Mạng Không Còn Lâu

Chương 46:




Nghe đoạn tin nhắn thoại kia xong, Bạch Đẳng Nhạn một lần nữa mở miệng: "Thật ra thì ông nên biết, tôi vào giới cũng lâu rồi nên thời gian tới trường cũng không nhiều, có thể thi đậu được cũng dựa vào lâm trận mới mài gươm, học bằng cách ghi nhớ, vận dụng.... cũng không phải đặc biệt lợi hại gì, đó cũng là nguyên nhân vẫn luôn không công khai."
Lục Văn Tây ăn thức ăn, nhịn không được bật cười, cảm thấy Bạch Đẳng Nhạn cũng thực thú vị.
Kết quả Bạch Đẳng Nhạn cho là Lục Văn Tây không tin nên nói tiếp: "Thật ra thì tôi chưa từng thấy qua Đỗ Tử San người thật, cô ấy ở trên màn ảnh, trên weibo đều làm người ta có cảm giác cao lãnh, người bình thường tuyệt đối không thể nào nghĩ tới ngự tỷ lại.... nhiều lời như vậy đi?"
"Ồ, phải không?" Lục Văn Tây tiếp tục ăn.
"Đúng vậy, hơn nữa chuyện ông là gay chỉ là suy đoán của tôi, chủ yếu là vì phản ứng với ông đối với Tiểu C quá lãnh đạm đi, lại còn không có xì căng đan, vì thế chuyện này ông đừng để trong lòng, vừa nãy tôi chỉ giả vờ bí hiểm chút thôi."
"Phương pháp trang bức này của ông thực đặc sắc a."
Bạch Đẳng Nhạn có chút ngượng ngùng phì cười, sau đó bắt đầu gắp thức ăn cho Lục Văn Tây, dáng vẻ rất ân cần: "Tôi sai rồi, tôi nói xin lỗi."
Thật ra Lục Văn Tây cũng có thể đoán được, Bạch Đẳng Nhạn vừa nãy chính là thử thăm dò, phỏng chừng đã biết chân tướng nên bây giờ mượn cớ giảng hòa, anh chỉ đành thuận theo thế, không để Bạch Đẳng Nhạn quá khí chịu. Người sắp chết đúng là hiền lành hơn không ít.
"Chốc nữa tôi gửi một video cho ông, còn có bản thu âm tôi hát, ông về luyện tập một chút, được không? Tôi có nghe qua ông hát rồi, rất dễ nghe, vũ đạo cũng không tệ, trong tiết mục trước có thấy ông nhảy, vóc dáng cao như vậy, nhảy còn dễ nhìn, thực không dễ dàng a." Bạch Đẳng Nhạn cũng bắt đầu ăn, lúc ăn khá phóng khoáng, tựa hồ không hề sợ mập.
Lục Văn Tây ăn vài miếng liền cảm thấy no, nhịn không được hỏi: "Ông không sợ mập à?"
"Từ nhỏ đã không mập, cho dù sức ăn của tôi đặc biệt lớn."
Lục Văn Tây đột nhiên bắt đầu ghét Bạch Đẳng Nhạn: "Đúng là thể chất làm người ta căm hận mà."
"Hắc hắc hắc, trời sinh, sao ông không ăn nữa?"
"Tôi ăn không nhiều, bất quá có thể uống, ông uống rượu không?"
"Tôi ăn nhiều nhưng không thể uống, bất quá nếu ông muốn uống thì tôi nhất định sẽ phụng bồi."
Bên Bạch Đẳng Nhạn đã chọn xong bài hát, cũng quyết định xong vũ đạo, sau khi Lục Văn Tây trở về liền xem video, dựa theo video tự học ở nhà, trước khi quay dành ra hai ngày luyện tập là được.
Hai người ngồi trên bàn cơm bàn xong, Lục Văn tây không nhanh không chậm uống rượu.
