Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Chương 50: Phụ tử




Bước chân Ngu Gia Tường hướng Nhạc Thần ngừng một chút, ý cười dịu dàng trên mặt ban nãy lúc này cũng không chút thay đổi, nhìn về phía Thừa Trừng, hỏi, “Thừa Trừng, sao ngươi lại ở trong này?”
Thừa Trừng khẩn trương có chút bất an, sắc mặt lại trắng một phần, ấp a ấp úng hồi đáp, “Nhi thần, nhi thần có điều không hiểu, có vấn đề khó giải đáp nên muốn đến thỉnh giáo phụ hoàng, cho nên, liền…”
“Không hiểu vấn đề gì, sao không hỏi Lí Thái phó, đến nơi đây làm gì?” Vừa nhìn đã biết Thừa Trừng nói dối, Ngu Gia Tường trở nên nghiêm khắc.
Thừa Trừng sợ tới mức càng thêm bất an, tay bên trong cũng nắm chặt, không biết nên dùng lí do gì.
Nhạc Thần nhìn hai cha con này có chỗ nào giống cha con, Ngu Gia Tường lại nghiêm khắc với nhóc như vậy. Lập tức đến bên người Ngu Gia Tường, ghé vào tai hắn lặng lẽ nói, “Con ngươi nhớ ngươi nên muốn đến nhìn ngươi, hòa ái một ít đi, xem lại dọa nó.”
Nhìn bộ dạng Thừa Trừng cúi đầu khẩn trương đứng thẳng, dù sao cũng là con mình, tuy rằng Thừa Trừng nói dối nhưng lòng Ngu Gia Tường cũng mềm không thôi, nói, “Có chuyện gì vào trong nói, không cần đứng ở đây.”
Dẫn đầu đi đến đại sảnh.
Nhạc Thần ngẩng đầu cẩn thận liếc nhìn Ngu Gia Tường và Thừa Trừng, lại cười cười đi qua kéo tay nhóc, “Đi thôi! Đi vào ta chải tóc sửa sang cho ngươi thật tốt, không phải ngươi không muốn phụ hoàng nhìn thấy bộ dạng này của ngươi sao?”
Tuy rằng Thừa Trừng không được tự nhiên nhưng vẫn để Nhạc Thần lôi kéo đi đến phòng.
Nhạc Thần nhớ đến nhũ mẫu nơi nơi tìm nhóc thì nói với Lí Lực, “Tiểu Lực, ngươi đến chỗ đại hoàng tử ở nói một tiếng, đại hoàng tử ở Nam Tuyền cung dùng bữa tối với Hoàng Thượng, để bọn họ không cần tìm nữa, qua chút thời gian thì tiếp nhóc trở về là được.”
Lí Lực đáp ứng đi.
Thừa Trừng ngẩng đầu lên xem Nhạc Thầnn, ánh mắt tối như mực lóe hào quang không biết có ý tứ gì, nhưng hơn nữa là có ý cảm kích hàm xúc, làm Nhạc Thần cảm thấy đứa nhỏ này rất tốt, trong lòng nhóc hẳn cũng là lo lắng nhũ mẫu đang nơi nơi tìm.
Sau khi cùng Nhạc Thần vào phòng, Thừa Trừng liền hết sức nghe lời.
Tiến vào phòng để cung nữ sửa sang lại tóc cho Thừa Trừng, lau sạch mặt, không đổi quần áo mới nhưng dùng khăn ẩm phủi hết bụi bùn trên đó, chỉnh trang một lần lại sạch sẽ rất nhiều.
Thời điểm hai người đến chính sảnh Ngu Gia Tường đang ngồi trên tháp uống trà, Thừa Trừng nhìn thấy Ngu Gia Tường vừa muốn hành lễ bái kiến đã bị Nhạc Thần lôi kéo đến ngồi bên cạnh Ngu Gia Tường, Nhạc Thần chính mình cũng ngồi xuống.
Ngu Gia Tường nhìn Nhạc Thần liếc mắt, hắn nghĩ Nhạc Thần thấy con hắn sẽ  mất hứng, bất quá, xem ra Nhạc Thần cũng không ngại, lại còn vui vẻ cao hứng như thế.
