Mang Tang Tử

Chương 12:




Sau khi tán gẫu cùng Biệt Lâm xong, Lục Bất Phá bắt đầu nghiên cứu lịch sử Mang Tà Tinh. Hơn ba trăm năm, nói nhiều cũng không nhiều, nhưng cũng không tính là quá ít, tuy vậy so với lịch sử hai ba trăm năm của nước Mỹ lại đơn giản hơn. Trải qua sự tồn vong của chủng tộc, nhân loại đã trở nên có nhân tính hơn rất nhiều.
Tỷ như: sau khi bọn họ đến Mang Tà tinh không tàn sát dân bản xứ Thiết Đạt nhân, mà cùng chung sống hòa bình với những người này, thậm chí không hề xâm chiếm khu rừng nơi Thiết Đạt nhân sinh sống, mà ở vùng đất cằn cỗi bên ngoài rừng thành lập nên xã hội tiên tiến như thế. Thậm chí một số ít Thiết Đạt nhân còn rời khỏi rừng vào thành phố cùng nhân loại công tác và sinh hoạt.
Tỷ như: trẻ em chính là trung tâm được tất cả mọi người cùng bảo vệ, trẻ em từ khi ra đời đến năm 14 tuổi, toàn bộ từ chính phủ liên bang đến cha mẹ hay người nuôi dưỡng, cho dù là ai cũng không thể lấy bất cứ danh nghĩa nào để thương tổn nhi đồng, nếu làm trái pháp luật sẽ bị băng hình (một loại hình phạt đem tội nhân bỏ vào máy đông lạnh cho đến chết, người bình thường khó có thể chịu được).
Tỷ như: bất cứ cá nhân nào cũng không được phép bắt giết, buôn bán các động vật hoang dại hay sản phẩm làm từ chúng, công nhân chăn nuôi lẫn đồ tễ nhất định phải được Tổng hợp lại  bộ trao quyền chuyên ngành mới được hành nghề, mỗi một lần chỉ được mổ ba con, trái với pháp luật sẽ bị đem đi lưu đày (lưu đày đến cái nơi đất đá cằn cỗi cả gà cũng không đẻ trứng, cho tội nhân tự sinh tự diệt).
Tỷ như: cá nhân không được tích lũy tài sản riêng, mỗi người không được có nhiều hơn 2.000.000G..
Buổi tối, nằm úp sấp ở trên giường nghiên cứu hiến pháp liên bang, Lục Bất Phá hỏi: “Hiên Viên Chiến, tại sao không cho phép tư nhân tích lũy tài sản?” Hiên Viên Chiến đang luyện tập thân thể ở một bên dừng lại, giải thích: “Tài sản khiến cho liên bang cường thịnh, nhưng tư nhân có được tài sản riêng sẽ làm nhiễu loạn hòa bình của liên bang, nảy sinh tội ác”.
“A? Nói như thế Mang Tà nhân không có chênh lệch giàu nghèo à?” Lục Bất Phá nghe đến đây liền hưng trí, đây quả thực chính là xã hội không tưởng a.
“Mỗi một Mang Tà nhân khi đến tuổi trưởng thành đều phải vì liên bang công tác, liên bang cho chúng ta các loại điều kiện để sinh tồn. Chênh lệch giàu nghèo sẽ hủy diệt liên bang, đối với chúng ta không có ưu đãi gì”.
“Wow!” Lục Bất Phá tán thưởng không thôi, “Sao các ngươi có thể làm được như vậy? Đây quả thực là chuyện không có khả năng thực hiện mà”.
Hiên Viên Chiến không tiếp tục tập luyện nữa, chỉ đơn giản ngồi xếp bằng, “Từ lúc địa cầu phát triển đến khi diệt vong có đến 8 tỷ người, còn hiện nay Mang Tà tinh chỉ có 300 triệu. Tại thủ đô Bắc Đàn của Mang Tà tinh, dân cư cũng chỉ có 12 triệu”.
Lục Bất Phá vẫn thán phục lắc đầu liên tục: “Khó có thể tưởng tượng được. Cho dù ít người đi nữa, nhưng để không có chênh lệch giàu nghèo cũng rất khó a”.
Nửa khuôn mặt của Hiên Viên Chiến lộ ra tự hào nói: “Vinh quang của liên bang là cao nhất, chúng ta luôn thề sống chết bảo vệ vinh dự của liên bang, nhát gan, ích kỷ, tham lam, yếu đuối chính là kẻ địch, nhất định phải bị tiêu diệt”.
“Hừ”. Thân là người địa cầu, Lục Bất Phá có chút mất mặt. Ngươi là Mang Tà nhân thì giỏi lắm sao? Ta vẫn tổ tông của ngươi a. Hắn bĩu môi nói: “Nếu bất đồng, tại sao các ngươi còn ‘tử khất bạch lại’* đi tìm lại văn hóa cổ làm chi”.[*Nguyên văn 死乞白赖 nghĩa là cố sống cố chết]
“Tử khất bạch lại?” Hiên Viên Chiến tựa hồ không ý thức được chính mình vừa chọc giận tổ tông, hai mắt sáng lên.
