Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Chương 5: Thế giới hắc ám




Trong bóng tối nặng nề, sâu đen và hoang vắng, Nhạc Thần không biết bản thân mình đang ở nơi nào, trong lòng mơ hồ sợ hãi, bóng tối phía trước giống như cất dấu một con quái thú hung ác thật lớn đang nhe răng trợn mắt làm cậu bất an không yên.
Nhạc Thần cảm thấy toàn bộ thân mình không có chỗ nào không đau, không chỉ miệng vết thương nóng rát đau nhức, còn có cơ thịt đều đau âm ỉ.
Nhạc Thần giật giật tay, chậm rãi mở mắt, phát âm khó khăn, giọng nói khàn khàn, “Tiểu Lực…”
Lý Lực ghé vào bên giường nắm tay Nhạc Thần, đang chuẩn bị đứng dậy mang dược bưng vào, thì phát hiện cánh tay Nhạc Thần động đậy, sau đó còn nghe Nhạc Thần gọi tên mình.
“Thần ca, ngươi rốt cuộc tỉnh, ngươi cũng dọa hỏng ta, ta nghĩ ngươi vẫn chưa tỉnh lại.” Lý Lực lập tức bắt tay Nhạc Thần, giữa thanh âm khàn khàn mang theo kích động và hưng phấn, còn kém hoa tay múa chân.
Nhạc Thần mở to tròng mắt chuyển chuyển, thanh âm khô khốc đứt quãng, “Ngươi… không có… chuyện gì đi, ta đây là… làm sao vậy?”
“Thần ca, ta không sao, ngày đó chúng ta rơi vào thủy đàm, ta và ngươi đều ngất, bị dòng thác cuốn đến vùng nước cạn, may mắn thủy đàm kia ngay tại chân núi, thế nước cũng không hiểm, chúng ta không gặp chuyện gì, còn được người trong thôn cạnh đó hảo tâm cứu lên. Ta bị thương không nặng, ngày hôm sau đã tỉnh lại, trên người chỉ có chút trầy xước, nhưng thương thể của ngươi lại có chút không tốt, phổi bị thương, đầu cũng bị thương, trên người cũng trầy xước không ít, hôm nay đã là ngày thứ chín, nếu như ngươi còn không tỉnh, đại phu nói ngươi có khả năng cả đời này sẽ không tỉnh lại, may mắn,ngươi tỉnh, ngươi tỉnh thì tốt rồi.” Lý Lực nhất thời quá mức kích động, trên mặt vừa khóc vừa cười.
“Không có việc gì là tốt rồi!” Nhạc Thần thả lỏng một chút, mở to đôi mắt đảo quanh, cố sức hỏi han, “Tiểu Lực, hiện tại là giờ nào, làm sao lại tối đen như vậy, một chút ánh sao cũng không có à? Ngươi điểm đèn đi, tối như vậy ta không quen.”
Vẻ mặt Lý Lực lúc đầu vẫn còn hưng phấn kích động ngay lập tức liền lộ ra kinh ngạc cùng không thể tin, nhìn ngọn đèn đang đốt trong phòng, trăng sáng ngoài cửa sổ, run rẩy vươn tay ra, ở trước mắt Nhạc Thần quơ quơ, ánh mắt Nhạc Thần mở ra có chút mệt mỏi, bán nửa nâng lên, nhưng trong ánh mắt kia đối với tay hắn không có chút phản ứng.
Lý Lực bị bi thương trùng kích, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Tiểu Lực, ngươi làm sao vậy, tại sao không nói lời nào?” Thân thể Nhạc Thần khó chịu, giật giật vài cái, trong thanh âm mang theo kiềm nén thống khổ.
“Thần ca, người ở nơi này không có đốt đèn, ngươi ở tạm chút đi. Bên ngoài có ánh trăng, nhưng mà cũng rất tối, chắc là ngươi vừa tỉnh lại, ánh mắt còn chưa thích ứng, cho nên mới không thấy rõ đồ vật mà thôi. Chờ nghĩ ngơi hai ngày sẽ tốt thôi.” Lý Lực áp chế thanh âm bi thống cùng run rẩy, nói.
