Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Chương 8: Tỳ bà




Nhạc Thần vào Ngô Trúc nhạc phường làm nhạc công.
Lo lắng sẽ bị Ngu Gia Tường tìm được, Nhạc Thần thay tên thành Lý Thần, nói là huynh trưởng Lý Lực.
Ở trong nhạc phường, cậu cảm thấy tốt hơn rất nhiều so với những ngày trước, không phải như bình thường một người cô tịch trong phòng, mà là có được cổ đàn tỳ bà làm tri âm với cậu.
Âm cảm của Nhạc Thần thập phần tốt, trí nhớ cũng không tồi, người khác đàn khúc mấy lần, cậu liền có thể không chút thua kém thuật lại.
Đàn tỳ bà trong tay Nhạc Thần đã muốn trở thành bạn lữ không thể thiếu trong sinh mệnh, mỗi một hợp âm mỗi lần chạm đến, chúng nó giống như đều có sinh mệnh, Nhạc Thần đối với chúng cũng là tình cảm thâm hậu.
Thời điểm một lòng dụng tâm, làm việc gì cũng mang theo cả linh hồn, linh động mà lại thâm nồng tình cảm.
Nhạc Thần ở trong nhạc phường rất nhanh đã có danh tiếng, bởi vì cầm nghệ của cậu hảo, hơn nữa diễn tấu tỳ bá có không ít sáng tạo đột phá, còn bởi vì cậu là người mù, không bao lâu, trong Tang Hỗ thành có rất nhiều người đều biết, nói trong Ngô Trúc nhạc phường có một vị nhạc công bị mù có cầm nghệ rất cao.
Sinh ý trong nhạc phường bao gồm cả diễn tấu trong đó, rất nhiều người có thể tiến vào nghe, phí nhập đều tính vào trà nước và trái cây; sinh ý lớn hơn là ca mua biểu diễn khúc nghệ cho kẻ quý phủ có tiền.
Nhạc Thần chính là một thành viên trong dàn nhạc, vì là nhạc đệm cho ca múa, nên rất ít thời điểm sẽ có người độc tấu.
Có thể dốc hết thời gian để làm một việc, Nhạc Thần cảm thấy như vậy đã được thỏa mãn.
Ngày ấy, Nhạc Thần vào thành xem bệnh, trên đường trở về nghe được tỳ bà, hoài niệm chuyện xưa làm cậu cứng rắn yêu cầu Lý Lực dẫn cậu tiến vào  nhạc phường, lúc ấy sau khi tỷ tỷ nghe Nhạc Thần đàn xong một khúc tỳ bà, liền thực khẳng khái đem đàn cho Nhạc Thần mượn, Nhạc Thần đã nhận nó.
Khi đó gặp được vị công tử kia, sau lại thường xuyên thấy hắn đến xem Nhạc Thần đàn, hắn giới thiệu nói là họ Ngô danh Khánh, tự Uẩn Chi. Học thức cùng phong độ đều hảo một dạng nhất đẳng, thường xuyên cùng Nhạc Thần thảo luận nhạc khúc, còn nói về vấn đề sáng tác, hắn biết thổi sáo, còn cùng Nhạc Thần hợp tấu qua vài lần.
Dần dần quan hệ hai người xem như tương đối gần gũi.
Thường xuyên nghe người hầu Ngô Khánh xưng hô Tam gia, Nhạc Thần đánh giá người này ở nhà nhất định xếp hàng lão tam, cho nên không giống lão đại sẽ làm tấm gương cho đệ muội, khó trách nhìn hắn nhàn hạ, phong lưu không kiềm chế nhiều như vậy.
Sau khi làm việc trong nhạc phường, Nhạc Thần cùng Lý Lực liền dọn đến trong hậu viện nhạc phường, một là tiết kiệm chi phí thuê nhà, hai là thuận tiện mỗi ngày diễn tấu cùng tập luyện, ba là điều kiện nơi này tốt rất nhiều, bốn là nơi này ở trong thành, không cần mỗi ngày đều đi y quán nhận trị liệu, đại phu sẽ đến đây xem bệnh cho cậu.
Lý Lực hiện tại trở thành đôi mắt và người hầu hạ sinh hoạt hằng ngày của cậu, mỗi ngày đều chiếu cố Nhạc Thần, Nhạc Thần cảm động Lý Lực thực dụng tâm với mình, nên cũng hướng Lý Lực đề xuất, để cho Lý Lực đi học một môn tay nghề, về sau có thể bảo đảm có cuộc sống hảo.