Tửu lượng của Lục Văn Tây không tệ, có lẽ là do di truyền, Lục Vũ Thương vẫn luôn nói anh có tài kinh doanh, bất quá vì anh không muốn nên mới có cục diện hôm nay.
Tửu lượng của Bạch Đẳng Nhạn cực kỳ không tốt, chỉ uống một chai bia mà mặt đã đỏ bừng, kết quả vẫn tiếp tục ăn, ăn tới nửa tiếng sau mới kết thúc, ợ một tiếng bị trợ lý mình đỡ đi.
Không bao lâu sau nhóm Doãn Hàm Vi cũng tới đón Lục Văn Tây.
Trên đường trở về, Lục Văn Tây cùng Hứa Trần ngồi ở ghế sau, mang một thân mùi rượu chơi xấu tựa vào vai Hứa Trần. Hứa Trần cũng không tránh ra, còn làm tròn bổn phận đỡ anh, đoán chừng là cảm thấy anh đã say thật rồi.
"Bạch Đẳng Nhạn dò xét anh, hỏi anh có phải gay hay không." Lục Văn Tây nhịn không được nói, điểm này anh vẫn khá để ý.
Doãn Hàm Vi vừa nghe liền nổ tung: "Không phải chứ, ổng cầu anh tới làm khách quý giúp ổng, kết quả lại hỏi anh cái này? Bộ ổng không biết cái gì gọi là cấm kỵ à?"
"Cậu ta cũng không ngốc, có lẽ dò xét một chút để dễ tính toán, nếu sau này lỡ như truyền xì căng đan với anh cũng dễ xử lý." Lục Văn Tây nói xong thì nhịn không được cười khổ, trong giới giải trí này không có mấy người ngu thật.
Vòng xã giao của Bạch Đẳng Nhạn so với anh còn hẹp hơn, những người được chú ý đều được chọn lựa tỉ mỉ, lựa chọn Lục Văn Tây làm khách quý cũng là một bước cờ hiểm, dò xét trước cũng vì sợ bị anh kéo xuống nước. Lúc này lại giả vờ thành dáng vẻ đùa giỡn, rõ ràng làm chuyện người ta chán ghét lại không thể mở miệng nói gì.
Ai cũng muốn bo bo giữ mình, Lục Văn Tây hiểu được.
Bạch Đẳng Nhạn cũng có thể coi là tỏ ra yếu thế trước, nói với Lục Văn Tây mình có hứng thú với Đỗ Tử San, để Lục Văn Tây nắm thóp trong tay, khi ấy Lục Văn Tây còn tưởng là đùa giỡn, nào ngờ Bạch Đẳng Nhạn là muốn nhường mình một nước cờ. Sau đó mới dò xét Lục Văn Tây, kiềm chế lẫn nhau.
Vòng giải trí này có tình hữu nghị chân chính hay không? Lục Văn Tây đột nhiên có chút mê mang.
Anh chẳng qua chỉ cảm thấy Bạch Đẳng Nhạn không làm người ta chán ghét mà thôi, cũng giống như Đỗ San vậy, trước tiên liền nói rõ ràng ra hết, tránh sau này ầm ĩ không vui.
Trước đây không lâu, nếu bị người ta thử dò xét như vậy, Lục Văn Tây phỏng chừng sẽ nhăn mặt bỏ đi. Bây giờ anh đã tốt hơn rất nhiều. Lần trước có thể cùng hai vị lão tiền bối uống trà, lần này cũng có thể chung sống hòa bình với Bạch Đẳng Nhạn.
Nổi tiếng là không thể gấp gáp, nhưng lại không có bản lĩnh, anh vẫn luôn khao khát cơ hội này, đây là một vụ mua trao đổi đôi bên cùng có lợi, không thể cự tuyệt.
"Trước nay vẫn tưởng ổng là tiểu thịt tươi ngốc manh a." Doãn Hàm Vi lẩm bẩm.
"Gần nhất công ty thiết lập hình tượng ngu ngốc ngọt ngào, thẳng tính cho anh, cậu ta chắc cũng thế đi."
