Mang Tang Tử

Chương 22:




Hiện giờ Lục Bất Phá đang bề bộn nhiều việc, ngoại trừ lúc trước mẹ bức hắn đi học thứ này thứ kia ra, hắn chưa bao giờ phải vội như thế. Nhưng mà hắn thực sự hưng phấn, thực sự thỏa mãn, cho dù đã học xong toàn bộ《 Hồng Lâu Mộng 》 sau một tháng trời cũng không có được tâm trạng như thế. Giơ lên cánh tay duỗi lại thắt lưng, Lục Bất Phá xoa bóp cần cổ cứng còng, trong lòng tràn đầy áy náy. Làm thầy giáo thật không dễ dàng, trước kia hắn thật không nên làm thầy cô chủ nhiệm lớp tức giận như vậy, mà mỗi kỳ thi sẽ đạt tiêu chuẩn. Chờ hắn trở về, hắn nhất định sẽ cố gắng hoàn thành xuất sắc mỗi kỳ thi.
Một ly ca-cao nóng hổi được đặt trước mặt, Lục Bất Phá không quay lại mà nói “Cảm ơn”, rồi bưng ly ca-cao lên. Nhấp một ngụm, tiếp theo uống một hớp lớn, lại thỏa mãn mà thở mạnh ra.
“Còn rất nhiều sao?” Người đưa ca-cao hỏi.
Lục Bất Phá tiếp tục nhu cổ: “Tuy rằng nói lâm trận mới mài gươm, nhưng đột nhiên phát hiện có rất nhiều nội dung muốn giảng nga. Hiên Viên Chiến, ta chỉ các ngươi thơ Đường có hữu dụng không? Hàn Cát nhân đến đây, các ngươi đột nhiên đọc mấy bài thơ lên sẽ không quái lạ sao?”
“Cám ơn ngươi, Tiểu Phá.” Hiên Viên Chiến hai tay ấn trên vai Lục Bất Phá, lực đạo vừa phải giúp hắn mát xa. Lục Bất Phá cũng không khách khí, chỉa chỉa cánh tay trái: “Chỗ này.”
Hiên Viên Chiến lập tức dời địa điểm.
“Nơi này nơi này, điểm nhẹ, có chút đau.”
Hiên Viên Chiến lập tức dời mục tiêu, lực đạo nhẹ lại.
Lục Bất Phá nháy mắt, lẩm bẩm nói: “Ngô, Hiên Viên Chiến, ngươi bóp thật thoải mái, không tồi không tồi, ta sẽ nói cùng lão bản tăng lương cho ngươi.”
“Tăng lương?” Hiên Viên Chiến dừng một chút, lại tiếp tục phục vụ.
“Tăng lương chính là thêm lương cho ngươi.” Lục Bất Phá mở to mắt, “Đúng rồi, Hiên Viên Chiến, một tháng ngươi được bao nhiêu?”
“7500G.”
“7500G? Kia là bao nhiêu?”
“…” Hiên Viên Chiến không biết giải thích như thế nào, nghĩ nghĩ nói: “Mỗi gia đình Mang Tà một tháng chi tiêu khoảng 5000G.”
“Woa, lương tháng của ngươi cũng không cao lắm nha.” Vậy một tháng còn dư lại được bao nhiêu để tiết kiệm chứ?
“Lương của ông nội ta một tháng chỉ có … G, tiền của ta đã là rất nhiều rồi.”
Lục Bất Phá kinh ngạc: “Sao lại ít như vậy? Hiên Viên bá bá là một đại tướng mà!”
Hiên Viên Chiến vừa xoa bóp vừa nói: “Nhiều tiền sẽ làm nảy lòng tham, phúc lợi của liên bang phi thường tốt, có nhiều tiền không để làm gì, một tháng ta dùng chưa tới 3000G.”
Lục Bất Phá thật xấu hổ, cha một tháng cho hắn 10000 đô la Hồng Kông, hắn đều có thể xài hết toàn bộ. 10000G chắc cũng tương đương 10000 đô la Hồng Kông đi.”Vậy số còn lại ngươi để ở đâu? Nói mới nhớ, ta vẫn chưa thấy qua tiền nơi đây.”