Lý Lực không muốn rời đi Nhạc Thần, liền cự tuyệt, nói chờ ánh mắt Nhạc Thần tốt lên rồi đi học tay nghề cũng không muộn.
Ngô Trúc nhạc phường là đại nhạc phường số một số hai tại Tang Hỗ thành, bên trong đình đài lầu các, hoa viên khúc lang* được xây sửa rất tinh xảo, thời tiết lúc này đã là cuối thu, trong hoa viên các loại cúc hoa cùng nhau nở rộ.
(*)Hành lang uốn khúc.
Sáng sớm đám sương lượn lờ, cách đó không xa có một hòn giả sơn* có một bụi cúc vàng rậm rạp rủ xuống bên huyền nhai, tựa như thác nước hoàng sắc**, phía dưới giả sơn là con đường nhỏ đá cuội, dọc theo hai bên hoa viên là triển lộ dáng dấp các loài hoa danh phẩm, bạch sắc trắng khiết thanh nhã, tử sắc cao quý ung dung, hồng sắc diễm lệ kiêu kỳ…
(*)Núi giả, hòn non bộ.
(**) Màu vàng.
Quốc sắc thiên hương, phi thường lộng lẫy.
Tiếc là, Nhạc Thần ngồi trong đình luyện tập tỳ bà chỉ có thể ngửi được mùi thơm ngào ngạt của cúc hương, cũng không thể nhìn thấy tư thái xinh đẹp của chúng.
Có thể nghe được thanh âm gió mát của giọt sướng từ trên đóa hoa rơi xuống mặt đất, Nhạc Thần không đành lòng đến một khúc <> đánh vỡ sự yên tĩnh u nhã của hoa viên sớm mai, chầm chậm nhu thuận khẽ đàn, một khúc <<Tư xuân>> uyển chuyển tinh tế từ đầu ngón tay phiêu dật đi ra.
Ánh tinh mơ xuyên thấu đám sương mù, từng tia từng tia rơi rạc trong hoa viên, các loài cúc hoa trong nắng sớm bày ra vẻ đẹp quyến rũ xinh tươi, giọt sương phản xạ ánh sáng, trong suốt long lanh.
Tia nắng chiếu vào trên người Nhạc Thần, cậu cảm nhận được ấm áp, có thể tưởng tưởng được nắng sớm đến đây là tốt đẹp cỡ nào, mang theo mờ ảo, từng tia từng tia một, bão hòa hắc ám.
Nhạc Thần để mặt mình đối mặt nắng vàng, trên mặt có chút lo lắng, cậu giống như thấy được ánh trời, xuyên thấu không gian chiếu xạ trên mặt cậu.
Ngô Khánh đứng trước cửa hoa viên đã được một chút, dáng người Nhạc Thần thon dài, tư thái thanh nhã trầm tĩnh, phảng phất như cùng cúc hoa trong vườn hòa thành một thể, thái dương chiếu vào mặt cậu, làm mờ nhạt hình dáng, tựa như cúc tiên từ trên trời giáng xuống u nhã tố khiết mà cao quý.
Nhạc Thần đi ăn điểm tâm, sau đó muốn ở sau đường tập luyện vài thủ khúc, buổi tối hôm nay là yến tiệc sinh thần của một vị viên ngoại, bọn họ được đi biểu diễn.
Nhạc Thần đứng dậy, ôm tỳ bà, sờ soạng kiếm tìm thanh trúc côn* mới vừa rồi cậu đặt tựa vào tay vịn trong đình, vốn đã đụng phải, ngón tay đảo qua, nghe được thanh âm thanh thúy trúc côn rơi trên mặt đất, Nhạc Thần nhíu mi một chút, ngồi xổm xuống chậm rãi sờ tìm, cuối cùng cũng đem thanh trúc côn cầm được trong tay.
(*) Cây gậy trúc dành cho người mù.
Lúc này mới lại đứng lên, điểm điểm trúc côn, chậm rãi hướng ngoài đình đi ra.
Ngoài cửa đình có vài thềm đá, có một lần Nhạc Thần thiếu chút nữa từ thềm đá ngã xuống, thật vất vả mới đứng vững, về sau cậu liền đặc biệt cẩn thận.
Lý Lực vì phải kiếm tiền mua dược, nên không thể trông nom Nhạc Thần, vì vậy không muốn Nhạc Thần cứ mỗi buổi sáng lại ra phía sau vườn cúc luyện cầm, nhưng Nhạc Thần thích cúc viên thanh u và yêu thích mùi hương hoa cúc, cho nên mỗi ngày đều kiên trì lại đây. Chính là đường nhỏ nơi này quanh quanh quẩn quẩn, nhiều thềm đá nhiều khúc hành lang, có khả năng dưới chân đá trúng chậu hoa, mỗi lần bước đi đều phải đặc biệt cẩn thận.