Quay đầu nhìn về phía Thừa Trừng, trông Thừa Trừng khẩn trương cúi đầu, ngữ khí Ngu Gia Tường coi như nhu hòa, nói, “Làm Hoàng tử con lại nói dối lừa gạt trẫm như vậy, thế vấn đề nào không hiểu muốn thỉnh giáo?”
Thừa Trừng bị Ngu Gia Tường quát lớn không nâng nổi đầu, Ngu Gia Tường cũng cảm thấy chính mình không nên nói vậy, liền hỏi, “……. Vậy vấn đề con muốn thỉnh giáo là gì, nói đi!”
Thừa Trừng vẫn là cúi đầu không trả lời, Ngu Gia Tường có chút căm tức, mấy đứa nhóc hắn không có kiên nhẫn đối phó.
Nhạc Thần thở dài nói, “Ngu Gia Tường, ngươi đừng dọa con sợ.”
Thừa Trừng nghe Nhạc Thần hô thẳng kỳ danh phụ hoàng, hơn nữa nhìn Nhạc Thần tùy ý như vậy phụ hoàng cũng không có ý trách cứ, lúc đầu còn thấy buồn bực sau lại giương mắt nhìn Nhạc Thần, giật mình nghĩ đến vị này chính là người cản độc tiễn cho phụ hoàng, còn được phụ hoàng sủng ái Vinh Ân Hầu.
Còn đang vụn trộm đánh giá Nhạc Thần, chợt nghe Nhạc Thần nói với nhóc, “Không phải nhóc đến thăm phụ hoàng sao, mới vừa còn thực hung dữ đấy thôi, hiện tại lại nói không ra lời, xem ra nhóc cũng chỉ có thể như thế!”
Thừa Trừng bị lời nói Nhạc Thần kích cho tức giận, phản bác, “Ta đến thăm phụ hoàng, còn muốn hỏi phụ hoàng, nếu, nếu phụ hoàng mặc kệ con thì cho con đến chỗ mẫu hậu.”
Nhạc Thần cười nhìn về phía Ngu Gia Tường, trong mắt rất có hương vị khiêu khích.
Ngu Gia Tường thầm thở dài, nói với Thừa Trừng rằng, “Không phải mặc kệ con, trẫm đã hỏi Lí Thái phó việc học của con, Lí Thái phó khen ngợi có thêm, trẫm cảm thấy rất vui mừng. Lí Thái phó là đại nho đương triều so với trẫm cũng biết hơn rất nhiều, con muốn trẫm quản con, trẫm quản như thế nào chứ?”
Ngu Gia Tường cũng không nghĩ mình phải đi trông nom con nít, khi còn bé hắn  chưa bao giờ muốn phụ hoàng quản hắn.
Ngữ khí Ngu Gia Tường hòa ái còn mang theo ý tứ giải thích, Thừa Trừng nghe vào còn đang cảm động lại chợt nghe Ngu Gia Tường quát lớn giáo huấn, “Còn có, con muốn tới chỗ mẫu hậu, con có biết đi theo phụ nhân làm nũng là xấu không? Con năm nay đã bao nhiêu tuổi, tuổi mẹ đã mười tuổi vẫn còn là đứa nhỏ sao? Nếu con là công chúa thì liền đi đến chỗ mẫu hậu đi! Không cần đi theo Lí Thái phó, để các nhũ mẫu dạy dỗ con là được.”
Nhạc Thần nghĩ đến biểu hiện lời nói trước kia của Ngu Gia Tường đã là ác độc, không ngờ tới cậu hoàn toàn đánh giá sai công phu miệng lưỡi của Ngu Gia Tường, một đứa nhỏ như vậy cũng giáo huấn lợi hại thế sao?
Thừa Trừng nghe xong ánh mắt cũng đỏ, đôi mắt như nho đen lấp lánh ánh nước tựa như muốn khóc.
Nhạc Thần còn lo lắng Thừa Trừng sẽ khóc, không nghĩ tới nhóc này chỉ hít mũi hai cái đã từ trên tháp nhảy xuống, quỳ trước mặt Ngu Gia Tường nói, “Nhi thần biết sai, về sau nhi thân sẽ không tùy hứng, sẽ không nói đến chỗ mẫu hậu! Sẽ đi theo Lí Thái phó học tập thật tốt!”