“Ân.” Trong chốc lát Nhạc Thần nói mệt. Lại mơ mơ màng màng muốn ngủ đi.
“Thần ca, tới giờ ngươi uống thuốc rồi, ta đi mang dược đến cho ngươi.” Lý Lực nói xong, cấp cấp bách bách đi ra ngoài. Hắn nhớ tới lời nói của đại phu, Nhạc Thần bị thương ở đầu, có khả năng xảy ra chút vấn đề, hắn tưởng rằng nhiều nhất chỉ là người biến thành ngốc ngốc, đến lúc đó, cho dù Nhạc Thần choáng váng, hắn cũng nhất định sẽ không vứt bỏ người này, chính mình nuôi cậu là được, không nghĩ tới người đã tỉnh, cũng không hề ngốc, chẳng qua ánh mắt lại không nhìn thấy.
Trong lòng hắn còn đang hy vọng hiện ra tình huống may mắn, Nhạc Thần chỉ là ngủ lâu, vừa tỉnh lại, cho nên ánh mắt chưa thích ứng được ánh sáng, chờ thêm chốc lát sẽ tốt lên.
Lý Lực mang thuốc tiến vào đưa cho Nhạc Thần, một muôi một muôi uy Nhạc Thần uống, rồi giúp đỡ Nhạc Thần nằm xuống, nhẹ nhàng xoa bóp tay chân cho Nhạc Thần, thế này làm Nhạc Thần thư thái rất nhiều.
Ngủ một giấc, Nhạc Thần tỉnh lại, thế giới vẫn là tối đen một mảnh, ánh mắt không cảm nhận được mảy may tia sáng, cậu vươn tay, có chút bối rối kêu lên, “Tiểu Lực, Tiểu Lực, ngươi ở đâu?”
Lý Lực ở ngoài phòng, nghe được thanh âm suy yếu của Nhạc Thần, ngay lập tức chạy vào bên trong, hỏi, “Thần ca, làm sao vậy?”
“Vì sao vẫn tối đen như vậy?” Trong lòng Nhạc Thần quýnh lên, đầu lại đau nhức, cậu mơ mơ hồ hồ đoán được nguyên nhân, nhưng cậu vô pháp tin tưởng loại chuyện này sẽ phát sinh trên người mình.
“Thần ca, trời còn chưa sáng đương nhiên phải tối. Có canh nhân sâm, ta đi mang cho ngươi, ngươi uống, lát nữa còn phải uống dược. Ta còn phải đổi dược trên người ngươi, không bao lâu nữa đại phu sẽ đến đây, ngươi nằm một lát đi!” Lý Lực nói xong, lại chạy đi ra ngoài, hắn không dám đối mặt với Nhạc Thần, ánh mắt Nhạc Thần ban đầu như một đôi sao xinh đẹp, hiện tại, trong hai mắt chính là trống rỗng tối đen như mực, không có một tia ánh sáng, hắn khổ sở trong lòng, khổ sở mà không biết làm thế nào mới tốt, chỉ nghĩ nếu có thể giấu đi thì ổn rồi.
Nghe thấy bước chân Lý Lực rời đi, trong lòng Nhạc Thần càng bất an hơn, sợ hãi cũng bùng dậy, cậu cố sức mà vươn tay, tại đôi mắt trên mặt sờ sờ, cho dù ngón tay hướng đến mắt trạc trạc, ánh mắt cậu cũng không có bất luận phản ứng gì.
Đầu Nhạc Thần càng thêm đau đớn, cậu nhớ tới, khi ở trong thủy đàm có bộ phận nào đó trên người đập vào tảng đá, vươn tay sờ sờ trên đầu, đầu quấn quanh một vòng băng gạt.
Nhạc Thần mờ mịt mà mở to hai mắt, đôi con ngươi không hề sáng rọi, mà là một đôi mắt đã chết.
Lý Lực uy Nhạc Thần ăn súp, lại thay đổi dược trên phần da bị trầy ở người cậu, sau đó lại uy Nhạc Thần uống dược, rồi giúp đỡ Nhạc Thần nằm xuống.