Hiên Viên Chiến từ trong túi lấy ra một cái flash card, đưa cho Lục Bất Phá.”Chúng ta không sử dụng tiền mặt, cái gọi là ‘Tiền’ toàn bộ ở trong flash card, ngươi có thể sử dụng trên phạm vị thuộc liên bang để mua đồ. Nếu tiền trong card vượt qua 2.000.000G, số dư ra sẽ bị khấu trừ. Cá nhân không thể có nhiều hơn từng ấy tiền.”
Lục Bất Phá líu lưỡi, này có tính người cực đoan nên làm việc gì cũng cực đoan không? Trước kia mọi người liều mạng kiếm tiền, hiện tại lại áp chế kiếm tiền. Lật lên lật xuống nhìn kỹ tấm card cũng là tấm chi phiếu này, Lục Bất Phá tò mò: “Đây là phiếu tiền lương của ngươi sao?”
“Ừh.”
“Bên trong có bao nhiêu tiền?”
“Không biết.”
Không biết? Lục Bất Phá nghiêng người liếc mắt nhìn Hiên Viên Chiến một cái, hắn có đem chỗ tiền này tiêu hết chắc người này cũng không biết đâu. Trong bụng chuyển ra vài ý đồ xấu, Lục Bất Phá ăn nói khép nép hỏi: “Ta muốn đi dạo ở các cửa hàng, ngươi cho ta mượn dùng ha? Chờ ta kiếm đủ sẽ trả lại cho ngươi.”
“Cầm dùng, không cần trả.” Hiên Viên Chiến hết sức ngay thẳng đáp.
Vậy thì hắn không cần khách khí nhá. “Đa tạ!” Lục Bất Phá đem card cất vào trong túi áo của mình, chờ Hàn Cát nhân rời khỏi hắn nhất định phải đi dạo phố.
Nghỉ ngơi đủ rồi, Lục Bất Phá tiếp tục chuẩn bị giáo án. Hiên Viên Chiến làm tẫn hết trách nhiệm bưng trà rót nước cho ai đó, tùy thời chờ đợi sai phái. Bất quá phần lớn thời gian hắn đều tập trung tinh thần mà xem Lục Bất Phá viết viết vẽ vẽ trên giấy, hắn thực sự hâm mộ nét chữ đẹp của Lục Bất Phá. Vừa xem, hắn sẽ ở một bên dùng đầu ngón tay ở trên đùi khoa tay múa chân, nắm chặt hết thảy thời gian cùng cơ hội học tập.
Lục Bất Phá quay đầu lại nhìn nhìn Hiên Viên Chiến, đột nhiên đưa tay thôi hắn.”Hiên Viên Chiến, ngươi đi ra ngoài đi, ngươi ở trong này ta sẽ phân tâm.”
Hiên Viên Chiến dừng lại, đứng lên đi đến góc: “Ta sẽ không quấy rầy ngươi.”
“Không cần.” Lục Bất Phá tùy hứng mà chỉa chỉa cửa thư phòng, “Ngươi đi ra ngoài đi, ngươi lớn như thế, ở nơi nào cũng đều có thể ảnh hưởng ta.”
Bán khuôn mặt có chút run rẩy, tuy rằng không muốn, nhưng Hiên Viên Chiến vẫn mở cửa ly khai, không nhìn đến người nào đó đang làm mặt quỷ ở phía sau.
Hiên Viên Chiến đi khỏi, Lục Bất Phá hé ra tờ giấy trắng, ở mặt trên giấy tinh tế mà viết xuống “Hoành, thụ, phiết, nại…“* Trong lòng đã gấp đến khó dằn nổi, hắn muốn nhìn thấy vẻ mặt Hiên Viên Chiến khi nhận được phần đại lễ này, không biết bán khuôn mặt bằng máy kia có co rút lại hay không. Đem toàn bộ chương trình ngày mai đẩy sang một bên, Lục Bất Phá chuyên tâm viết “Lục thị bảng chữ mẫu”.
Từ phòng của mình ra ngoài đi vệ sinh, La Bác nhìn thấy Hiên Viên thượng tá đang đứng ở trước cửa thư phòng, thần sắc dị thường nghiêm túc (cô đơn?). Do dự một hồi, hắn quyết định vẫn là không cần đi quấy rầy người kia. Rất nhanh “xử lý” xong, hắn vội vã trở về phòng của mình “ôn tập công khóa”, Hiên Viên thượng tá chắc sẽ không lại cãi nhau cùng Tiểu Phá đâu. Xem tình huống này, nhất định là Hiên Viên thượng tá thua rồi.