Ngu Gia Tường đứng dậy kéo Thừa Trừng lên, ngữ khí hòa ái hơn rất nhiều, “Đứng lên đi! Con ở lại đây dùng bữa tối! Về sau muốn tìm trẫm cứ đến ngự thư phòng, không được tùy tiện chạy loạn.”
Thừa Trừng cực kì xúc động, lại hít mũi hai cái, thực cung kính đáp dạ.
Ngu Gia Tường cho Thừa Trừng ngồi xuống, bắt đầu hỏi han việc học của nhóc, Thừa Trừng đáp phi thường lưu loát, xem ra nhóc cũng là đệ tử thập phần hiếu học. Chỉ là cách đáp từng vấn đề vẫn còn quá mức theo khuôn phép cũ, khuyết thiếu sự sáng tạo tư duy, bất quá, đối vứa đứa nhỏ mà nói đáp án của nhóc đã cực kì không tồi, chỉ là không biết kì vọng của Ngu Gia Tường với nhóc là thế nào.
Nhạc Thần nhìn bộ dạng đáng yêu của Thừa Trừng đang nghĩ có đứa con như vậy đúng là một chuyện không tồi,  thì chợt nghe Thừa Trừng nói, “Số học của Vinh Ân Hầu rất tốt, nhi thần muốn theo y học tập, không biết phụ hoàng có ân chuẩn không.”
Ngu Gia Tường nhìn Nhạc Thần liếc mắt lại nhìn về phía Thừa Trừng, hỏi, “Từ đâu con biết được số học của Vinh Ân Hầu rất tốt mà muốn theo y học?”
Nhạc Thần nghĩ phỏng chừng là ý tứ Hoàng hậu, hẳn là nàng muốn nhóc này đến đánh quan hệ với cậu, cậu rất thích Thừa Trừng nên cảm thấy cũng không vấn đề.
Ngu Gia Tường có chút tức giận, Hoàng hậu đánh chủ ý gì hắn làm sao có thể không biết.
Thừa Trừng dù sao chỉ là đứa nhỏ nên không hiểu nhiều chuyện mấu chốt, cũng không biết phụ hoàng nhóc đang tức giận, vì thế rất tự nhiên trả lời, “Mẫu hậu dạy nhi thần phải hướng Vinh Ân Hầu thỉnh giáo về phương diện số học nhiều một chút.”
Ngu Gia Tường cau mày nhìn Thừa Trừng liếc mắt không nói.
Nhạc Thần nhìn ra tâm tình Ngu Gia Tường trở nên không tốt, trực tiếp gọi nội thị chuẩn bị bữa tối, còn hỏi có dùng bữa hay không, cậu đứng dậy đến bên cạnh Ngu Gia Tường, nắm lấy tay hắn nói, “Đại Hoàng tử làm ta rất thích, ta thấy bé cũng tốt lắm, không cần trách móc. Trước dùng bữa đi!”
Lập trữ* là chuyện đại sự trong triều, từ khi hắn đăng cơ đã bắt đầu là một vấn đề. May mắn hiện tại hắn chỉ có hai con, nếu còn nhiều thêm vài đứa không biết những người này muốn tranh thành dạng gì.
(*) Lập thái tử.
Ngu Gia Tường dựa vào thủ đoạn bất chính lên được ngôi vị Hoàng đế, đương nhiên trong phương diện này là chuyện tình đặc biệt kiêng kị.
Nhạc Thần là người hắn muốn bảo hộ nhất, hắn thầm nghĩ sao cho Nhạc Thần rời xa hết thảy tranh chấp và phiền não nên đương nhiên không muốn Nhạc Thần cuốn vào việc triều đình, lại càng không muốn để cậu cuốn vào chuyện lập trữ, nhưng Hoàng hậu chủ trương kéo Nhạc Thần vào trận doanh của nàng thì sao Ngu Gia Tường có thể không tức giận.