Trong toàn bộ quá trình, Lý Lực kể tình hình bọn họ sau khi được cứu. Từ vách đá nhảy xuống, trên lưng Lý Lực còn mang theo bọc hành lý của họ, bên trong có vài chục lượng bạc, có thể cho Nhạc Thần chữa bệnh, hiện tại bọn họ ở trong hậu viện của một hộ gia đình nông dân, nơi này yên tĩnh, thuận tiện cho Nhạc Thần dưỡng thương, người ở đây tốt lắm, cấp đại phu chữa bệnh cho Nhạc Thần cũng là một người không tồi, điều này làm cho Nhạc Thần yên tâm, cậu tin tưởng nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho cậu, sau đó hai người còn phải cùng nhau rời khỏi nơi này, đến Giang Nam.
Một câu Nhạc Thần cũng không nói, màu nâu trong mắt đã không còn ánh sáng, như hai khối ngọc lưu lý thâm sâu không có sinh mệnh.
Lý Lực ở bên ngoài ngăn chặn đại phu, cùng hắn nói tình huống đôi mắt của Nhạc Thần.
Đại phu kia cảm thán nói, “Y có thể tỉnh lại đã là ông trời phù hộ, chẳng qua ánh mắt không nhìn thấy đã là rất tốt, phỏng đoán ban đầu của ta y còn bị nghiêm trọng hơn nhiều. Ta chỉ có thể khai chút dược để thân thể của y có chuyển biến tốt, muốn trị đôi mắt, các ngươi phải đi tìm đại phu tốt hơn, Tang Hổ thành cách nơi này không xa, lộ trình một ngày đường, ta thấy ngươi vẫn là mang theo huynh trưởng của ngươi đến Tang Hổ thành tìm đại phu tốt đi, như vậy mới có biện pháp trị khỏi đôi mắt.
Tron lòng Lý Lực khó chịu đến lợi hại, hắn trái lo phải nghĩ, cuối cùng hạ xuống quyết định.
Thời điểm giữa trưa, hắn mang cháo nấu nhừ đến uy Nhạc Thần.
Trên tay Nhạc Thần không có bao nhiêu khí lực, hơn nữa ánh mắt còn không nhìn thấy, chỉ có thể để Lý Lực uy cậu.
Uy hết cháo, Lý Lực nói, “Thần ca, ánh mắt của ngươi vẫn không nhìn thấy sao?”
Nhạc Thần nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt trắng bệch không có một chút huyết sắc, nhưng thần sắc coi như bình lặng.
“Đại phu nói, trên đầu ngươi bị thương, có thể tỉnh lại chính là vô cùng may mắn, mắt ngươi không phải là vấn đề lớn, chờ thân thể ngươi tốt hơn, ta mang ngươi đến Tang Hổ thành xem bệnh, nơi đó có đại phu tốt nhất, nhất định có thể đem ánh mắt ngươi trị khỏi…” Lý Lực vốn còn muốn nói, nhưng nhìn thấy gương mặt Nhạc Thần trắng bệch, bộ dạng mờ mịt thì nói không được nữa.
Nhạc Thần nghe được thanh âm Lý Lực kiềm nén tiếng nức nở, an ủi, “Tiểu Lực, đừng thương tâm, ta biết rõ mắt ta có vấn đề, dù sao ta cũng là y sinh, còn theo Khánh thái y học mấy tháng, ngươi nói rất đúng, đôi mắt của ta có thể trị hảo. Mắt ta không có vấn đề, chỉ là thần kinh thị giác có khả năng bị khối máu đè lên, cho nên mới như vậy, dù không chữa trị, không quá bao lâu cũng sẽ tốt, ngươi không cần lo lắng.
Nhạc Thần nói rất kiên định, để Lý Lực có thể khai thông tinh thần.