"Oh." Doãn Hàm Vi suy nghĩ một chút, sau đó lôi di động ra gửi tin cho Hàn Phạm Minh, đồng thời dặn dò: "Đừng quá thân thiết, chúng ta cũng cần sáng suốt tự bảo vệ mình."
Về tới nhà, Lục Văn Tây vẫn còn có thể đứng ổn, chủ yếu là không muốn bị fan cuồng nhìn thấy anh cùng Hứa Trần thân mật. Kết quả vừa mở cửa, thân thể anh liền lảo đạo trực tiếp ngã lên người Hứa Trần, nói gì cũng không chịu buông tay.
"Uống say, thực khó chịu..." Lục Văn Tây ôm cổ Hứa Trần, bắt đầu không có tiết chế nũng nịu.
Hai người dáng người tương đối, bị Lục Văn Tây nhào tới như vậy. Thân thể Hứa Trần cũng lảo đảo một chút, lúc này mới đưa tay đở eo Lục Văn Tây hỏi: "Có muốn tôi giúp anh nấu chút canh giải rượu không?"
"Không muốn, không muốn uống gì hết, đầy bụng rồi! Anh muốn em ôm, muốn tắm, muốn ngủ chung!" Lục Văn Tây ôm Hứa Trần, còn không chịu đàng hoàng sờ loạn xạ trên người cậu, đưa bàn tay lạnh như băng luồn vào trong quần áo cậu.
"Anh không phát hiện tử khí trên người anh đã phai nhạt rất nhiều à?" Hứa Trần có chút muốn né tránh, thế nhưng Lục Văn Tây chơi xấu, thực càn quấy, cậu cũng chỉ đành chịu, mặc kệ để Lục Văn Tây làm càn, cảm thấy bị sờ có chút nhột liền mất tự nhiên vặn vẹo thân thể.
"Có sao?" Đã mấy ngày nay Lục Văn tây không nhìn thấy khí tràng, hồn phách cũng không thấy.
"Tôi đoán hẳn là cô gái Quyên Nhi kia đi luân hồi mang theo lòng cảm ân nên tử khí trên người anh mới biến mất. Bây giờ không chỉ tử khí nhạt đi, anh cũng không còn thấy máu, cũng không nghe thấy âm thanh của hồn phách tạo ra."
Động tác đùa giỡn lưu manh của Lục Văn Tây ngừng một lát, cũng không biết nên vui hay buồn, tâm tình nháy mắt trở nên phức tạp.
Ngay sau đó, Hứa Trần lại nói tiếp: "Cho nên tôi không cần phải tắm chung với anh, ngủ cũng không cần, dù sao gần nhất ngay cả muỗi cũng không có, không có lý do..."
Nháy mắt Lục Văn Tây liền không vui, ngẩng đầu áp tới gần Hứa Trần, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nói: "Anh muốn tắm chung với em, muốn ngủ chung với em."
"Này không tốt lắm...."
Còn chưa nói xong, Lục Văn Tây đã trực tiếp hôn lên môi Hứa Trần, để Hứa Trần không thể nói tiếp được nữa, nuốt luôn lời cự tuyệt của cậu vào bụng. Lần này Hứa Trần có ý muốn né tránh nên theo bản năng đẩy Lục Văn Tây, Lục Văn Tây liền bắt đầu phát huy kỹ năng diễn xuất ngã trái ngã phải đứng không vững, Hứa Trần chỉ có thể một lần nữa đỡ Lục Văn Tây, Lục Văn Tây liền một lần nữa hôn tới.
Hứa Trần vẫn luôn trầm ổn bị hôn có chút hoảng hốt, nghiêng đầu né môi Lục Văn Tây, kết quả gò má, vành tai cùng cổ đều bị hôn, những nụ hôn cứ hệt như giọt mưa không ngừng rơi xuống, trải rộng khắp nơi.
