Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng!

Chương 75: Một người hai người đều không tầm thường




Khúc Ninh mỗi ngày chịu đựng bản thân không ngừng bị Alpha trong trường tỏ tình, dù tính tình cậu tốt cũng muốn phát điên.
"Hạ Mễ Chúc..."
Khúc Ninh nghiến răng nghiến lợi: "Là tôi xem thường cậu ta rồi."
Giang Minh nghe mà bất lực chẳng muốn phản ứng.
"Là cậu xem thường sức hấp dẫn của một Omega cấp S."
Nhưng mà hắn vẫn là nhắc nhở người này, tránh cho cậu ta giận quá mất khôn.
May mắn Khúc Ninh thật sự không phải người ngu ngốc, cũng biết Giang Minh nói đúng.
Khúc Ninh không phải Diêm Tố Nhữ, cậu ta so ra còn kiêu ngạo hơn, cũng khinh thường qua lại với những tên Alpha không cùng đẳng cấp. Việc suốt ngày bị đeo bám tỏ tình như vậy chỉ càng khiến cậu ta mất hết kiên nhẫn, khó chịu vô cùng.
Mà đầu sỏ gây chuyện lại nhàn nhã mỗi ngày lên lớp, hết ăn lại được người ôm ngủ, không thể nói là không sung sướng.
Nếu cậu bạn bên cạnh không ngày ngày nhíu mày trầm tư thì càng viên mãn hơn.
Ngày hôm đó hai người Tấn - Minh nói gì với nhau Hạ Mễ Chúc bởi vì bận tâm Khúc Ninh nên chưa có kịp hỏi. Giờ Khúc Ninh bị người theo đuổi mỗi ngày, cũng không có thời gian kiếm chuyện với mình, Hạ Mễ Chúc mới sẽ để ý được tâm tình của Giang Tấn.
"Cậu làm sao thế!?"
Dạo này không hiểu làm sao, nếu Hạ Mễ Chúc không trở về cùng Lộ tướng thì buổi trưa Giang Tấn cũng không về ký túc xá mà cứ lẽo đẽo theo cậu. Nói văn vẻ là đi thăm tiểu Mễ Thụy.
Hiện tại vừa ôm bảo bối của cậu vừa thất thần là lại làm sao?. Được‎ copy‎ 𝘵ại‎ ﹍‎ 𝖳𝒓ùm‎ 𝖳𝒓𝓾yệ𝓷.𝚟𝓷‎ ﹍
"À... Xin lỗi."
Giang Tấn luống cuống ôm chặt đứa nhỏ bởi vì mình mãi lo suy nghĩ mà mém chút làm rớt mà không ngừng xin lỗi.
Hạ Mễ Chúc ôm lại đứa nhỏ không có bị dọa sợ, cho nó cái núm cao su, đặt nó trên vai mà dỗ ngủ.
"Cậu với cái người Giang Minh kia có chuyện gì sao?"
Cậu vừa dỗ đứa nhỏ vừa cẩn thận hỏi.
"Haizzz..."
Giang Tấn so với ngày thường thiếu đi một tia phấn chấn, có phần uể oải mà dựa lưng vào ghế sofa, thở dài một hơi.
"Tôi không biết nên nói làm sao với cậu nữa..."
Hắn có phần bất lực lại chán nản cảm thán, nhưng rồi bỗng nhiên dời trọng điểm lên người Hạ Mễ Chúc: "Đúng rồi, tiểu Chúc. Đã tính hỏi cậu lâu rồi mà không để ý lắm. Nhưng mà, cậu là trẻ mồ côi sao?"
Hắn chỉ biết Hạ Mễ Chúc có một người sư phụ là bác sĩ trong bệnh viện, trước khi về một nhà với Lộ tướng còn ở cùng với ông ấy. Trước đây hắn không có cảm giác muốn biết, lần này lại không nhịn được mà hỏi.
Nhưng mắt thấy Hạ Mễ Chúc vừa nghe sắc mặt đã không tốt thì vội vàng xua tay: "Ây, nếu cậu không muốn nói thì thôi. Tôi cũng chỉ là tức cảnh sinh tình nên mới hỏi. Thật ra tôi cũng là cô nhi."
"Cũng không phải... Thật ra tôi biết trên đời này tôi vẫn còn người thân, thế nhưng tôi thà làm cô nhi còn hơn."
Giọng nói của hắn đặc biệt chán chường khiến cho Hạ Mễ Chúc cảm xúc cũng dần lắng xuống, chăm chú nghe hắn nói. Cậu cũng không nghĩ một người luôn hoạt náo như Giang Tấn cuộc sống cũng có chiết khúc không thoải mái.
"Ý cậu là... Giang Minh là người thân kia của cậu?'
Hạ Mễ Chúc không thể không liên tưởng đến cái này. Dù sao hai cái họ cũng giống nhau như thế mà.
"Anh ta so với chúng ta lớn hơn một tuổi, cũng không biết tại sao lại học cùng khóa với chúng ta."
Giang Tấn phun tào rồi mệt mỏi nói: "Anh ta là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi."
Hạ Mễ Chúc há to miệng nhìn cậu ta.
"Có phải nghe có phần rất cẩu huyết không?"
Không biết có phải do nói ra được không mà giọng điệu của Giang Tấn đã có phần khôi phục lại, cười cười hỏi.