Nhạc Thần cũng không biết rốt cuộc có phải như lời cậu nói hay không, cậu cũng không dám xác định hai mắt của mình đến cuối cùng có thể tốt lên không, trong bóng tối mênh mông bát ngát, cậu cảm thấy sợ hãi, nhưng là, cậu không thể lại cho Lý Lực thêm phiền toái, tâm đang run rẩy, trên mặt nhưng phải kiên cường.
Lại qua gần mười ngày, thương tích trên người Nhạc Thần đã tốt hơn rất nhiều, thời điểm có thể tự mình xuống giường đi lại, Lý Lực mang cậu xuất phát đi Tang Hỗ thành.
Bởi vì muốn tiết kiệm ngân lượng, không thể ngồi mã xa, hai người liền đi ngưu xa*, xuất phát từ lúc mặt trời vừa ló đến thời điểm trời tối, mới đến được ngoại thành Tang Hỗ.
(*) Xe trâu kéo.
Lý Lực và Nhạc Thần ở nhờ một nhà kia, là thân thích ở ngoại thành Tang Hỗ, bọn họ cho Lý Lực đến dùng, sau lại cho hai người thuê trụ, phí thuê phòng so với trong thành ít hơn rất nhiều, hơn nữa tuyệt đối còn có thể tin tưởng.
Lý Lực cảm ta gia chủ thì đem Nhạc Thần đến đây trụ.
Lý Lực dàn xếp ổn thỏa căn phòng cho Nhạc Thần xong xuôi, chủ nhân gia cũng mang đồ ăn đến, Nhạc Thần bưng bát, muốn có thể tự mình từ từ ăn, Lý Lực nhìn tình huống Nhạc Thần như vậy, chua sót trong lòng càng sâu.
Mượn trù phòng trong nhà gia chủ, Lý Lực đi sắc thuốc cho Nhạc Thần, thời điểm mang thuốc cho Nhạc Thần uống, Lý Lực nói ngày hôm sau phải đi vào thành tìm đại phu tốt, để tâm tư Nhạc Thần có thể thông thoáng, lúc đó có thể chữa khỏi mắt cho cậu.
Nhạc Thần gật gật đầu, trong lòng vừa cảm động, vừa dị thường chua sót.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu hiểu được nhiều lắm. Hiện giờ, sống trong thế giới tối đen, trong hiện thực tàn khốc, cậu mới chính thức hiểu rõ bản thân, hiểu rõ lập trường của bản thân mình.
Thẳng đến lúc này, cậu mới hiểu được, cuộc sống của cậu chân thật, cũng không phải một mộng vô căn cứ, cũng không phải là một tuồng kịch, thân thể tổn thương là thật, đau nhức là thật, khổ sở là thật, ngọt ngào là thật, khóc và cười cũng đều là thật, đau lòng và thống khổ cũng là sự thật.
Không thấy được ánh sáng làm cậu đau đớn và sợ hãi, nhưng may mắn thay, cậu rốt cuộc cũng thấy rõ tình thế, vào lúc này cậu cảm thấy sinh mệnh chính mình ở nơi đây vô cùng chân thực, so với thời gian ánh mắt nhìn thấy còn chân thật hơn.
Vươn tay đi, vuốt ve mọi thứ bên người, này hết thảy đều có hình dáng, có hình tượng, cậu có thể cảm nhận được cái bàn cứng rắn lạnh lẽo, có thể cảm thận được nếp uốn thô ráp của thân cây, có thể cảm nhận được y phục mặc trên người là loại vải dệt vô cùng tốt, có thể ngửi được mùi thảo hương quanh quẩn trong phòng……
Nhạc Thần như là tỉnh ngộ, thấu hiểu chân lý trong sinh mệnh, lòng đang sợ hãi cũng dần dần bình tĩnh không ít, vô luận ông trời cho cậu sinh mệnh gì, đầu tiên cậu đều là chính cậu, vô luận gặp phải sự tình gì, cậu đều sẽ sống sót, sống sót mới là chân thật, là ý nghĩa, cậu vì chính mình mà tồn tại, vì những người quan tâm lo lắng cậu mà tồn tại.
Có lẽ có bi quan, nhưng là, tự mình đứng dậy mới là điều bất bại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.