"Lục...." Hứa Trần tiếp tục muốn dùng ngôn từ cảm hóa vị lưu manh này, không biết làm sao vừa mới lên tiếng liền bị hôn lên môi, sau đó cảm nhận được đầu lưỡi cậy mạnh của đối phương cuốn tới, mang theo mùi rượu nồng đậm, rõ ràng cậu không uống giọt rượu nào lại đột nhiên say vài phần.
Hứa Trần bị hôn có chút chật vật, má nóng lên, lỗ tai đỏ bừng, rũ mí mắt bị Lục Văn Tây đẩy tới bên tường, cường thế hôn.
Đầu lưỡi mềm mại hệt như vực sâu tội ác, cơ hồ hòa tan Hứa Trần.
Hứa Trần đỡ eo Lục Văn Tây, nâng tay đẩy anh ra, sau đó dùng tay bịt kín miệng Lục Văn Tây, đẩy mặt anh, thở dốc một hơi mới lên tiếng: "Anh uống say rồi, nghỉ ngơi một chút đi."
Lục Văn Tây vẫn nhìn chằm chằm Hứa Trần, ánh mắt có chút nguy hiểm, trong hoàn cảnh tối lờ mờ này làm Hứa Trần có chút không dám nhìn thẳng. Đồng dạng là nam nhân, Hứa Trần biết ánh mắt này có ý gì, trong mắt Lục Văn tây tràn đầy tính xâm lược, muốn chiếm hữu, muốn làm chuyện điên cuồng hơn.... cùng cậu.
Sau đó Lục Văn Tây lùi về sau vài bước, tựa vào vách tường, ở huyền quan cầm lấy một gói thuốc, rút ra một điếu nhưng nửa ngày cũng không tìm được bật lửa, không khỏi có chút buồn bực.
Hứa Trần chỉnh lại quần áo một chút, tựa hồ muốn tiến vào phòng, sau đó phát hiện mình vẫn chưa đổi giày liền quay trở lại cửa, lúc đang đổi giày thì bị Lục Văn Tây từ phía sau ôm lấy eo, mất hứng lầm bầm: "Anh bị cự tuyệt rồi à? Buồn muốn khóc."
Động tác của Hứa Trần khựng lại, tiếp tục đổi giày, tiếp đó gỡ tay Lục Văn Tây, xoay người, để Lục Văn Tây dựa vào tường đứng vững, bản thân cậu thì ngồi xổm xuống giúp Lục Văn Tây cởi giày, động tác rất ôn nhu, giống như đang chăm sóc con nít.
Hứa Trần cũng không giúp Lục Văn Tây mang dép mà trực tiếp vác anh lên.
Không sai, là vác, một tay vịn chân, đi vào phòng ngủ.
Lục Văn Tây thân hình cao lớn, muốn ôm công chúa sẽ cực kỳ tốn sức, kết quả bị người dễ dàng vác như vậy, tựa hồ không hề có chút gánh nặng. Lúc bị Hứa Trần đặt xuống giường, Lục Văn Tây mới hoàn hồn lại, thầm than: khí lực tên nhóc này quá lớn, vác anh cứ như không, khó trách có thể dùng tay không dộng bể đầu như vậy.
Hứa Trần giúp Lục Văn Tây cởϊ áσ khoác, sau đó để anh nằm ổn trên giường mới nói: "Anh đợi một chút, tôi đi nấu chút đồ cho anh uống."
Chờ Hứa Trần rời đi, Lục Văn Tây mới ngồi dậy nhìn ra ngoài, đưa tay lên xoa xoa môi, thầm nghĩ tên nhóc này thực có thể nghẹn, đã "bất mãn" đến như vậy mà vẫn có thể kiên trì được. Anh còn định thừa dịp uống say loạn tính một phen, kết quả dâng tới như vậy rồi mà vẫn có thể cự tuyệt.
Anh lấy di động trong túi ra, mở chức năng tự chụp hình, nhìn chính mình trong ống kính, vẫn đẹp trai như cũ mà a! Anh cũng bị chính mình mê hoặc, chẳng lẽ Hứa Trần thật sự có gì khó nói?