Hạ Mễ Chúc ngốc ngốc gật đầu.
"Tôi mới đầu còn không nghĩ sẽ gặp anh ta ở đây, nhưng cũng nhờ vậy mà tôi biết được Khúc Ninh kia thân phận không tầm thường."
Giang Tấn nằm quật ra ghế sofa, hai tay gác lên trán khó lường nói.
"Omega cấp S đương nhiên là không tầm thường rồi."
Hạ Mễ Chúc hiện tại không có quá phản ứng với cái tên này nữa mà cảm thán.
"Cậu có biết cậu ta vì sao phải ở lúc này mới nhận học hay không?"
Giang Tấn thần bí nhìn cậu hỏi.
Hạ Mễ Chúc lắc đầu một cách thành thật.
"Bởi vì cậu ta cũng không phải người Tây quốc, thân phận lại càng thập phần khó lường. Giang Minh... Cái tên anh trai cùng cha khác mẹ kia của tôi cũng không phải người Tây quốc, hắn là người Hạ quốc."
Giang Tấn không ngừng ném bom oanh tạc cái đầu nhỏ của Hạ Mễ Chúc, nhìn cậu trợn mắt há hốc mồm mà tâm lý cân bằng chút.
"Vậy... Vậy tại sao cậu lại là người Tây quốc?"
Hạ Mễ Chúc phải mất một lúc lâu mới lấy lại được tiếng nói, cẩn thận hỏi.
"Mẹ tôi là người Tây quốc. Bà cũng giống cậu, là một Beta."
Giang Tấn giống như chọt trúng chỗ đau, có phần cười khinh thường nói.
Hạ Mễ Chúc biết hắn như vậy không đơn giản là vì những lời vừa rồi, quả nhiên lại nghe hắn nói: "Mẹ tôi bị cưỡng ép an ủi một Alpha đang trong kỳ mẫn cảm mà có tôi. Sau khi bà biết mình có thai cũng không có chịu theo ông ta về Hạ quốc mà một mình sinh tôi ra. Sau đó không lâu thì bà mất, tôi sống với ông bà ngoại từ nhỏ đến lớn."
Hạ Mễ Chúc không biết nói sao nữa. Cậu cảm thấy cuộc đời cậu cũng đủ thảm thiết rồi, nhưng so phần cẩu huyết thì Giang Tấn phải hơn cậu nhiều.
"Vậy..."
Cậu ngập ngùng không nói hết câu, thế nhưng Giang Tấn vẫn là hiểu.
"Đúng là anh ta tới với ý định này. Nhưng tôi không đồng ý."
Năm xưa mẹ hắn đã không đồng ý, hiện tại hắn cũng sẽ không đồng ý.
"Anh ta làm phiền cậu?"
Hạ Mễ Chúc lại hỏi.
"Không đến mức đó, chỉ là tôi khó chịu."
Giang Tấn hờ hững đáp.
Hạ Mễ Chúc gật gù. Không cưỡng ép là được rồi.
Thật ra cậu cũng đã mường tượng được thân phận khó lường của hai người kia, thế nhưng khi nó có liên quan ít nhiều đến bạn thân của mình, cậu vẫn là bị bất ngờ rất lớn.
"Thật ra cậu cũng không cần nghĩ tôi đáng thương. Tôi trừ không có ba, giờ cũng chẳng có mẹ, ông bà ngoại tôi cũng vừa mất, thế nhưng tôi có tuổi thơ ấm áp trong tình thương của họ."
Giang Tấn ngồi dậy nhìn cậu thở dài một hơi, lời nói ra như trúc bỏ gánh nặng, cực kỳ nhẹ nhõm.
"Hơn nữa tôi cảm thấy quá khứ của cậu còn này nọ hơn tôi."
Hắn nhún vai nói.
Hạ Mễ Chúc không nhịn được cười khổ với hắn.
Có thể thảm hơn hay không cậu không biết, nhưng hiện tại cậu sống rất tốt, cũng không có quan tâm những thứ bị cậu bỏ lại phía sau nữa.
Nhưng nếu Giang Tấn đã hỏi thì Hạ Mễ Chúc vẫn là nói cho hắn nghe.
Không ngoại lệ nhìn thấy biểu tình không thể tin được của bạn thân, Hạ Mễ Chúc chỉ cười cười.
Bỗng nhiên lại thấy Giang Tấn trợn to mắt nhìn ra cửa phòng, còn vội vàng đứng dậy làm cho cậu giật cả mình, tim đập nhanh một nhịp.
Quả nhiên nghe Giang Tấn hô lên hai chữ "Lộ tướng", tim cậu như muốn vọt lên cuốn họng, không hiểu làm sao lại có cảm giác luống cuống tay chân cùng chột dạ.
Lộ tướng sẽ nghĩ thế nào về gia cảnh nhà cậu đây...
Thật ra cậu cũng không phải cố ý không nói cho ngài ấy nghe, nhưng mỗi lần đều không tìm được cơ hội... Chưa biết ngài ấy đã nghe được gì rồi nhưng cậu không muốn dưới tình huống này để cho ngài ấy biết...1
Quá khứ thật sự là một mối bâng khuâng mà Hạ Mễ Chúc luôn để ý, đặc biệt là ở thời điểm bên người Lộ tướng không ngừng có người càng có địa vị hơn xuất hiện...1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.