Lục Bất Phá nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn, buồn bực mà nói: “Ta thừa nhận, người địa cầu có rất nhiều rất nhiều tật xấu không tốt, nhưng nếu không có tiền xa chi giám* của nhân loại, các ngươi cũng sẽ không rút ra được giáo huấn như bây giờ a. Đừng có hỏi ta câu thành ngữ này có ý nghĩa gì, ta không muốn trả lời”. [ *Nguyên văn 前车之鉴: vết xe đổ]
Lúc này Hiên Viên Chiến đã nhận ra Mang Tang Tử đang khó chịu, hắn đứng dậy đi đến bên giường, tắt bản thông tin quang điện của mình, “Nếu ta nói cái gì khiến cho ngươi mất hứng, ta xin lỗi”.
Lục Bất Phá giương mắt, vẻ mặt mất mác: “Hiên Viên Chiến, nếu ta nói, ta căn bản không hiểu cái gì là văn hóa cổ, cho dù thành ngữ cũng chỉ biết vài câu như vậy, các ngươi có còn đối xử với ta như vậy nữa không? Ta lại là người địa cầu vừa nhát gan, vừa ích kỷ, lại tham lam, yếu đuối. Đây không phải là khách khí, mà là sự thật”.
Hiên Viên Chiến đứng ở bên giường, nhìn Lục Bất Phá đang nằm úp sấp ở trên giường tựa như một Mang Tà nhân vẫn chưa thoát ly khỏi thời kỳ thơ ấu, vừa nhỏ vừa đáng thương. Quét mắt qua lại vài lần, Hiên Viên Chiến mở miệng: “Ngươi thực sự tùy hứng, thực sự kén ăn, rất nhỏ con, hay khóc, trước mắt xem như không hẳn là yếu đuối, còn nhát gan hay không thì phải quan sát mới biết được, ích kỷ với tham lam, ta còn chưa phát hiện ra. Dựa theo tiêu chuẩn của Mang Tà nhân, ngươi hoàn toàn không hợp cách”.
“Này, ngươi nói vậy là có ý gì!” Lục Bất Phá bật dậy, mới phát hiện ra ngửa đầu mệt chết đi được, hắn trực tiếp đứng ở trên giường, tốt lắm, không cần ngửa đầu, “Ta như vậy thì không xong sao?”
“Đúng”
Trừng mắt nhìn bán diện bình tĩnh đến độ muốn bụp vào mặt kia, Lục Bất Phá cắn răng nói: “Hiên Viên Chiến! Ngươi rất bất mãn với ta đúng không?”.
Tức chết người không đền mạng – Hiên Viên Chiến vô tội mà nói: “Ngươi hỏi thì ta trả lời, ngươi không thích nghe sự thật sao?”.
“Ta không có hỏi ngươi cảm thấy ta như thế nào? Ta chỉ nói là nếu ta không hiểu văn hóa cổ, các ngươi còn có thể đối tốt với ta như vậy nữa không?” Vốn đang có chút thương cảm, nhưng giờ Lục Bất Phá chỉ còn lại một bụng khó chịu.
Hiên Viên Chiến vẫn bình tĩnh mà trả lời: “Vấn đề này hẳn là ngươi nên đến hỏi Charlie King, nàng là người phụ trách nghiên cứu ngươi. Nhiệm vụ của ta chỉ là bảo vệ ngươi an toàn, chuyện ngươi có không tốt như thế nào không thuộc phạm vi trách nhiệm của ta, cũng như ngươi hiểu văn hóa cổ hay không nói chung cũng chẳng quan hệ gì”.
Lục Bất Phá suýt nữa không thở nổi. Thô lỗ giơ thẳng ngón giữa của hai tay vào mặt T-800, hắn nhảy xuống giường vọt vào toilet mà la hét. Hiên Viên Chiến, ngươi dám vô lễ với tổ tông của mình như vậy, ngươi nhất định phải chết!
Bị giơ thẳng ngón giữa, Hiên Viên Chiến vẫn đứng ở bên giường không nhúc nhích, đầu óc đều đang suy tư động tác vừa rồi Mang Tang Tử làm có ý nghĩa gì. Suy nghĩ nửa ngày, hắn bắt chước động tác dựng thẳng ngón giữa, kết hợp với bộ mặt giận dữ mới vừa rồi của Mang Tang Tử, hắn như hiểu rõ mà gật gật đầu, đây chính là biểu đạt cho sự phẫn nộ. 