Hay là, Hứa Trần thật sự là chính nhân quân tử?
Anh ngửa mặt nằm xuống, buồn khổ một hồi thì Hứa Trần tiến vào, cầm khăn lông giúp Lục Văn Tây lau mặt. Anh nhắm mắt lại mặc cho Hứa Trần lau, lúc lau tới cổ thì không cao hứng mở miệng: "Lau môi một chút, hôn bị ướt."
Động tác của Hứa Trần khựng lại một chút, bất quá vẫn giúp Lục Văn Tây lau môi, động tác rất nhẹ.
Sau đó Lục Văn Tây ngồi dậy, hai ba phát cởϊ áσ ném qua một bên, sau đó bắt đầu cởϊ qυầи rồi một lần nữa nằm xuống: "Lau cả người luôn đi."
"Anh có tinh thần như vậy, đi tắm không?"
"Không ai tắm cùng, anh nào có tinh thần gì chứ?"
"Vậy trước khi quen tôi, anh tắm thế nào?"
"Này không phải phóng thí à? Sao có thể giống như trước chứ, trước kia anh không quen biết em, bây giờ anh thích em, tình huống đã phát sinh thay đổi rồi." Vừa nói, Lục Văn Tây vừa chỉ ngực mình: "Tim anh ở đây, em cũng ở đây, nếu em muốn anh từ bỏ thì em moi tim anh ra đi, anh sẽ theo ý em, không moi ra được thì em liền theo anh."
Hứa Trần không lau giúp Lục Văn Tây mà trực tiếp dùng chăn che cơ thể anh lại, rời khỏi phòng.
Lục Văn Tây tức giận nhảy xuống giường, đuổi theo muốn tranh luận với Hứa Trần, sau đó chỉ thấy Hứa Trần âm trầm quay đầu nhìn về phía anh một cái, sau đó quay trở lại.
Lục Văn Tây không chút sợ hãi, dáng vẻ có giỏi thì em cứ đánh anh đi, sau đó lại bị Hứa Trần vác lên khiêng về phòng, anh không phục muốn phản kháng, muốn tranh luận, sau đó trán bị dán bùa, nhất thời cứng còng hệt như cương thi.
Hứa Trần, tiên sư em!
Trong phòng bếp vẫn còn đang nấu đồ, Hứa Trận vào bếp bận rộn một trận sau đó bưng một chén thuốc tới phòng ngủ, đỡ Lục Văn Tây ngồi dậy. Lục Văn Tây lập tức trợn mắt với Hứa Trần, kết quả Hứa Trần căn bản không để ý, chỉ thản nhiên đút thuốc cho anh, mà anh thì ngay cả năng lực phun nước thuốc đầy mặt Hứa Trần cũng không có.
Uống canh thuốc xong, miệng Lục Văn Tây đắng chát khó chịu, cũng may Hứa Trần đã sớm chuẩn bị nước, lại đút cho Lục Văn Tây, lúc này anh mới cảm thấy tốt một chút.
Uống xong, Hứa Trần đỡ Lục Văn Tây một lần nữa nằm xuống, giúp anh cởi vớ, đắp chăn, sau đó rời đi.
Lục Văn Tây tức tới hơn nửa đêm vẫn chưa ngủ được, phỏng chừng ba bốn tiếng sau, cửa lại mở ra, Hứa Trần rón rén đi vào.
Lục Văn Tây liền giả vờ ngủ.
Hứa Trần đi tới gỡ bỏ lá bùa trên trán Lục Văn Tây, anh lập tức cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều, sau đó cảm nhận được Hứa Trần tựa hồ đứng bên mép giường một hồi lâu, vẫn đang trông chừng anh, cũng không rõ là đang nhìn gì hoặc là nghĩ gì đó tới thất thần, anh chỉ có thể tiếp tục giả bộ ngủ. Sau đó, Lục Văn Tây cảm giác được Hứa Trần đang sờ tóc mình, động tác rất nhẹ, tựa hồ sợ đánh thức anh.