Mới vừa bước chân ra khỏi thềm đá, liền có một bàn tay đến giúp đỡ, nhẹ nhàng nắm chặt tay phải Nhạc Thần đang cầm trúc côn, thanh âm cũng tùy theo truyền đến, “Hôm nay dậy sớm một lần, đến nơi này có thể nghe được ngươi đàn những khúc khác nhau, thực sự rất đáng giá.”
“Uẩn Chi, ngươi tới sớm như vậy a!” Lỗ tai Nhạc Thần phi thường linh mẫn nhưng lại không nghe được người này đến lúc nào, cậu yết ớt chào hỏi, trên gương mặt luôn luôn tái nhợt nổi lên một chút đỏ ửng, cậu biết là Ngô Khánh cười cậu vừa đàn một khúc <<Tư Xuân>> kia, một khúc này cũng không phải từ tâm Nhạc Thần mà phát, chính là từ cảnh mà ra thôi, nhưng loại chuyện này càng nói càng kì, còn không bằng nói sang chuyện khác.
“Hôm nay thức dậy sớm, dùng điểm tâm xong không có việc gì làm, nghĩ còn không bằng đến đây xem ngươi, quả thực, thấy được bộ dạng không giống nhau.” Ngô Khánh cười cười đỡ Nhạc Thần hướng ngoài cúc viên.
Có một người đến giúp đỡ, Nhạc Thần đi đường cũng muốn an tâm hơn rất nhiều, đến cửa tròn cúc viên, còn phải vòng qua một cái hồ không nhỏ, mới có thể đến được khoảng sân cậu ở, Nhạc Thần nhìn về phía Ngô Khánh, nói, “Ngươi thật sự là rất nhàn, hình như mỗi ngày đều không có việc gì. Đôi khi cũng có thể giúp người nhà giải ưu thế nào……” Nhạc Thần nói tới đây, liền ngừng lại, trên mặt hiện ra điểm xấu hổ, cậu cũng không có quyền lợi đến lải nhải chuyện nhà người khác, kỳ thật, cậu chỉ là cảm khái thời điểm trước kia còn ở nhà, luôn để cho cha mẹ chị gái quan tâm, nhưng lại chưa bao giờ vì người trong nhà làm ra chuyện gì.
Hiện tại chính mình cảm nhận được cuộc sống khốn khổ, cậu mới hiểu đến, mỗi người đều cần sự quan tâm, trả giá mọi việc kỳ thật đều chờ mong hồi báo, cho dù là cha mẹ chăm sóc đứa nhỏ, cũng là hy vọng đứa con có thể đền đáp, trước kia Nhạc Thần chưa bao giờ lo lắng qua điều này, luôn luôn từ nơi cha mẹ chị gái nhận lấy, cũng không nghĩ phải báo về chút gì. Mà đến bây giờ, cho dù hối hận, muốn bồi thường, cũng không còn kịp rồi.
“Bọn họ căn bản không cần ta, ta ăn không ngồi rồi, càng vô vị, bọn họ mới càng yên tâm.” Ngô Khánh thản nhiên mà trả lời một câu như vậy, dìu Nhạc Thần đi qua một cái đầm nước, cảm giác đến thân thể Nhạc Thần cứng ngắc cùng trầm mặc, vì vậy, để đánh vỡ bầu không khí này, hắn liền nói thêm, “Ta dẫn ngươi đến Minh Nguyệt lâu ăn điểm tâm ngươi thích, ngươi cũng có thể ăn sáng.”
“Thật sự là cảm ơn ngươi!” Mắt Nhạc Thần tuy là không thấy, nhưng lúc này bên trong hai mắt lại giống như cất chứa hai khối thạch ấm áp lập lòe ánh sáng thật sâu, Ngô Khánh nhìn thấy, đã nghĩ muốn dùng tay nhẹ vuốt đôi mắt này, “Sao phải cảm tạ, cũng không phải ngươi nói tri âm khó cầu sao, tri âm mang đến một hộp điểm tâm ngươi liền cảm tạ như vậy.”
Nhạc Thần không biết nên nói cái gì cho hảo, đi đến cửa sân, Lý Lực tiến lên đón, “Thần ca, dùng đồ ăn sáng, sau đó còn phải uống dược. Vừa rồi tiểu Nguyên đã thúc dục một lần, nên ngươi mau chút, bọn họ luyện khúc xong rồi, giờ thì tới phiên ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.