Uốn người ở bên trong “trứng gà”, Lục Bất Phá một bên la hét một bên hờn dỗi. Dựa theo cách nói của mẹ thì tên Hiên Viên Chiến kia chính là một tảng đá trong hầm cầu, vừa cứng lại vừa thối, so với hắn, lão bá Hiên Viên Tri Xuân tử tế hơn nhiều. Cái gì mà “chuyện ngươi có không tốt như thế nào không thuộc phạm vi trách nhiệm của ta”, cái tên nam nhân liệt nửa mặt này, chảnh cái gì mà chảnh!
Thiết kế của buồng vệ sinh nơi đây tuân theo phong cách nhất quán, vừa cao vừa bự lại đơn giản. Bồn cầu tuy rằng vẫn là loại ngồi, nhưng hình dạng lại giống như trứng gà (đây chính là cách gọi bồn cầu nơi đây của Lục Bất Phá). Bồn cầu nơi này còn có cả cái chụp bằng thủy tinh. Muốn sử dụng, thì ấn một cái nút, chụp bằng thủy tinh sẽ mở ra, sau khi xong việc, sẽ tự động cảm ứng đóng lại. Sau đó đáy bồn cầu sẽ tự động mở ra, chất thải theo đường dẫn đặc thù trôi đi. Xong lại ấn một cái nút khác, sẽ có một loại chất dính dính phun vào mông người sử dụng để làm sạch, chờ một lát nó sẽ tự động mất đi. Nếu cảm thấy vẫn chưa đủ sạch, có thể dùng khăn giấy mềm lau lại lần nữa, rồi vứt vào sọt rác bên cạnh, để tái chế lại.
Ngồi nửa ngày, cảm giác mình đã làm xong chuyện chỉ có bản thân mới có thể làm được, Lục Bất Phá trực tiếp rút hai tờ khăn giấy duy nhất, cái loại dính dính kia hắn dùng qua một lần sau này không bao giờ muốn đụng đến lần thứ hai nữa. Ngươi có thể tưởng tượng ra gương mặt đắp mặt nạ lại đổi thành cái mông đắp mặt nạ không? Lục Bất Phá nhớ rõ ràng mặt mẹ hắn khi sử dụng mặt nạ dưỡng da, chính vì vậy, hắn không chấp nhận việc mông cứ như bị đắp thứ đó.
Xong việc trong WC, Lục Bất Phá vẫn nuốt không trôi được bụng tức kia, không được, không thể dễ dàng buông tha cho tên Hiên Viên Chiến này được, toàn thân hắn liền tỏa ra một loại tà khí. Suy nghĩ nửa ngày, Lục Bất Phá nở nụ cười tà ác.
Từ toilet đi ra, phát hiện Hiên Viên Chiến giống như thi thể nằm cứng còng trên giường mà ngủ. Lục Bất Phá cố ý phát ra âm thanh rất lớn khi leo lên giường. Đèn cảm ứng liền tắt, trong bóng đêm, Lục Bất Phá bắt đầu đếm đếm: 1…2…3… Đếm tới không biết mấy ngàn, bản thân cũng muốn ngủ luôn. Lục Bất Phá nhẹ nhàng xoay người, tên hai mặt T-800 kia đang nằm cách hắn không xa tựa hồ đang ngủ say như chết. Lục Bất Phá nhẹ nhàng cười gian, từ dưới gối đầu lấy ra tuýp kem đánh răng siêu cấp bự hồi nãy hắn mang từ trong toilet ra, rón ra rón rén mà xuống giường, đi từng bước một, cực kỳ cẩn thận tiếp cận giường Hiên Viên Chiến.
Đi tới bên giường, hắn dùng tay tháo nắp kem đánh răng ra, một tay che miệng lại, để phòng chính mình cười ra tiếng, một tay với tới tóc Hiên Viên Chiến, sáng mai tên này ngủ dậy thấy trên đỉnh đầu mình đầy kem đánh răng, không biết sẽ có phản ứng gì? Lục Bất Phá vội vàng che miệng lại khúc khích cười gian, wow ha ha.
Khi tay Lục Bất Phá chỉ còn cách tóc đối tượng có 0,01 thước (1 thước = 371.475 cm), liền dùng sức nặn tuýp kem. Đột nhiên lúc đó, thiên hoàn địa chuyển, một vệt kem đánh răng màu đỏ lơ lửng giữa không trung, bỗng Lục Bất Phá cảm thấy trên mặt lạnh lạnh. Lưng nặng nề mà tiếp xúc thân mật trên mặt giường cứng, Lục Bất Phá đần mặt mà nhìn vào bán diện của người nào đó ở phía trên. Đã xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì? [thiên hoàn địa chuyển: hoa mắt chóng mặt]
*********
hành động giơ ngón giữa của em Phá, hay còn được gọi là ‘ngón tay bẩn’, bất quá người ta giơ có 1 ngón, em chơi luôn 2 ngón =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.