Vĩnh viễn đừng mong đánh thức một người giả bộ ngủ, đây là chân lý, vì thế Lục Văn Tây lại tiếp tục giả bộ ngủ, tuyệt đối không tỉnh.
Hứa Trần tựa hồ cúi người tới gần, nhẹ nhàng hôn một cái trên trán anh, sau đó xoay người dứt khoát kiên quyết rời đi.
Lục Văn Tây nằm trên giường, chờ đến khi không còn chút động tĩnh nào mới đột nhiên mở mắt ra, nhìn căn phòng yên ắng. Anh rất muốn đuổi theo, ngủ với Hứa Trần trước rồi nói sau. Thế nhưng anh vẫn nhịn được, đồng thời trái tim cũng tan chảy.
Anh dùng sức mím môi mới có thể nhịn được nụ cười, cảm giác ngọt ngào hệt như cỏ dại lan tràn trong lòng.
Lục Văn Tây biết Hứa Trần cũng thích mình, anh đẹp trai như vậy, tốt như vậy, giỏi như vậy, Hứa Trần sao có thể không thích. Chỉ vì một ít nguyên nhân nên không thể ở chung một chỗ với anh đi....
Anh trở mình, ngáp một cái, trực tiếp ngủ.
***
Hôm sau khi Lục Văn Tây tỉnh lại, bên ngoài đã có tiếng nói chuyện, anh ngáp dài đi ra ngoài liền thấy Hứa Trần đã làm xong bữa sáng, Doãn Hàm Vi đang nói chuyện phiếm với Hứa Trần.
Đầu tiên anh trợn mắt nhìn Hứa Trần một cái, sau đó liền nghiêng đầu đi rửa mặt, rõ ràng tối hôm qua là anh bắt đầu đùa giỡn lưu manh trước, kết quả lại còn tức giận, đặc biệt không chịu nói phải trái, Hứa Trần cũng thực bất đắc dĩ.
Lúc Lục Văn Tây rửa mặt xong tới phòng bếp thì Doãn Hàm Vi vừa vặn có điện thoại, sau khi bắt máy liền đi ra ngoài ban công, Hứa Trần vừa mới nuốt một ngụm cháo liền phát hiện Lục Văn Tây nhào tới, trực tiếp há miệng cắn.
Hứa Trần cực kỳ chật vật, chén trong tay cũng không để ổn đã bị Lục Văn Tây cắn cằm, lúc lấy lại tinh thần, Lục Văn Tây đã hôn lên môi cậu, sau đó liếm liếm, cuối cùng cắn môi cậu một chút mới chịu buông ra, cầm chén của mình ăn cơm.
Hứa Trần bị tập kích mà không thể làm gì, muốn nổi giận lại sợ Doãn Hàm Vi nghe thấy, vì thế chỉ có thể lấy khăn giấy lau cháo bị đổ ra mặt bàn, do dự một chút rồi ngẩng đầu trừng Lục Văn Tây một cái.
Lục Văn Tây căn bản không để ý, da mặt dày cộng thêm có tự tin bản thân, tùy ý nhìn, nếu Hứa Trần muốn nhìn tỉ mỉ một chút, anh còn có thể cởi hết cho Hứa Trần nhìn, chính là phóng túng như vậy đấy.
Hứa Trần để đũa xuống, buồn bực một hồi mới nói với Lục Văn Tây: "Anh.... đúng là! Đúng là đồi phong bại tục!"
"Anh còn không biết liêm sỉ, phóng túng, táng tận thiên lương đấy, rồi sao, em cắn anh à?"
Hứa Trần mím môi, tiếp tục căm tức nhìn Lục Văn Tây, giận đến mức lồng ngực phập phồng, sau đó đột nhiên đứng dậy.
Lục Văn Tây cho cho là Hứa Trần muốn trực tiếp rời đi, kết quả Hứa Trần đi vào phòng bếp xem nồi, phỏng chừng là nấu nước ngũ hồng*, cẩn thận rót ra ly giữ ấm. [五红水một loại nc mát nấu vs đậu, táo tàu]
Anh nhịn không được vui vẻ, tiếp tục ăn sáng.