Bữa tối hết sức bế tắc, Ngu Gia Tường xụ mặt cơ hồ không hề thay đổi, Thừa Trừng ăn trong nơm nớp lo sợ không rõ có phải mình đã làm sai chuyện gì hay không.
Thân thể Nhạc Thần đã tốt hơn nhiều nên vì thế có thể cùng ăn cơm với Ngu Gia Tường mà không phải một mình ngồi uống thuốc.
Mặc dù có nội thị hầu hạ gắp thức ăn nhưng Nhạc Thần vẫn hết sức nhiệt tình tiếp đón Thừa Trừng.
Thừa Trừng tuy còn nhỏ nhưng lấy trí thông minh của nhóc lúc này cũng xác định được Nhạc Thần chính là Vinh Ân Hầu, chỉ là Vinh Ân Hầu so với tưởng tượng của nhóc một chút cũng không giống nhau, lúc đầu nhóc nghĩ Vinh Ân Hầu mê hoặc phụ hoàng phải  kiểu giống như phi tử yêu diễm trong hậu cung, không nghĩ tới y chỉ là đại ca ca có bộ dạng bình thường. Nhóc bởi vì suy đoán sai lầm của mình mà có chút thất vọng, nhưng càng nhiều chính là cảm giác ẩn ẩn muốn thân cận với Vinh Ân Hầu.
Ngu Gia Tường còn không đáp ứng cho Thừa Trừng theo Nhạc Thần học số đã để nhũ mẫu và nội thị đưa nhóc đi về, hơn nữa còn bảo quản tốt Đại hoàng tử, đừng để chạy loạn khắp nơi.
Sau khi Nhạc Thần tắm rửa xong tựa vào bên tháp đọc sách, Ngu Gia Tường tắm xong đi ra nhìn da thịt Nhạc Thần như tuyết biếng nhác dựa vào tháp, áo tắm rộng thùng thình trễ xuống lộ ra lồng ngực trắng ngần.
Kìm lòng không đậu đi đến bên người Nhạc Thần, xoay xuống hôn môi hôn má cậu.
Nhạc Thần nhích vào chừa vị trí cho hắn, Ngu Gia Tường ngồi cạnh người cậu.
Sách bất tri bất giác cũng rơi xuống đất, trang giấy lạch phạch vang lên.
Nhạc Thần nằm ngửa trên tháp vươn tay ôm cổ Ngu Gia Tường.
Lời lẽ dây dưa triền miên, hô hấp dần trầm, trong phòng bắt đầu vang lên hơi thở kiều diễm ái muội tràn ngập không gian.
Ngọn nến đèn lồng nhẹ nhàng lắc lư nhảy nhót, ánh sáng như là biến hóa theo tiết tấu, dệt ra bức họa triền miên hạnh phúc ôn nhu tinh tế.
Ngu Gia Tường âu yếm hôn khóe mắt bờ môi rồi đến cằm, từ xương quai xanh trải đến trước ngực, Nhạc Thần vuốt ve lưng hắn, cảm thụ môi hôn nóng bừng của Ngu Gia Tường.
Trâm cài trên đầu rơi xuống phát ra tiếng vang thanh thúy, tóc như gấm uốn lượn buông lơi, lóng lánh đen mượt như sáng rọi.
Mùi hương tươi mát lượn lờ vòng bay, lẳng lặng tản dài, vòng quanh…
Ngu Gia Tường ngẩng đầu nhìn gò má Nhạc Thần ửng đỏ, lại hôn hôn đôi cánh môi cậu, làm cho hô hấp Nhạc Thần nháy mắt khó khăn.
Thời điểm Nhạc Thần nhẹ đẩy hắn mới buông ra, sau đó ôm ngang cậu, “Chúng ta lên giường đi!”
Nhạc Thần ôm cổ Ngu Gia Tường, tựa vào vai hắn thở, ánh mắt mê man, cánh môi khẽ nhếch, trên mặt mang theo ánh nước sáng bóng, Ngu Gia Tường nhìn đến tâm tình mềm mại, tình yêu mênh mông.
Nhân sinh một đời, thành tiên thì mờ ảo, thành Phật lại quạnh hiu, đế vương phiền não và cô độc có thể có một người làm bạn mới không uổng công cuộc đời này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.