Đứng trước cửa thư phòng làm hộ vệ, Hiên Viên Chiến vẫn không di chuyển. Tới giờ cơm, hắn bảo Gollum đem thức ăn vào cho Lục Bất Phá, bản thân lại không ăn cơm mà tiếp tục đứng không nhúc nhích trước cửa. Charlie King, Thẩm Dương cùng Biệt Lâm đang bận rộn chuyện Hàn Cát nhân đến thăm nên không có trong phòng, bởi bầu không khí dị thường này nên La Bác tránh ở phòng của mình ăn cơm tối, mà ngay cả Gollum cũng không dám tùy tiện đi lại.
Lục Bất Phá ở bên trong hoàn toàn không biết chuyện gì cả, càng không biết Hiên Viên Chiến luôn luôn đứng gác tại cửa. Hắn tùy tiện múc hai muỗng cơm liền chuyên tâm viết bảng chữ mẫu. Tuy rằng vẫn không lý giải được tại sao Mang Tà nhân đối với văn hóa cổ lại cuồng nhiệt theo đuổi như thế, nhưng nếu có thể giúp đỡ, thì hắn sẽ cố hết sức. Hy vọng Hiên Viên Chiến sẽ vì biểu hiện lúc này mà không chọc hắn tức giận nữa.
Thời gian từng giây từng phút trôi quá, thẳng đến khi ngón tay đều cứng ngắc, Lục Bất Phá mới ngừng bút. Xoa bóp bàn tay đã bị tê rần, kinh ngạc phát hiện đã 14 giờ tối, cũng chính là 30 giờ theo cách tính của Mang Tà nhân. Nhìn mấy chục bảng mẫu chữ đã được viết xong, Lục Bất Phá hoảng sợ, hắn viết nhiều như thế sao? Trách không được ngón tay của đau vô cùng.
Có người gõ cửa, Lục Bất Phá vội vàng đem bảng chữ mẫu giấu đi.”Vào đi.” Xác định đã cất kỹ, hắn quay đầu.
“Charlie King!” Người vào làm hắn kinh ngạc, Lục Bất Phá còn tưởng rằng đó là Hiên Viên Chiến.
“Tiểu Phá, trễ như vậy vẫn còn soạn bài sao?” Charlie King đi tới, quan tâm mà nói. Tuy rằng rất vui khi Tiểu Phá nguyện ý dạy bọn họ cổ văn hóa, nhưng nàng cũng không muốn thấy hắn vất vả như vậy.
Thấy Charlie King tựa hồ có chuyện muốn nói, Lục Bất Phá cười: “Đã chuẩn bị xong rồi. Ngày mốt Hàn Cát nhân sẽ ghé thăm, ngày mai chủ yếu là ôn tập.”
“Không cần quá mệt mỏi, ta không muốn ngươi mệt quá nên sinh bệnh đâu.” Charlie King sờ sờ đầu Lục Bất Phá, trên mặt cười thực sự dịu dàng.
Lục Bất Phá thực sự hưởng thụ sự vuốt ve của Charlie King, thật giống như mẹ đang sờ hắn. Nháy mắt, hắn hỏi: “Charlie King, có chuyện gì sao?”
“Ân. Tiểu Phá mệt không? Ta muốn dẫn ngươi đi đến một nơi. Kỳ thật chính là Chủ tịch quốc hội muốn dẫn ngươi đi.”
Lục Bất Phá lập tức mở mắt ra: “Không mệt không mệt. Đó là nơi nào?” Nơi mà Bạch Thiện chủ tịch quốc hội muốn dẫn hắn đi, khẳng định là nơi lén lút nha. A, không không, khẳng định là nơi không tầm thường.
Charlie King thần bí cười cười: “Đi rồi ngươi sẽ biết. Vậy đi thôi.”
“Hảo!”
Lục Bất Phá nhảy dựng lên. Vẫy vẫy cánh tay phải đã không còn chút cảm giác
Theo Charlie King ra khỏi thư phòng, Lục Bất Phá cảm thấy kỳ quái mà nhìn trái phải,”Hiên Viên Chiến đâu?”
Charlie King cau mày nói: “Không biết hắn đi đâu. Thời điểm ta trở về Gollum nói cho ta biết một giờ trước hắn đã ra ngoài.”