Không bao lâu sau Doãn Hàm Vi nói chuyện điện thoại xong đi tới, ngồi xuống ăn sáng, đồng thời nói: "Là chị Hà, hai hôm nay mới ký kết được người mới, đang rất cao hứng nên nói chuyện với em một hồi."
Lúc này Lục Văn Tây mới kịp phản ứng, từ khi thông suốt tới nay anh chưa từng liên lạc chị Hà, ít nhiều cũng có chút lúng túng. Trước là vì áy náy, không dám gặp mặt, bây giờ qua lâu như vậy rồi, cũng nên thăm hỏi một chút đi.
"Lúc nghỉ ngơi buổi trưa, anh sẽ gọi điện cho chị ấy."
"Oh." Doãn Hàm Vi đáp một tiếng, sau đó ngẩng đầu hỏi Hứa Trần: "Hứa tiểu tiên, cậu cũng sắp tới cuộc thi cuối kỳ rồi đi?"
Hứa tiểu tiên đồng học vẫn còn đang tức giận, cũng không biết vì Lục Văn Tây đồi phong bại tục hay vì bị Lục tiểu cẩu cắn, chỉ âm trầm trả lời: "Ừm."
"Mấy ngày nay còn tới phim trường không?"
Hứa Trần rõ ràng do dự, sau đó trả lời: "Không đi, gần nhất tôi phải tới thư viện, ở ký túc xá."
Lục Văn Tây vừa nghe liền không vui, kêu la: "Em không tới? Trường học của em không phải ở ngay bên cạnh à? Không phải quan hệ của em với bạn cùng phòng không tốt sao? Học tập cuối kỳ không cần an tĩnh sao?"
Kết quả Hứa trần chỉ liếc nhìn Lục Văn Tây một cái, căn bản không định trả lời, anh liền hiểu Hứa Trần muốn kéo giãn khoảng cách với mình.
Móa!
Cái người tối hôm qua lén lén lút lút hôn anh là ai chứ?!
Bây giờ lại bắt đầu giả vờ bạch liên hoa?
Có nguyên nhân gì không thể đáp ứng cứ thống khoái nói rõ ra không được sao, sao lại cứ treo như vậy chứ? Lúc này Lục Văn Tây cũng khó chịu, ném đũa qua một bên, cơm cũng không ăn, trực tiếp quay về phòng ngủ thay đồ.
Doãn Hàm Vi ngồi trong phòng ăn, đặc biệt ngơ ngác, do dự một chút mới hỏi Hứa Trần: "Hai người cãi nhau à?"
Hứa Trần mím môi không trả lời, chỉ đưa bình thủy nước cho Doãn Hàm Vi rồi trở về phòng thu dọn đồ đạc, không bao lâu sau liền mặc xong quần áo, đeo ba lô ra khỏi phòng, đi tới cửa đổi giày.
Kết quả lúc này Lục Văn Tây một lần nữa vọt ra, nắm bắt thời cơ đặc biệt chuẩn xác, rõ ràng trước đó vẫn luôn một mực quan sát động tĩnh, sau khi nhào tới liền la ỏm tỏi: "Anh sẽ trừ lương em!"
"Không sao." Hứa Trần tiếp tục mang giày.
"Em có tinh thần khế ước chút nào không vậy?" Anh một lần nữa dùng cái này uy hiếp.
"Anh bây giờ không có vấn đề gì cả, tôi có lưu lại vài tờ bùa, anh giữ mà dùng."
Lúc này Lục Văn Tây không thể nói được câu nào, trơ mắt nhìn Hứa Trần rời đi, kết quả Hứa Trần vừa mới đóng cửa lại anh liền đuổi theo: "Anh nói xin lỗi còn không được sao, sau này anh không đồi phong bại tục nữa được không? Ngoan, trở lại đi."
