt đầu mê man, phân không rõ phương hướng, bước về phía trước hai bước, còn kém chút té ngã.
Tần Trường Canh thấy Nhạc Thần không thích hợp, đây là người Hoàng đế tâm tâm niệm niệm, cho dù là phản bội chạy trốn, Hoàng đế cũng nói phải hoàn hảo mang y trở về, nên hắn cũng không dám làm cho Nhạc Thần chịu khổ, bằng không về sau hắn làm việc cũng không hảo.
Tần Trường Ca tiến lên giúp đỡ Nhạc Thần một phen, không nghĩ tới vừa đụng tới người, người liền ngã xuống trong tay hắn.
Thấy Nhạc Thần té xỉu, lúc này Lý Lực mới kịp phản ứng, năn nỉ nói, “Không nên thương tổn Thần ca.”
“Còn cần ngươi nói sao, ta cũng không dám đem y làm gì!” Tần Trường Canh cười nhạo đáp, thuộc hạ hắn bên này đã muốn mang xe ngựa đến, Tần Trường Canh đem Nhạc Thần phóng lên mã xa, còn Lý Lực cũng đem giam giữ.
Lý Lực nhìn Nhạc Thần té xỉu, muốn đi chiếu cố cũng không có biện pháp, chỉ có thể yên lặng khóc.
Tần Trường Canh để thủ hạ đi tra tất cả tình hình chỗ ở cùng thân phận của Nhạc Thần trong Tang Hỗ thành, chính mình đã sớm đi viết thư dùng bồ câu đưa tin đến kinh thành nói với Hoàng đế đã tìm được người, nghĩ Hoàng đế rốt cuộc có thể an tâm, Tần Trường Canh cũng có thể giải quyết xong chuyện này, trở về kinh thành xứng đáng làm một phó thống lĩnh cấm quân.
Đương nhiên, hắn phát hiện Nhạc Thần không phải hoàn toàn không phải tổn hao gì, mà là thời điểm biết mắt Nhạc Thần nhìn không thấy, thư cũng đã truyền đi, mà hắn thật sự cũng không đành lòng báo đến Hoàng đế tin này.
Ngu Gia Tường ở kinh thành nhận được thư nghĩ đến thời gian nửa năm này, rốt cuộc cũng tìm được người rồi, hưng phấn trong lòng đương nhiên không gì sánh kịp.
“Trẫm thật là mỗi ngày đều nhớ ngươi, không biết ngươi có nhớ trẫm hay không?”