“Nga.” Lục Bất Phá để trong lòng, chỉ nghĩ chắc Hiên Viên Chiến có chuyện riêng cần giải quyết.
Theo Charlie King xuống lầu, phát hiện Hiên Viên bá bá, Chủ tịch quốc hội Bạch Thiện đều ở đây. Lục Bất Phá càng thêm khẳng định suy đoán của chính mình. Không hỏi nhiều, hắn theo bọn họ ra khỏi nhà trọ, đi lên phi hành khí.
“Hiên Viên Chiến đâu? Sao không đi cùng Tiểu Phá?” Trên phi hành khí, Hiên Viên Tri Xuân không vui hỏi Charlie King.
Charlie King lắc đầu, vừa muốn trả lời, Lục Bất Phá nói giúp: “Ta nhờ hắn đi ra ngoài làm chút chuyện giúp ta. Hắn ở bên cạnh sẽ ảnh hưởng ta soạn bài. Hiên Viên bá bá, không cần chờ hắn. Bảo hộ ta lâu như vậy, hắn cũng nên có thời gian nghỉ ngơi.” Hắn cùng Hiên Viên Chiến nếu đã cùng hòa bình sống chung, cũng không muốn nhìn Hiên Viên Chiến bởi vì mình mà bị trách cứ.
“Bảo hộ ngươi là chức trách của hắn.” Hiên Viên Tri Xuân vẫn bất mãn nói, bất quá sắc mặt tốt hơn nột chút. Lục Bất Phá pha trò mà cười hắc hắc hai tiếng, thầm nghĩ: Hiên Viên bá bá, tốt xấu gì hắn cũng là tôn tử của ngươi, ngươi đừng nghiêm khắc như vậy chứ.
Phi hành khí chậm rãi cất cánh, Lục Bất Phá tinh thần liền tỉnh táo lại, nơi nào mà phải đi vào buổi tối thế này?
………..
Tại khu vực số 52 phía Tây bên trong quân doanh của đội đặc nhiệm thuộc Trọng trang sư, một nhóm lính đứng xa xa tụ tập cùng nhau nhìn hai người đang giao đấu mà trong lòng hoảng sợ. Một người chính là đội trưởng của bọn họ đã đi làm nhiệm vụ gần năm tháng nay cuối cùng đã trở lại, nhưng vừa về liền tìm người để đấu. Ngay cả đội trưởng tiểu đội Bangui liều mạng nhất cũng cảm thấy chột dạ. Cùng đội trưởng đơn đấu, sẽ rụng một tầng da a.
“Uy, Cát Liệt, đội trưởng xảy ra chuyện gì vậy?” 
Mới vừa bị đội trưởng của mình tuột rụng một tầng da, phó đội trưởng tiểu đội Chu Tứ trong lòng vẫn còn run sợ hỏi.
Cát Liệt – phó đội trưởng của Hiên Viên Chiến lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không biết. Bất quá có thể thấy được tâm tình của đội trưởng không tốt. Căn cứ theo trinh thám của ta, nhất định có liên quan đến nhiệm vụ bí mật mà đội trưởng đang chấp hành.”
Chu Tứ xoa xoa cái mông bị ngã đau của mình, không đành lòng nhìn đồng bạn đang rơi vào tình cảnh thê thảm, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc thì nhiệm vụ gì có thể làm cho đội trưởng giận đến như vậy chứ?”
Cát Liệt lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không biết. Căn cứ theo trinh thám của ta, đội trưởng nhất định rất không thích cái nhiệm vụ này, cho nên mới nộ hỏa xung thiên như thế.”
“A, là như thế a. Nhưng nhiệm vụ gì mà đội trưởng lại không thích ta?” Chu Tứ càng thêm hồ đồ. Câu trả lời của Cát Liệt chính là lui về sau hai bước núp đằng sau Chu Tứ, đội trưởng lại đang tìm người nga.
*********
*Tất cả 80.000 chữ Hán đều do 8 nét cấu tạo nên chữ “vĩnh” (永): chấm, ngang, sổ, móc, ngang đi lên, phẩy, phẩy nghiêng, mác (điểm, hoành, thụ, câu, khiêu, phách, tà phách, nại). Gọi là “vĩnh tự bát pháp”, học viết chữ “vĩnh” sẽ thông thạo mọi bút pháp của chữ Hán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.