Kết quả, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hứa Trần tiến vào thang máy.
Nhìn con số thang máy biến hóa, Lục Văn Tây đột nhiên cảm thấy lần này Hứa Trần đã quyết định vạch rõ giới hạn với anh, tối hôm qua nhìn anh lâu như vậy có phải là đang do dự không? Còn hôn một cái lên trán anh chính là nụ hôn tạm biệt?
"Hừ, cáu kỉnh sao?!" Lục Văn Tây cũng tức giận, xoay người trở về nhà.
***
Ngày quay chụp này tiến hành không hề thuận lợi.
Theo lý thì đã khai máy một thời gian, thành viên đoàn phim đã hợp tác rất ăn ý, khung cảnh cũng thực thuận lợi, kết quả Lục Văn Tây lại không thể vào trạng thái, đạo diễn liền dứt khoát bảo anh đi nghỉ ngơi.
Anh quay trở lại xe bảo mẫu, tê liệt nằm bẹp trên ghế nhìn chằm chằm di động trên bàn ngẩn người, do dự nghĩ xem có nên gọi điện cho Hứa Trần hay không.
Do dự tầm mười phút, cuối cùng cũng cầm di động, cắn răng, bấm số gọi điện cho chị Hà.
"Tây Tây à, có bận lắm không?" Chị Hà bắt máy xong thì rất cao hứng, ôn nhu hỏi thăm.
"Em cũng tạm, chị bây giờ thế nào?"
"Cũng được, vẫn luôn tìm người mới ký hợp đồng, mới đầu liền an bài cho chị một người mới, gần nhất sắp xếp thỏa đáng rồi mới ký thêm người nữa, căn cơ cũng không tệ."
"Công ty chúng ta à, ai vậy?"
"Nghệ nhân đầu là Hồng Nghiêu, người mới ký là Nhiễm Nam, cậu bé này vốn cự tuyệt không ít công ty giải trí, kết quả đoạn thời gian trước bị tai nạn xe cộ, sau đó đột nhiên quý trọng cuộc sống nên liền ký tên gia nhập dưới trướng chị."
Lục Vây Tây nghe tên xong thì phát hiện mình không biết, vì thế chỉ hàm hồ đáp một tiếng, hỏi tiếp: "Chị dự định mang hai nghệ nhân?"
"Mục tiêu là ba, dù sao cũng là người mới, thông báo không nhiều, đủ khả năng. Trước đó chị có liên lạc với một bạn võng hồng, bất quá bị cự tuyệt, dù sao cũng có chút khó xử, cậu ấy công khai comeout, vào vòng giải trí sẽ khá phiền, ít nhiều cũng có chút tiếc nuối."
Lục Văn Tây cảm thấy rất hứng thú với chuyện comeout này, vì thế hỏi: "Công khai cơ à, có dũng khí vậy?"
"Đúng a, cậu có thể lên mạng tìm hiểu, gọi là Đỗ Kính Chi, chuyên nghiên cứu mỹ thuật, bất quá ca hát cũng không tệ, chủ yếu là dàng dấp đẹp."
Trước mặt Lục Văn Tây có laptop, ấn bàn phím một cái màn hình liền sáng, cậu mở weibo tìm tên Đỗ Kính Chi, nhấn vào thông tin cẩn thận quan sát: "Nhất định là 0."
"Cái này chị không rõ." Tiếp theo là một tràng cười.
"Có thể nhìn ra a, mặt mũi sặc mùi cô vợ nhỏ, dáng vẻ ngược lại tàm tạm, bất quá có phải hơi nương không, cứ như con gái vậy, quá gầy."
Thật ra Đỗ Kính Chi khá đẹp mắt, chỉ là không phải khẩu vị của Lục Văn tây mà thôi, anh vốn không hứng thú với đồng loại, ngược lại cảm thấy bạn trai Đỗ Kính Chi rất tốt.
Thật tốt a....
Đến lúc nào cậu mới có thể lớn gan nói chuyện yêu đương như vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.